Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 52: Cảm Giác Mất Trật Tự




“Đúng! Ý kiến của ta giống với thàn chủ!” Tiêu Đỉnh cao giọng nói trước tiên, trong lòng rất hưng phấn. Hắn cũng không nghĩ tới thành chủ Lý Nhiên sẽ chủ động ra mặt, mà trong lời nói, đối với Trần Hạo tương đối nhìn trúng. Đây chính là chuyện bao năm qua Vân Châu võ hội chưa từng có.
“Cái này là ta từng gặp, tuyệt học phòng thủ có ý tứ nhất!”
Trong chốc lát ngắn ngủn, người của tổ trọng tài liền dứt khoát lưu loát làm ra thái độ. Đừng nói Lý Nhiên nói có đạo lý, chính là không có đạo lý, cũng là đạo lý, Hách Liên gia là trâu, nhưng trâu nữa cũng không trâu hơn thành chủ phủ...
Thành chủ phủ cùng các thế lực lớn tuy nói không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng thành chủ phủ cũng là trung tâm thật sự khống chế một địa khu. Việc nhỏ mặc kệ, việc lớn ngươi xem xem?
“Không nghĩ tới Tiêu gia lão gia tử còn cất giấu tuyệt học lợi hại như vậy, thật sự làm cho người ta giật mình...Tiêu gia chủ, không biết tuyệt học này tên gọi là gì? Lại là công pháp cấp mấy?” Một gã thành viên tổ trọng tài hỏi.
“Cái này...Đây là bí mật bất truyền của lão tổ tông, chính là ta... Ta cũng không biết...”
Tiêu Đỉnh đối mặt mọi người truy hỏi, trong lòng kêu một cái xấu hổ, hắn đường đường Tiêu gia chi chủ, thế mà ngay cả công phu nhà mình cũng không biết, thật sự là quá mất mặt một chút...
Hắn là thật lòng không biết lão tổ tông khi nào còn ẩn giấu loại công phu quỷ dị này, thậm chí, hắn nghiêm trọng hoài nghi cái này đến cùng có phải công phu của lão tổ tông hay không...
Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, cái mũ của Trần Hạo đã chụp đến trên đầu Tiêu lão, vậy hắn liền nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận, mất mặt vẫn phải nhận.
Trên chủ lôi đài, trọng tài sau khi nhìn thấy hơn một nửa thành viên tổ trọng tài tỏ thái độ, liền dứt khoát lưu loát tuyên bố kết quả trận đấu, Hách Liên Vũ Tử chiến hòa Trần Hạo!
Hách Liên Vũ Tử cắn chặt môi mềm, run rẩy đứng lên, mái tóc cùng quần áo, ở trong quấn quanh quay cuồng cùng Trần Hạo, trở nên hỗn độn không chịu nổi, càng bắt mắt là trên bộ ngực sữa hở ra, thế mà không biết ở khi nào xuất hiện hai cái dấu móng rõ ràng mang máu, ngay cả bản thân Hách Liên Vũ Tử cũng chưa phát giác...
Nhưng, lúc nàng chậm rãi, từng bước đi xuống lôi đài, lại chọc mù mắt vô số người sùng bái, nhất là vị hôn phu Hách Liên Dịch Thanh của nàng, trong đôi mắt nhỏ tản ra lửa giận gần như bùng nổ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao vót, gân xanh túa ra, răng cắn rung động ken két, xưa nay tính cách lãnh khốc, tâm tính kiên nghị, tuyệt không dễ dàng đem tâm tình hiện ra ở trên mặt, lúc này hắn vô luận như thế nào cũng không che giấu được, cũng không muốn che giấu....
Hách Liên Vũ Tử chính là vị hôn thê của hắn, nhưng... Thế mà...
Chú có thể nhịn, thím không thể nhịn, bọn người Lý Nhiên và những người khác có thể đem phương thức quyết đấu này của Trần Hạo coi là tuyệt học phòng thủ, nhưng hắn nào có thể? Sao có thể?
Vị hôn thê, nữ nhân cực yêu của mình chưa từng chạm một đầu ngón tay, thế mà bị một nam nhân quấn quanh, quay cuồng, đánh ngực... Cái này con mẹ nó là đàn ông có thể chịu sao?
“Tiểu Vũ, ta sẽ vì ngươi, giết hắn!” Hách Liên Dịch Thanh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ tái nhợt không có bất cứ biểu cảm nào của Hách Liên Vũ Tử, gằn từng tiếng nói, vừa nói, hắn vươn tay muốn đỡ lấy Hách Liên Vũ Tử gần như hư thoát, nhưng lại bị Hách Liên Vũ Tử xua tay ngăn cản.
“Sư tỷ, mang ta trở về...” Thanh âm tuyệt mỹ của Hách Liên Vũ Tử vốn hư ảo như nước suối róc rách, giờ phút này tuy êm tai như trước, nhưng giống như đã mất đi toàn bộ sinh cơ.
Nữ tử được xưng là sư tỷ nhìn nhìn Hách Liên Dịch Thanh, tựa như hơi do dự, nhưng vẫn là tràn ngập liên hệ ôm lấy Hách Liên Vũ Tử, thân hình chợt lóe liền rất nhanh rời đi.
Không ai biết cảm nhận của Hách Liên Dịch Thanh giờ phút này, nhưng thân hình run nhè nhẹ, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt âm độc lại khuất nhục kia... Tựa như so với thời điểm vừa rồi nhìn chằm chằm Trần Hạo càng thêm kịch liệt...
Hầu như cùng thời gian, trên mặt ửng đỏ Tiêu Mai cũng ôm ngang Trần Hạo so với Hách Liên Vũ Tử càng thê thảm hơn, ở dưới vô số người nhìn theo, nhanh chóng rời khỏi võ hội trường...
Chiến đấu tiếp tục tiến hành.
Nhưng có lẽ là Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử chiến đấu quá mức kích thích, làm cho chiến đấu vốn xem như rất phấn khích, ở trong mắt mọi người đều phảng phất mất đi hương vị...
Tiêu Cát Hàn vừa mới đắc ý hai ngày, trâu bò không ai bì nổi gương mặt lại biến thành sắc mặt âm trầm khổ bức, còn thiếu chưa bị thương rơi lệ...
Thế đạo gì đâu? Từng lần bị đả kích, mình từng lần mạnh lên, vừa mới đắc ý một chút, liền lại tới nữa...
Còn có để yên hay không? Còn có thiên lý không? Mình mới biến thành bát phẩm võ sư, hắn liền biến thành tứ phẩm, biến thì biến đi, chẳng qua là tứ phẩm nho nhỏ, nhưng con mẹ nó, tứ phẩm thế mà có thể cùng bát phẩm võ sư ngang tay, hơn nữa còn là bát phẩm võ sư mình ái mộ, động lòng cũng không có nắm chắc chiến thắng!
Khóe miệng đều là máu đen Trần Hạo khéo hờ mắt, chịu đựng cả người thoát lực cùng đau đớn, Kim Xà Triền Niêm Thủ tuy khóa chặt Hách Liên Vũ Tử, nhưng cảnh giới chênh lệch thật lớn vẫn gây cho Trần Hạo áp lực thật lớn, Hách Liên Vũ Tử hoàn toàn điên cuồng, giống như con ngựa hoang kiệt ngạo bất tuân, làm cho Trần Hạo thi triển ra toàn bộ thủ đoạn cùng lực lượng, cuối cùng chỉ miễn cưỡng trấn áp lại chưa thể phục tùng, còn làm cho bản thân thoát lực bị thương nặng...
Mùi thơi nhàn nhạt trên người Tiêu Mai chui vào trong cánh mũi, cùng với vòng ôm mềm mại kia, ở một khắc này, thế mà kìm lòng không được trở thành thuốc hay giảm đau của Trần Hạo...
Nhất là nghĩ đến cùng Hách Liên Vũ Tử chiến đấu đến giữa trận, lúc cảm giác mình sắp thừa nhận không được, bất đắc dĩ thi triển ra vốn có danh xưng “loạn tâm đại pháp” Bóp Vú Long Trảo Thủ, truyền vào trong tay mềm mại, kiều diễm...đủ loại cảm giác kỳ diệu, làm cho tâm cảnh lãnh khốc vững như bàn thạch của Trần Hạo, cũng đã có một chút hỗn độn...
Cảm giác hỗn độn...
Tựa như rất tốt!
“Sư đệ...”
“Ừm?”
Cũng chính là ở thời điểm Trần Hạo đắm chìm ở trong cảm giác tốt hỗn độn, ôm hắn bước nhanh vững vàng đi tới, Tiêu Mai bỗng nhiêu kêu lên, Trần Hạo nhất thời bừng tỉnh, hỗn độn như bọt biển nhất thời tan thành mây khói, mở to mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của Tiêu Mai không phải rất xinh đẹp nhưng thực dễ nhìn lại quyến rũ.
“Thắng lợi... Thực quan trọng như vậy sao?”
“Cái này...”
“Ngươi có biết ngươi là đang lấy mang mình đánh cược không? Nếu ngay từ đầu... Ngươi không cuốn lấy, ngươi biết sẽ là hậu quả gì? Sư tỷ đã từng nói với ngươi, ngươi biểu hiện đã rất tốt, rất tốt rồi, đã xa xa vượt qua mọi người dự đoán, đủ rồi, thực sự đủ rồi... Mặc dù ngươi không thể tiến vào thập cường, thì có thể thế nào? Tiêu gia chúng ta đã nở mày nở mặt!” Tiêu Mai nói.
Trần Hạo nhìn chằm chằm Tiêu Mai, Tiêu Mai không chút nhượng bộ, bởi vì Tiêu Mai cảm giác ra, nếu Trần Hạo không tiếp thu lời nàng, chỉ sợ cuối cùng có một ngày sẽ bởi vì loại tính cách này trả giá thảm trọng...
Hai người sau khi ước chừng nhìn nhau mấy giây, Trần Hạo nhếch miệng cười, đôi mắt màu đen thâm thúy tránh đi ánh mắt của Tiêu Mai, nhưng lại hơi nheo lại, nói: “Thắng bại với đẹ mà nói cũng không quan trọng!”
“Vậy ngươi vì sao còn đi liều mạng?”
“Có sao?” Trần Hạo mỉm cười, hỏi ngược lại, chưa từng giải thích nhiều, nói tiếp: “Ta biết, sư tỷ là lo lắng cho ta, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, ta liền tuyệt không cho phép bản thân thất bại! Võ giả là dũng mãnh tinh tiến, duệ ý tiến thủ, tính kế lợi hại quá nhiều, sợ tay sợ chân, lại như thế nào khiêu chiến cực hạn, vượt qua chính mình? Chuyện có mười phần nắm chắc thắng lợi mới đi làm, không có ý nghĩa! Không chút phần thắng tự rước nhục nhã cùng diệt vong, chúng ta có thể không làm. Nhưng chỉ cần có một phần thắng, vậy phải đi liều! Dùng hết toàn bộ lực lượng, đem một phần thắng đó nắm giữ chặt chẽ!”
Ánh mắt bướng bỉnh, thanh âm kiên định kia của Trần Hạo, nhất là lời nói công kích tâm linh, lại một lần nữa làm cho Tiêu Mai không còn lời nào chống đỡ...
“Lại nói... Tiêu Cát Hàn đã là bát phẩm võ sư, cho nên, ta không muốn buông tha cho tôi luyện ở trước khi sinh tử ước chiến đến, chỉ có chiến đấu, vượt qua cực hạn của mình, chiến đấu tràn ngập nguy hiểm, mới có thể làm cho ta mau chóng tăng lên! Cho nên, ta phải dùng hết toàn lực cùng Hách Liên Vũ Tử chiến một trận! Ha ha... Tuy chưa thắng cô ta, nhưng ta cũng chưa thua, xem như thành công rồi...” Trần Hạo nói đến chỗ này, trên khuôn mặt mang theo máu bầm lộ ra một cái mỉm cười sáng lạn, thanh âm cũng dịu đi một chút.
Tiêu Mai có chút ngẩn người chăm chú nhìn một lát, mới bĩu môi nói: “Đều là lý của ngươi, thật không biết ngươi nơi nào có những đạo lý lớn đó, tùy tiện ngươi đi...”
“Sư tỷ, tỷ thực kín đáo...”
“Kín đáo cái gì?”
“Rõ ràng vui lòng phục tùng, cần gì tâm phục, khẩu không phục? Tỷ biểu hiện ra ngoài, cũng dễ làm cho ta vui một chút...”
“Phi! Ai phục ngươi?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mai ửng đỏ, xì nói.
“Không thừa nhận không sao, đệ hiểu là được rồi. Chẳng qua... Sư tỷ, đệ vừa rồi nói, tỷ không thể rập khuôn, bởi vì ta với tỷ khác nhau... Tỷ, nói như thế nào cũng phải có năm phần nắm chắc mới được, nếu không, thì không nên đi làm...”
“Ối? Đệ đang lo lắng sư tỷ?”
“Tính vậy đi... Trừ người nhà đệ, người có thể làm cho đệ lo lắng không nhiều... Tỷ rất may mắn, trở thành một trong số đó” Trên mặt Trần Hạo mang theo mỉm cười tràn ngập rực rỡ, ngạo nghễ nói. Đáng tiếc bị máu bầm khóe miệng cùng trên mặt phá hoại không thành bộ dáng.
Chẳng qua, tâm tình Trần Hạo giờ phút này quả thật rất tốt. Như vậy mà nói, thiếu niên từng ngây thơ sẽ không nói, mà từng cuồng nhân, hắn khinh thường nói. Nhưng sau khi dung hợp, hắn lại bởi vì Tiêu Mai phát ra quan ái từ trong lòng đối với hắn, làm cho hắn nói ra.
Ấm lòng người, nhưng ngạo khí nghiêm nghị như trước.
Trần Hạo biết, giờ phút này, hắn đã không còn bất cứ một điểm nào của quá khứ nữa, mà là dung hợp đặc điểm của hai người, một người mới hoàn toàn!
Ở thời điểm đối mặt Hách Liên Vũ Tử, hắn đã khắc sâu nhận thức được...
Trần Hạo trước đây sẽ không rối rắm giết cùng không giết, bởi vì Hách Liên Vũ Tử chỉ là thi đấu với hắn, mặc dù Hách Liên Vũ Tử cuối cùng muốn bằng vào năng lượng ngũ hành thuộc tính đem đan điền hắn chấn vỡ, hắn cũng căn bản sẽ không nảy sinh sát ý, bởi vì là hắn “phi lễ” trước. Đổi làm bất cứ nữ tử nào, chỉ sợ đều không thể dễ dàng tha thứ. Mà cuồng nhân địa cầu trước đây, thì là tất sát!
Nhưng hắn rối rắm, cuối cùng lại không giết...
“Ta giúp đệ chữa thương nhé?”
Lúc Tiêu Mai mang theo Trần Hạo trở lại nơi ở của Tiêu gia, nói với Trần Hạo.
“Không cần. Đệ còn có đan dược, không có việc gì, ngày mai tất nhiên sinh long hoạt hổ!”
“Vậy được rồi, ta giúp đệ hộ pháp, mau vào đi...”
“Ừm” Trần Hạo lên tiếng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa không có một bóng người, nói: “Tổng giáo đầu, cảm ơn!”
“A?” Tiêu Mai hơi kinh hãi.
“Khụ khụ...” Xưa nay mặt lạnh, Tiêu Quan xấu hổ ho khan hai tiếng, thân hình nhoáng lên một cái liền đi tới trước mặt hai người, ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Hạo nói: “Không hổ là trời sinh lục giác linh mẫn... Thương thế của ngươi thực không có việc gì?”
“Thực không có việc gì” Trần Hạo nói.
“Vậy thì tốt... Đúng rồi, ngươi hôm nay thi triển công phu đó gọi là gì?”
“Cái này ta cũng không biết, ngài phải hỏi Tiêu lão, Tiêu lão chỉ truyền ta, lại không nói cho ta biết tên...”
“Cái công phu này không tồi. Chẳng qua về sau vẫn là đừng dùng với nữ hài tử! Nam nhân, làm quang minh lỗi lạc! Được rồi, ngươi chuyên tâm chữa thương đi, Tiểu Mai ở nơi này, có chuyện gì gọi ta là được. Ta ngay tại phụ cận...” Tiêu Quan nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn bóng người Tiêu Quan lưu lại, Tiêu Mai chỉ cho rằng đây là bởi vì đám người gia chủ cùng Tiêu Quan coi trọng đối với Trần Hạo. Nhưng khoảnh khắc Trần Hạo xoay người đi vào gian tu luyện, lại hơi nheo mắt lại.
Thời gian như nước trôi, trong nháy mắt thi đấu hôm nay đã chấm dứt. Màn đêm lặng yên đến, Vân Châu thành phồn hoa sáng lên từng điểm ngọn đèn.
Nơi phòng tu luyện, Trần Hạo ngồi xếp bằng, quanh thân bao phủ ở trong một đạo màn khí mờ mịt phảng phất nước gợn, làm cho thân hình hắn thoạt nhìn như là đang không ngừng vặn vẹo biến hóa...
Nếu Tiêu lão cùng Tiêu Đỉnh ở nơi này mà nói, tất nhiên sẽ khiếp sợ không cách nào hình dung!
“Hô...”
Đúng lúc này, Trần Hạo chậm rãi mở mắt, hai mắt lóng lánh một tia sợ hãi lẫn vui mừng nhàn nhạt, phun ra một hơi thật dài.
“Huyền băng khí, năng lượng ngũ hành thuộc tính thủy thuộc tính diễn sinh, đại khái bởi vì ta lĩnh ngộ huyền băng khí, mới có thể bởi vì Hách Liên Vũ Tử, dễ dàng đem năng lượng thủy thuộc tính cũng lĩnh ngộ rồi nhỉ...”
Trần Hạo nhìn chằm chằm khí mờ mịt đang chậm rãi dung nhập đan điền, lẩm bẩm.
Khí mờ mịt này không phải nguyên lực, cũng không phải huyền băng khí Trần Hạo lĩnh ngộ, mà là năng lượng thủy thuộc tính!
Chính là Trần Hạo cũng chưa ngờ đến, chiến đấu cùng Hách Liên Vũ Tử, thế mà làm cho hắn đạt được thu hoạch thật lớn như vậy!
Vẻn vẹn thông qua một tia năng lượng thủy thuộc tính Hách Liên Vũ Tử lưu lại ở trong đan điền hắn, liền đem nó lĩnh ngộ, hơn nữa tự nhiên mà vậy cùng huyền băng khí hòa hợp một thể, theo ý niệm của Trần Hạo, hai loại năng lượng vốn chính là năng lượng cùng nguồn gốc, lại có thể tùy ý chuyển hoán, càng làm cho Trần Hạo kinh hỉ là, loại năng lượng thủy thuộc tính ôn hòa mềm nhẹ, tẩm bổ thiên địa vạn vật này có được hiệu quả chữa thương cực kỳ kinh người, ngắn ngủn không đến hai canh giờ, vết thương quanh thân Trần Hạo đã biến mất hầu như không còn...
Hơn nữa, Trần Hạo rõ ràng cảm giác được, tâm thần mình có một tia biến hóa vi diệu, phảng phất đối với thiên địa năng lượng cảm ứng càng thêm sâu sắc, một hít một thở, cũng có thể cảm ứng được năng lượng thủy thuộc tính nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.