Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 724: Quyết Định




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Trần Hạo sau khi mạnh mẽ đột phá thoát khỏi ao máu, toàn bộ không gian trong lòng đất bắt đầu sụp đổ.
Trần Linh lo lắng sợ hãi liền ngưng tụ thành ánh sáng ký ức, truyền cho Trần Hạo.
Trần Hạo nháy mắt đã hiểu sự thể, trước dùng lực lượng linh hồn cường hãn phong tỏa hồn phủ Trần Linh, sau đó kéo Trần Linh, nhanh như điện chớp đuổi theo. Vì thế liền có một màn về sau.
“Đại ca... Ngươi đừng an ủi chúng ta... Tiền bối đó đã biết chỗ thiếu hụt của bản thân, lưu lại truyền thừa tất nhiên sẽ không cho ngươi đi đường tương tự hắn...” Lý Dương nói.
“Được rồi. Ta có đạo của ta... Nay đạt được, vừa vặn là trạng thái ta cho rằng tốt nhất. Các ngươi nếu coi ta là đại ca thì không được nói lời khách khí. Nếu không, ta sẽ rất tức giận!” Trần Hạo nghiêm túc nói.
“Vâng.” Trần Linh cùng Lý Dương đều gật gật đầu.
“Cảm giác thế nào? Vận dụng linh đài là ta xa không bằng các ngươi... Có thể đem độc trùng luyện hóa hay không?” Sắc mặt Trần Hạo dịu xuống, thân thiết hỏi.
Giờ phút này, Trần Hạo không có chút phong phạm cường giả, càng không có bất cứ gì lạnh lùng tàn khốc, như là đổi thành một người khác, chỉ có quan tâm đối với huynh đệ tỷ muội.
Đỗ Kinh đối với Trần Hạo hiểu biết chỉ giới hạn trong đồn đãi cùng lạnh lùng tàn khốc ở lần trước Trần Hạo chém giết Tứ Cuồng Long, lúc này nhìn thấy bộ dáng Trần Hạo, quả thực không thể tin. Một tên điên, một kẻ máu lạnh điên cuồng, lại có thể có một mặt ôn hòa.
“Hẳn là có thể được...” Lý Dương nói.
“Không có khả năng! Đó là thánh cấp Phệ Hồn Ký Sinh Tàm. Vô hình vô tích! Trừ phi là linh hồn cảnh giới Đại La Kim Tiên mới có thể bắt được quỹ tích của nó. Linh hồn lực các ngươi tuy mạnh, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản nó một chốc một lát!” Đỗ Kinh vội vàng nói.
“Nếu là ở bên ngoài mà nói, tìm được cao thủ Đại La Kim Tiên cảnh, còn có thể giúp các ngươi giải trừ, nhưng ở trong Nguyên thủy bí cảnh này, trừ ta thì không ai có thể cứu các ngươi! Không tin thì các ngươi có thể thử xem... Nếu là có thể, trực tiếp giết ta là được! Nếu là không thể, ta chỉ cầu một mạng! Cam đoan giải độc cho các ngươi! Ta dám khẳng định, các ngươi bây giờ căn bản không thể tập trung quỹ tích thánh tằm! Hơn nữa tổng cộng có bảy con, trong đầu ngươi có bốn con, trong đầu ngươi có ba con! Các ngươi chỉ có thể lấy hồn phủ làm trung tâm chống đỡ mọi phương vị. Tạm thời có thể chống đỡ được, đó là bởi vì linh hồn lực của các ngươi rất mạnh. Thánh tằm của ta không thể một hơi tiêu hóa... Theo nó không ngừng cắn nuốt linh hồn lực của các ngươi, liền sẽ càng ngày càng mạnh! Cảnh giới linh hồn của các ngươi, căn bản không thể giết chết chúng nó...”
Đỗ Kinh sống chết bị nắm giữ ở trong tay Trần Hạo, nếu Trần Hạo tin lời Lý Dương, vậy kết cục của hắn có thể trực tiếp chết, cho nên không thể không lập tức nói ra chỗ cường đại của thánh cấp Phệ Hồn Ký Sinh Tàm.
Ánh mắt Trần Hạo lạnh lẽo nhìn Ðỗ Kinh, nhưng không ngăn cản.
“Các ngươi thử xem!” Trần Hạo lại nhìn về phía Trần Linh cùng Lý Dương nói.
“Vâng. Sư muội, chúng ta hợp nhất thử xem...”
Trần Linh lên tiếng, cùng Lý Dương khoanh chân mặt đối mặt ngồi xuống, hai bàn tay chạm vào nhau, ánh mắt tương đối, chậm rãi nhắm lại.
Sau một lát, quanh thân hai người lóng lánh lên hào quang rực rỡ.
“Vô dụng...” Ðỗ Kinh thấp giọng, nhưng tự tin nói.
“Câm miệng!” Ánh mắt Trần Hạo lạnh buốt quát bảo Ðỗ Kinh ngưng lại. Nhưng Trần Hạo cũng không dám nói uy hiếp gì, nhỡ đâu hai người thực không thể luyện hóa Phệ hồn ký sinh trùng, vậy chỉ có thể dựa vào Ðỗ Kinh thi triển Ðộc Vương Kinh giải cứu hai người. Nếu để hắn đánh mất hy vọng sống sót, đến một cái cá chết lưới rách, vậy mất nhiều hơn là được.
“Ðược. Ta không nói là được, Trần huynh, kết quả rất nhanh sẽ có... Nếu ta muốn mà nói, giờ phút này thi triển Độc Vương Kinh thúc giục thánh tằm, hoàn toàn có thể cho bảy con thánh tằm tiến vào trong đầu một người trong bọn họ, hiệu quả lập tức có thể hiển hiện ra!” Đỗ Kinh ngoài miệng bảo là không nói, nhưng vẫn nói với Trần Hạo. Giờ phút này, khoảng cách như thế, thần hồn chưa bị phong ấn, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được trạng thái của Phệ Hồn Ký Sinh Tàm, sức mạnh tự nhiên rất đủ. Chỉ là, hắn biết, hắn muốn sống e rằng không đơn giản như vậy.
Bởi vì Trần Hạo là một tên điên hoàn toàn không thể dùng lẽ thường đo lường.
Nếu không nói danh dự, vậy hứa hẹn không tính là gì.
Dù là giảng danh dự, sau khi hắn cứu hai người, thả hắn rời khỏi, hắn chẳng thể trốn được bao lâu. Trong Phong Tiên Cửu Cấm, lấy thực lực khủng bố của Trần Hạo, muốn giết một người, hắn thực không cho rằng mình có thể trốn bao lâu, trừ phi hắn từ nay về sau mai danh ẩn tích, cái gì cũng không làm.
Hắn là thực sợ, đã bị dọa vỡ mật.
Sau thời gian chén trà nhỏ, hào quang trên người Lý Dương cùng Trần Linh yếu bớt, vẻ mặt ngưng trọng mở mắt, không cần phải nói, Trần Hạo cũng biết kết quả là gì.
“Giải độc! Tha ngươi một con đường sống!” Trần Hạo không nói lời thừa, liền nhìn về phía Ðỗ Kinh, nói.
Đỗ Kinh nhìn đôi mắt Trần Hạo không có cảm tình, không thể khẳng định ý nghĩ chân thật của Trần Hạo. Bây giờ là lúc hắn đưa điều kiện, hắn có thể bảo Trần Hạo mang theo hai người cùng hắn cùng nhau tiến vào trong thành trì người tu luyện tập hợp, để Trần Hạo trước mặt mọi người hứa hẹn. Nhưng làm như thế, đó là áp chế. Trần Hạo cũng tất nhiên sẽ đáp ứng hắn, nhưng về sau thì không chắc được điều gì, bởi vì Nguyên thủy bí cảnh này có thể phải nán lại gần ngàn năm.
Nhìn chằm chằm Trần Hạo, sau khi hít vào một hơi thật sâu, Đỗ Kinh gian nan làm ra quyết định.
“Trần huynh, lúc trước, ta không biết bọn họ là muội muội cùng muội phu của ngươi. Ta chỉ cho rằng là nơi truyền thừa diễn sinh ra thủ hộ thụy thú, cho nên mới...”
“Không cần nói lời thừa! Giải độc, Trần Hạo ta liền thả ngươi một con đường sống!”
“Được rồi... Chẳng qua, trước khi giải độc, ta... Đỗ Kinh ta tuyên thệ hướng Trần huynh ngươi nguyện trung thành! Từ nay về sau, ngươi sẽ là lão đại của ta!”
Xẹt!
Đỗ Kinh nói xong, mi tâm chợt lóng lánh ra một vầng dao động. Chỉ là linh hồn dao động đơn thuần, nhưng làm cho Trần Hạo khẽ nhíu mày.
“Ngươi thật ra thông minh quyết đoán! Ta muốn giết ngươi, căn bản không cần lý do! Cũng căn bản sẽ không nói nguyên tắc gì với ngươi! Không ai có thể uy hiếp người thân của ta!”
“Ta biết...” Trong lòng Đỗ Kinh “lộp bộp” một cái, nhưng chợt thật sự bình tĩnh. Mạng thì xem như thực giữ được. Bởi vì Trần Hạo đã nói như vậy, đó là chứng minh, sẽ không giết hắn nữa. Cũng chứng minh hắn đã thành công khế ước chủ tớ.
“Ta chỉ cầu lão đại, có thể để cho ta xưng hô ngươi như vậy... Ta, ta dù sao cũng là đệ tử thánh điện, cũng là chân truyền đệ tử của Độc Vương Cốc. Nếu là... Để người trong thiên hạ biết, ta... Ta đã thành nô bộc, Độc Vương Cốc sẽ không cho phép ta tồn tại nữa... Cũng sẽ bất lợi đối với lão đại ngươi...” Ðỗ Kinh nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.