Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 556: Điền Chân




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Từ trước đến nay, hắn luôn nghĩ mình rất giàu, nhưng bây giờ hắn coi như đã biết thế nào gọi là giàu, đây mới là đại phú hào thực sự. May là Trần Hạo không phải tôm chân mềm, càng không có suy nghĩ làm trai bao, nếu không, mặt dày chọn mấy thứ là không thành vấn đề, tiền tiêu hôm nay cũng là hơn mười vạn tiên nguyên tinh đủ cho tu luyện giả sống xa xỉ một khoảng thời gian.
Một bữa ăn vừa rồi của hắn cũng đáng hơn mười vạn.
“Tàm tạm rồi, đủ ăn một khoảng thời gian rồi... Huynh lần đầu tiên đến Huyền Thiên Thành, có cần ta dẫn huynh đi dạo phố hay không?”
“Không cần, không có gì đáng để xem cả, ta gần đây tu luyện gặp nút thắt, cần nhiều lĩnh ngộ...” Trần Hạo lập tức nói. Dạo cái gì nữa. Ở một nơi trâu bò như thế này, đối diện đều là những thứ trâu bò. Đáng tiếc, hắn không có tài phú trâu bò, cái này là tự tìm phiền phức. Nếu như lúc trước không đem tiên nguyên tinh chuyển cho bọn Trần Tuyết, nhìn thấy những thứ động tâm hắn còn có thể mua một ít. Bây giờ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
“Như vậy... Ðược rồi, vậy chúng ta...”
“Ðình Đình? Trùng hợp quá! Nàng cũng đến mua đồ à?”
Đúng lúc này, một thiếu niên từ bên ngoài đi vào, đột nhiên nhìn thấy Long Đình, rất kinh ngạc kêu lên thành tiếng, sau đó bước nhanh tới. Thiếu niên này thân hình cao gầy, tướng mạo tuấn dật, thuộc loại nhân vật vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, khí tức trên người càng như một thanh kiếm sắc, không cần cố ý nhưng vẫn kiếm khí ngút trời.
“Khí thế sắc bén quá!”
Trần Hạo cảm ứng khí tức của thiếu niên đi tới, trong lòng có chút kinh ngạc. Dù là Long Dực cũng không thể mang đến cho hắn cảm giác này.
“Đúng vậy, Ðiền ca, huynh không phải đi làm nhiệm vụ sao?” Long Đình nhìn thấy người đến, thoáng kinh ngạc, không biết vô tình hay hữu ý định tiến một bước đứng chặn phía trước Trần Hạo. Nhưng sau đó không biết nghĩ gì, bàn chân bước ra lại dừng lại, cười nói.
“Trở về được hai hôm rồi. Vị này là?”
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Long Đình, thiếu niên gọi là Điền ca mày kiếm khẽ nhướng, nhìn nhìn Trần Hạo, hỏi.
Trần Hạo giấu mình trong chiếc áo choàng đen, khẽ nhíu mày. Bản thân đã mặc loại trang phục này, còn thay đổi khí tức tướng mạo, đương nhiên không muốn xuất hiện với diện mạo thật. Nhưng thiếu niên này lại như không để ý, cố ý hỏi.
“Một người bạn mới của muội. Thân phận thật sự không tiện tiết lộ, sau này hai người có lẽ có cơ hội gặp lại. Bạn của muội thực lực rất mạnh, không thua kém gì ca ca muội đâu, ha ha...” Long Đình nhìn Trần Hạo, ánh mắt kín đáo lộ ra một tia tinh nghịch, nói.
“Vậy sao?” Thiếu niên họ Điền lần nữa nhìn sang Trần Hạo, ánh mắt có chút khiêu khích, nhàn nhạt hỏi lại.
“Ðương nhiên. Vô Danh ca, để muội giới thiệu với huynh...” Long Đình nha đầu này muốn xem trò vui, liền kéo tay áo Trần Hạo, gọi một tiếng “Vô Danh ca”, “Vị này là Á Dĩnh Tinh đại danh đỉnh đỉnh Điền Chân, huynh có lẽ đã nghe qua rồi?” Trong lòng rất rõ Trần Hạo chắc chắn chưa từng nghe qua. Bởi vì nàng biết Trần Hạo mới đến Á Dĩnh Tinh chưa được bao lâu. Ðiền Chân dù nổi tiếng nhưng vẫn chưa đến mức mọi người đều biết. Sở dĩ hỏi như vậy, hoàn toàn là cố ý.
“Xin lỗi, vị huynh đài này vừa nhìn đã biết là cao thủ trong cao thủ, thiên tài trong thiên tài, người như kiếm, tâm như kiếm, kiếm khí ngút trời, cũng có kiếm phá thương khung chi ý, thật khiến người ta thán phục! Ta dù chưa từng nghe qua, nhưng tuyệt đối là ta cô lậu quả văn, dù sao ta cũng vừa mới đến Á Dĩnh Tinh này...” Trần Hạo nói.
Trần Hạo thông minh, nhìn ra ngay tâm tư Long Đình.
Hắn không có công phu chơi mấy trò này.
Cho nên đối với ánh mắt tràn đầy khiêu khích của Điền Chân, coi như không thấy. Ngược lại rất thành khẩn nói, ngôn từ tán thán, không phải lấy lòng mà là sự thật. Thiếu niên trước mắt đúng là mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm. Nhất là cảnh giới của đối phương còn là Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong.
“Xem ra ngươi cũng là cao thủ kiếm đạo, vậy thì tốt...”
Long Đình còn chưa nói, Ðiền Chân nhìn chằm chằm Trần Hạo đã lên tiếng, ánh mắt vẫn đầy khiêu khích, thậm chí hùng hổ dọa người. Tựa hồ đối với những lời tâng bốc của Trần Hạo không có bất cứ cảm giác gì.
Điều này khiến cho Trần Hạo có chút sững sờ. Thắc mắc đối phương là loại người gì mà giống như con nhím, ca còn chưa đắc tội ngươi.
“Điền ca, không phải huynh lại muốn khiêu chiến đấy chứ? Vô Danh ca giống như ca ca muội, cố ý giữ mình ở Nhân Tiên cảnh, huynh đã là Địa Tiên rồi, không cần thiết phải vậy?” Long Đình rất bất mãn với biểu hiện của Trần Hạo, nên liền bỏ qua tâm lý trêu chọc Trần Hạo, nhìn Điền Chân nói.
“Có thể khiến Ðình muội nói thực lực rất mạnh, hơn nữa so sánh với ca ca mình, Điền Chân ta sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được? Vô Danh, Điền Chân ta tạm thời gọi ngươi như vậy, ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có dám tiếp nhận hay không? Ồ, quên mất, ngươi chưa từng nghe qua tên ta, khẳng định cũng không biết tính cách của ta... Bất luận ngươi có đáp ứng hay không, cuối cùng đều phải đáp ứng. Yên tâm, ta sẽ không cưỡng ép ngươi...”
“Mẹ kiếp!” Trần Hạo trong lòng thầm mắng, “Con mẹ nó, hắn không phải là đang cưỡng ép hay sao? Vậy thì thế nào mới gọi là cưỡng ép?”
“Đúng đúng đúng, Vô Danh ca, Điền ca chỉ là nhìn thấy thanh niên thực lực mạnh, là muốn khiêu chiến, là cuồng nhân khiêu chiến của Huyền Thiên Thành, không đạt được mục đích, tạm thời không buông tha... Bất luận huynh đáp ứng hay không, cuối cùng đều phải đáp ứng... Thật sự không phải cưỡng ép, là... bám chặt đến cùng... Hơn nữa, huynh yên tâm, huynh ấy sẽ đem cảnh giới của mình khống chế ở cùng cảnh giới với huynh. Như vậy... nghiêm túc mà nói, Ðiền ca là bằng hữu tốt nhất ca ca ta... Ha ha...” Long Đình rút khỏi giữa hai người, nói.
Ý tứ của Long Đình giống như con rận trên đầu trọc, thực sự quá rõ ràng, chắc chắn muốn nói với Trần Hạo, chiến đi, chiến đi, sẽ không có chuyện gì, càng không sợ đắc tội người khác.
“Sau này đi, bây giờ ta không có thời gian, cũng không có tâm trạng.” Trần Hạo trừng mắt nhìn Long Ðình, dù cách một lớp áo choàng, Long Đình cũng có thể cảm nhận được bất mãn của Trần Hạo, Trần Hạo nói tiếp: “Đúng rồi, ta không quay về với muội nữa. Đợi ca ca muội về, muội nói với hắn một tiếng, ta có việc gấp, hẹn lần sau gặp lại.”
Xẹt!
Không đợi Long Đình kịp phản ứng, Trần Hạo liền hóa thành một đường lưu quang, khí tức cả người trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
“A?” Long Đình thực sự kinh hoảng, nàng không ngờ mình làm như vậy, phản ứng của Trần Hạo lại kịch liệt như vậy, nhất thời hối hận.
“Đình muội, ta không muốn bại lộ thân phận, chút tâm tư đó của muội, muốn tìm hiểu thực lực của ta, hoàn toàn có thể tự mình làm, hà tất để người ngoài cùng ta chiến? Tên này rất thân với ca ca muội, cũng rất thân với muội, một khi chiến đấu, rất khả năng sẽ đoán ra ta. Được rồi, ta tự đi dạo một mình, buổi tối sẽ về...”
“Ðừng đi, ta sai rồi...” Long Ðình liền nói với hư không. Biết làm thế nào, nàng đến một tia khí tức của Trần Hạo cũng không cảm ứng được, đừng nói khóa định Trần Hạo để truyền âm. Quyết định đột ngột của Trần Hạo khiến nàng có chút hối hận, cho nên nghĩ cũng không nghĩ, liền kêu lên.
Đáng tiếc, Trần Hạo không có trả lời nàng.
Xuy!
Khoảnh khắc Trần Hạo biến mất, quanh người Điền Chân vô phong tự động, trong nháy mắt đem lực cảm tri của mình nâng lên cực hạn, phô thiên cái địa lan tràn. Ẩn thân đào tẩu với hắn không dễ dàng qua mặt được. Điền Chân nếu đơn giản như vậy thì đã không nổi tiếng khó chơi. Nhưng có điều kỳ lạ.
“Sao có thể?”
Ðiền Chân sững sờ, lực cảm tri siêu cường trước giờ hắn vẫn tự tin lại không thăm dò được khí tức của Trần Hạo, lại nói hắn là Địa Tiên cảnh, đối phương chỉ là Nhân Tiên cảnh.
...
“Đình Đình, Vô Danh đó rốt cục là ai?”
“Điền huynh, muội không thể nói với huynh... Dù sao huynh cũng không biết. Đều trách muội, huynh lúc nào không xuất hiện, lại xuất hiện lúc này. Không gặp phải huynh, muội đã không nghĩ đến việc để huynh thử thực lực hắn, hắn đã không nổi giận muội...”
“Ách... Ðình Đình, ta đi trước đây, đột nhiên nhớ ra còn có chút việc gấp phải làm... A, đúng rồi, đây là thứ tốt ta kiếm được trong nhiệm vụ lần này, tặng muội...”
Xuy!
Ðiền Chân tế ra một thứ gì đó liền ném cho Long Ðình, sau đó vội vã bỏ đi. Hắn trời không sợ, đất không sợ, nhưng với sư muội này một khi nổi giận thì hắn chạy sớm sẽ tốt hơn, kẻo bị gạt mất bao nhiêu thứ.
“Hừ hừ, coi như ngươi chạy nhanh!” Long Đình nhìn món đồ trong tay, tự nói với mình, sau đó lại nhìn xung quanh, sau khi không còn nhận được truyền âm của Trần Hạo, biết Trần Hạo đã rời đi, chỉ có thể hậm hực về nhà.
...
Tít tít tít...
“Thiếu gia, sao người vẫn chưa đến...”
“Hả? Thế nào rồi?”
“Cái đó... Vừa rồi Long Đình và thiếu niên kia gặp phải Điền Chân, Điền Chân khiêu chiến, thiếu niên kia tránh chiến, liền đi rồi...”
“Ði rồi? Long Ðình đâu?”
“Thiếu niên kia hình như giận Long Ðình, tự mình bỏ đi. Long Đình sau đó ngồi truyền tống trận về nhà. Thiếu niên kia sau khi ẩn nấp, dù là ta cũng không thể cảm ứng được khí tức hắn... Nếu ta đoán không lầm, thiếu niên kia khả năng có thượng phẩm thánh khí che giấu khí tức! Hơn nữa, hắn có lẽ là tuyệt đỉnh thiên tài đến từ một tinh cầu cường đại nào đó trong Hạo Vũ tinh hệ, nếu không, khẳng định không thể thúc động thượng phẩm thánh khí...”
“Lợi hại vậy sao?”
“Đúng vậy, ngoài nguyên nhân này, không có lý do gì khiến ta không cảm ứng được...”
“Ðược rồi, vậy ngươi tiếp tục đi theo Long Ðình đi. Có tin gì lập tức liên hệ ta...”
“Vâng, thiếu gia.”
...
Trong thế giới thứ hai, Trần Hạo gửi một tin nhắn cho Long Dực, nhấn mạnh không thể tiết lộ thân phận của mình. Hắn bây giờ đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không chỉ các thế lực đỉnh tiêm của Á Dĩnh Tinh như Kim Quang Thành lôi kéo hắn, thậm chí thế lực của Hạo Vũ tinh hệ cũng đến. Nếu thân phận Trần Hạo bại lộ thì sẽ phiền phức lớn, không biết bao nhiêu người sẽ đuổi theo đến đây, vậy hắn không thể đi làm nhiệm vụ. Huống hồ, Trần Hạo biết rõ có một số người sẽ bất chấp thủ đoạn tìm cơ hội diệt trừ hắn. Nhất là khi hắn chưa xác định gia nhập thế lực nào là cơ hội tốt nhất.
Đủ loại nguyên nhân khiến Trần Hạo buộc phải thận trọng.
Dù sao hắn sở hữu chỉ là tiềm lực chứ không phải thực lực. Một Thiên Tiên cao thủ tùy tiện cũng có thể giết chết hắn.
...
“Ca, làm thế nào bây giờ? Liệu hắn còn quay lại nữa hay không?”
“Không sao, nếu hắn đã nói hắn sẽ về muộn, có lẽ sẽ quay lại. Hắn có lẽ có không ít lo ngại... Muội muội, muội có hỏi hắn lần này đến Huyền Thiên Thành cụ thể là làm gì không?”
“Không có... Ca, cảm giác hắn mang đến cho muội rất tốt. Giống như huynh nói, mới gặp đã thân, ở cùng với hắn giống như ở bên cạnh bằng hữu lâu năm vậy...”
“Ồ?” Long Dực nghe thấy những lời Long Ðình nói, thoáng kinh ngạc, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhìn chằm chằm Long Đình.
“Ca, huynh làm gì vậy? Muội không có ý đó, chính là cảm thấy thân quen, thân thiết mà thôi...”
“Vậy thì đúng rồi, ca và hắn mới gặp đã thân, đó là cảm giác giữa nam nhân và nam nhân, muội muội và hắn mới gặp đã thân, đó không gọi là mới gặp đã thân, nên gọi là nhất kiến chung tình!”
“Phì phì phì... Ca, huynh không được nói linh tinh!”
“Ha ha ha... Mặt cũng đỏ rồi... Muội muội, Trần huynh đệ đúng là không tệ, bất luận phương diện nào đều là nhân vật xuất sắc nhất ca ca từng gặp qua! Muội nếu như thích hắn thật, ca ca là người đầu tiên ủng hộ! Nhưng... Theo như ta biết, hắn đã có đạo lữ rồi, hơn nữa không chỉ hai người... Muội nên có tâm lý chuẩn bị. Hơn nữa, bí mật của Long gia chúng ta, muội có lẽ rõ hai người chúng ta là biến số...”
Long Đình đỏ mặt ngượng ngùng, nàng từ trước đến nay tình cảm phức tạp. Trên thực tế, cùng Trần Hạo tiếp xúc ngắn ngủi cũng giống như ở cùng ca ca, cảm giác rất tốt, nhưng loại cảm giác này không pha tạp bất cứ suy nghĩ nào khác. Nàng chưa bao giờ trải qua tình cảm nam nữ thật sự, nên không biết cảm giác này chính là nhất kiến chung tình mà Long Dực nói.
...
“Nhân số tề tựu có lẽ còn cần khoảng một tháng thời gian nữa. Khoảng thời gian này, mình nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ điều kiện bí mật trong thế giới thứ hai trước...”
Trần Hạo dung nhập vào trong thiên địa vạn vật, không có mục đích du đãng trong Huyền Thiên Thành. Thân phận ngụy trang trong thế giới thứ hai Trần Nhật Thiên thì lần nữa bắt đầu chiến đấu. Sau lần đầu tiên mua vị trí lôi chủ, thân phận Trần Nhật Thiên không cần mua thêm lần thứ hai nữa đã có thể được bình chọn là một trong những lôi chủ của ngày thứ hai. Nguyên nhân rất đơn giản, chiến tích mười trận thắng cộng thêm tiền cực phong hậu chính là hai điểm diệu sát đại đa số tu luyện giả, không có lý do gì không được bình chọn thành một trong những lôi chủ của ngày hôm sau.
Hơn nữa, hắn càng ngày càng được hoan nghênh, không ít tu luyện giả muốn hắn chiến cùng mà không được, điều này dẫn đến tu luyện giả xin được chiến đấu cùng hắn với tiền cược liên tục tăng.
“Đã hoàn thành ba trăm trận, hơn nữa là chiến tích toàn thắng... Một tháng thời gian hiện thực đủ để mình đạt được 1000 trận thắng rồi!”
Một tháng hiện thực là mười tháng trong thế giới thứ hai. Vừa hay sắp đến một năm thời gian hạn chế nhiệm vụ của thế giới thứ hai. Và bây giờ hắn đã có hơn ba trăm trận thắng, chỉ cần bảy trăm trận nữa là có thể hoàn thành yêu cầu một ngàn trận thắng, hai tháng của thế giới thứ hai là đủ để làm việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.