Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 101: Phiên ngoại (2)




Buổi tối ngày thứ nhất trở lại nhà chính, Trì Hử có hơi sốt nhẹ.
Đây hiển nhiên không phải di chứng của việc xuyên không mà là do năng lượng ẩn chứa trong thế giới này đang dần trở nên nồng đậm và ngày càng bạo loạn. Từ lúc ở trong rừng sâu Dao Quang bệ hạ đã cảm nhận được sự khác thường này rồi.
Trạng thái của Trì đại thiếu có lẽ là do tiếc xúc với năng lượng đặc biệt ở bản địa đã thúc đẩy cơ thể xảy ra phản ứng tiến hóa.
Từ khi tới thế giới này đã xảy ra biết bao chuyện khiến tự chủ không vui, giờ xuất hiện một niềm vui bất ngờ, Dao Quang bệ hạ mới cảm thấy chuyến đi này thật ra cũng không tệ.
Đối với giống loài đứng trên đỉnh kim tự tháp như Dao Quang bệ hạ thì cơ thể con người thực sự quá yếu đuối. Nếu có thể vượt qua giới hạn này thì còn gì tuyệt vời hơn.
Cho dù tự chủ phải đối mặt với khả năng tiến hóa thất bại và gặp nguy hiểm…
Dao Quang Bệ hạ nạnh nùng tỏ vẻ, thất bại là vấn đề mà chỉ nhân loại ngu xuẩn không đủ năng lực mới cần phải lo lắng, nhé!
Được rồi, nói thì nói như vậy chứ nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mày nhíu lại của Trì Hử, trở lại căn phòng quen thuộc nhưng không hề có dấu vết của bản thân, Dao Quang bệ hạ vẫn cẩn thận ôm tự chủ vào lòng, năng lượng phục hồi tuôn thành cái kén bạc bao lấy cơ thể đối phương.
Trong lúc tự chủ nhà mình ốm đau, Dao Quang bệ hạ cuối cùng cũng có tự giác của một người trợ lý. Pi sà nhanh chóng chỉnh lý và thu thập thế lực ngầm có quan hệ với nhà họ Trì ở nước ngoài mà chỉ có người thừa kế do đích thân ông cụ Trì chỉ định mới có thể điều động. Đối với chuyện này, dù có là con trai ruột của ông cụ, tức cha đẻ của Trì đại thiếu – ông Trì Thạc Thành – cũng chỉ biết được một ít.
Với tư tưởng “Hải nạp bách xuyên, bao dung hàm tàng” (ý nói biển có thể dung nạp nước của hàng trăm ngàn con sông, dung nạp được tất cả)… khụ, ngoại trừ buôn bán ma túy và làm Hán gian thì tổ tiên nhà họ Trì đều nhúng tay vào tất cả các lĩnh vực, phát triển thành một đế chế hùng mạnh.
Sau khi Trung Quốc mở cửa, cụ Trì mang theo tro cốt của cha mình lá rụng về cội, làm ăn đứng đắn, nộp thuế đầy đủ, trở thành một thương nhân chân chính. Nhưng tuân theo truyền thống của gia tộc, ông cụ cũng không đem trứng gà đặt trong cùng một rổ. Từ trước đến nay sản nghiệp nhà họ Trì đều chia thành hai bộ phận, trong tối và ngoài sáng.
Trì đại thiếu ở thế giới này không có mèo Dao Quang làm bạn, cho nên tình cảm của anh đối với cậu em cùng cha khác mẹ được nuôi ở nhà chính từ năm 3 tuổi, sâu sắc hơn nhiều so với thế giới bên kia. Vì thế trước khi chết bệnh, Trì Hử lập di chúc để lại phần đa số tài sản ở ngoài sáng của nhà họ Trì cho đứa em trai Quý Thung. Còn một bộ phận thế lực thuộc về người đứng đầu nhà họ Trì, anh không cảm thấy ai trong số những người họ Trì còn lại có đủ năng lực để tiếp quản, do đó anh quyết định chuyển giao cho thế lực Trì gia ở nước ngoài.
Vốn mọi chuyện sẽ được tiến hành theo kế hoạch, tuy nhiên, bởi vì Kiều đại sư mỗi khi rảnh rỗi là lại bói toán xem tiên duyên của mình ở đâu, khi nào thì mình phi thăng, vào một ngày đẹp trời đột nhiên gieo ra một quẻ “Đại Hung”, vì thế kế hoạch chuyển về quốc nội hoạt động của thế lực bên đó cũng bị nghẽn lại.
Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, hơn nữa lời nói của Kiều đại sư luôn có trọng lượng nhất định. Theo phán đoán của Kiều đại sư thì đại họa sắp tới là một cơn hoạn nạn kéo dài. Dưới tình huống này, phía hải ngoại tất nhiên phải tập trung lực lượng để củng cố đại bản doanh bên mình trước đã. Nhưng như thế thật ra lại tiện cho Trì Hử và Dao Quang bệ hạ ở bên này.
Đương nhiên, đối với Dao Quang bệ hạ đương hóa thân thành trợ lý Bạch Dao Quang mà nói, hắn tiếp quản chuyện này chủ yếu là để kêu trợ lý Bạch Xuyên trở lại làm việc, còn hắn sẽ về chơi với tự chủ nhà mình, việc ai người nấy làm, phân công rõ ràng~
Trợ lý Bạch Xuyên ở thế giới nào cũng không thoát khỏi số phận lao lực làm việc, kể từ thời khắc nhìn thấy Trì đại thiếu vẫn còn sống sờ sờ là bắt đầu đơ như cây cơ, cái mặt ‘tiểu bạch kiểm’ thì thộn ra nhưng việc dưới tay vẫn xử lý vèo vèo, hiệu suất cực cao.
Ai bảo bất kể là ngôn hành cử chỉ hay kiểm tra AND đều cho thấy Trì đại thiếu trước mắt là hàng auth cơ chứ! Thật là một chuyện phi khoa học!
Tình huống xác chết vùng dậy theo hơi hướm kinh dị này đối với những người như chú Bạch Tam là chuyện đáng mừng, thì theo lẽ dĩ nhiên cũng có người không thể chấp nhận được.
“Nói hươu nói vượn! Gì mà đại thiếu gia còn sống hả!”
“Trước khi Quý Thung khỏe lại, tôi là mẹ thằng bé tôi có quyền thay nó quản lý tài sản đứng tên mình, về tình về lý đều không có vấn đề gì cả, người ngoài như các người dựa vào đâu mà ngăn cản?”
“Quý Thung là con ruột của tôi, thằng bé trở nên như vậy tôi mới là người lo lắng nhất! Không cần một người ở như bà nhọc lòng! Má Vân này, bà đừng ỷ vào chút thể diện mà ông cụ và Duyên Niên cho mình mà cậy già lên mặt nhé! Bà nhìn cho kỹ vào, ai mới là người to nhất trong cái nhà này!”
“À, nói mới nhớ, mấy người đưa con tôi từ bệnh viện về đây là có mục đích gì? Giờ các người lại nói với tôi rằng một người đã chôn dưới đất vẫn còn sống, đúng là vớ vẩn! Thèm muốn tài sản của nhà này đến điên rồi hả?”
“Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, các người…”
Cửa không đóng nên dù ở lầu 2 Trì Hử cũng có thể nghe rõ mồn một những gì Lâm Mỹ Trân đang oang oang dưới nhà.
Ai là người to nhất trong cái nhà này?
Nói mới nhớ, anh còn chưa thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Lâm Mỹ Trân bao giờ đâu. Ở nhà chính, người phụ nữ này luôn tỏ ra dịu dàng hiền thục, gặp ai cũng cười đó.
Vì cơn sốt nên cơ thể chẳng còn tí sức lực nào, Trì Hử giơ tay chọc chọc Dao Quang bệ hạ ngồi trông trên đầu giường đang… chơi game trên Ipad, “Trợ-lý-Bạch à, đỡ tôi ra ngoài nào.”
Trợ lý Bạch Dao Quang đi đâu cũng không dứt được cơn nghiện điện tử: …Trong giọng nói của tự chủ chắc chắn không có ý ghét bỏ, mình nghe nhầm rồi! – Pi sà của chúng ta vẫn luôn tự tin như vậy đấy ╮(╯▽╰)╭
Mọi âm thanh đều dừng lại khi Trì đại thiếu lên sân khấu.
Giờ mới thấy, nếu là Trì Hử khi mới vượt qua tử kiếp, cơ thể đã hoàn toàn khỏe mạnh đứng ở đây thì còn thấy hơi khang khác. Nhưng hiện giờ anh đang bị sốt do chịu ảnh hưởng của việc xuyên không, vừa khéo trùng khớp với hình tượng ốm o thường ngày.
Lâm Mỹ Trân giây trước còn ở thế thượng phong, giây sau mặt mũi đã trắng bệch như nhìn thấy quỷ.
Việc phân chia tài sản trên di chúc, Trì Hử đã xem qua. Tuy rằng đại đa số tài sản đều để lại cho Quý Thung, nhưng phần còn lại cũng đủ cho nhóm người Lâm Mỹ Trân sống an nhàn cả đời. Thế nhưng, các cụ đã nói rồi, “Nhân tâm bất túc xà thôn tượng” (Lòng người tham lam như con rắn muốn nuốt cả con voi), sẽ luôn có người vì lòng tham không đáy mà bất chấp tất cả.
“Vì sao Quý Thung lại trở nên như vậy, bà phải là người rõ nhất chứ.”
Nương theo sự nâng đỡ của Dao Quang bệ hạ, Trì Hử đi lên phía trước, ngồi xuống sofa. Chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại khiến Lâm Mỹ Trân hoảng hồn. Vị đại thiếu gia này luôn đem đến cho người ta cảm giác như được tắm trong gió xuân, nhưng khi xử lý người khác, anh ta chính là minh chứng rõ nét nhất cho câu nói ‘không thể trông mặt mà bắt hình dong’.
Đó cũng là lý do vì sao trong lúc Trì Hử yếu đến mức nằm liệt một chỗ, Lâm Mỹ Trân cũng chẳng dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Cho đến khi người trút hơi thở cuối cùng…
Khoan khoan! Lâm Mỹ Trân tỉnh người, con ma ốm kia chết rồi cơ mà! Chính mắt bà trông thấy, tự tay bà xác nhận cơ mà!
“Mi, mi, mi là ai?” Rõ ràng là Lâm Mỹ Trân rất giỏi trong việc ngụy biện, đổ lỗi cho người khác, bà ta giả như bị kinh hách rồi bắt đầu kêu gào: “Trì Hử đã chết rồi! Mi chắc chắn là đồ giả mạo! Đúng rồi đúng rồi! Chắc là mấy người thèm khát tài sản nhà họ Trì nên mới tìm người đóng giả Trì Duyên Niên đã chết chứ gì? Sao có thể nghĩ ra biện pháp buồn cười như thế…”
Trì Hử vẫy tay, gọi vệ sĩ đến tống cổ Lâm Mỹ Trân ra ngoài. Sau này phải xử lý như thế nào, đó là chuyện của Quý Thung, Trì Hử không định nhúng tay, dù sao anh cũng không ở đây cả đời.
Xuống lầu dọa Lâm Mỹ Trân một trận chết khiếp chỉ là nhân tiện, mục đích chính của Trì Hử là sang thăm Quý Thung đang nằm ở tiểu viện Ngô Đồng với đầy đủ trang thiết bị y tế.
Thằng ngố này còn ngu hơn cả thằng ngố ở thế giới bên kia, bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Quý Thung vì tình yêu với nghiệp diễn mà cố gắng phấn đấu, trầy trật mãi mới lên sao hạng 3, nhưng vẫn có rất nhiều phụ huynh cấm con em mình thần tượng cái loại ngôi sao bất tài đầy tai tiếng như hắn.
Nếu Trì Hử không kêu tài xế đi tìm người đúng lúc, chậm hơn chút nữa thì chắc bỏ luôn bước đưa đi bệnh viện cấp cứu được rồi.
Tới tiểu viện Ngô Đồng còn cả một đoạn đường, không có người ngoài ở đây, khụ, chỉ có Lâm Mỹ Trân và mấy người làm nhà họ Trì, vì thế Dao Quang bệ hạ ôm ngang tự chủ nhà mình một cách vô cùng tự nhiên.
Hành động thân mật với tự chủ nhà mình ở mức độ này, trong mắt người khác là khoe khoang tình cảm, nhưng Dao Quang bệ hạ lại cảm thấy hết sức bình thường, bởi khi hắn làm mèo, tự chủ vẫn luôn ôm hắn đấy thôi~
Khóe miệng của chú Bạch Tam giật liên hồi, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.
Có thể trông thấy đại thiếu gia một lần nữa là một kỳ tích mà nghĩ chú cũng chẳng dám nghĩ. Mặc dù bên cạnh thiếu gia xuất hiện thêm một anh chàng đẹp trai vô đối, gọi là trợ lý mà chẳng thấy ra dáng trợ lý tí nào, mà ngược lại, luôn coi mình như tổ tông của cái nhà này~
Trong phòng bệnh, Quý Thung vẫn đang hôn mê. Cũng may là phát hiện kịp thời, sau khi cấp cứu trong bệnh viện và được đưa về nhà, nể tình “Quý Thung” cũng là Quý Thung, Dao Quang bệ hạ vẫn ném cho hắn một khối năng lượng phục hồi.
Hiện giờ việc khiến Trì Hử lo lắng chính là Úc gia.
Thế giới này không có cây lấy ráy tai làm bùa hộ mệnh, dao găm làm từ sừng linh xà do mèo Dao Quang ban thưởng, cũng chẳng có Dao Quang bệ hạ sắm vai đại sư đến giải nạn tiêu tai. Hai vị thiếu gia Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh vốn đã đối chọi gay gắt, lại bị người cố ý gây rối, kết quả đương nhiên là thảm thiết khỏi phải nói.
Úc Hạo có khả năng ngồi xe lăn cả đời. Thích Cẩm Ninh còn bi kịch hơn, đầu bị thương nặng, rất có thể phải sống thực vật suốt quãng đời còn lại.
Hai đứa cháu được yêu chiều nhất nhà thành ra thế này, Úc gia và Thích gia nào có thể để yên.
Mà khéo làm sao, đúng lúc ông cụ hai nhà gọi điện thoại cãi nhau thì cụ Úc đột nhiên lên cơn đau tim qua đời. Lúc này, cục diện vốn có cơ hội hòa giải đã trở nên không thể cứu vãn.
Đôi bên đối chọi gay gắt, lưỡng bại câu thương. Này cũng chưa là gì, sau đó Úc gia như bị nguyền rủa, vận xui liên tục tìm đến cửa. Đầu tiên là bác cả của Trì Hử đi khám bệnh được chuẩn đoán bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sau đó là quân khu chỗ cậu hai xảy ra sự cố nghiêm trọng thương vong nặng nề, hiện đang bị cách chức điều tra. Cậu ba và anh con nhà bác cả gần như là đồng thời, bị cấp dưới do một tay mình đề bạt và bạn bè thân thiết nhất đâm đơn tố giác…
Cùng một lúc, loạn trong giặc ngoài, thiên tai nhân họa đều đổ dồn vào nhà họ Úc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, một gốc đại thụ chốn kinh thành chỉ sau một đêm đã bắt đầu lung lay sắp đổ.
Điều duy nhất khiến Trì Hử cảm thấy may mắn chính là thời điểm anh tới nơi này, tuy rằng ông ngoại đã không còn, nhưng ít ra những người khác vẫn sống, chỉ cần mọi người còn sống, sóng to gió lớn thế nào cũng có cách giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.