Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 646: Đào Hoa Kiếp




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Xin hỏi tôn tính đại danh của danh hoa, danh thảo?”
“Tôn tính Trần, đại danh Hạo! Nhớ năm đó. Khụ khụ, chính là ba bốn năm trước, thành tích sơ thí biến thái của Á Dĩnh tinh chúng ta đanh chấn Hạo Vũ tinh hệ, chính là bổn danh hoa danh thảo Trần Hạo... Các ngươi cần phải giữ bí mật nha, hắn người không thích phô trương... Ha ha ha...” Trong lòng Long Đình ngọt ngào nói. Mọi thiếu nữ dù là Long Ðình, ở trước mặt bằng hữu kể tốt một nửa khác của mình, thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ cũng là một chuyện rất khoái hoạt.
“Ặc...”
“A?”
“Không... Không phải chứ?”
“Hắn chính là Trần Hạo?”
“Ồ? Các ngươi kinh ngạc như vậy làm chi?” Long Ðình nhìn thấy vẻ mặt của bốn người, có chút kỳ quái. Nàng vì lòng hư vinh ở trước mặt bọn họ khoe khoang một chút, đồng thời cũng cho thấy thân phận danh hoa có chủ của mình, tránh một số phiền toái không cần thiết, nhưng không nghĩ đến bốn người nghe được mình trả lời, đều một cái bộ dáng rất kinh ngạc. Lúc trước thành tích khảo thí của Trần Hạo tuy biến thái, nhưng đặt tới trong hàng đệ tử thánh điện biến thái tập hợp, cũng không phải quá chói mắt. Bốn người này ai cũng là người từng thấy các mặt thế giới lớn, lẽ ra là không nên kinh ngạc như thế.
“Ta... Cái này còn không khiến cho người ta kinh ngạc?” Chung Dương Danh thiếu chút nữa tuôn ra tiếng mắng chửi, nói.
“Đúng thế! Thành tích sơ thí yêu nghiệt, ở trong hàng đệ tử thánh điện chúng ta tuyệt đối đều là một đám tồn tại đỉnh tầng, đơn thuần cái chấn động Hạo Vũ tinh hệ này cũng làm cho tông môn đứng đầu tung cành oliu, bây giờ thì sao? Hắn đã là thân phận tán tu ở Đông Lưu thành, tất nhiên là chưa gia nhập bất cứ tông môn đứng đầu nào, lại càng không phải đệ tử thánh điện chúng ta... Nhưng lúc này mới bao lâu? Lúc trước chúng ta chính là từng chú ý tin tức của hắn... Tuổi hắn, cảnh giới lúc ấy... Ngắn ngủn không đến bốn năm thời gian, chưa gia nhập bất cứ thế lực lớn nào, đã tấn thăng đến Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong, chỉ cái tốc độ tăng lên này cũng đủ kinh người rồi, càng không cần nói khí tức của hắn... Tuy ta không muốn thừa nhận, nhưng khí tức của hắn làm cho ta cảm nhận được uy hiếp thật lớn... Năm phần nắm chắc thắng hắn cũng không có, ta đường đường trung kỳ đỉnh phong nha, đệ tử thánh điện nha... Ngươi bảo chúng ta sao không kinh ngạc?” Cẩu Đạo Thiên vẻ mặt thí phục cộng thêm chấn động, nói.
“Khụ khụ... Cái này cái này... Thu mình thu mình, tuyệt đối đừng lộ rạ, nếu hắn biết ta phô trương tiết lộ bí mật của hắn... Khẳng định sẽ trách ta... Đi một chút, chúng ta đi đưa tin trước!” Long Đình nói xong liền kéo Mạc Vi Vi dẫn đầu đi vào cửa lớn.
Long Đình không nghĩ nhiều như hắn. Nha đầu này không ý thức được Cẩu Đạo Thiên nói những cái này. Trái lại hắn không trách nàng dây thần kinh to, vì thường thì người quen sẽ không để ý mất cái chi tiết này.
Sau khi năm người tiến vào cửa lớn, người tu luyện bên ngoài đều sợ hãi than ra tiếng. Không hề nghi ngờ, năm người vừa rồi truyền âm trao đổi, tuy bọn họ không nghe được cái gì, nhưng thông qua vẻ mặt, lại đoán được bọn họ cùng thiếu niên đi ra làm cho bọn họ kinh ngạc, là có liên quan.
Hơn nữa, trong năm người này, có bốn người đối với đại đa số người tu luyện ở đây cũng không xa lạ, đều là nhân vật phong vân ở Ðông Lưu thành hơn mười năm trước, hơn hai mươi năm trước. Danh tiếng bọn họ lúc trước dù so với Phiếm Ðông Lưu bây giờ cũng không kém chút nào. Mà bây giờ, bọn họ đều là đệ tử đã sớm gia nhập thánh điện.
Thiếu niên đó có thể làm cho bọn họ chấn động, thì càng làm người ta thêm chấn động.
“Đi vào trước hẳn là đám quân trưởng của chúng ta, thống lĩnh tối cao của Đông Lưu thành chúng ta. Nếu không, nữ thần Phiếm Ðông Lưu của chúng ta cũng không nhanh như vậy đã... Bây giờ năm người này hẳn đều là một trong mười đại đoàn trưởng nhỉ?”
“Khẳng định. Trên chính phó đoàn trưởng đều là thánh điện chỉ định, cũng không biết thiếu niên siêu cấp đẹp trai, thiên phú lại siêu cấp mạnh kia là thân phận gì, xem vẻ mặt bọn họ vừa rồi, thiếu niên đó rõ ràng không phải đệ tử thánh điện... Nhưng nhắm chừng là thiên tài cấp yêu nghiệt trong tông môn đứng đầu, chỉ là tạm thời chưa tiến vào thánh điện, hơn nữa cố ý lấy thân phận tán tu tiến vào nguyên thủy bí cảnh... Ðều là ngưu nhân...”
“Đúng, đúng, hâm mộ ghen tị, khi nào chúng ta có thể trở thành đệ tử thánh điện, chết cũng đáng giá...”
...
“Chào Trần Lâm sư huynh!”
Năm người bọn Long Đình sau khi bước vào trung tâm liên minh, liếc một cái liền thấy Trần Lâm cùng Phiếm Đông Lưu vừa đưa tin xong, năm người đồng thời ôm quyền hô. Thần kinh to, hơn nữa là người mới của thánh điện, Long Đình chỉ xuất phát từ lễ tiết cơ bản, nàng không quen biết Trần Lâm. Bởi vì lần này cùng đi Ðông Lưu thành mới quen biết, cho nên vẻ mặt tự nhiên.
Trái lại, bốn người bọn Mạc Vi Vi đều mang theo một tia cung kính cùng sùng bái.
“Chào. Các ngươi tới cũng thật muộn... Ðêm nay, ta sẽ triệu tập đệ tử thánh điện chúng ta cùng toàn bộ đại đội trưởng tụ tập chút, quyết định ở Đông Lưu tửu lâu, đến lúc đó các ngươi đều tới. Mọi người đều quen thuộc chút, sau khi tiến vào nguyên thủy bí cảnh, cũng có lợi cho phối hợp.”
“Được!”
Phiếm Đông Lưu nhu thuận đứng ở bên người Trần Lâm, ngay cả đệ tử thánh điện cũng tôn kính với nàng, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác ấm áp. Trừ Long Đình, bốn người khác nàng đều biết, nhưng lúc này chỉ đối với bốn người đều gật đầu, đối với bản thân định vị rất là đúng chỗ.
“Đông Lưu, bốn vị bọn họ ngươi hẳn là đều biết. Vị sư muội này là Long Đình, đệ tử năm trước thông qua khảo hạch tiến vào thánh điện, thiên phú cực cao, tuy là Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong, nhưng chiến lực chân thật đạt được vị trí đoàn trưởng còn dư dả... Sư muội Long Đình, đây là Ðông Lưu thành, Phiếm Ðông Lưu, từ nguyên thủy bí cảnh đi ra, sẽ là sư muội của chúng ta...”
Khóe miệng Trần Lâm mang theo mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Long Ðình, cùng hai người giới thiệu. Lời nói bên trong cố ý vô tình đối với Long Đình rất tán thưởng.
Bốn người bọn Mạc Vi Vi đều biết Trần Lâm nói là sự thật, bởi vì Long Đình nhìn như không cường đại, nhưng một khi bộc phát ra, thật sự là đáng sợ, là bốn người bọn họ cũng phải tạm lánh mũi nhọn của nàng. Tuy lực lượng đó rõ ràng không thuộc về bản thân Long Ðình, nhưng không ai dám phủ nhận loại đòn sát thủ này. Chỉ là Trần Lâm lúc này nói ra, hơn nữa trong lúc dùng từ, hương vị lại không đơn giản như vậy, ai cũng có thể cảm giác ra, đây là Trần Lâm thể hiện đối với Long Đình.
Phiếm Đông Lưu càng cảm ứng được một cỗ áp lực Long Đình mang đến, nhất là câu “Về sau chính là sư muội của chúng ta” kia của Trần Lâm, càng làm cho nàng cùng Trần Lâm quan hệ chưa rõ ràng, Long Đình chính là đối tuợng nàng muốn vượt qua đầu tiên. Cái này không phải chỉ là thực lực, tu vi, cảnh giới, còn là định vị ở trong lòng Trần Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.