Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 293: Ngươi Làm Ta Đau




“Ðến nha, đến nha. Ta không sợ!”
Hách Liên Vũ Tử nắm bảo kiếm vẫn là hạ phẩm linh khí Nguyệt Quang Kiếm Trần Hạo tặng nàng, giờ phút này lại chỉ Trần Hạo phía xa, không sợ chút nào, hơn nữa mang theo một tia đắc ý cùng khiêu khích nói. Chẳng qua trong lòng lại đối với thực lực của Trần Hạo cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Hắn cũng chỉ là nửa bước Nguyên Anh...
“Tuyệt chiêu của ta không ra tay thì thôi, ra tay, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì ngã xuống, ngươi thực dám?”
“Hù dọa ai chứ? Cứ việc ra tay là được!”
“Mẹ kiếp...” Nhìn Hách Liên Vũ Tử một cái vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi, Trần Hạo tức giận đến trong lòng thầm mắng, không biết ra tay như thế nào. Trần Hạo chính là không nói giỡn, Bạch Kim Phá Thiên Trảm sau khi dung hợp, không ra tay thì thôi, ra tay sẽ là sát chiêu tuyệt đối, mặc dù là hắn cũng không khống chế được. Hắn không thể ra...
Nhưng hắn không muốn để Hách Liên Vũ Tử tiếp tục kiêu ngạo như vậy.
Vậy có lẽ phải lật cả trời lên.
Cái này là tuyệt đôi không được!
“Ta cũng không tin còn trị không được ngươi một tiểu nha đầu!”
Tê!
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, cùng lúc nói liền đem kiếm thu lại, thân hình như điện, trong chợt lóe liền xuất hiện ở trong vòng năm trượng quanh Hách Liên Vũ Tử, vung chưởng đánh ra!
Hách Liên Vũ Tử tùy tay chém ra môt kiếm, cùng lúc đó có chút đắc ý nói: “Hừ! Đây là tuyệt chiêu của ngươi? Quá yếu...”
Trần Hạo cũng lười nói thêm cái gì với tiểu nha đầu này, ở dưới loại trạng thái nghẹn khuất này, duy nhất có thể làm chính là đem tâm thần hoàn toàn triệt để đắm chìm đến trong chiến đấu, bằng lực lượng nhỏ tranh thủ thu hoạch lớn nhất, mài cũng đem nha đầu kia mài kiệt sức...
Ở một khắc này, Trần Hạo đắm chìm đến trong Thái Cực tinh yếu bốn lạng bạt ngàn cân, tá lực đả lực, viên chuyển như ý, cùng lúc lại không ngừng đem kiếm ý, ảo diệu phong thuộc tính cùng ảo diệu không gian thuộc tính của mình thử dung nhập trong đó.
Lợn chết không sợ nước sôi, vậy dùng lửa nhỏ nấu, nấu nát mới thôi...
Oành oành oành...
Dần dần, Trần Hạo vận dụng ảo diệu lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ bày ra lần nữa, lấy nhu thắng cương vận dụng càng lúc càng thần kỳ, tính cả nghẹn khuất trong lòng Trần Hạo đều biến mất, tâm cảnh ở vô hình trung đặt tới trạng thái thượng thiện nhược thủy, một mảng không minh lại đủ linh động.
Cả người như một quả cầu lúc nhanh lúc chậm xoay tròn, giữa công thủ phối hợp giọt nước không lọt.
Hách Liên Vũ Tử tuy đắc ý, cũng chưa choáng váng đầu óc, có thể thức tỉnh luận hồi chi lực, nàng vốn là trí tuệ vô cùng, không thể không nhìn ra ý đồ của Trần Hạo.
Cho nên ở thời điểm Trần Hạo chọn dùng loại sách lược này, khóe miệng nàng ngược lại hơi cong lên, trong lòng vụng trộm vui mừng, nguyên nhân rất đơn giản, nàng tuy không biết mình đã thức tỉnh luân hồi chi lực, nhưng từ sau khi thức tỉnh, khí tức của nàng cực kỳ ngân nga, tốc độ khôi phục càng thêm kinh người, đây chính là điểm mạnh của nàng, Trần Hạo tuy ở phương diện này có chút biến thái, nhưng Hách Liên Vũ Tử tự nhận tuyệt đối vượt qua Trần Hạo bây giờ...
Nàng tất nhiên vui.
Chỉ cần nàng cũng kiềm chế chút, cuối cùng thắng tuyệt đối là nàng!
Nhưng nàng muốn kiềm chế chút ra tay, Trần Hạo lại căn bản không cho nàng cơ hội, một khi nàng hơi thả lỏng, công kích nhu hòa của Trần Hạo liền sẽ trở nên sắc bén, hơn nữa từng chiêu vô sỉ, chỉ thẳng yếu hại làm nàng vận dụng năng lượng chỉ có thể càng lúc càng mạnh, nàng càng mạnh, Trần Hạo mượn lực sẽ càng mạnh, mà nàng phải thừa nhận liền càng mạnh, như hình thành tuần hoàn ác tính, không ngừng chuyển biến xấu...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ phòng tu luyện cũng tràn ngập chiến hỏa ngập trời cùng dao động kịch liệt.
Trong nháy mắt đã là non nửa canh giờ.
Hách Liên Vũ Tử rõ ràng cảm giác được mình tiêu hao càng ngày càng nhiều, may mà Trần Hạo tựa như cũng không tốt đến đâu, nàng có thể cảm giác Trần Hạo tiêu hao tuyệt đối không ít hơn nàng, thậm chí nhiều hơn!
Hơn nữa dần dần nàng cũng chạm được một chút ảo diệu của loại tuyệt học này của Trần Hạo, ứng phó thoải mái hơn rất nhiều...
Cho nên nàng vẫn có nắm chắc tuyệt đối!
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ có chút ngạo!
Hách Liên Vũ Tử lại không biết, đắm chìm đến trong ảo diệu võ học, Trần Hạo quả thật kinh ngạc vô cùng.
Phải biết rằng, hắn rõ ràng thân thể của mình có được năng lực biến thái bao nhiêu, cũng rõ ràng năng lực khôi phục của mình mạnh bao nhiêu, nhưng tốc độ khôi phục của Hách Liên Vũ Tử ở trong chiến đấu so với hắn càng thêm kinh người, Trần Hạo có thể khẳng định, nếu không phải hắn ỷ vào ảo diệu tuyệt học đem lực lượng vận dụng đến cực hạn, dẫn đầu hao hết năng lượng tuyệt đối là hắn, mà không phải Hách Liên Vũ Tử...
Lâu như vậy đều không thể đem Hách Liên Vũ Tử bắt, nhất là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo của Hách Liên Vũ Tử, làm Trần Hạo cũng không khống chế được, lần nữa trở nên không thể bình tĩnh, hận không thể trực tiếp đem nha đầu kia đè ngã xuống đất, dùng sức đánh mông...
Theo thời gian chuyển dời, hai người đều thở hổn hển như trâu, mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên đều đã đến cực hạn của bản thân, không những chân nguyên trong đan điền còn lại không có mấy, ngay cả tinh khí thần cũng đã đến trạng thái cực độ suy yếu.
Một canh giờ...
Ðại chiến suốt một canh giờ!
“Là thời điểm ra tay rồi!” Trần Hạo cắn răng thầm nghĩ.
“Không được, ta lần này phải thắng hắn, nếu không về sau sẽ không còn cơ hội... Phải thắng, phải thắng!” Hách Liên Vũ Tử cắn chặt răng, chấp niệm trong lòng làm nàng đột phá cực hạn của bản thân, kiên trì, một kiếm đâm ra lần nữa đánh về phía Trần Hạo, đối diện ngực Trần Hạo.
“A...”
Chỉ là Hách Liên Vũ Tử bỗng nhiên kêu sợ hãi ra tiếng, làm nàng không nghĩ tới là Trần Hạo lần này không vung chưởng, như là hao hết năng lượng mặc cho bảo kiếm của nàng đâm tới, không né không tránh.
Tê!
Chợt Hách Liên Vũ Tử còn chưa kịp thu tay lại, ở thời điểm mũi kiếm tiếp cận đến cách Trần Hạo chỉ nửa thước, thân hình Trần Hạo chợt biến mất. Giờ này khắc này, Trần Hạo ở lúc xác định Hách Liên Vũ Tử không còn bao nhiêu năng lượng, rốt cuộc thi triển ra năng lực duy nhất làm Hách Liên Vũ Tử không cách nào đối phó, dung nhập thiên địa vạn vật. Cái này tựa như cũng là đã đến cực hạn của hắn, đây như là năng lực duy nhất có thể thi triển ra...
Ban đầu ở không gian phòng tu luyện nhỏ hẹp này, năng lượng khủng bố của hai người hầu như bao phủ mọi phương vị, dung nhập thiên địa vạn vật là tuyệt đối không được, nháy mắt sẽ bại lộ bộ dạng, hơn nữa xuất phát từ trạng thái không nhúc nhích.
Nhưng bây giờ lại không cần cố kỵ nữa.
Bốp bốp bốp bốp...
Thanh âm phảng phất như ác mộng chợt xuất hiện ở trong tai Hách Liên Vũ Tử, cùng lúc đó, làm Hách Liên Vũ Tử xấu hổ, bi phẫn muốn chết là Trần Hạo gia hỏa vô sỉ này lại ở lúc mình hầu như hao hết năng lượng, lần nữa thi triển ra tuyệt học năm đó làm cho nàng thiếu chút nữa sụp đổ.
Kim Xà Triền Niêm Thủ!
Chỉ trong nháy mắt, liền như thuốc cao bôi trên da chó đem nàng gắt gao cuốn lấy.
Ở trong tiếng kêu sợ hãi của Hách Liên Vũ Tử, một lần nữa hai người phốc một tiếng, ngã trên mặt đất.
“Dừng dừng dừng! Ngươi tên vô lại này... Xem như ngang tay... Mau dừng lại!”
“Ngang tay? Nghĩ thật hay! Hơn hai năm mà thôi, cánh đã cứng rồi? Lão đại không phát uy, người thật đúng là cho rằng mèo bệnh...?” Trần Hạo kiêu ngạo nói, lúc này hắn cũng không phải là hắn của năm đó, ở dưới tình huống đều không còn năng lượng, hắn hùng tráng uy vũ, lại há là tiểu nha đầu nhu nhược nhỏ nhắn có thể so sánh? Chỉ là bằng vào khổ người, cũng có thể đem nha đầu kia ép chết khiếp...
Một bàn tay không chút do dự, vô sỉ đến cực điểm, như rắn độc tới lui tuần tra, kích thích khu vực mẫn cảm của Hách Liên Vũ Tử, nhiễu loạn tâm thần nàng, làm nàng đề tụ không nổi một tia năng lượng cuối cùng, tay kia thì bằng vào lực lượng thân thể, đem Hách Liên Vũ Tử cuốn tới, quỳ rạp trên mặt đất, bốp bốp bốp đánh vào cái mông nhỏ...
Nhất là nghĩ tới nha đầu vừa rồi ngạo kiều, đắc ý, kiêu ngạo, làm Trần Hạo vô hình trung đánh nhẹ nhàng vui vẻ, tâm tình sảng khoái vô cùng.
Hách Liên Vũ Tử nổi giận xấu hổ đan xen, đến giờ khắc này nào còn dám cho Trần Hạo tiếp tục nữa, chỉ có thể lớn tiếng kêu lên: “Ta nhận thua, nhận thua... Nghe ngươi thấy không?... Ngươi cái đồ lưu manh này...”
“Dám nói ta lưu manh?”
“Ngươi làm ta đau...” Hách Liên Vũ Tử tức đến nước mắt cũng chảy ra, hai tay gắt gao liều mạng giãy giụa che kín bộ ngực mình, vừa thẹn vừa giận, không có ai bóp người như vậy. Nơi đó của nữ nhân là rèn luyện không đến.
“Khụ khụ...”
Trần Hạo có chút xấu hổ ngừng lại, làm hắn rối rắm là tình cảnh bây giờ, từng vì tăng lên thực lực của Hách Liên Vũ Tử, lúc ở thế tục giới xuất hiện không ít. Nhưng thời điểm đó, Trần Hạo tuy cũng có chút hưởng thụ nhỏ nhưng tâm cảnh lại không gợn sóng.
Nhưng bây giờ...
Một là Trần Hao ở phương diện thân thể hoàn toàn triệt để thành thục, hai là theo Đạm Đài Liên ở dưới tình huống không có cách nào, hắn lại có loại kinh nghiệm đó, hai loại nhân tố kết hợp cùng một chỗ liền làm Trần Hạo rốt cuộc không thể khôi phục đến loại tâm cảnh lúc trước rèn luyện Hách Liên Vũ Tử.
Hơn nữa, hơn hai năm thời gian, chỗ đấy của Hách Liên Vũ Tử trở nên càng thêm hùng vĩ mê người, làm gia hỏa này không kìm lòng được liền thêm lớn cường độ vuốt ve, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất cũng là nha đầu này vừa rồi quá kiêu ngạo.
May mắn lúc Trần Hạo có chút xấu hổ, Hách Liên Vũ Tử liền đẩy hắn ra, một tay ôm bộ ngực sữa no đủ, một tay day day cái mông nhỏ, ngồi dậy, trừng mắt nhìn Trần Hạo, cũng cực kỳ tiêu sái nói: “Ðã thua rồi, ta sẽ không làm ngươi khó xử nữa, ta muốn tu luyện, ngươi đi đi...”
Trần Hạo ngẩn người, chợt trong đôi mắt lộ ra một sự sui mừng không thể phát hiện, mỉm cười, nói: “Vẫn là Tiểu Vũ hiểu chuyện...”
“Bớt khen tặng ta. Qua đoạn thời gian nữa, ta vẫn sẽ khiêu chiến ngươi!”
“Tùy thời xin đợi.”
Sau khi trừng mắt nhìn Trần Hạo rời khỏi, vẻ mặt tiêu sái của Hách Liên Vũ Tử nhất thời thay đổi, chưa đả tọa khôi phục, lại ra khỏi phòng tu luyện, đến trong phòng tắm, sau khi nhanh chóng cởi quần áo ra, cúi đầu kiểm tra bộ ngực của mình bị bóp hồng hồng, miệng mắng “khốn kiếp khốn kiếp”, nhưng ánh mắt lành lạnh như trắng lại không lạnh một chút nào, ngược lại mang theo một tia vui sướng sau khi gặp lại, cùng với cảm giác vừa rồi làm cả người nàng như nhũn ra, nóng lên.
...
Sau khi từ cung điện của Hách Liên Vũ Tử đi ra, Trần Hạo liền về trong phòng tu luyện của mình. Liên tục đại chiến ước chừng một canh giờ, hơn nữa không thể thi triển tuyệt chiêu, tuy nghẹn khuất, nhưng làm Trần Hạo có thu hoạch không nhỏ. Một là đối với luân hồi chi lực huyền ảo thần kỳ có một tia nhận thức, hai là làm Trần Hạo đối với võ lâm tuyệt học hầu như sắp quên đi ở góc, lần nữa sinh ra hứng thú nồng hậu.
Không thể không nói, Hách Liên Vũ Tử cô bé nhìn như mãnh liệt, trên thực tế lại am hiểu ý người, làm Trần Hạo được lợi không phải là ít.
“Tuyệt chiêu, đòn sát thủ, chỉ là vượt qua cảnh giới của bản thân bùng nổ, mà không phải thực lực thật sự. Dù sao đòn sát thủ vừa ra, đó là liều mạng, nếu đối mặt một kẻ địch còn tốt, nếu một đám thì sao?”
Trần Hạo thầm nghĩ.
Tựa như dung hợp Bạch Kim Phá Thiên Trảm, quả thực uy lực rất lớn, lực lượng nháy mắt bộc phát ra tuyệt đối là khủng bố. Hơn nữa, theo tu vi của Trần Hạo tăng lên, uy lực cũng trở nên lớn hơn. Nhưng số lần có thể phát ra không tăng ngược lại giảm. Đến bây giờ, cực hạn của Trần Hạo chỉ là mười lần. Cái này ý nghĩa một lần sẽ phải hao phí một phần mười năng lượng của Trần Hạo.
“Bạch Kim Phá Thiên Trảm chỉ có thể coi như con bài chưa lật, thời điểm vạn bất đắc dĩ sử dụng. Nếu quá dựa vào một chiêu này, nói không chừng ngày nào đó sẽ thiệt thòi lớn...”
...
Ba ngày thời gian, ở trong bọn ba người Trần Hạo đều tự tu luyện, đảo mắt mà qua. Trong đó truyền công trưởng lão cùng Ngô trưởng lão đều từng tìm đến Trần Hạo một lần, sau khi được Trần Hạo trả lời khẳng định, hai người mới yên tâm.
Quyết đấu ngày đó, sáng sớm, trên một ngọn núi của Trích Tinh môn đã phủ kín rậm rạp đám người, có thể nói, phàm là đệ tử ở trong Trích Tinh môn, hầu như không bỏ sót một người tụ tập ở nơi này, mặc dù là một số trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Ngọn núi này là ngọn núi Trích Tinh môn chuyên môn dùng để cho đệ tử quyết đấu.
Đạm Ðài Liên cùng Hách Liên Vũ Tử quyết đấu, ở Trích Tinh môn sớm truyền ồn ào huyên náo, dù là ngoại môn, nội môn, hạch tâm đệ tử, hay trưởng lão, chấp sự Trích Tinh môn đều có chút chú ý. Nhất là đệ tử trẻ tuổi.
Phải biết rằng, vô luận là Đạm Đài Liên hay Hách Liên Vũ Tử cái sau vượt cái trước, đều là mỹ nữ tuyệt sắc hạng nhất, quan trọng hơn là hai người tốc độ tiến cảnh một người khủng bố hơn một người, càng là muốn không chấn động cũng khó.
Trần Hạo đủ biến thái...
Nhưng kỷ lục của Trần Hạo đã sớm bị hai nàng đánh vỡ. Nếu không phải Trần Hạo ở tu luyện giới dẫn lên chấn động độc nhất một thời, làm hắn đạt được danh tiếng thật lớn, chỉ sợ hào quang của hắn đều bị Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Ðài Liên che phủ.
...
“Thật là náo nhiệt, chúng ta đến sớm như vậy, không biết có thể đi uống một chuyến hay không”
“Ai biết được? Có thể nhìn thấy hai đại mỹ nữ quyết đấu tự nhiên là tốt, không nhìn thấy cũng không sao. Dù sao, đó chính là rời khỏi Trích Tinh môn...”
“Hẳn là có thể nhìn thấy. Ngày đó hai người đại chiến trước mặt vô số đệ tử vây xem nói, không có khả năng thất tín... Cũng không biết Trần Hạo sư huynh là xử lý như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.