Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 720: Trọng Tổ




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Lượng tin tức mênh mông, tự động dung nhập đến trong trí nhớ của Trần Hạo.
Mông mông lung lung, hắn không có kinh ngạc, không có sợ hãi, càng không có bất cứ ý muốn gì tra xét, chỉ có mông mông lung lung, giống như ngủ lại không phải ngủ, giống như tinh lại không phải tinh, tiếp nhận tất cả dung nhập trong đầu cùng thân thể.
Đây mới là truyền thừa thật sự.
Truyền thừa không chỉ có tuyệt học đạo pháp, càng có truyền thừa ký ức cùng vô thượng tạo hóa thoát thai hoán cốt. Cái này có thể xem như một loại sinh mệnh kéo dài.
Đặt mình ở trong ao máu thần thú cường đại nhất trong thiên địa, Trần Hạo ngây ngốc, thân thể, linh đài lúc tiến vào đã lập tức sụp đổ, dung nhập đến trong ao máu. Nếu có mặt người ngoài, sẽ không có khả năng nhìn thấy Trần Hạo, bởi vì linh hồn cùng thân thể của hắn hoàn toàn phân giải. Tuy nhiên phù văn Viễn cổ huyền ảo dù đã làm tất cả của Trần Hạo vỡ hết, nhưng vẫn duy trì liên hệ vi diệu tán mà không dứt. Có thể nói, hắn đã hóa thân vào trong ao máu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết trải qua bao lâu, ao máu quay cuồng dần dần bình tĩnh, chỉ có khẽ dập dờn bồng bềnh, lực lượng huyết mạch vô cùng vô tận ở trung tâm ao máu chậm rãi hội tụ.
Ao máu như cuống rốn, máu thần thú như nước ối, mà Trần Hạo thì giống như trẻ con trong cơ thể mẹ dần dần thành hình.
Một sự mơ hồ, hắn thoáng như linh trí mới sinh, mông mông lung lung, không có ý thức, chỉ có một tia cảm giác, trải qua quá trình tự thân diễn biến.
Máu thịt hắn dần tổ hợp lại, linh đài đúc lại.
Theo thời gian chuyển dời, Trần Hạo từ mông mông lung lung trở nên càng lúc càng tỉnh táo, càng tỉnh táo thì thống khổ hắn thừa nhận càng thêm kịch liệt, hơn nữa muốn chết ngất cũng không thể. Thân không thể động, hồn không thể diệt, cứ như vậy cưỡng chế làm hắn thừa nhận khôn cùng thống khổ cùng vô tận uy áp. Cả đời hắn đây là lần đầu tiên, hắn sinh ra ý nghĩ hận không thể chết nhanh đi, nhưng vô luận hắn nghĩ như thế nào cũng vô dụng.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Trần Hạo lúc nào cũng đều trong đầu điên cuồng rít gào, nghiến răng nghiến lợi thừa nhận.
Biển khổ giống như không bờ.
...
Ngoài động phủ, ngoài cửa lớn màu vàng ròng, Lý Dương cùng Trần Linh khoanh chân ngồi đối mặt nhau, bốn bàn tay áp vào, quanh thân lóng lánh hào quang rực rỡ, âm dương nhị khí giao hòa vờn quanh, tản ra tinh thần uy áp khủng bố cực điểm.
“Lại có người đến nữa?” Bỗng nhiên, Lý Dương mở hai mắt, hai đạo tinh quang chợt lóe rồi biến mất.
“Sư huynh, ta đến! Ngươi trông là được...” Trần Linh cũng mở mắt, trên mặt lộ ra một tia sắc thái hưng phấn.
“Ừm, người tới càng ngày càng mạnh, ngươi cẩn thận một chút, còn có, không thể lạm sát kẻ vô tội...”
“Biết rồi. Không ai phát tán tin tức, chúng ta ăn cái gì...” Trần Linh nói.
Trần Hạo bước vào trong động phủ đã nửa năm. Ở trong nửa năm thời gian, có sáu nhóm người tu luyện xông đến thế giới trong lòng đất này, chẳng qua đều bị Lý Dương cùng Trần Linh ngăn trở, ngay cả cơ hội tiếp cận cánh cửa lớn vàng ròng cũng không có. Đương nhiên, hai người cũng không tùy tiện giết người, chỉ là hơi trừng phạt chút, vụng trộm lấy đi linh quả. Từ đầu đến cuối, người tới cũng không biết hai người tồn tại, hoàn toàn mơ mơ màng màng bị đuổi ra khỏi thế giới trong lòng đất.
Nửa giờ sau, Trần Linh có chút thất vọng về tới bên người Lý Dương.
“Lần này mấy người đến chỉ có mấy trái linh quả như vậy... Lãng phí khí lực của ta! May mà linh quả này thoạt nhìn bộ dáng không tồi... Sư huynh, cho ngươi ba trái, ta bốn trái.”
“Cái này... Sư muội, sư huynh đều là chia đều với ngươi... Ngươi yếu như vậy, lần sau sư huynh cũng không chia đều với ngươi” Lý Dương nhíu mày nói. Lúc này, hắn không có chút phong phạm sư huynh, trái lại như là trẻ con tính toán chi li, ánh mắt nhìn chằm chằm linh quả kiều diễm ướt át trong tay Trần Linh.
Thời gian nửa năm qua, hai người ở cùng lúc đảm đương hộ pháp Trần Hạo, trừ tu luyện, thú vui lớn nhất đó là ăn linh quả. Nhưng dù không ngừng có người tu luyện tiến vào, số lượng linh quả cũng xa xa không đủ để hai gia hỏa tham ăn cần, thật không dễ kiếm được bảy trái linh quả, hai người đều thèm nhỏ dãi.
“Keo kiệt! Thiệt cho ngươi còn là sư huynh, một chút cũng không khiêm nhường... Chia ngươi một nửa là được!” Trần Linh bĩu môi nói, nói xong liền một ngụm đem một trái linh quả cắn mất một nửa, đưa cho Lý Dương.
Lý Dương sau khi tiếp nhận liền bỏ vào trong miệng, nhắm mắt lại, cực kỳ hưởng thụ nhấm nháp và nuốt.
Rốp rốp...
Chợt mắt sư huynh muội hai người trừng thật lớn, giống như ăn được linh quả ngon nhất thế gian, trong khoảnh khắc liền đem ba trái còn lại của mình cuốn sạch, còn một bộ dáng chưa hết thèm.
“Ăn ngon thật, linh quả này so với mọi linh quả chúng ta từng ăn đều ngon hơn!”
“Phải... Đáng tiếc quá ít. Sư muội, ngươi có lục soát sạch sẽ hay không?”
“Toàn bộ bọc đều mở ra nhìn, chỉ chút này... Đại ca còn không ra, cũng nửa năm rồi, một chút động tĩnh cũng không có. Đại ca từng nói, không gian trong đầu hắn đồ ăn ngon có là...”
“Tiền bối này không kém hơn sư phụ chúng ta, hơn nữa khả năng tất cả đều ở trong sự nắm giữ của hắn, cho nên truyền thừa này chỉ sợ rất không đơn giản, thời gian lâu chút cũng là bình thường. Chúng ta... Ừm? Sư muội ngươi... Không tốt...” Lý Dương đang lúc nói chuyện, mắt Trần Linh bỗng nhiên mất đi hào quang, mềm nhũn liền ngã xuống, Lý Dương kinh hãi vừa định đi đỡ Trần Linh, kết quả trước mắt tối sầm, căn bản không kịp nghĩ nhiều, liền ngã xuống.
Ngoài ngàn dặm.
“Đỗ sư trưởng, hoàn thành nhiệm vụ rồi. Quả nhiên là chỉ trộm đi linh quả của chúng ta... Như vậy thật được sao?”
“Được hay không đợi thì lát nữa sẽ biết. Tình huống các ngươi vừa rồi như thế nào? Vừa đi vừa nói chuyện!” Người tu luyện được xưng là Ðỗ sư trưởng nói.
Người này là nhân vật trong ba mươi Địa Tiên cảnh đứng đầu thánh điện, Ðỗ Kinh, đệ tử Ðộc Vương Cốc tông môn đứng đầu Hạo Vũ tinh hệ. Hắn có chiến lực khủng bố, càng khủng bố là một thân độc thuật xuất thần nhập hóa, hắn đã đạt được tư cách tu luyện Ðộc Vương Kinh tuyệt học của tông môn. Ở trong thánh điện, nếu nói Tứ Cuồng Long làm cho đệ tử cảnh giới ngang nhau không dám trêu chọc, vậy Đỗ Kinh chính là làm người ta tránh như rắn rết. Độc Vương Kinh luôn ở trong người hắn, người khác hơi không cẩn thận là sẽ rơi vào bẫy của hắn, khó lòng phòng bị, có tật giật mình.
“Đúng! Tình huống mấy người chúng ta gặp được, cùng tình huống bọn Chu Phi gặp được, cơ bản hoàn toàn nhất trí. Vừa mới phát hiện thế giới trong lòng đất đó, còn chưa kịp đi xuống, liền trở nên mơ mơ màng màng, chờ lúc tỉnh táo trở lại, linh quả trong bọc đã không thấy nữa... Ðỗ sư trưởng, cái đó đến cùng là cái gì? Nếu là muốn mạng chúng ta mà nói, sợ chúng ta căn bản không có sức phản kháng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.