Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 20:




Nếu Diệp Chu Chu không đặt tên hiển thị người gọi là gì đó kỳ quái, đầu bên kia hẳn đã biết hắn là ai. Thiện Tuân thử hỏi: “Diệp Chu Chu đâu?”
Bên kia chần chờ một lát, nói: “Đi WC”
Cuối cùng cũng có thể xác nhận, đúng là Tiêu Quân Mạc.
Thiện Tuân ngồi trên sopha, giọng điệu ôn hòa: “Trước đấy em ấy gọi cho tôi, không biết có chuyện gì, lát nữa bảo gọi lại cho tôi”
Tiêu Quân Mạc nói: “Muốn kêu cậu qua đây hát, giờ tới nhanh đi”
Thiện Tuân mỉm cười: “Đêm rồi, bảo em ấy tôi xin lỗi, lúc ấy đang bơi, di động không mang trên người”
Tiêu Quân Mạc đáp lại.
Thiện Tuân nói: “Thế nhé, cúp đây”
“Tần Duệ cũng có mặt…” Bên kia bỗng nhiên nói.
Thiện Tuân dời di động khỏi lỗ tai rồi, loáng thoáng nghe thấy, lại áp về: “Anh vừa nói gì cơ?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Tần Duệ cũng có mặt, uống chút rượu, vào WC ói rồi, chỉ sợ không lái xe được”
Thiện Tuân lại nhíu mày, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Bọn anh ở đâu?”
Lúc nhìn thấy người, Tần Duệ cùng Diệp Chu Chu đều đứng không vững. Tiêu Quân Mạc cùng Cù Phương Trạch một người đỡ một người, trên người Cù Phương Trạch cũng có mùi rượu, thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng cũng không lái xe được. Tiêu Quân Mạc ở lại tính tiền, Cù Phương Trạch đỡ Diệp Chu Chu tới chào hỏi Thiện Tuân. Thiện Tuân thấy bốn người họ đều mặc đồ thể thao, cười nói: “Gặp nhau ở sân vận động à?”
Cù Phương Trạch nói: “Ừ. Đánh đôi còn để cô nhóc này hố, khao cơm, ăn xong lại ồn ào đi hát”
Thiện Tuân sửng sốt, cười nói: “Cô bé này trước đây ở trong đội tennis của trường, cấp ba đã bắt đầu đánh rồi”
Cũng là trước đây lúc chơi bài nghe cô nói, Thiện Tuân còn bán tín bán nghi, nhưng giờ xem ra, Tiêu Quân Mạc cùng Cù Phương Trạch hơn nửa là khinh địch rồi bị làm thịt một vố.
Diệp Chu Chu nhe răng cười khanh khách, “Dụ Dỗ sao giờ anh mới đến …”
Tiêu Quân Mạc cùng Tần Duệ qua đó, Tần Duệ tự đứng, ánh mắt có hơi lờ mờ, nhìn chằm chằm Thiện Tuân một lúc lâu, cười nói: “Mày quả nhiên sẽ đến…”
Thiện Tuân kéo cậu ta đến cạnh mình, liếc nhìn Tiêu Quân Mạc và Cù Phương Trạch, mỉm cười nói: “Giám đốc Tiêu và giám đốc Cù đều là nhân cơ hội trả thù”
Cù Phương Trạch nói: “Huề nhau thôi” Nói rồi xoa thái dương, “Suýt nữa gán cả mình vào luôn, tôi trước giờ uống ít, có thể tránh thì tránh, tửu lượng không được tốt”
Diệp Chu Chu quậy mệt, có hơi buồn ngủ, cả đường đều rất im lặng, Tiêu Quân Mạc không nói chuyện với Thiện Tuân, dọc đường đều là Tần Duệ và Cù Phương Trạch nói. Đến bãi đỗ xe, Thiện Tuân nói: “Vậy tôi dẫn hai người họ đi, các anh trên đường cẩn thận”
Rượu vào đầu, Cù Phương Trạch khó tránh khỏi nói nhiều, dừng lại xả mấy câu về công việc với Thiện Tuân. Gió đêm thổi vù vù vào trong cổ áo người ta, thổi hết mùi mồ hôi trên người đi, vô cùng khoan khoái. Tiêu Quân Mạc ở bên cạnh thờ ơ nghe, tầm mắt hướng về những chậu hoa lả lướt trên lan can, một bàn tay tùy ý nhét trong túi quần, gió ép chặt chiếc áo polo màu đen của anh vào cơ thể, lờ mờ có thể thấy được đường nét cơ bắp trên ngực bụng, cặp chân dài thẳng tắp rắn chắc dưới quần thể thao. Thiện Tuân lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc đồ thể thao, tầm mắt thường xuyên liếc sang người anh, nhưng tốc độ rất nhanh, nhìn như vội vàng lướt qua.
Như hắn đã từng nói, anh còn đẹp hơn cả người mẫu.
Bây giờ hắn vẫn cho là thế.
Về đêm, con người ta luôn lý tính, dư thừa cảm xúc hơn. Nhớ nhung thường thôi thúc xuất hiện vào ban đêm, lại sẽ bị bản thân tỉnh táo phủ nhận vào ngày hôm sau. Thiện Tuân vào lúc này có điểm khác thường, nếu không phải vẫn còn có những người khác ở đây, hắn có lẽ sẽ hỏi anh trước đó cổ họng khàn có phải là bị cảm mạo phát sốt không, giờ thấy thế nào rồi.
Cũng may vẫn còn những người khác ở đây.
Nói chuyện tào lao xong, hai người kia lên xe Tiêu Quân Mạc. Thiện Tuân tìm xe mình, đặt Diệp Chu Chu nằm xuống ghế sau, Tần Duệ tự ngồi vào ghế phó, Thiện Tuân cũng vào trong xe, kiểm tra dây an toàn của cậu ta, rồi cài của mình, mới nổ máy.
Khu vực này không náo nhiệt lắm, còn chưa đến mười một giờ, trên đường đã có chút đìu hiu. Hắn đi theo ở phía sau cách Tiêu Quân Mạc một đoạn, đến một cây cầu vượt gần đó, từng người chuyển sang lối rẽ khác nhau. Tần Duệ đang nghịch di động, trong xe không có ai nói chuyện, Diệp Chu Chu đã ngáy nhè nhẹ.
Bóp còi với xe tải đằng trước, từ kính chiếu hậu liếc nhìn tình hình giao thông, thay đổi tuyến đường, tăng tốc. Lao nhanh một đoạn đường, đi vào trung tâm thành phố, lại lái chậm lại.
Tiếng ngáy của Diệp Chu Chu lớn hơn.
Thiện Tuân bật cười, nhẹ giọng nói: “Con nhóc này còn ngáy nữa”
Tầm mắt Tần Duệ vẫn ở trên điện thoại, nghe vậy cũng cười: “Y như con heo con”
Thiện Tuân nhiều ít nghe hiểu.
Liếc qua kính chiếu hậu, hắn nói: “Sao, chuẩn bị hành động hả?”
Thần trí của Tần Duệ còn hơi hỗn loạn, trong chốc lát không nói chuyện, bình tĩnh một hồi, mới nói: “Từ từ đi” Liếc mắt nhìn ra sau, lại cười, “Muốn theo đuổi thật thì mày định giúp tao thế nào đây?”
Thiện Tuân nói: “Không có kinh nghiệm”
Tần Duệ cười nhạo một tiếng.
Thiện Tuân lại nói: “Thế nhưng tao biết kinh nghiệm tình cảm của em ấy, từng có một bạn trai, đảm bảo tinh khiết như nước. Nhắc nhở mày một chút, đừng quản em ấy, em ấy thích cái gì thì để em ấy làm cái đó, nếu được, thì làm cùng em ấy”
Tần Duệ cúi đầu trầm ngâm một lát, gật đầu.
“Lên lớp người khác cũng ra dáng phết”
Thiện Tuân cười: “Tưởng ai tao cũng lên lớp hả? Còn ghét bỏ”
Tần Duệ nói: “Vâng vâng, tao vinh hạnh cực kỳ”
Sau một khoảng thời gian, Thiện Tuân lại trạch ở nhà viết chữ nổi, Tần Duệ không bận việc gì, rảnh rỗi liền gọi điện kêu hắn và Diệp Chu Chu đi chơi khắp nơi, có lúc Thiện Tuân cũng kêu cả Đinh Thu. Cũng tụ tập với mấy tay bút quen biết trong công ty hai lần, lại cùng Tô Chỉ đi gay bar một lần, hai nương pháo (1) sán lại gần, bị hắn từ chối. Tô Chỉ cười trêu ghẹo hắn: “Gu của anh kén thế, không dễ tìm đâu, hay là làm với em một lần đi?”
Thiện Tuân cười nói: “Miễn đi, cậu vừa mắt tôi tôi còn chướng mắt cậu ấy”
Cuối cùng Tô Chỉ đi với một huấn luyện viên thể hình khôi ngô. Mấy năm nay gu của Tô Chỉ cũng càng ngày càng kén, yêu cầu về dáng người rất cao, muốn cái loại cả người toàn cơ bắp, Thiện Tuân là kiểu cường tráng cao gầy, làn da trắng nõn, cậu ta cũng không rớ đến nữa. Cái người Thiện Tuân này có quá nhiều nguyên tắc, Tô Chỉ đã thăm dò ra không ít, câu nói kia, hai người đều biết là đùa.
Lâu rồi không login vào game, mọi người chỉ biết hắn đang bận, trước đây cũng thế, hắn đều sẽ biến mất như thế một khoảng thời gian bế quan viết lách. Nửa tháng thấm thoát trôi qua, phong phú ngoài ý muốn. Công ty gửi thông báo, hắn là một trong những khách quý của hoạt động triển lãm sách đầu tháng bảy, cũng tiện thể làm tuyên truyền cho sách mới. Hắn tính tuần lễ cuối tháng này ra ngoài du lịch một chuyến, nếu không nghỉ hè vừa đến, lại có hàng loạt học sinh chen chúc du lịch.
Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, một tác giả mới vào công ty lần đầu xuất bản tác phẩm, có buổi ký tặng cỡ nhỏ đầu tiên trong thành phố. Bởi vì độ nổi tiếng của cô gái này không cao, Thiện Tuân lại bị cử đi gánh trận. Dùng lời nói của Cù Phương Trạch, công ty rất coi trọng hắn, dưới cái nhìn của hắn, không phải bởi vì hắn vừa vặn ở thành phố à? Nghĩ kỹ lại, chính là một tay bút bản địa dưới trướng công ty lăn lộn tốt hơn.
Bút danh của cô gái này là Bao Tự, đúng, chính là hai chữ Bao Tự trong Yêu cơ Bao Tự (2) đấy. Quyển sách xuất bản là ngôn tình cổ đại, 《xxx hận gả xx 》, Thiện Tuân lên baidu, đại thể hiểu rõ đối phương một lượt, tránh cho đến lúc gặp mặt lại lúng túng. Có thể xác nhận, hắn gần như không có dính líu gì với quần thể độc giả của Bao Tự, hắn đi cổ vũ, nhiều nhất cũng chỉ là thêm một bút danh font Bold lên poster tuyên truyền, chưa chắc đã có hiệu quả gì rõ rệt.
Đinh Thu bảo hắn thêm QQ đối phương, hai người khách sáo tâng bốc nhau vài câu, avatar cũng không nhấp nháy nữa. Trong ngày ký tặng vừa nhìn thấy người thật, khác xa trên ảnh chụp, nếu như ném trên đường cái, hắn thật sự không nhận được ra. Đoán chắc xấp xỉ tuổi hắn, trên mặt có ít vết nám, cũng không biết có phải gò bó hay không, rất ít nói, phần lớn thời gian đều là Thiện Tuân làm dịu bầu không khí. Độc giả có mặt đa số là học sinh trung học, một đám cô nhóc, cũng không biết Thiện Tuân, có một số người thì nhận ra được, mua sách mới xin hắn ký tên, một bên khen hắn đẹp trai.
“Trên mạng chưa từng thấy Lẫm đại tung ảnh bao giờ, người thật đẹp trai không ngờ nha”
“Em còn tưởng là trạch nam kỹ thuật đeo kính chứ”
Thiện Tuân cười nói: “Có phải già hơn so với tưởng tượng không?”
Nữ sinh kia nói: “Cảm giác cực kỳ trưởng thành, giống như vương gia trong quyển sách của Bao Tự đại đại vậy đó, lúc em đọc truyện bổ não ra chính là cảm giác này”
Dù sao cũng không có ai để ý đến hắn, Thiện Tuân dứt khoát nói chuyện phiếm với các cô.
“Anh còn có cảm giác vương gia hả?” Hắn cười đến mắt híp lại thành cái khe.
Một nữ sinh khác nói: “Ôn nhuận như ngọc, vô cùng cưng chiều nữ chính”
Thiện Tuân chỉ cười.
Fan sách bên cạnh nghe thấy được, có mấy nhóm tụ lại đây, ngay cả Thiện Tuân viết cái gì cũng không biết, liền mồm năm miệng mười tán gẫu với hắn. Muốn xin chữ ký của hắn——chắc còn phải về search baidu một hồi. Thiện Tuân cũng là lần đầu tiên kiến thức sự nhiệt tình của độc giả nữ tần (3), ký tặng kết thúc, nói đùa với Bao Tự: “Nhờ có cô viết vương gia, nếu không cả ngày hôm nay cũng chẳng có ai để ý đến tôi”
Bao Tự cũng bật cười: “Lẫm đại biết ăn nói, tôi thì không ứng phó nổi. Một đám cô nhóc mắt sáng lên nói với tôi ‘Đại đại em thích chị lắm’, ‘Sách của chị hay lắm’, ‘Em đọc rất nhiều lần’, những lúc ấy tôi đều ngẩn cả người. Vô cùng hạnh phúc, lại không biết đáp lại làm sao”
Thiện Tuân cười nói: “Cảm ơn nói nhiều lại thành sáo rỗng. Rảnh rỗi trò chuyện với các em ấy, nói vài câu thú vị cũng được, nghe sẽ thoải mái hơn”
Bao Tự cười: “Tôi không nói được, sự hài hước của anh không phải ai cũng có thể học được đâu”
Buổi tối công ty mời ăn cơm. Người của phòng marketing, ban biên tập, phòng tài vụ đều đến, cái vị có sức nặng nhất cũng tới nói chuyện, Thiện Tuân cũng không bất ngờ, trước đó đã rõ ràng, hắn và Tiêu Quân Mạc cùng xuất hiện là không thể tránh khỏi. Cũng đâu thể lập dị như trong sách viết được, hai người tách ra, mọi thứ vẫn vận hành như thường.
Tiếp xúc không nhiều với Tiết Du phòng marketing, cũng ngoài ba mươi, nói cự kỳ ít, nghe nói hễ mở miệng, không phải ra lệnh thì là phê bình. Thiện Tuân chỉ đáp một hai câu với anh ta. Ngược lại trông hắn và Cù Phương Trạch rất thân quen, cả một bữa cơm đều là Cù Phương Trạch nói chuyện, Tiêu Quân Mạc đáp vài câu, Thiện Tuân phụ trách dàn xếp giúp Bao Tự như đầu gỗ, y như trợ lý của cô.
Không lái xe tới, cuối cùng Thiện Tuân được sắp xếp ngồi trên xe Tiêu Quân Mạc. Tiết Du lái xe Cù Phương Trạch chở Bao Tự cùng chủ xe uống rượu về.
Ngồi vào trong xe, Tiêu Quân Mạc không nhã nhặn như lúc trên bàn cơm, nhưng ngoài ý muốn, cũng không tỏ thái độ với Thiện Tuân, mà như trở về điểm xuất phát——họp thường niên say rượu, hình thức ở chung sau khi Tiêu Quân Mạc biết được xu hướng tình dục của hắn. Đáng tiếc hình thức này cách xa lâu lắm rồi, sau khi hẹn 419 không thành, hai người cũng không qua lại nữa.
Xe lái đến một ngã tư, Thiện Tuân bắt đầu mở lời.
“Mấy hôm trước có thể tra điểm rồi đúng không, Tiêu Vũ Thiến được bao nhiêu?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Sáu trăm thêm số lẻ”
Thiện Tuân cười nói: “Ban khoa học xã hội?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Khoa học tự nhiên”
Thiện Tuân nói: “Không nhìn ra đấy, tôi vẫn tưởng là học văn chứ”
Tiêu Quân Mạc mỉm cười.
Thiện Tuân nói: “Điểm chuẩn vẫn chưa có phải không?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Vẫn chưa, chắc không chênh lệch nhiều lắm so với năm ngoái”
Mấy năm qua cũng ít tìm hiểu thi đại học, Thiện Tuân cũng không hỏi nữa. lại chạy một đoạn đường, Thiện Tuân nói: “Cái người Tiết Du này đáng sợ thật, cứ ngồi thế, mười dặm quanh hắn đều là hơi lạnh”
Tiêu Quân Mạc nói: “Cứ vậy thôi, quen thì thấy bình thường”
Thiện Tuân cười nói: “Trước đây cảm thấy anh cũng làm bộ lắm, nhìn vậy chứ, tính anh chính là kỳ quái thế, cũng không tính cố chấp (4)”
Tiêu Quân Mạc bật cười một tiếng: “Đây là khen tôi à?”
Thiện Tuân vẫn cười: “Không phải khen đâu, tính anh tốt thật mà”
Tiêu Quân Mạc hơi nhướn mày, cũng không nói tiếp nữa.
Cứ thế câu được câu không nói một chút về người trong công ty, thì đã đến ngoài cửa tiểu khu. Thiện Tuân nói tạm biệt với người ta, xuống xe, nhìn theo chiếc xe chạy ra khỏi tầm mắt. Xoay người vào cửa, bảo vệ lại thay đổi, lần này trẻ hơn, cao, da dẻ màu mạch, ngũ quan đoan chính, lờ mờ nhìn thấy cơ bắp gồ lên dưới đồng phục. Thiện Tuân nhìn nhiều thêm, cười thầm bản thân dù sao cũng là gay không theo quỹ đạo (5). Về nhà tuốt một phát, chả nghĩ đến ai cả, rất nhanh là ngủ liền.
Ngủ không ổn, mơ rất nhiều.
Chính là mơ nhiều thế, cũng không ngờ rằng Tiêu Quân Mạc sẽ quay lại tìm hắn.
Hơn nữa ngay sáng hôm sau, chủ nhật. Thời gian còn sớm, Thiện Tuân ngủ đến mơ mơ màng màng, tiếng chuông lần thứ nhất vang lên còn tưởng là chuông báo thức không quan tâm. Vang lên lần nữa, vẫn bình tĩnh, hắn xoay người lại ngủ, không biết qua bao lâu, tự nhiên tỉnh, mở di động muốn nhìn thời gian, liền thấy cuộc gọi nhỡ.
Lười đến bây giờ vẫn chưa sửa lại ghi chú người liên lạc, Ly Biệt Cùng Quân.
ID này cũng như tên anh tràn ngập hơi thở văn nghệ, cũng không biết lúc trước nghĩ thế nào mà lại lấy nó. Có lẽ cũng chẳng có lý do gì, giống như hắn vậy, trong đầu nhảy ra từ nào thì gõ vào trong khung, xác nhận, tạo nhân vật thành công.
Gọi lại, đối phương rất nhanh đã bắt máy.
“Buổi sáng ngủ sâu quá” Thiện Tuân giải thích.
Bên kia nhàn nhạt đáp một tiếng, im lặng một lát, nói: “Hôm nay có rảnh không?”
Thiện Tuân nói: “Buổi chiều đi tập gym”
Bên kia chốc lát không nói gì.
Thiện Tuân cười nói: “Có chuyện gì à?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Làm không?”
Thiện Tuân ngẩn người một hồi lâu.
Chú thích:
(1)Nương pháo “ 娘炮 ”: chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ
(2) Bao Tự  hay Tụ Tự ( 褎姒), họ Tự, là vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc. Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển sự nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu 
(3) Nữ tần: nhân vật chính của truyện là nữ sinh, đa số là thể loại ngôn tình
(4) Nguyên văn Du diêm bất tiến “ 油盐不进 ”: dầu muối không vào, dùng để chỉ người cứng đầu, ai nói cũng không nghe
(5) Nguyên văn Bất thượng đạo “ 不上道 ”: Thượng đạo “ 上道 ” có thể giải thích là có thể diện hay không, có phù hợp với lễ nghi văn minh cơ bản không, cũng có thể giải thích là có đi vào quỹ đạo không. Nếu như có người nói bạn bất thượng đạo “ 不上道 ”, vậy nói rõ bạn làm gì đó trái với lễ nghi văn minh. Nói chuyện nào đó thượng đạo, chứng tỏ chuyện này đã đi vào quỹ đạo, tiến hành theo trình tự bình thường => bất thượng đạo: không đi vào quỹ đạo, không chính quy, hoặc nói người không sĩ diện, không đứng đắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.