Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 649: Xâm Nhập




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Khụ khụ...”
Trần Hạo nhìn bộ váy lam đối với mình có dụ hoặc trí mạng. Trong lúc vô tình, không nghĩ tới là hắn kìm lòng không được, thúc giục thần thông đặc dị của hai mắt, liền làm hắn thất thần, thẳng đến thời điểm bị Trần Tuyết bất mãn phất tay ở trước mặt hắn lắc lư vài cái, gia hỏa này mới xấu hổ ho khan hai tiếng.
“Có cái gì đẹp?” Sắc mặt Trần Tuyết ửng đỏ, nói.
“Rất nhiều năm chưa nhìn thấy ngươi mặc như vậy... Thật xinh đẹp!”
“Ha ha ha... Các ngươi lâu như vậy chưa gặp, muốn làm gì thì làm cái đó đi, coi như ta không tồn tại... Ồ, quên đi, các ngươi đi phòng tu luyện, ta ngủ một lát...”
“Long Ðình, ngươi nói cái gì thế? Chẳng lẽ hai người chúng ta cùng hắn ở một phòng?”
“Chẳng lẽ còn muốn thuê phòng? Lãng phí bao nhiêu...” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Long Ðình mang theo mỉm cười ác ma, nói ra hai chữ “lãng phí”. Nhưng nghe ở trong tai Trần Hạo, biết rõ nha đầu này nói dối trắng trợn, nhưng hắn khá thoải mái, cực kỳ dễ nghe. Long Ðình nói xong, liền đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Vậy cũng... Dù sao ngày mai còn phải xuất phát...” Trần Tuyết nói, thật sự hiểu được tiết kiệm như thế, nhưng chưa nói xong, liền bị Trần Hạo ôm lấy ngang eo, thét chói tai đi hướng phòng tu luyện.
Bộ dáng đó hoàn toàn giống như chú rể sau bao nhiêu năm chờ đợi, nay nhỏ dãi thèm thuồng vội đi vào động phòng.
Vô luận là Trần Hạo hay Trần Tuyết, giờ phút này tâm tình đều vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn, càng tràn ngập tình ý ấm áp, còn có hơn mười năm tương tư. Hơn mười năm từ khi Trần Hạo ở Vô Cực tinh lâm vào hôn mê đến bây giờ, hắn cùng Trần Tuyết thì chân thân đều chưa gặp mặt. Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm.
Nếu không có Long Đình ở đây, Trần Hạo đã sớm đem Trần Tuyết ép vào trong thân thể. Tương tự là Trần Tuyết cũng sớm bổ nhào vào trong lòng Trần Hạo.
Hơn mười năm thời gian đối với người tu luyện chỉ là trong nháy mắt, nhưng đối với nam nữ yêu cuồng nhiệt, nhất là nam nữ đã từng trải qua ân ái nhưng chưa gạo nấu thành cơm, thì khá dài lâu.
Hơn nữa, loại cảm tình này không theo thời gian, khoảng cách mà nhạt đi yếu bớt, chỉ có càng ngày càng trần, càng ngày càng thơm, càng ngày càng đậm.
Cho nên vô thanh thắng hữu thanh.
Không phải Trần Hạo quá đói khát, cũng không phải Trần Tuyết không rụt rè, mà là ấp ủ quá lâu.
Cái gì nhu tình vân đạm phong khinh, tình thơ ý họa, hết thảy đều gặp quỷ đi, chỉ có gắt gao ôm quấn quanh, kịch liệt hôn nồng nhiệt, ra sức âu yếm, mới có thể bớt đi một chút nhớ nhung đối với nhau cùng kích động khi gặp lại.
...
Trần Hạo như một con sói đói khát, tham lam, điên cuồng mà hôn nồng nhiệt miệng nhỏ anh đào ngọt lành say lòng người, hai tay thì vứt bỏ hết tiết tấu cùng ôn nhu cơ bản, càng vuốt ve thân thể mềm mại, uyển chuyển, linh lung của Trần Tuyết.
Trần Tuyết kịch liệt run rẩy, càng hung hăng dùng sức đem mình ép lên thân thể Trần Hạo.
Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt xẹt...
Thanh âm sột soạt cũng không có, đạo bào mỏng manh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, liền bị Trần Hạo thúc giục năng lượng hóa thành tro tàn, đồng thời, váy lam của Trần Tuyết đối với Trần Hạo có lực dụ hoặc trí mạng, cũng bị Trần Hạo chấn thành bột mịn.
Cái này đầy đủ cho thấy, thật sự dụ hoặc Trần Hạo không phải váy lam, mà là thân thể mềm mại uyển chuyển hiện ra dưới váy lam.
Roạt...
“A...”
Lúc bọc ngực dưới váy lam bị Trần Hạo nháy mắt kéo ra, Trần Tuyết đột nhiên bổ nhào tới, dính sát vào trên ngực Trần Hạo, làm cho Trần Hạo vốn định ăn no nhìn đã mắt, căn bản chưa kịp, liền tiến vào giai đoạn cảm xúc tiến thêm một bước.
Thân thể mềm mại bóng loáng nóng bỏng, no đủ tròn trịa đè xuống, làm cho hai người ở phòng tu luyện thật lớn trần truồng quay cuồng.
Trừ một cửa ải cuối cùng, hai người ai cũng quên đi. Tựa như chỉ có loại quay cuồng này mới có thể càng dễ nở rộ ra tình cảm cùng khát vọng trong lòng mình.
...
“A...”
“Hô... Hô...”
“Không... Không phải chứ? Ta cũng không muốn nghe lén, càng không muốn nhìn lén nha... Sao lớn tiếng như vậy chứ?”
“Ô...”
Thân thể mềm mại của Long Ðình kìm lòng không được run rẩy. Nàng tính cách nóng bỏng, sảng khoái, hào phóng, tuy là ba năm qua lần đầu tiên cùng Trần Hạo mặt đối mặt, cũng rất muốn cùng Trần Hạo thân thiết, nhưng nàng rõ ràng mình cùng Trần Hạo có hỏa trong người, đùa với lửa tất cháy, tương tự cũng rõ ràng Trần Hạo và Trần Tuyết so với mình càng cần an ủi cảm tình đối phương nhiều hơn, cho nên nàng dứt khoát lưu loát nhường ra không gian cho hai người. Tuy rất tò mò hai người làm những gì, nhưng nàng vốn không tính rình coi, lại không nghĩ tới Trần Tuyết khi đó, thỉnh thoảng lại hoàn toàn không chịu khống chế liền rên rỉ, tiếng thở trầm thấp ồ ồ của Trần Hạo rõ ràng truyền vào trong tai nàng.
Cái này thật sự là quá kích thích một chút, nhất là loại thanh âm này làm cho người ta kìm lòng không được liên tưởng ra hình ảnh, đó là dụ hoặc trần trụi. Ðừng nói Long Ðình vốn có hỏa trong người, dù là Hách Liên Vũ Tử chúng nữ, e rằng cũng chịu không nổi. Có điều, nếu là chúng nữ, người khác nhau phản ứng tất nhiên là khác nhau. Ðã là người từng trải thì Đạm Ðài Liên sẽ kịch liệt hơn nhiều, nhưng không kịch liệt bằng Long Ðình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Long Đình đã dùng đến viên đan dược thứ ba, chính là Tam Dương Niết Bàn Ðan.
Giờ khắc này, chịu loại dụ hoặc này, hơn nữa một trong những nhân vật chính là Trần Hạo, nàng khó mà chịu được.
Vừa rồi còn lý trí, nàng cái gì cũng không suy nghĩ, trong đầu bây giờ là “oành” một tiếng nổ tung, khắp tai đều là thanh âm hai người, tâm thần toàn bộ là hai người. Nói chính xác là hình ảnh Trần Hạo.
Phản ứng kịch liệt đó so với Trần Tuyết đang thừa nhận Trần Hạo hôn cuồng dã cùng vuốt ve, nàng thừa nhận dã man mãnh liệt hơn.
...
Ðây là Trần Hạo cùng Trần Tuyết đều không ngờ đến.
Hai người vì quá kích động, quá bức thiết, quá đói khát ân ái. Sau khi tiến vào phòng tu luyện, Trần Hạo quên một chuyện mấu chốt nhất, đó là khởi động cấm chế.
Chưa khởi động cấm chế, đối với người thường thì không sao, nhưng đối với người tu luyện Ðịa Tiên cảnh thì giống như không có phương tiện cách âm.
Trần Tuyết lại chưa nghĩ đến điểm này, dù sao đây là phòng của Trần Hạo, nàng không cho rằng Trần Hạo chưa khởi động cấm chế, nếu nàng biết thực là chưa có cấm chế, vậy thì xấu hổ đến chết.
“Hạo... Chúng ta... Nói nói... Nói đi...”
“Ừm, cứ như vậy, đừng nhúc nhích thì không sợ...”
“Ừm”
Thời điểm hai người sắp khống chế không được, không dám tiếp tục nữa, nếu không thì ai cũng chịu không nổi. Mà lúc này chưa phải là thời điểm để âm dương giao hòa. Hai người đã nhịn nhiều năm, không có lý do gì để kiên trì đến cuối. Dù sao, dù là Trần Hạo hay Trần Tuyết còn chưa tới cực hạn của bản thân. Bản thân Trần Hạo có thể không cần, tuy có cùng với Đạm Ðài Liên trước đây, nhưng không thể không để ý chuyện này với Trần Tuyết.
Có điều, hai người thật không dễ dàng mới im lặng một chút, bất ngờ “Oành” một tiếng cửa mở ra.
“A!”
Trần Tuyết liền thét chói tai trốn tới phía sau Trần Hạo, sợ tới mức hồn sắp xuất khiếu. Nàng vốn khống chế được một chút, nhưng vẫn hừng hực thiêu đốt lửa dục trong người, cái bất ngờ này làm lửa dục của nàng hoàn toàn tắt. Nàng trợn to mắt nhìn Long Ðình đột nhiên xâm nhập, “Sao có thể như vậy? Ðây là người gì? Đâu có lưu lại không gian cho chúng ta... Lúc này thế mà xông tới... Sao lại xông tới?”
“Bốp...”
“Không xong ”
“Ta... ta quên khởi động cấm chế... Đình muội...”
Xẹt!
Long Ðình không còn nghe được Trần Hạo nói, nháy mắt phá cửa mà vào, mặt Long Ðình lóng lánh màu đỏ không bình thường, liền bổ nhào hướng Trần Hạo chỉ mặc một cái quần đùi, bộ dáng điên cuồng, hoàn toàn đánh mất lý trí, giống như muốn đem Trần Hạo ăn sống.
May mà, giờ khắc này Trần Hạo vì bị Long Đình bỗng nhiên xâm nhập, đem toàn bộ dục hỏa tan biến.
Trần Tuyết mở to hai mắt nhìn, trong chốc lát, nàng cũng biết Long Đình có vấn đề. Nhưng cụ thể làm Long Đình biến thành như vậy thì nàng không thể biết được. Chỉ là ngơ ngác nhìn, Long Đình thân thể cường hãn cực điểm, một tay đem Trần Hạo ôm lấy đặt ở dưới thân, cường ôm, cường hôn, lại “Xẹt Xẹt Xẹt” đem quần áo quanh thân mình chấn vỡ, biến thành hoàn toàn trần truồng.
Trần Tuyết nhìn mà choáng váng. Nàng ngơ ngác nhìn Long Đình hung hãn cùng Trần Hạo vẻ mặt rối rắm nhưng tựa như cực kỳ hưởng thụ.
Xẹt Xẹt Xẹt!
Ngay tại giờ khắc này, Trần Hạo phát ra từng đạo phù văn huyền ảo, liền rót đến trên người Long Ðình, đồng thời một cái xoay người đem Long Đình cưỡi ở dưới thân, nói: “Đình muội, phải nhịn, hay là muốn uống thuốc?”
Thanh âm Trần Hạo không phải là thanh âm đơn giản, mà là thanh âm ẩn chứa huyền ảo truyền vào thẳng linh hồn.
Ánh mắt nóng bỏng điên cuồng của Long Ðình khôi phục một tia thanh minh, run run phun ra hai chữ: “Uống... thuốc...”
Tê!
Ðồng thời một luồng hào quang từ mi tâm nàng tràn ra, Trần Hạo liền đưa tay tiếp lấy, nhanh chóng mở ra bình ngọc, đem đan dược trong suốt đỏ như lửa nhét vào trong miệng Long Đình.
“Tiểu Tuyết, chúng ta tránh mau! Ðình muội, ngươi cố chịu đựng... Ha ha ha...”
Trần Hạo thoáng cái giữ chặt Trần Tuyết, rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng, đồng thời nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tu luyện, liền đem cấm chế từ bên ngoài khởi động.
Tạm thời có được một tia lý trí, Long Ðình xấu hổ muốn tìm khe đất chui vào. Quá mất mặt, mất hết mặt mũi. Nhưng chợt bị dược lực của viên đan dược thứ tư vừa nuốt vào tràn ngập hừng hực bốc cháy lên, chẳng qua, lúc này nàng có thể luôn giữ một tia thanh minh.
Niết Bàn Đan, dùng mỗi một viên, thời điểm vừa mới dùng thì liền bùng nổ, nhưng lúc này cũng có thể giữ một tia lý trí. Mà theo thời gian chuyển dời, về sau phát tác mỗi lần thì lý trí càng ngày càng yếu, đến khi hoàn toàn đánh mất lý trí. Trên thực tế, vừa rồi nếu Long Ðình không phải chịu Trần Hạo cùng Trần Tuyết kích thích, thì sẽ không nhanh như vậy đánh mất lý trí, còn có thể chịu được một hai lần sau mới nuốt viên đan dược thứ tư, nhưng hồi nãy bị Trần Hạo đánh thức một chút, nàng không thể nhịn được. Long Đình giờ này mặt mũi đã mất hết. Trần Tuyết là lần đầu cùng nàng gặp mặt, nàng xông vào nhìn người ta thì thôi, nàng còn một cái hoàn toàn trần trụi trước mặt người người ta.
Chuyện xấu hổ nhất của cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ có thế này.
...
“Ha ha ha...”
Trần Hạo cười lớn, ôm Trần Tuyết chỉ mặc tiểu nội nội. Hắn bị chấn kinh hơn nữa không có bất cứ chuẩn bị gì, nên liền hạ hỏa. Tuy bị Long Ðình gợi lên một chút, nhưng xa không tới thời điểm phát tác. Hơn nữa, trước mặt Trần Tuyết, dù hắn muốn phát tác nhưng chưa phải lúc. Giờ phút này, cảm giác duy nhất đó là rất thú vị.
Nhất là nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt xấu hổ như thế này của hai nàng, càng là vui vô cùng. Hắn quên tốt, quên mở ra cấm chế.
“Mau thả ta ra...”
Trần Tuyết giãy thoát Trần Hạo ôm ấp, “Xoạt Xoạt” thuần thục mặc quần áo, trừng mắt nhìn Trần Hạo nói: “Nàng là xảy ra chuyện gì? Quá phận rồi... May mắn chúng ta không phải...”
“Cái này... Nói tới thì dài... Hơn nữa xin nghe ca ca từ từ nói tới, hắc hắc...”
...
“Không... Không phải chứ?”
“Sự thật chính là như vậy... Ngươi nói xem ta có đường sống lựa chọn sao? Long Ðình đối đãi như thế... Cũng không phải ta phong lưu đa tình nha...”
“Không cần giải thích, mỗi lần ngươi luôn tìm được cho bản thân đủ lý do... Chỉ là Long Đình quả thật vì ngươi... Trả giá thật nhiều...”
“Phải phải. Đình muội tuy không bằng Tiểu Tuyết, nhung quả thật là rất không tồi...”
“Miệng lưỡi trơn tru, ai tin ngươi...”
“Ha ha... Tin hay không do ngươi! Dù sao là... Ca còn chưa từng nói đối với các nàng bất cứ một ai, lời miệng lưỡi trơn tru như thế...” Ánh mắt Trần Hạo nhìn thẳng Trần Tuyết, khóe miệng mang theo mỉm cười tà mị, nói.
“Vậy ý tứ là về sau ta làm đại rồi?”
“Khụ khụ... Tiểu Tuyết, chúng ta là xã hội hài hòa, khẩu hiệu là mỗi người ngang hàng, những cái hiện tượng để ý hình thức mặt ngoài kia, ta không muốn nữa...” Trần Hạo nói xong, đem Trần Tuyết ôm ở trong lòng, dựa sát vào ngồi cùng nhau.
Trần Tuyết ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp lườm Trần Hạo một cái, nhưng trái tim thiếu nữ mừng thầm, cũng không ở trên vấn đề này dây dưa. Trên thực tế, nàng chỉ là thuận miệng nói một chút, dù Trần Hạo đáp ứng nàng, nàng cũng không cần, nếu là như vậy thì tự làm cho mình thành cái bia ngắm chung.
Hơn nữa, tựa như Trần Hạo nói, đó thật là thứ để ý hình thức, không có bất cứ ý nghĩa gì.
“Long Ðình không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là khó khăn một chút. Ðại khái khoảng hai canh giờ có thể ổn...”
“Vậy loại đan dược này của nàng, ta cùng Tiểu Vũ bọn họ có thể dùng hay không?”
“Ngươi hỏi cái này làm chi?” Trần Hạo hơi sửng sốt.
“Hiệu quả rèn luyện tốt như vậy, tất nhiên là muốn dùng... Mấy người chúng ta ở không gian đó tăng lên quá nhanh, trên tâm lý luôn có một loại cảm giác không chân thật, mà ngươi nói loại dục hỏa đốt người, đốt thần này đối với thân thể, linh hồn, tâm cảnh, đều có hiệu quả kinh người, cho nên...”
“Cái này... Tình huống cụ thể ta cũng không biết, nhưng... Dù các ngươi có thể sử dụng, ta e rằng không thể lặp lại dùng...”
“Cũng không phải cùng nhau tác dụng, chúng ta dùng cho chúng ta, không cần ngươi dùng...”
“Cái này... Ðối với các ngươi không công bằng nhỉ?”
“Ngươi lúc nào từng công bằng với chúng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.