Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 696: Bảo Vật Nghịch Thiên




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Cái gì?”
Đám người Mạt Lăng Đạp Tuyết, Bạch Nham một hơi còn chưa thở xong, lúc này Trần Hạo dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía quả cầu màu bạc từ Lam Phong thuận tay lấy được. Lấy quả cầu màu bạc làm trung tâm, bỗng nhiên sinh ra dao động kịch liệt, toàn bộ mảnh vỡ thiên đạo pháp tắc không nhìn thấy, sờ không được, giờ khắc này quỷ dị lóng lánh ra hào quang nhàn nhạt, rất nhanh hướng về quả cầu màu bạc hội tụ.
“Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch?”
“Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch! Nhất định là Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch!”
Bạch Nham và Mạt Lăng Đạp Tuyết chấn động thốt ra.
“Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch là cái gì?” Trong đám người có người nhịn không được hỏi.
“Cái này vậy mà là Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch sao? Ta từng nghe nói... Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, tên như ý nghĩa, là loại Ngưng đạo tiên quả, giống như Tiên thiên đạo thai có thể cùng đại đạo cộng hưởng. Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch có thể tự hấp thu mảnh đạo tắc trong thiên địa trưởng thành! Người tu luyện nếu trực tiếp nuốt, gieo vào đan điền, liền có thể đạt được đạo tắc trong đó ẩn chứa! Đồng thời bản thân người tu luyện đó cũng có thể tưới tắm lại Ngưng đạo tiên quả, chỗ tốt rất nhiều...” Trong đám người có người tu luyện kiến thức rộng rãi, kinh ngạc nói.
“Có thể nuốt, gieo vào đan điền?” Trần Hạo đang kinh ngạc khó hiểu, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía người tu luyện vừa rồi nói chuyện, hỏi.
“Đương nhiên có thể!” Người tu luyện kia nghe được tiếng Trần Hạo hỏi, cực kỳ khẳng định: “Chỉ là không biết Ngưng đạo tiên quả này cấp bậc như thế nào, nhưng cấp thấp nhất cũng là cấp bậc Đại La Kim Tiên...”
Mạt Lăng Đạp Tuyết và Bạch Nham thì mặt đều tái.
“Ta, đó là của ta... Trần Hạo, ngươi trả ta!”
Từ phía sau, chịu đựng uy áp thật lớn, gian nan tiến lên, Lam Phong cảm xúc không khống chế được, xé gan xé phổi hét lớn.
“Lam Phong? Chuyện gì vậy? Nói theo sự thật, Bạch Nham ta làm chủ cho ngươi! Trần Hạo phải không? Trước khi chuyện không biết rõ ràng, ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ! Nếu không, ta không ngại mổ bụng!”
“Hừ, Bạch Nham, ngươi quản quá rộng rồi nhỉ? Lam Phong là quân đoàn Mạt Lăng Đạp Tuyết ta, còn chưa tới lượt ngươi quản! Lam Phong, nói một chút chuyện thế nào, Mạt Lăng Đạp Tuyết ta làm chủ cho ngươi! Không ai dám ức hiếp thủ hạ đoàn trưởng ta!” Mạt Lăng Đạp Tuyết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng lạnh lẽo thấu xương nhìn Trần Hạo.
Rẹt!
Hai người vừa dứt lời, trên cấm chế phía trước nhất che kín phù văn đạo ngân bỗng nhiên truyền ra dao động, một bóng người uyển chuyển đi ra.
Dù là Trần Hạo cũng nhịn không được phải nhìn qua.
Trong phù văn tản mát ra quang mang trắng như sữa, một nữ tử thoáng như trích tiên, đùi ngọc thon dài, eo thon, đôi bờ ngực ngạo nhân, da thịt trắng hơn tuyết, kiều nhan tuyệt mỹ, mắt ngọc mày ngài..v..v.. cùng với mái tóc khe buông, nở rộ xinh đẹp nhiếp hồn người, muôn vàn xinh đẹp, phong tình vạn chủng, rõ ràng kiều mỵ tận xương, lại thánh khiết vô cùng. Khẽ nhăn mày cười, nhất cứ nhất động đều hợp với đạo.
Dù là Trần Hạo sớm có chuẩn bị trong lòng, nhìn thấy nữ tử này, cũng cực kỳ chấn động.
“Đó là Tiên thiên đạo thai? Quả nhiên lợi hại...” Trần Hạo thầm nghĩ, cảm giác sâu sắc có thể rõ ràng cảm ứng được nữ tử này cường đại. Nhất là thời điểm nàng mỉm cười, hai mắt trực tiếp nhìn về phía hắn, càng làm cho Trần Hạo không thể không nheo mắt.
Không phải mị công, mà là hơn hẳn mị công. Tuy Trần Hạo rõ ràng cảm giác được tâm thần mình không có chút dấu hiệu bị mê hoặc, nhưng vẫn không thể ngăn cản phong tình vạn chủng mà nữ nhân này trong cái giơ tay nhấc chân phát ra. Nàng như quân lẫm thiên hạ, nháy mắt xuất hiện, liền đoạt thiên nhiếp địa, trở thành ánh sáng duy nhất trong thiên địa.
“Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch sao?” Hồ Mị Nương ngoài ý muốn xuất hiện, cắt ngang tình thế Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch dẫn lên giương cung bạt kiếm, chăm chú nhìn quả cầu màu bạc trong tay Trần Hạo nở rộ hào quang, khẽ hé môi mềm, vang lên thanh âm kiều mỵ tận xương lại như thiên âm, “Quả nhiên là... Có thể cho Mị Nương đánh giá hay không?”
Nghe được Hồ Mị Nương nói, mọi người đều nhìn về phía Trần Hạo.
Hai người Mạt Lăng Đạp Tuyết và Bạch Nham khẽ nhíu mày. Hồ Mị Nương xuất hiện, là bọn họ không mong nhìn thấy. Hai người đều là thiên tài đứng đầu, cũng đều bị phong thái tuyệt thế cùng bối cảnh của Hồ Mị Nương thuyết phục, nhưng đối mặt với chí bảo tuyệt đối có thể dẫn tới Hạo Vũ tinh hệ chấn động này, thì không cách nào làm được chắp tay tặng người. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ đều rõ ràng, lọt vào mắt xanh của Hồ Mị Nương là muôn vàn khó khăn, có thể nói căn bản không có hi vọng. Nếu không thì trả bất cứ giá nào cũng là đáng giá.
“Ta! Đây là của ta! Trần Hạo, ngươi trả lại cho ta!”
Tĩnh lặng ngắn ngủi bị Lam Phong điên cuồng đánh vỡ, miệng cũng nghẹn chảy máu, nhanh chóng tiến lên, chỉ thiếu chưa ngã. Gia hỏa này lúc đạt được Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, liền kết luận là bảo bối thần kỳ vô cùng, bởi vì mỗi lần tu luyện, đều có thể cảm ứng được mảnh đạo tắc trong đó trào vào trong cơ thể, làm cho hắn hiện tại đã lĩnh ngộ đến cực hạn của đệ tam cấm, chỉ kém một chút là có thể hoàn toàn lĩnh ngộ đột phá. Lấy tư chất của hắn, có tốc độ như vậy là không thể tưởng tượng. Dù sao, người ở đây, trừ Hồ Mị Nương Tiên thiên đạo thai, còn chưa ai hoàn toàn lĩnh ngộ đệ tam cấm. Chính bởi vì như thế, sau khi bị Trần Hạo lấy đi bảo bối này, hắn mới phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Nhưng lúc ấy nghĩ đến Trần Hạo khủng bố, cũng chỉ có thể bỏ qua. Nhưng vừa rồi, Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch ở thời điểm trong hoàn cảnh đạo tắc dày đặc, kích phát ra hào quang, liền bị người ta nhận ra được, hắn cũng rốt cuộc không khống chế được bản thân, hoàn toàn bất chấp hậu quả.
“Ngươi không phải đã nhìn thấy sao?” Trần Hạo nheo mắt, thản nhiên nói.
Ánh mắt Hồ Mị Nương đột nhiên hào quang sáng ngời, muốn nói lại thôi, chợt lộ ra mỉm cười. Đáng tiếc, Trần Hạo nói xong liền quay đầu, không nhìn nàng nữa. Điều này làm cho Hồ Mị Nương cảm giác như bị đánh mặt.
Người tu luyện khác, kể cả Mạt Lăng Đạp Tuyết và Bạch Nham đều hơi kinh ngạc. Dù biết bảo bối nghịch thiên như thế, Trần Hạo tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, nhưng không nghĩ tới từ chối dứt khoát lưu loát như thế, không mang theo một chút do dự.
Trần Hạo nhìn về phía Lam Phong, nói: “Lam tiểu đệ, ngươi ngốc? Cực phẩm linh bảo ngươi cũng không giữ được, đồ chơi này ngươi dám ăn? Ta cũng không dám ăn! Không nghe có người nói, không ngại mổ bụng ca ca ta sao?”
“Ta mặc kệ, ngươi đưa cho ta! Ta đã hướng ngươi giải thích, vật sở hữu cũng đều bị ngươi đạt được rồi! Cái hạt này là cơ duyên thuộc về ta, ngươi không thể giữ lấy! Nếu không...”
“Nếu không thì như thế nào? Người chết vì tài, chim chết vì ăn... Ta nhớ ngươi từng nói với ta một câu: Thực lực vi tôn. Lần đầu tiên, chúng ta là tranh đoạt. Lần thứ hai, ngươi còn muốn trả thủ. Chỉ bằng điểm ấy, ta đã có thể giết ngươi! Cho ngươi dùng đồ đền mạng, còn không biết đủ?” Hai mắt Trần Hạo bỗng nhiên nở rộ hào quang sắc bén, nhìn thẳng Lam Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.