Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 55: Con Chó Hung Hăng




“Đây là thập cường của Vân Châu võ hội?” Đông Phương Tán hơn mười người nghênh ngang ngồi ở trên chỗ khách quý cách đài chủ tịch không xa. Một số khách quý ban đầu căn bản không cần Lý Nhiên phân phó, liền đem vị trí cuối cùng nhường ra. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Đông Phương Tán chậm rãi đảo qua đám người Trần Hạo đã bắt đầu rút thăm, hai mắt hơi nhíu lại dừng lại ở trên người Hách Liên Vũ Tử, hỏi.
“Bẩm công tử gia, vâng. Chẳng qua, bởi vì một tiểu tổ hai người đứng thành ngang tay, bây giờ là mười một. Công tử, vị thiếu nữa kia, đó là Hách Liên Vũ Tử được xưng Vân Châu đệ nhất thiên tài mỹ nữ... Hắc hắc... Đứng ở vị trí thứ sáu đó là khuyển tử Đông Phương Hàn...”
“Ồ? Không tệ, không tệ lắm...” Đông Phương Tán nhìn cũng không nhìn Tiêu Cát Hàn một cái, ánh mắt chỉ là tập trung ở trên thân thể mềm mại uyển chuyển kia của Hách Liên Vũ Tử, thấp giọng tán thưởng.
Đông Phương Vượng Tài lão hồ li này tất nhiên hiểu Đông Phương Tán nói không tệ là nói cái gì, nhất thời thấp giọng nói: “Chỉ cần công tử gia thích, cái Vân Châu thành nho nhỏ này, còn chưa có ai dám đắc tội công tử gia ngài... Hắc hắc... Bao ở trên người tiểu nhân là được...”
Đông Phương Tán khẽ gật gật đầu, trong lòng đối với Đông Phương Vượng Tài khôn khéo cùng tri kỷ này trái lại cũng rất hài lòng.
“Công tử gia, chuyện của khuyển tử...”
“Yên tâm đi, bản công tử ở nơi này, hắn còn có thể có chuyện gì?”
“Vâng vâng... Vậy thì tốt, vậy thì tốt...”
Không thể không nói, Đông Phương Vượng Tài không có bất cứ vũ lực gì, có thể lăn lộn đến Vân Châu thủ phủ, quả thật có chút tài năng. Trèo lên Đông Phương gia cành cây cao này, hắn đã kinh doanh rất nhiều năm, dựa vào tài lực cường đại cùng ánh mắt tuyệt hảo, rốt cuộc ở không lâu trước đây mở ra cửa ải mấu chốt, công hạ Đông Phương Tán, mới khiến cho hắn tám gậy tre đánh không đến, trở thành chi nhánh của Đông Phương gia.
Mà có thể mời được Đông Phương Tán tới Vân Châu, thì là đem toàn bộ thứ tốt của Vân Châu đều bán, thiên phú tốc độ tăng lên của Tiêu Cát Hàn nửa năm thời gian bày ra, Nguyên Linh động của Tiêu gia, Thiên Nguyên động của Hách Liên gia, đương nhiên còn có Vân Châu mỹ nữ nhiều như thế nào, tốt như thế nào hợp khẩu vị của Đông Phương Tán...
Ở trong mắt Đông Phương Vượng Tài, không có thành lũy không công hạ được, là người sẽ có điểm yếu, hắn có thể đánh hạ. Mà bây giờ, hắn đã làm được.
Rút thăm rất nhanh hoàn thành, Trần Hạo là trận thứ năm.
Lên sân đầu tiên là Mặc gia đệ nhất thiên tài Mặc Vũ Dật cùng một gã tuyển thủ tương đối yếu kém.
“Đệ thực một chút cũng không lo lắng?” Ở thời điểm hai người khai chiến, Tiêu Mai nhìn Tiêu Cát Hàn đã đi về phía chỗ khách quý bái kiến Đông Phương Tán, thấp giọng ở bên tai Trần Hạo hỏi.
“Lo lắng hữu dụng không?” Trong ánh mắt Trần Hạo lại lóng lánh một tia lạnh lẽo, nói.
Mặc dù là Trần Hạo cũng không nghĩ tới, bổn gia của Tiêu Cát hàn thế mà trèo lên một trong ba đại gia tộc của vương quốc Trấn Nguyên Đông Phương gia. Hơn nữa lúc này chạy tới, nói rõ cái gì?
Điều này làm cho Trần Hạo cảm thấy áp lực trước đó chưa từng có!
Không có bất cứ lúc nào so với bây giờ càng khát vọng lực lượng hơn, hắn cần lực lượng, cần trở nên mạnh hơn, chỉ có như thế, mới có thể không chịu uy hiếp. Mới có thể đem vận mệnh của mình nắm chắc chặt chẽ ở trong tay mình!
Giờ phút này, mặc dù là Trần Hạo cũng cảm thấy tiền đồ một mảng u ám, nhất là nhìn thấy trên đài chủ tịch những sắc mặt kia khuất phục ở dưới dâm uy của Đông Phương Tán, càng thêm khắc sâu nhận thức được Đông Phương gia đến tột cùng có bao nhiêu cường hãn...
Cái này căn bản không phải hắn bây giờ có thể chống lại!
Mệnh ta do ta không do trời!
Lời vài ngày trước nói với Tiêu Mai, nhưng bây giờ lại như là một chuyện cười, hy vọng duy nhất của hắn lại là gửi gắm ở trên người khác, điều này làm cho trời sinh ngông nghênh, hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Ba ngày trước, Tiêu lão một mình tìm hắn, dẫn hắn lặng lẽ gặp Lý Nhiên. Tuy hai người chưa nói tình huống cụ thể với hắn, chỉ bảo hắn đối mặt Tiêu Cát Hàn không nên có bất cứ áp lực gì trong lòng, cũng bảo hắn ở trong trận đấu biểu hiện cho tốt, càng không cần có bất cứ gì che giấu! Nhưng Trần Hạo lại biết, tính nghiêm trọng của sự việc đã vượt qua hắn đoán trước, hắn hoặc là nói Tiêu gia, thậm chí toàn bộ Vân Châu đều sắp gặp phải một cái nguy cơ thật lớn!
Đầu mâu chỉ thẳng Tiêu Cát Hàn!
Trần Hạo ý thức được, nhưng căn bản không nghĩ ra, Tiêu Cát Hàn hoặc là nói bổn gia của Tiêu Cát Hàn tại sao năng lượng lớn như vậy?
Mà bây giờ nhìn thấy Đông Phương Tán xuất hiện, Trần Hạo rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận.
“Bốp bốp bốp... Không tệ, thật là không tệ...”
Trên lôi đài, đang tiến hành đến trận thứ ba, Hách Liên Vũ Tử sau khi một chiêu đem Tư Mã Kiếm Vân đánh khỏi lôi đài, trên chỗ khách quý, Đông Phương Tán thế mà vỗ tay khen. Khen thì khen đi, thanh âm đó còn làm cho mọi người cả võ hội trường nghe thấy, nhất là ánh mắt nọ nhìn phía Hách Liên Vũ Tử, càng là mang theo một tia nóng bỏng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được.
“Hách Liên Vũ Tử phải không? Tư chất của ngươi thật không tồi, bản công tử rất thích, đến Đông Phương gia chúng ta đi, cái Vân Châu nho nhỏ này, thật sự là mai một ngươi rồi...”
Càng làm cho mọi người kinh ngạc là Đông Phương Tán thế mà trực tiếp tung một cành ô liu thật lớn. Tiến vào Đông Phương gia, đó là khái niệm gì? Tuy rất nhiều người nhìn ra được, Đông Phương Tán rõ ràng không có ý tốt, nhưng không ít người lại cho rằng đổi lại mình mà nói, tất nhiên lập tức đáp ứng. Mặc dù là có chút nữ đệ tử cũng không ngoại lệ, hận không thể lập tức thay thế Hách Liên Vũ Tử đáp ứng, lại ghen tị dung mạo của Hách Liên Vũ Tử...
Nhưng đại đa số ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Tán, lại là khinh bỉ cùng giận mà không dám nói gì.
“Rác rưởi to gan lớn mật!” Trần Hạo lạnh lùng thấp giọng mắng.
Tiêu Mai cũng là khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Tán rõ ràng là mang theo sợ hãi, nhưng loại tình cảm khinh bỉ lại càng sâu.
Mà Hách Liên gia gia chủ Hách Liên Lỗi thì khẽ nhíu mày, gia hỏa này xưa nay kiêu ngạo, thế mà nén giận. Tương tự, Hách Liên Dịch Thanh vị hôn phu này, tuy tức giận đến cả mặt gân xanh túa ra, cả người run rẩy, nhưng như là rùa đen rụt đầu cứng rắn chịu đựng...
“Thật đúng là con mẹ nó rùa” Trần Hạo càng xem càng giận, nhịn không được cũng mắng ra khỏi miệng. May mà, thanh âm hắn cũng không lớn.
Ngay tại thời điểm mọi người đều nhìn chằm chằm Hách Liên Vũ Tử, muốn nhìn xem Hách Liên Vũ Tử nói như thế nào, lại không nghĩ tới, khuôn mặt băng lạnh không có bất cứ cảm tình dao động gì kia của Hách Liên Vũ Tử thế mà không có chút thay đổi, thậm chí ngay cả bước chân cũng không có một tia tạm dừng, cứ như vậy thẳng tắp đi xuống lôi đài, phảng phất căn bản chưa nghe thấy lời của Đông Phương Tán nói, hoàn toàn coi là đánh rắm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.