Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 664: Trần Lâm Khiếp Sợ




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Quân đoàn cấp Kim Cảng thành, chỉ là tiểu binh binh, Trần Hạo xếp hạng thứ tám. Chỉ có chính phó quân trưởng cao cao tại thượng cùng bốn chính sư trưởng cao hơn Trần Hạo.
...
Ðại sư huynh Cố Thần thời điểm nhận được giá trị chiến lực của Trần Hạo, vẻ mặt xấu hổ, một khắc trước hắn còn dự đoán người ta khoảng bốn trăm vạn giá trị chiến lực, cái này đã là cân nhắc sự yếu đi lớn nhất của hình ảnh ở bên trong. Nhưng một khắc này liền bị hoàn toàn phủ định, gần bảy trăm tám mươi lăm vạn, hầu như là gấp đôi hắn nhắm chừng.
“Khụ khụ... Nhị sư đệ... Cái kia, giá trị chiến lực của tiểu sư đệ ra rồi, cái này... Cùng sư huynh ta nhắm chừng có chút chênh lệch...” Cố Thần xấu hổ nói.
“Ồ? Chênh lệch chẳng lẽ có chút lớn?”
“Có chút lớn... Hầu như là chênh lệch gấp đôi...”
“Vậy cũng hơn hai vạn, Địa Tiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, có thể có hơn hai vạn giá trị chiến lực, cũng là tương đối khó được rồi... Tiểu sư đệ dù sao là chưa gia nhập bất cứ tông môn đỉnh cấp nào, xem ra chung quy vẫn chịu ảnh hưởng...”
“Khụ khụ, nhị sư đệ, giá trị chiến lực của tiểu sư đệ chúng ta là... Bảy trăm tám mươi tư vạn chín ngàn lẻ năm!”
“Cái gì?”
...
“Cái này cái này cái này... Quá mạnh mẽ rồi... Nam Triều huynh, ngươi thật đúng là anh minh thần võ...”
“Hô... Ta cũng không dám tin tưởng...”
...
“Sao có thể? Sao có thể? Ðịa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong, đã có được giá trị chiến lực khủng bố như thế, đem thiên tài sư cấp Ðịa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong của thánh điện cũng vượt qua rồi... Hô... Ước chiến mười năm xem ra sẽ có phiền toái...”
“Cốc chủ, tiểu tử này thật là quá đáng sợ chút... Vô luận như thế nào, phải đem hắn giết đi mới được, nếu không, chờ hắn thật sự trưởng thành lên, Hoan Nhạc Cốc chúng ta chỉ sợ...”
“Ngươi bây giờ lập tức triệu tập Ma Nghị Tinh... Còn có, toàn bộ tinh cầu cùng tiểu tử này từng có khúc mắc, đem tính nghiêm trọng của việc này báo cho họ biết, nên ra sức đều ra sức cho ta. Đúng rồi, thuận tiện cũng thông báo liên minh chấp pháp đường tham dự. Bằng tốc độ nhanh nhất chế định ra phương án, đến thánh điện Hạo Vũ Tinh, tiến hành chuẩn bị, không tiếc trả giá! Chỉ cần thánh điện không cường hành nhúng tay vào là được. Mặt khác, tiếp xúc một ít cao thủ Thiên Tiên cảnh đỉnh điểm Hạo Vũ tinh hệ chúng ta, cố ý hướng, thừa dịp thanh danh tiểu tử này còn chưa nóng bỏng, trực tiếp ký kết khế ước...”
“Vâng. Cốc chủ!”
Cốc chủ Hoan Nhạc Cốc rất rõ ràng giá trị chiến lực nghịch thiên như thế là ý nghĩa gì, nhất là nghĩ đến Trần Hạo thời gian vài năm qua còn là mai danh ẩn tích. Dưới tình huống mai danh ẩn tích, một khi chờ hắn thật sự danh chấn Hạo Vũ tinh hệ, làm thánh điện ngoại lệ mạnh mẽ can thiệp việc này, chỉ sợ ước hẹn mười năm sẽ trở thành phế thải. Cho nên bọn họ phải chuẩn bị cao tầng thánh điện phân công quản lý khu vực Á Dĩnh tinh, đồng thời cùng cao thủ Thiên Tiên cảnh nổi danh Hạo Vũ tinh hệ ký kết khế uớc trước. Muộn nữa thì đến lúc đó chỉ sợ những cao thủ Thiên Tiên cảnh này sẽ cố kỵ, không muốn ra tay.
...
“Bảy trăm tám mươi tư vạn chín ngàn lẻ năm...”
Thế giới thứ hai, trong thành Á Dĩnh, Trần Hạo không biết giá trị chiến lực của mình đã dẫn lên chấn động như thế nào, ngược lại là nhìn dãy con số này, rất bất mãn lắc lắc đầu: “Niết Bàn Ðan, cửu trọng huyền hỏa, cửu trọng huyền băng, băng hỏa giao hòa rèn luyện. Thân thể của ta dù là so với Long Ðình trạng thái đỉnh phong, cũng phải mạnh hơn một mảng lớn, trạng thái Ta là thiên địa, thiên địa là ta, đã là trạng thái bình thường của ta, lại thêm tâm ma lớn nhất của ta đã đột phá bước đầu tiên. Linh hồn, ý chí, cảm ngộ thiên đạo pháp tắc, cảnh giới kiếm đạo của ta, đều đến mức có thể so với nửa bước Thiên Tiên cảnh hơn nữa là siêu cấp thiên tài nửa bước Thiên Tiên, chiến kĩ của ta, càng ở trên đạo của ta có căn cơ vững chắc, không có chút phập phù... Trạng thái như thế, thế mà mới bảy trăm tám mươi tư vạn điểm?”
“Cái này e rằng chỉ cần Địa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong thiên tài bình thường chút, có thể đạt tới nhỉ?”
Trần Hạo buồn bực thầm nghĩ.
Ở hắn xem ra, lần này toàn bộ chủng tộc tham dự nguyên thủy bí cảnh, cao thủ đỉnh điểm trong toàn bộ cao thủ Ðịa Tiên cảnh mới có thể tới một ngàn vạn, cao thủ bình thường cũng có thể ở trên chín trăm vạn. Bình thường chút nữa hẳn là trên tám trăm vạn. Chất lượng thường tốt chút mới có thể trên bảy trăm vạn. Dù tốt hay xấu thì thời điểm hắn khảo thí, liền là cấp bậc đại đội trưởng, hơn nữa còn không chỉ như vậy, dù sao hắn không phải đệ tử thánh điện, thành tích khảo thí tốt nữa, cũng không cách nào đảm nhiệm đoàn trưởng, nhưng giá trị chiến lực bây giờ lại kém như vậy.
Chẳng qua, khi Trần Hạo buồn bực điểm mở từng cái giới thiệu về cao thủ của chín đại tinh hệ, lại trợn tròn mắt.
Sau khi thông qua so sánh, cũng biết giá trị chiến lực của mình có bao nhiêu biến thái.
Hiển nhiên, cái giá trị chiến lực này đánh giá, không phải như hắn cho rằng phương thức phân chia như vậy.
...
“Trâu bò, quá trâu bò rồi, Vô Cực tinh Trần Hạo, yên lặng vài năm, giá trị chiến lực thế mà sắp xếp đến thứ ba, gần với chính phó quân trưởng của Á Dĩnh tinh chúng ta... Quá không thể tưởng tượng...”
“Phải, phải. Cái này tuyệt đối xem như thiên tài số một của Á Dĩnh tinh chúng ta. Hơn nữa, còn là chưa từng có...”
“Lấy cảnh giới trước mắt đến xem, quả thật như thế. Chẳng qua, hắn có thể sống sót hay không còn chưa nói chắc đâu.”
Giờ khắc này, Trần Hạo ngồi xếp bằng ở góc đường thành Á Dĩnh, mang theo đấu lạp màu đen, nghe được người đi đường qua lại nói chuyện với nhau, không ít người đều đang nghị luận về hắn. Tin tức quả thật là nhanh.
Dưới sự tò mò, Trần Hạo cất bước đi vào đường lớn, hướng một người tu luyện xa lạ hỏi thăm, mới biết được trung tâm liên minh có bia tháp xếp hạng.
...
Tít tít tít!
“Các vị, tín hiệu thế giới thứ hai sắp biến mất. Mời mọi người ở trong mười phút đồng hồ ra khỏi”
Ngay tại thời điểm Trần Hạo chuẩn bị đi quảng trường trung tâm liên minh nhìn xem, trong đầu truyền đến tin tức.
Tít tít tít!
“Giá trị chiến lực bao nhiêu?” Tương tự thu được tin tức, Long Ðình ở ngay sau đó kết nối Trần Hạo, liền hỏi.
“Ngươi bao nhiêu?” Trần Hạo mỉm cười, đã biết mình trâu bò bao nhiêu, hắn tự nhiên lộ ra một chút vẻ mặt đắc ý.
“Ta ba trăm bốn mươi sáu vạn, Tiểu Tuyết ba trăm mười bốn vạn... Ngươi bao nhiêu, nói mau, không còn kịp rồi!”
“Ha ha... Gấp đôi ngươi...”
“Ta hai... Gấp đôi?”
“Lại thêm tám mươi mấy vạn... Ừm, còn kém không nhiều lắm... Ha ha ha...” Trần Hạo thấy bộ dáng Long Đình trừng lớn mắt, nhịn không được đắc ý cười ha hả.
“Hạo ca ca... Ngươi mạnh...”
“Ha ha, cái này không tính là mạnh, chờ thời điểm chúng ta gì gì kia, ngươi sẽ biết ca đến cùng mãnh bao nhiêu...”
“Lưu manh! Mau đi xuống đi!” Long Đinh hờn dỗi một tiếng, không có thẹn thùng, ngược lại tràn ngập khiêu khích, phong tình vạn chủng nhìn Trần Hạo một cái, liền cắt đứt liên hệ.
Trần Tuyết cũng trợn mắt há hốc miệng cùng với loại tự hào bởi Trần Hạo mà có.
...
Giá trị chiến lực của Trần Hạo dẫn lên chấn động xa xa không chỉ cái phạm vi này, càng không chỉ đơn giản như vậy. Bởi vì tổng bộ trung tâm liên minh thế giới thứ hai xếp hạng chung, thứ tự cùng với tư liệu của Trần Hạo, dẫn tới cả cao tầng Nhân tộc kinh ngạc cùng chú ý.
Cái này so với vài năm trước, so với thành tích sơ thí nghịch thiên của Trần Hạo càng mãnh liệt hơn.
Đồng thời, chín đại tinh hệ khác đạt được tư liệu của Nhân tộc, cũng bằng tốc độ nhanh nhất xảy ra thay đổi.
...
“Ồ... Trần Lâm ca... Ðừng... Ta, ta thu được tin tức...”
“Tin tức của Trần Hạo?” Trong không gian độc lập của phi hành khí, Trần Lâm đưa tay từ trên bộ ngực sữa no đủ tròn trịa của Phiếm Đông Lưu rời ra, hỏi. Hắn không vội, nếu muốn thu phục Phiếm Ðông Lưu, thời gian năm tháng qua, hắn đã sớm thu phục, cũng không cần thiết chờ tới bây giờ. Một là phải chú ý hình tượng, nếu bây giờ thu phục, tỏ ra hắn quá vội vàng, hơn nữa trong phi hành khí này của hắn, còn có Long Đình hắn động lòng. Hai là Phiếm Đông Lưu còn có không gian tăng lên rất lớn, tạo sẵn quan hệ, về sau mới ăn, hương vị tự nhiên sẽ càng ngon, có thể đạt được thu hoạch cũng lớn hơn. Cho nên bây giờ chỉ là đã ghiền một chút, tay nghiện, mắt nghiện.
“Ừm, giá trị chiến lực của Trần Hạo kia...”
“Ồ? Sao vượt qua bốn trăm vạn rồi? Mạt Lăng huynh chính là bảo ta chiếu cố hắn chút...” Trần Lâm nhìn thấy vẻ mặt Phiếm Đông Lưu, trực giác liền chỉ ra giá trị chiến lực của Trần Hạo hẳn là có chút cao, nhưng không để ý chút nào, mỉm cười, ngạo nghễ nói.
“Không chỉ...”
“Năm trăm vạn?”
“Phải... Trần Lâm ca... Rất cao... Dù là ta cũng không tin, có thể đánh giá giá trị chiến lực có vấn đề...” Phiếm Đông Lưu đem ánh mắt chuyển hướng một bên, thấp giọng nói. Nàng rất rõ ràng, ở trước mặt một người nam nhân, nói một nam nhân khác cường đại bao nhiêu, nữ nhân thông minh là không nên làm như thế. Nhưng lúc nàng ở thế giới thứ hai trong Đông Lưu thành, Trần Lâm cũng dặn dò nàng phải chú ý giá trị chiến lực của Trần Hạo, hiện tại đã có, nàng tự nhiên muốn nói.
“Chẳng lẽ sáu trăm vạn?” Trần Lâm khẽ nhíu mày.
Trần Hạo chẳng qua là Địa Tiên cảnh sơ kì, nếu là đến sáu trăm vạn, tuy cùng hắn kém một mảng lớn, nhưng tiềm lực của Trần Hạo thì không phải hắn có thể so sánh.
“Là... Là bảy trăm... Bảy trăm tám mươi tư vạn chín ngàn lẻ năm...”
“Cái gì?” Trần Lâm thịch một cái đứng dậy, mất đi bình tĩnh, trừng mắt nhìn Phiếm Đông Lưu nói: “Ngươi xác định người đưa tin không lầm sao?”
“Xác định... Ta cũng không dám tin, cho nên hỏi vài lần... Xếp hạng chiến tích của hắn... Vượt qua Trần Lâm ca ngươi... Trở thành số một Ðông Lưu thành...”
“Điều này sao có thể? Hắn chỉ là Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong... Sao có thể mạnh như vậy?”
“Trần Lâm ca, khẳng định là phương thức đánh giá giá trị chiến lực có vấn đề, chúng ta đều từng gặp hắn, khí tức hắn xa xa không bằng Trần Lâm ca ngươi... Không có khả năng mạnh hơn ngươi... Lại nói, hắn cũng chỉ là so với ngươi cao hơn mười vạn điểm giá trị chiến lực một chút... Mặc dù là thực, thật sự chiến đấu, hắn cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Trần Lâm ca ngươi...” Phiếm Đông Lưu an ủi. Tuy bản thân nàng có chút hoài nghi lời mình nói, có thể không đáng tin.
Bởi vì ở thời điểm nhìn thấy Trần Hạo, nàng liền liên tưởng đến một người, đó là Lãnh Huyết, người từng cùng nàng ở thế giới thứ hai giao thủ, cũng từng làm nàng xúc động thổ lộ tình cảm. Lúc ấy nàng xúc động thổ lộ, đó là vì sau khi thật sự giao thủ, nàng cảm giác được Lãnh Huyết có chiến kĩ hoàn mỹ vượt quá tưởng tượng, chưa phân ra thắng bại, chẳng qua là đối phương không muốn phân ra thắng bại. Bởi vì đó là phong cách chiến đấu của hắn, mỗi người đều sẽ cho phát huy đến vui vẻ đầm đìa, sau đó lấy phương diện người đó am hiểu nhất, đánh bại người đó. Nàng có thể khẳng định, lúc ấy Lãnh Huyết nếu muốn đánh bại nàng, tuyệt đối có thể trong mấy chiêu giải quyết.
Đó mới là nguyên nhân làm cho Phiếm Đông Lưu xúc động thổ lộ.
Chỉ là lúc trước Lãnh Huyết từ chối, cùng với sử dụng thanh âm già nua, chỉ có thể làm cho nàng không đạt được ý muốn.
Rồi sau đó, bởi vì nguyên thủy bí cảnh Địa Tiên cảnh lần này, cùng với trưởng bối gia tộc giới thiệu, nàng gặp được nam nhân dù ở phương diện nào cũng đáng giá nàng giao phó, đó là Trần Lâm. Mà Trần Lầm đối với nàng bày ra tao nhã cùng hứng thủ, càng làm cho nàng mừng thầm. Cho nên khi lần nữa gặp được Trần Hạo, hơn nữa cảm ứng được một tia khí tức chỉ có ở trên người Lãnh Huyết, nàng tuy đoán được Lãnh Huyết có thể là Trần Hạo thì cũng không hối hận vì quyết định của mình chút. Ít nhất, ở thời điểm đó, dù là phương diện nào, Trần Lâm càng ưu tú hơn, ngoại trừ tướng mạo.
Nhưng đối với nam nhân, tướng mạo không quan trọng nhất, chỉ cần bộ dạng không xấu, liền có thể quyến rũ vô cùng, chỉ xem ngươi có bản lãnh lớn bao nhiêu.
Nhưng hiện tại, Phiếm Ðông Lưu cảm thấy Trần Lâm hầu như đã tóm nàng, trừ chưa bước ra một bước cuối cùng. Loại bộ dáng chấn động kinh hãi mất đi bình tĩnh của Trần Lâm, khiến trong lòng nàng có một cỗ cảm giác là lạ. Cảm giác hối hận thì nàng không thể xác định, nhưng ít ra, từ nay về sau, Lãnh Huyết hoặc là nói Trần Hạo, sẽ vĩnh viễn trở thành tồn tại trong trí nhớ của nàng, một tồn tại vốn có cơ hội, nhưng bỏ qua.
...
“Hô...”
Rời khỏi thế giới thứ hai, Trần Hạo phất tay đếm trận pháp trong phòng tu luyện do Y Đằng Thái, Chu Tước cùng Huyền Vũ ba gia hỏa ở dưới lão Thần chỉ dẫn cô đọng thanh trừ.
“Nhất ẩm nhất trác, chẳng lẽ là tiền định...”
Trong đầu Trần Hạo xuất hiện những lời này, chậm rãi bước ra khỏi phòng tu luyện, mơ hồ như có chút ngộ ra.
Người tu luyện nghịch thiên mà làm, tùy tâm tùy tính mới có thể dũng mãnh tịnh tiến. Tựa như cũng chỉ có như thế mới có thể làm cho người tu luyện thoát khỏi tâm ma. Trên thực tế, người tu luyện theo cảnh giới tăng lên, tác dụng của tâm cảnh trở nên càng lúc càng lớn, thậm chí vượt qua linh hồn, ngộ tính các điều kiện thiên phú. Nói chính xác, đây là một loại quá trình tu tâm.
Hơn nữa, ma chướng lần này, Trần Hạo cũng nhận thức được tầm quan trọng của tùy tâm tùy tính. Không thể không nói thất tình lục dục của nhân loại, bất cứ một loại nào, một khi áp chế, sẽ trở thành căn nguyên diễn sinh tâm ma. Có thể tùy tâm sở dục phóng thích bản thân, tự nhiên sẽ rời xa tâm ma quấy nhiễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.