Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 683: Cánh Cửa Thời Không




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Đương nhiên, ý niệm này cũng chỉ là ở trong đầu chợt lóe mà qua. Đây cũng không phải là thời điểm nghĩ linh tinh. Nguyên nhân lớn nhất có chút hưng phấn, tất nhiên không phải vì loại chuyện kia.
Tê!
Trần Hạo liền dung nhập đến trong thiên địa vạn vật, đem khí tức của mình hoàn toàn thu liễm lại.
Sau một lát, hai bóng người ẩn nấp hình dáng, lưng tựa lưng khoanh chân ngồi, xuất hiện ở trong mắt Trần Hạo.
“Hắc hắc...”
Trong lòng Trần Hạo đùa dai cười.
Đang đắm chìm ở trong lĩnh ngộ tầng vách ngăn thứ hai, Lãnh Ngưng Hoan rõ ràng cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi ở trên mặt nàng, dù có một chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ý. Chỉ là cơn gió nhẹ này lại càng lúc càng mạnh. Ngay tại thời điểm nàng nhận thức được tất nhiên có người làm, đột nhiên mở to mắt.
“Tỷ tỷ. Làm sao vậy?”
Tâm thần tương thông, Lãnh Ngưng Nhạc cảm ứng được Lãnh Ngưng Hoan kinh ngạc, ở trong đầu nàng hỏi.
“Không... Không có việc gì...” Lãnh Ngưng Hoan nhìn Trần Hạo gần trong gang tấc trước mặt, hắn làm ra động tác “Suỵt!”, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên đỏ bừng, ở trong đầu đáp lại muội muội.
“Hi hi... Tỷ tỷ, cũng sắp gặp được rồi, lúc này ngươi kích động cái gì, nhanh chóng lĩnh ngộ mới đúng...” Sau khi nghe được Lãnh Ngưng Hoan trả lời, Lãnh Ngưng Nhạc nói. Đưa lưng về phía Lãnh Ngưng Hoan khoanh chân ngồi, nàng tất nhiên không nhìn thấy Trần Hạo, Trần Hạo thu liễm khí tức là không thể bị nàng cảm ứng được, nhưng tâm tình của Lãnh Ngưng Hoan thì nàng có thể dễ dàng bắt được. Đây rõ ràng là thời điểm nhớ đến Trần Hạo, nên mới có hiện tượng.
“... Tỷ tỷ, định lực của ngươi sao kém như vậy... Mắc cỡ chết người ta rồi...”
Thời điểm tâm thần hai người trao đổi, Trần Hạo đã nhẹ nhàng hôn ở trên bờ môi mềm óng ánh của Lãnh Ngưng Hoan, Lãnh Ngưng Hoan thẹn thùng vô hạn nhắm hai mắt lại, ngốc nghếch đáp lại Trần Hạo, trong lòng mất đi mọi ý nghĩ, chỉ có Trần Hạo. Cũng chính lúc này, khi Lãnh Ngưng Nhạc nói ra “Mắc cỡ chết người ta rồi”, bởi vì Lãnh Ngưng Nhạc cảm động lây. Chẳng qua, nàng cho rằng tỷ tỷ ảo tưởng ra. Nhưng thời điểm nàng vừa nói ra câu nói này, đột nhiên bị hai bàn tay to từ sau lưng nâng khuôn mặt, nàng sợ tới mức kêu ra tiếng.
“Ha ha ha...”
Tâm tình chịu hình ảnh lẫn nhau, Lãnh Ngưng Hoan nháy mắt bừng tỉnh, thời điểm vội vàng đẩy ra Trần Hạo, gia hỏa này đắc ý cười to ra tiếng, một tay đem hai nàng ôm vào trong lòng.
“Hạo ca...”
Lãnh Ngưng Nhạc kinh hỉ vô cùng nhìn Trần Hạo, Lãnh Ngưng Hoan bởi vì bị hôn, tùy ý Trần Hạo ôm, không lên tiếng.
Trần Hạo mỉm cười, ở trên cái miệng nhỏ của Lãnh Ngưng Nhạc nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Hai vị sư phụ so với các nàng còn đến sớm hơn, ta truyền cho các nàng tuyệt học tầng vách ngăn này trước, lại đi truyền họ sau...”
...
Xẹt!
Oành!
Oành đùng đùng...
“A?”
Thời điểm Long Đình một quyền đem vách ngăn tầng thứ chín phá vỡ, nhất thời kêu sợ hãi ra tiếng.
“Chuyện gì thế?” Trần Tuyết kinh ngạc nhìn về chung quanh.
“Chẳng lẽ vách ngăn này có một người hoàn toàn lĩnh ngộ, liền sẽ toàn bộ hủy diệt?” Tới tới lui lui, chỉ dùng không đến nửa canh giờ, Trần Hạo liền gấp trở về, hắn cũng kinh ngạc vô cùng. Hắn truyền thụ cho hoa tỷ muội, Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn, cũng bởi vì Phiếm Đông Lưu cùng Phiếm Đông Thăng giúp hai vị sư phụ, Trần Hạo cũng xấu hổ kéo lại hai người, đồng loạt truyền thụ cho Phiếm Đông Lưu cùng Phiếm Ðông Thăng. Chẳng qua, các nàng cách nhau mấy tầng vách ngăn, dù là truyền thụ, bọn họ cũng cần một chút thời gian học tập lĩnh ngộ. Cho nên Trần Hạo cũng không chờ bọn họ.
Lúc này, sau khi Long Đình đem tuyệt học ảo diệu vách ngăn tầng thứ chín ẩn chứa, truyền thụ cho hắn cùng Trần Tuyết, thời điểm muốn đi phá vỡ vách ngăn nhìn xem trước, lại xuất hiện cảnh tượng bọn họ không ngờ tới.
Toàn bộ vách ngăn theo một quyền của Long Đình, chợt sinh ra vụ nổ kịch liệt, hết thảy sụp đổ.
Vô số tiếng kinh hô bùng nổ ra, vô luận là người tu luyện đắm chìm ở trong cảm ngộ trong kẽ hở vách ngăn hay người tu luyện một tầng chưa lĩnh ngộ vách ngăn nào, giờ khắc này, đều bị khí tức vách ngăn sụp đổ kinh động, ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn phía trung tâm di tích.
Xẹt... Xẹt... Xẹt...
Một uy áp vô tận từ chỗ trung tâm bùng nổ ra, vô số đạo quang mang bảy màu như pháo hoa ở trên trời cao phát nổ, từ trên chín tầng trời rải nghiêng xuống.
“Đây là cái gì?”
“Uy áp thật khủng khiếp...”
“Thời không chi môn! Đây là thời không chi môn!” Một đệ tử thánh điện chợt kinh hô.
Khi uy áp phô thiên cái địa từ hư không chậm rãi buông xuống, vô số người cảm giác như bị ép ở trên linh hồn, dù là Trần Hạo cũng chấn kinh cực điểm, một loại cảm giác thác loạn chỉ thẳng sâu trong linh hồn hiện lên ở trong lòng mỗi người.
“Chủ nhân, mau, cùng chủ mẫu còn có sư phụ các ngươi đến cùng nhau, đây là thời không chi môn, sẽ truyền tống đến trong bí cảnh!”
Ngay tại lúc này, trong đầu Trần Hạo truyền đến thanh âm của lão Thần.
“Thời không chi môn?” Nghe được lão Thần xác định, Trần Hạo đột nhiên kéo Long Đình và Trần Tuyết lại, “Xẹt” một tiếng hóa thành một dải ánh sáng, nhanh như tia chớp lao về phía hoa tỷ muội, chợt lại tới bên người Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn.
“Mọi người nắm chặt tay! Ôm thành một đoàn!”
Giờ khắc này, Trần Hạo cảm ứng uy áp càng lúc càng mênh mông khủng bố còn có loại cảm giác thác loạn kia, tâm tình hơi hưng phấn, dù là hắn cũng không nghĩ tới trong di tích tông môn này ẩn chứa không phải là tuyệt học truyền thừa, mà là thời không chi môn.
Cái gọi là thời không chi môn, ở trong tư liệu nguyên thủy bí cảnh có đề cập đến. Phàm là thời không chi môn xuất hiện, người tu luyện ở đây đều sẽ truyền tống đến thánh địa viễn cổ lưu lại để lịch luyện trong nguyên thủy bí cảnh. Sở dĩ làm Trần Hạo hưng phấn, trừ thánh địa lịch luyện, còn có một điểm, đó là thời không chi môn như vậy cũng không phải là chỉ một, mà là xỏ xuyên qua toàn bộ nguyên thủy bí cảnh của vũ trụ ban đầu. Nói cách khác, người tu luyện có thể tiến vào thánh địa lịch luyện, cũng không chỉ người tu luyện trong di tích tông môn này, người tu luyện chủng tộc khác cũng có khả năng gặp được thời không chi môn truyền tống đến cùng thánh địa lịch luyện.
Trần Hạo biết, qua một lát nữa, mọi người ở đây sẽ bị truyền tống đến trong bí cảnh không biết.
Trần Hạo kéo Long Đình và Trần Tuyết, Long Đình giữ chặt hoa tỷ muội, Trần Tuyết thì giữ Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn.
“Trần Hạo đại ca...” Phiếm Ðông Lưu và Phiếm Đông Thăng đều nhìn về phía Trần Hạo.
Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn đối với Phiếm Ðông Lưu cùng Phiếm Ðông Thăng giúp các nàng ấn tượng rất tốt, lúc này thấy hai người vẻ mặt như thế, tất nhiên biết bọn họ muốn theo cùng, cho nên hai người đều trưng cầu nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo cũng không do dự, liền gật gật đầu. Vừa rồi đã truyền bọn họ tuyệt học tầng tầng vách ngăn ẩn chứa, lúc này cũng không cần thiết dứt bỏ bọn họ.
Thấy Trần Hạo gật đầu, Vân Vi tiên tôn liền kéo tay Phiếm Ðông Lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.