Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 102: Phiên ngoại (3)




Trước mắt thì Úc gia đang trong tình trạng nguy nan. Nhưng giống như Trì Hử đã nói, chỉ cần mọi người còn sống, sóng to gió lớn thế nào cũng có cách giải quyết.
Định Hải Thần Châm nhà họ Úc – ông cụ Úc đã qua đời, nhưng ít nhất người chèo chống nhà họ Úc ở thế hệ này, tức bác cả của Trì Hử – Úc Tái Chu vẫn còn sống. Chỉ cần Úc Tái Chu có thể chịu đựng được, Úc gia sẽ không sụp đổ dây chuyền như những quân cờ Domino. Có quan hệ thì chuyện của cậu hai hay âm mưu nhằm vào cậu ba, anh họ đều có thể giải quyết hết.
Mà căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối của Úc Tái Chu, người khác có lẽ bất lực, nhưng ai bảo Trì đại thiếu có nuôi một con mèo ngoài hành tinh sở hữu năng lực trị liệu đặc biệt, có bệnh nào làm khó được Miêu bệ hạ cơ chứ~
Được rồi, sự thật đã chứng minh, tuy rằng chủng tộc của Dao Quang bệ hạ sở hữu năng lực vô cùng cao quý, thánh khiết, nhưng bản tính của pi sà ấy mà, không biết là đột biến gen nào, dù sao thì từ bé bệ hạ đã có sở thích đi-muôn-nơi-cướp-của:)
Vì thế, sau khi chắc chắn sức khỏe của tự chủ đã khôi phục, không có gì nguy hiểm, mèo Dao Quang liền ôm theo nỗi hiếu kỳ bùng nổ tiến vào khu rừng già.
Khu rừng già ở thế giới song song, Dao Quang bệ hạ cho rằng nếu ngài đã tới đây, vậy ấn theo quy củ cũ, khụ, chính là quy củ do ngài tự đặt ra: Móng mèo đi tới đâu, lãnh địa của mèo dài tới đó!
“Meo meo!”
Mèo trắng quen cửa quen nẻo xuyên qua lá chắn từ trường tự nhiên, tiến vào lãnh địa của bầy khỉ.
Bảo sao không thấy bóng dáng của lũ khỉ đâu cả, quái xà ở cách vách dường như đã tiến hóa, thậm chí còn bò ra khỏi sơn cốc lên tới tận đây.
Hoàn cảnh của khu vực này khá là đặc thù. Tựa như một Thái Cực tự nhiên, ngọn núi nơi bầy khỉ cư trú là dương, là một vùng đất lành, sơn cốc nơi bầy rắn sinh sống là âm, là một vùng đất “hung”. Giữa núi và sơn cốc có một rào cản vô hình, khiến hoàn cảnh hai bên hoàn toàn bất đồng nhưng không hề ảnh hưởng đến nhau. Bầy khỉ không xuống sơn cốc, bầy rắn cũng chẳng bò lên núi.
Thế nhưng năng lượng bạo loạn đã phá hủy sự cân bằng này.
Con rắn đen xì nằm phơi nắng bên bờ suối trông quen thế nhỉ!
Cái sừng tam giác trên đỉnh đầu, lớp vảy rắn chắc bóng loáng như kim loại, răng nanh sắc lẻm như móc câu, còn cái đuôi vừa to vừa dài kia nữa… Tuy rằng kích thước lớn hơn trong trí nhớ, nhưng lần thứ hai gặp lại, hương vị tuyệt hảo khi nó nằm trong nồi vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của Dao Quang bệ hạ. Pi sà liếc một cái là nhận ra ngay!
Trông “cựu” con mồi béo tốt thế này, Dao Quang bệ hạ vui lắm. Pi sà vẫy cái đuôi, móng vuốt sắc bén “pặc” một cái bắn ra khỏi lớp đệm thịt, như một tia chớp lao về phía con rắn đen thui lui dài ít nhất 5m đằng kia. Đúng lúc tự chủ đang chịu ảnh hưởng của năng lượng bản địa, quá trình tiến hóa luôn rất cần được bồi bổ ahihi~
Vậy mới nói em rắn đen là chúa xui xẻo, ở hai thế giới đều gặp phải mèo Dao Quang. Dù lúc này ẻm đã tiến hóa ra lớp vảy có thể căng ra như lưỡi dao mỗi khi gặp công kích, nhưng rất tiếc, đối thủ của em là Dao Quang bệ hạ, vì thế em lại chết giống kiếp trước, bị pi sà cầm đuôi đập tới tấp lên mặt đất, sau đó kéo về nhà.

Nhận được tin em họ “sống lại”, Úc Hạo vội từ thủ đô chạy đến nhà chính Trì gia.
So với Úc nhị thiếu hào sảng nhiệt tình trong trí nhớ của Trì Hử thì Úc Hạo được vệ sĩ bế xuống ô tô, đặt lên xe lăn rồi đẩy vào phòng khách thực sự như hai người khác nhau. Hiện giờ Úc Hạo trông gầy yếu ốm o, cả người u ám như bị bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc.
Úc gia bắt đầu lâm vào hoàn cảnh khó khăn là kể từ khi ông cụ Úc đột ngột qua đời. Mà nguyên nhân khiến ông cụ ra đi đột ngột lại bởi vì chuyện của Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh. Trước một loạt biến cố như vậy, người họ Úc tuy không đổ trách nhiệm lên đầu Úc Hạo nhưng không có nghĩa là Úc Hạo sẽ không tự trách.
Huống hồ thời gian gần đây Úc gia liên tiếp gặp chuyện không may, cha mắc bệnh hiểm nghèo, bản thân thì tàn phế, mọi chuyện ập xuống như dậu đổ bìm leo khiến Úc Hạo không cách nào chợp mắt, bởi một khi hắn ngủ, hắn sẽ rơi vào ác mộng vô biên.
“Anh họ.”
Thấy Úc Hạo thành ra cái dạng này, người vốn lạnh nhạt như Trì Hử cũng không khỏi xót xa.
“Duyên niên, cậu, cậu thực sự là Duyên Niên!”
Sau khi xác định người trước mắt chính là em họ của mình, tinh thần Úc Hạo vốn không ổn định lại càng kích động hơn, suýt nữa là ngã nhào. May là chỗ này không có gương, chứ để hắn trông thấy nụ cười ma chê quỷ hờn của mình ngay lúc này có mà ngất xỉu mất thôi.
Trì Hử vươn tay ra dìu Úc Hạo, tức thì một tia sáng trắng từ đầu ngón tay Trì Hử truyền vào người Úc Hạo.
Cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
“Em họ, chú, chú…”
Đây là ma thuật, ma pháp hay là tiên thuật* vậy? Em họ à, chú vẫn là con người chứ?
(Mình chú thích cho mọi người cái này hay lắm nè:’>
* Ma Thuật (魔術, Majutsu, Magecraft), hay còn gọi là Thaumaturgy, là khả năng tạo ra những điều Thần Bí hoặc phép màu một cách nhân tạo, khả năng mà thường chỉ có sinh vật phi nhân mới có được.
* Ma Pháp (魔法, Mahō) là những điều huyền bí vượt xa Ma Thuật và tất cả khoa học cùng thời. Nó bao gồm những hiện tượng mà khoa học dù tốn bao nhiêu tiền bạc hoặc công sức cũng không thể thực hiện được.
* Tiên thuật: Theo suy đoán của Hiền thì là phép tiên, tức phép thuật của tiên. Loại này sẽ cao cấp hơn so với hai loại trên =)
Không thể trách Úc Hạo suy diễn linh tinh, đối mặt với người em họ đội mồ sống dậy và một màn phi khoa học vừa rồi, đừng nói là hắn, ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng sẽ nghĩ như vậy!
Trì Hử cũng hơi bất ngờ, tuy nhiên, nhờ có Dao Quang bệ hạ liên tục đổi mới khả năng nhận thức, giờ phút này Trì Hử đã có thể nhanh chóng tiếp nhận sự biến hóa trên cơ thể mình. Chắc là vì khế ước linh hồn nên anh có được một phần năng lực của Dao Quang bệ hạ.
Sau một giây ngưng thần tĩnh khí, dưới sự khống chế của ý thức, bạch quang tụ lại trên đầu ngón tay Trì Hử càng thêm sáng rõ. Dưới sự tác động của ngón tay, bạch quang dần dần tiến vào cơ thể Úc Hạo.
Trực giác của Úc Hạo vẫn luôn rất chuẩn, bởi thế một khi đã nhận định, đã tin tưởng ai thì Úc Hạo sẽ không bao giờ hoài nghi. Tuy hắn không hiểu em họ làm ra chùm sáng này bằng cách nào, thôi được rồi, thật ra chính ẻm cũng có chỗ nào là không kỳ lạ đâu, nhưng Úc Hạo vẫn ngồi yên tại chỗ chứ không tránh đi.
Trước đó vì đặt hết sự chú ý lên người Trì Hử nên Úc Hạo không cảm nhận được tác dụng mà bạch quang mang tới. Đến lần thứ hai, theo sự xâm nhập của bạch quang, Úc Hạo cảm thấy cơ thể như được tắm trong nắng xuân ấm áp, xua tan mấy mù, khiến hắn cảm nhận được sự an yên đã lâu không gặp.
“Anh cứ yên tâm, bệnh của bác cả và chân của anh đều có thể chữa khỏi.”
Niềm vui, không, phải nói là kỳ tích đến quá bất ngờ, thần kinh yếu ớt của Úc Hạo không chịu nổi kích thích như vậy, trước khi ngất xỉu, suy nghĩ cuối cùng của Úc Hạo chính là em họ nhà mình thật thần cmn thánh.

“Aaaaaaaaa!!!!!!”
Như một định mệnh, khi Dao Quang kéo chiến lợi phẩm từ sân sau vào nhà thì vừa khéo đụng phải má Vân vẫn sợ rắn như xưa.
Không chờ mèo Dao Quang kịp lồi lõm tạo dáng với con rắn thì má Vân đã chết ngất trên cành quất.
Chú Bạch Tam theo tiếng la hét chạy tới cũng hết hồn, vội kéo má Vân đến khoảng cách an toàn, sau đó mới phát hiện ra con rắn nằm yên bất động, có vẻ đã chết, trái lại là con mèo trắng ban nãy chưa kịp chú ý đến hiện đang cố gắng thu hút ống kính bằng cách đè móng vuốt lên đầu con rắn nọ.
Chú Bạch Tam: …Con mèo ngố nhà ai đây không biết. Một con mãng xà kỳ dị như vậy mà cũng dám giẫm lên. Không muốn sống nữa à!!!
Sau đó, chú liền thấy đại thiếu gia vươn tay về phía mèo ngốc, ôm lấy nó rồi xoa đầu vuốt lông cho nó.
“Meo meo~”
Trì Hử hôn lên mặt mèo, nhìn con rắn đen có vẻ thô to hơn trong trí nhớ, khá là kinh ngạc: “Là cái con đó hả?”
“Meo meo~”
Sau 20 năm nuôi mèo, Trì đại thiếu đã không còn ngạc nhiên trước những sự vật, hiện tượng kỳ lạ, anh nhanh chóng nhất trí với lời đề nghị của Miêu bệ hạ, “Được, chúng ta lại ăn tiếp.”
Chú Bạch Tam hãi cmn hùng: …Đại thiếu gia à, nói chuyện với mèo thì thôi đi, nhưng cái con mãng xà hình thù kỳ dị không biết chui ra từ mà cũng dám ăn hả!? Nhỡ nó bị đột biến gen do nhiễm phóng xạ hoặc trong cơ thể tồn chứa độc tố thì sao??? Mấy người có bị thần kinh không!!!
Đương nhiên, sóng lòng dữ dội của chú Bạch Tam chẳng thể ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của một người một mèo. Tới khi rắn đen được đưa vào phòng bếp, sơ chế sạch sẽ rồi cho vào nồi, hương thơm quyến rũ lòng người vừa tỏa ra, dù có là người cứng rắn nhất cũng không khỏi tan chảy trước hương vị ấy. Và chú Bạch Tam đảm nhiệm vị trí đầu bếp cho bữa tối ngày hôm nay cũng chính là người đầu tiên thất thủ trước miếng thịt rắn sốt tiêu còn chưa kịp ra lò.
Bữa cơm này vẫn náo nhiệt như xưa: Trì Hử, mèo Dao Quang, chú Bạch Tam, Úc Hạo vừa tỉnh lại và hai anh em Bạch Băng, Bạch Xuyên đến cọ cơm rất đúng lúc.
Đại đội trưởng Bạch Băng lạnh lùng với đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm có mặt ở đây là do nhận được tin từ bố mình, tức chú Bạch Tam, vì thế anh vội vàng chạy tới đây với mục đích áp dụng kinh nghiệm trinh sát phong phú của mình hòng điều tra, khụ, chào hỏi vị “đại thiếu gia” đột nhiên sống lại này. Kết quả điều tra cho thấy người nọ đúng là ‘đại thiếu gia’! Điều này khiến đầu óc của anh hơi loạn @@
Còn trợ lý Bạch Xuyên thì sao? Mấy ngày gần đây Bạch Xuyên đều chịu thương chịu khó mà làm việc, tần suất ra vào nhà họ Trì là vô cùng cao, đến đúng giờ cơm thì có gì lạ, hiện giờ một ngày ba bữa cậu ta đều giải quyết luôn ở đây ấy chứ.
Úc Hạo ngất xỉu cũng tiện ngủ luôn một giấc. Sau khi được ánh sáng thần thánh của em họ chữa trị và gieo rắc hy vọng, trạng thái tinh thần của Úc nhị thiếu đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa bữa tối hôm nay thực sự quá hấp dẫn, hấp dẫn đến độ người bệnh kén ăn như hắn cũng không thể không ngồi vào bàn cùng ăn với mọi người.
“Crộp! Crộp! Crộp!”
Trước hành động nhai xương như nhai bánh bích quy của Dao Quang bệ hạ, ngoại trừ Trì đại thiếu đã quen rồi thì tất cả những người ngồi đây đều chưa có kinh nghiệm. Trong tiếng nhai xương rau ráu của mèo Dao Quang, ai nấy đều cảm thấy sống lưng lạnh ngắt~
“Meo meo~”
Dao Quang bệ hạ tạm thời chưa có ghế ăn chuyên dụng nên chỉ có thể ngồi ăn luôn trên bàn. Pi sà rướn cái đầu lông đến bên gáy tự chủ mà cọ cọ.
Vẫn ngôi nhà đó, vẫn món ăn đó, vẫn những người đó, nhưng lại thiếu mất ông cụ Trì. Dao Quang bệ hạ hiếm khi có lương tâm, pi sà bảo rằng, sau khi trở về, trẫm sẽ đối xử tốt với ông cụ hơn một chút.
Ừm, cái gì mà Ích Thọ Duyên Niên Tục Mệnh Đan ấy, trẫm sẽ luyện tập nhiều hơn!
Trì đại thiếu sau khi nghe rõ những lời pi sà muốn bày tỏ: …….
Chuyện luyện đan gì gì đó, bệ hạ à, vẫn nên giao cho nhân loại đi thì hơn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.