Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 84: Sư Muội Tiêu Vũ




Trung tâm cung điện, tổng cộng năm phía cửa lớn, đông tây nam bắc đối ứng mộc, kim, hỏa, thủy; Trung cung chủ thổ, thổ môn ở chính trung tâm phía trên cung điện.
Giờ phút này dưới quang mang bảy màu rực rỡ, không ai có thể đủ tới phía trên thổ môn.
Cửa lớn bốn phía là nơi mọi người cùng yêu thú hội tụ, Triệu Vân Phi, Ðông Phương Tuấn, Bách Lý Viêm cùng Gia Cát Thanh Vân rất ăn ý, mỗi người lựa chọn một cửa trong đó, việc nhân đức không nhường ai đứng ở trước nhất của cửa lớn, mà không ai dám cùng họ tranh phong!
Nhất là cửa tây chủ kim thuộc tính, bóng người nhất phẩm võ đế Triệu Vân Phi cao lớn uy mãnh, tản ra uy áp khủng bố, một cái trường bào, khoanh tay mà đứng, tóc dài không gió tự động, ánh mắt sắc bén chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua, người muốn tới gần liền tự giác dừng bước chân!
Mà đứng ngạo nghễ tương tự ở cửa nam chủ hỏa thuộc tính, Đông Phương Tuấn cùng ba người của Đông Phương gia bên cạnh, đều là vẻ mặt cuồng ngạo, ánh mắt chậm rãi bắn phá ở trong đám người!
“Đều trông coi kĩ cho ta!” Ðông Phương Tuấn hạ giọng nói với ba người bên cạnh.
“Vâng, lão đại! Lần này, bọn hắn khẳng định sẽ xuất hiện!”
“Cái đó cũng không nhất định, con rùa đen rút đầu kia thế mà không biết trốn ở nơi nào, biết chúng ta ở nơi này, nói không chừng sẽ không đến!”
“Sao có thể? Huyền Hoàng bảo khố mở ra, cơ duyên lớn từng nào, ta không tin bọn hắn còn nhịn được, chờ xem...”
Đám người Ðông Phương Tuấn trên đất nói, suốt một tháng thời gian, bọn họ ngay từ đầu đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành cổ Huyền Hoàng, hơn nữa canh giữ ở cứa bắc chờ ba người bọn Trần Hạo, nhưng lại không đợi được, sau khi hỏi vài tên đệ tử tiến vào cửa đông, mới biết được ba người bọn Trần Hạo dùng phương thức kỳ quái có thể đã sớm vào thành. Nhưng đến bây giờ suốt một tháng thời gian, bọn họ thế mà cũng chưa tìm được ba người bọn Trần Hạo. Sao có thể không buồn bực?
Nhất là hai kẻ bị Trần Hạo cắt cổ càng là tức giận đến ngứa răng!
Quang mang bảy màu rực rỡ tựa như không có chút ý tứ đình chỉ lại, ước chừng nửa canh giờ trôi qua, vẫn như cũ không có chút yếu bớt!
Mà giờ phút này, hầu như toàn bộ người tu luyện cùng yêu thú đều quay chung quanh ở bôn phía của Huyền Hoàng bảo khố, từng kẻ sốt ruột khó dằn nổi...
Mà nhất định có thể tiến vào bảo khố trước tiên, đám người Đông Phương Tuấn thì vừa lo lắng chờ đợi, vừa ở trong đám người tìm kiếm ba người bọn Trần Hạo, lại không thu hoạch được gì.
Dù sao cửa lớn có bốn phưong, ba người bọn Trần Hạo đến một bên nào cũng không nhất định, nếu đến ba phía khác, bọn hắn cũng là không nhìn thấy. Giờ phút này đi tìm tất nhiên là rất dễ tìm, nhưng hiển nhiên Huyền Hoàng bảo khố quan trọng hơn xa so với ba người bọn Trần Hạo, ai biết bảo khố này khi nào mở rộng?
Đây là chuyện giành giật từng giây, Đông Phương Tuấn cũng không muốn trì hoãn.
...
Cửa đông chủ mộc thuộc tính, ở nửa canh giờ qua đi, hai cái bóng người so sánh với mọi người thê thảm không chịu nổi lẳng lặng đến, hai người đều là cả mặt đen sì cùng dơ bẩn, tóc hỗn độn, quần áo rách nát, hơn nữa rõ ràng thương thế không nhẹ, nhất là một người trong đó.
Mà một cái bóng người trong đó tuy thoạt nhìn gần như tên ăn mày nhỏ, nhưng dáng người thướt tha linh lung của nàng như trước mơ hồ có thể thấy được, một đôi con ngươi lành lạnh, vẫn tuyệt đẹp như cũ!
“Tiểu Vũ sư muội?”
Một thanh âm kinh ngạc mà kinh hỉ bỗng nhiên vang lên.
***
Cửu phẩm võ hoàng Gia Cát Thanh Vân đang hưởng thụ vinh quang cùng địa vi của thực lực tuyệt đối mang đến. Phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, hắn khoanh tay đứng ở trước nhất của Huyền Hoàng bảo khố cửa đông, dùng ánh mắt sắc bén của hắn ngăn cản đám người muốn tới gần. Có thể đứng ở bên cạnh hắn chỉ có mười hai đệ tử tỉnh phủ Lan Thương tới hơn nữa theo hắn gia nhập điện Hàn Tinh.
Hắn chú ý mỗi một cái thân hình trong đám người, nhất là người vừa mới tới. Bởi vì hắn cũng đang tìm kiếm bóng người tuyệt đẹp làm cho hắn động lòng kia. Tuy không theo hắn đến điện Hàn Tinh, nhưng thời điểm ba đại điện cùng nhau lịch lãm này, chung quy là có thể gặp được. Ðáng tiếc, một tháng thời gian qua, hắn lại chưa tìm được. Nhưng hắn cũng chưa từ bỏ, nhất là Huyền Hoàng bảo khô sắp mở ra, hắn tin ba người bọn Trần Hạo tất nhiên sẽ tới, nếu bọn họ có thể tới cửa đông, tất nhiên là tốt nhất!
Lúc bóng người Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật xuất hiện trong mắt hắn, hắn liền khẽ nhíu mày, nhất là sau khi thấy rõ cặp con người tuyệt đẹp lành lạnh kia, càng là kinh ngạc kêu lên tiếng!
“Mau, đến sư huynh nơi này! Sao ngươi trở thành như vậy?” Vẻ mặt Gia Cát Thanh Vân tràn ngập quan tâm hỏi. Không có chút cố kỵ, đám người chung quanh nhìn chăm chú, “Tiểu Mặc sao? Sớm bảo các ngươi theo sư huynh vào điện Hàn Tinh, các ngươi không nghe... Tiểu Vũ, bị thương nặng lắm sao?”
...
“Ðáng đời, đây đều là họ tự tìm...”
“Thanh Vân sư huynh đối với nàng tốt như vậy, ngươi xem nàng như vậy, không phải là bộ dạng xinh đẹp chút sao? Nào xứng đôi Thanh Vân Sư huynh...”
“Đúng thế...”
Lúc Gia Cát Thanh Vân thế mà lập tức đón về phía Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật, hai nữ đệ tử tương tự đến từ tỉnh phủ Lan Thương trong lời ngoài lời đều lộ ra ghen tị, thấp giọng nói.
...
“Không sao cả, cảm ơn” Hách Liên Vũ Tử nói. Nàng cùng Mặc Vũ Dật bộ dạng này còn bị Gia Cát Thanh Vân nhận ra, trái lại ra ngoài dự đoán của hai người. Đối với Gia Cát Thanh Vân quan tâm, Hách Liên Vũ Tử tuy biết hắn có lòng với mình nhưng cũng không cách nào nói cái gì. Dù sao, Gia Cát Thanh Vân không giống Đông Phương Tuấn bắt buộc cùng uy hiếp như vậy.
“Ồ... Trần Hạo đâu, sao không cùng một chỗ với các ngươi?”
“Sau khi vào thành, hắn cùng chúng ta tách ra lịch lãm” Hách Liên Vũ Tử thuận miệng nói. Trần Hạo đến tột cùng đi làm gì, mặc dù là nàng cùng Mặc Vũ Dật cũng chưa làm rõ. Chỉ là biết Trần Hạo đã phát hiện cái gì dị thường.
“Tiểu tử này quá kỳ cục rồi...” Gia Cát Thanh Vân khẽ nhíu mày nói, hắn biết rõ, Hách Liên Vũ Tử sở dĩ không lựa chọn điện Hàn Tinh, đó là bởi vì Trần Hạo, trong lòng đối với hắn tự nhiên bất mãn, “Được rồi, Tiểu Vũ sư muội, Tiểu Mặc, Huyền Hoàng bảo khố sắp mở ra, các người cứ theo bên cạnh ta, có ta ở đây, cửa đông này là không ai dám tranh với các ngươi!”
“Không cần. Chúng ta đi tìm lão đại!” Hách Liên Vũ Tử còn chưa nói, Mặc Vũ Dật đã vẻ mặt lạnh lùng nói. Nhìn Hách Liên Vũ Tử một cái, liền dẫn đầu xoay người hướng cửa lớn khác đi đến.
Hách Liên Vũ Tư đối với Gia Cát Thanh Vân phất phất tay, không có chút do dự liền theo Mặc Vũ Dật mà đi, để lại Gia Cát Thanh Vân vẻ mặt xấu hổ...
“Lão đại? Trần Hạo thế mà trở thành lão đại của bọn họ?” Gia Cát Thanh Vân nhíu chặt lông mày, nhìn bóng lưng hai người không chút do dự rời đi, tư vị trong lòng rất không phải.
Hắn thật sự không hiểu mình có gì không tốt, thiên phú Trần Hạo tuy kinh người, nhưng mình kém sao?
Nhất là bây giờ, thực lực hắn chính là so với Trần Hạo mạnh hơn nhiều.
Hơn nữa, Trần Hạo chỉ mười ba tuổi mà thôi. Mặc dù có ổn trọng cùng thành thục vượt qua bạn cùng lứa tuổi, nhưng vì sao Mặc Vũ Dật cùng Hách Liên Vũ Tử lại mọi chuyện lấy một tiểu thí hài như vậy làm trung tâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.