Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 736: Tình Thế




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Nhân tài...”
Nhìn thấy Đỗ Kinh ra màn, Trần Hạo nhất thời đã hiểu sự việc. Vừa rồi, cảm giác sâu sắc của hắn, cách đám người rậm rạp, cũng đã tập trung người tu luyện nói chuyện đầu tiên, cùng lúc, hắn cũng cảm ứng được Đỗ Kinh tồn tại, nhưng hắn không khẳng định là Đỗ Kinh có đứng ở bên cạnh người tu luyện đó hay không. Bây giờ, quanh thân Đỗ Kinh quấn quanh độc trùng, rung động vực lên, hơn nữa trong nháy mắt đã thắng được ánh mắt sùng bái kinh sợ của vô số người tu luyện, Trần Hạo có thể khẳng định người khởi xướng là ai.
“Đỗ Kinh, người khác sợ ngươi, Tứ Cuồng Long chúng ta còn sợ ngươi hay sao? Ngươi đây là muốn chết!” Vạn Long nhìn Ðỗ Kinh từng bước tới gần, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm phẫn nộ. Đỗ Kinh chính là trắng trợn khiêu khích bọn họ.
“Chết? Các ngươi có năng lực giết ta hay không cũng là vấn đề, mặc dù có, Đỗ Kinh ta cũng có thể kéo một hai người của các ngươi đệm lưng, Tứ Cuồng Long chết mất một hai người, các ngươi rắm chó cũng không phải! Huống chi, các ngươi dám giết ta?! Coi ta là Trần Hạo Trần huynh như vậy, không có bất cứ bối cảnh gì? Hừ!” Ðỗ Kinh khinh thường nói, bước chân vẫn chưa dừng lại, ngôn ngữ càng không lưu tình châm chọc, “Đỗ Kinh ta không phải thứ gì tốt, nhưng biết cái gì gọi là đại nghĩa! Đây chính là thời điểm thật sự cùng dị tộc giao phong, các ngươi lại vì một Ngưng Ðạo Tiên Hạch Quả, muốn chém giết anh hùng Nhân tộc, các ngươi coi như là người sao? Ta nói các ngươi, cũng không phải chỉ là Tứ Cuồng Long các ngươi! Các ngươi chẳng qua là ngu ngốc tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, đứng ra làm vật hi sinh mà thôi...”
“Đỗ Kinh bớt ở nơi đó giả trâu bò đi, lúc trước là ai cũng muốn đối phó Trần Hạo? Ít đem đại nghĩa Nhân tộc mà nói, chúng ta chẳng qua là chém giết một tên điên mà thôi! Loại ma đầu không nhìn quy tắc này, chém giết đệ tử thiên tài đứng đầu thánh điện, mọi người ai cũng đều muốn giết hắn!” Lão Nhị Vạn Đằng cả giận nói.
“Muốn chết! Tứ Cuồng Long chúng ta như thế nào, còn chưa tới lượt ngươi khoa tay múa chân! Ngươi tính là cái gì?” Vạn Long càng là giận dữ, nếu không phải lão Nhị gắt gao giữ chặt hắn, e rằng hắn đã trực tiếp ra tay.
Oành!
Trong đám người, một khí tức đột nhiên nở rộ.
“Thật là buồn cười... Ðỗ Kinh, ngươi là đang nói chúng ta sao? Bày ra mấy con thánh cấp độc trùng, đã cho rằng mình thiên hạ vô địch rồi? Cái gì anh hùng rắm chó. Vừa rồi mấy gia hỏa đó đều là thủ hạ của ngươi nhỉ? Ðơn giản chỉ là giết dị tộc nhiều một chút, thời điểm thật sự quyết đấu, chỉ bằng hắn cũng xứng so sánh với chúng ta? Một phế vật Địa Tiên cảnh trung kỳ mà thôi, Phong Tiên Cửu Cấm một khi đột phá, tùy tiện một Thiên Tiên cũng có thể giết hắn!”
Rầm rầm rầm...
“Ta muốn đạt được Ngưng Đạo Tiên Hạch Quả lại như thế nào? Đạp thi thể các ngươi lại như thế nào? Con kiến mà thôi, dám chắn đường Kiếm Thần ta, một kiếm đánh giết!”
“Ha ha ha... Ngưng Đạo Tiên Hạch Quả, ai cũng đừng nghĩ, đó là thứ Hồ tiểu thư muốn có! Bảo vật khác mọi người chia một chút là được! Đương nhiên, các ngươi nếu tự tin có thể thắng được Hồ tiểu thư, Bạch Vô Tích ta không có lời nào để nói...”
“Không sai! Thạch Trung Thiên ta cũng cho rằng như vậy!”
“Kiếm Thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể thắng được Hồ tiểu thư? Tứ Cuồng Long, các ngươi không phục?”
Từng đạo khí tức cường hãn từ bốn phương tám hướng xuất hiện, mỗi một đạo khí tức liền nhảy ra một cao thủ Thiên Tiên cảnh, mỗi một người dù ở đây nhiều người không nhận ra, nhưng có không ít người nhận ra, nhất là đệ tử thánh điện. Uy áp mênh mông khủng bố liền thổi quét toàn bộ thành trì. Mới vừa rồi người tu luyện còn muốn chiến một trận vì Trần Hạo, giờ phút này ở dưới uy áp tuyệt đối của những cao thủ này, đều giống như bị giội một chậu nước lạnh, không dám tiếp tục lên tiếng.
Trong đám người, một bóng người bước sen nhẹ nhàng, hương thơm lượn lờ, nháy mắt đem ánh mắt mọi người hấp dẫn, hội tụ. Dáng người linh lung, dung nhan kiều mị nghiêng nước nghiêng thành, con mắt sáng nhìn quanh nở rộ phong tình vạn chủng. Kiều mà không mị, đẹp không sao tả xiết.
“Ngưng Ðạo Tiên Hạch Quả càng không phải vật của Trần Hạo. Mị Nương lúc trước cùng Mạt Lăng Đạp Tuyết, Bạch Nham, chẳng qua là chủ trì công đạo vì đệ tử thánh điện Lam Phong, lại không nghĩ tới Trần Hạo vậy mà đem Mạt Lăng Đạp Tuyết, Bạch Nham hai thiên tài đứng đầu Nhân tộc chém giết, càng là làm nhục Mị Nương... Người như vậy, các ngươi nói là anh hùng Nhân tộc?” Thanh âm kiều mị nhưng kỳ ảo vang vọng ở trong đám người. Thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, vô số người tựa như chưa lưu ý Hồ Mị Nương nói cái gì, nhưng cảm giác nàng nói chính là đúng, là chân lý.
Đó chính là Tuyệt thế phong thái, thiên âm tiên âm.
Mùi thơm cơ thể thoang thoảng càng là tràn ngập ở chóp mũi. Khí tức mênh mông cuồn cuộn như gió xuân, không ép người, lại như nữ đế quân lâm thiên hạ, làm vô số người tu luyện sinh ra xúc động thần phục cúng bái.
“Hồ Mị Nương... Ðẹp quá! Thật là lợi hại...”
“Đó là thánh nữ đời này của Yên Vũ Lâu sao? Quả nhiên danh bất hư truyền...”
“Nghe danh không bằng gặp mặt, kiếp này có thể nhìn thấy tuyệt thế nữ tử như thế, cũng không uổng rồi!”
Người tu luyện tu vi khá cao đều thầm khen, ánh mắt không thể từ trên người Hồ Mị Nương dời ra.
Người tu vi yếu kém, càng là trong đầu trống rỗng, thiên địa thất sắc, chỉ có bóng người Hồ Mị Nương phiêu đãng ở trước mắt.
“Đỗ Kinh, Mị Nương nói có sai không?” Hồ Mị Nương một đôi mắt sáng bỗng nhiên nở rộ hào quang kỳ dị, nhìn về phía Ðỗ Kinh, xảo tiếu thản nhiên hỏi.
“Ngươi...” Ðỗ Kinh rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng một cỗ lực lượng huyền ảo chợt xuyên thấu qua ánh mắt hắn, dung nhập đến sâu trong nội tâm. Hắn muốn nói “không đúng”, nhưng không đành lòng làm trái Hồ Mị Nương kiều vật nhân gian này, biết rõ mình sống chết đều cùng một chỗ với Trần Hạo, nhưng vẫn như thế.
“Mị Nương chỉ lấy Ngưng Đạo Tiên Hạch Quả, pháp bảo khác, các vị tự phân phối... Mong các vị thành toàn Mị Nương, Mị Nương cảm tạ trước!” Hồ Mị Nương khẽ khom người.
“Lợi hại, thật sự là lợi hại!” Đám người lặng ngắt như tờ, giờ phút này bỗng nhiên truyền ra một thanh âm. Vẫn vẻ mặt bình tĩnh không nói một câu, chỉ lẳng lặng nhìn tình thế phát triển, Trần Hạo rốt cuộc mở miệng. Thanh âm không lớn nhưng xuyên thấu màng nhĩ mọi người, dung nhập đến trong lòng mỗi người. Cũng chính giờ khắc này, mọi người đều ngẩn ra, trong lòng xấu hổ nhìn về phía Trần Hạo. Bọn họ đều chưa cảm thấy mình bị mê hoặc, chỉ cho rằng mình bị tuyệt thế phong tư của Hồ Mị Nương hấp dẫn, mà thanh âm của Trần Hạo đem lực chú ý của bọn họ dời đi.
“Hồ Mị Nương, vài năm không gặp, tu vi tăng rồi... Nói vài lời đều thoáng như đại đạo phạm âm, đây là cảnh giới cao nhất của Hồng Trần Tâm Kinh sao? Thật là lợi hại...” Khuôn mặt tuấn dật của Trần Hạo mang theo mỉm cười, đôi mắt màu đen càng là nhìn thẳng Hồ Mị Nương.
Giờ khắc này, bất luận kẻ nào cũng có thể cảm giác ra, giữa ánh mắt hai người tràn ngập một khí tức vô sắc vô tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.