Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 292: Cây Gậy Và Củ Cải Cà Rốt




“Tiểu Vũ nơi này không thành vấn đề... Không nghĩ tới tiểu nha đầu này còn có sở thích lẩm bẩm... Nghĩ đến cũng phải, cả ngày lạnh như băng, sợ là mấy ngày cũng sẽ không nói một câu, còn không nghẹn chết... Mặc dù không nghẹn chết, sợ là nói cũng không biết nói... Lại đi nhìn xem Tiểu Liên là tình huống gì...”
Trần Hạo nghĩ đến đây, lúc Hách Liên Vũ Tử ra khỏi phòng tu luyện, lặng yên không một tiếng động hóa thành một cơn gió mát chuồn ra ngoài. Ban đầu Trần Hạo liền xuất hiện, còn có thể làm Hách Liên Vũ Tử kinh hỉ, nhưng nghe lén tiểu nha đầu này độc thoại, Trần Hạo mà xuất hiện, Hách Liên Vũ Tử sợ là sẽ xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Trong giây lát, Trần Hạo liền vô thanh vô tức xuất hiện ở phòng tu luyện của Đạm Đài Liên.
Chẳng qua Trần Hạo cứng rắn đứng ở cửa, không dám vào. Không có cách nào, giờ phút này toàn bộ phòng tu luyện đều tràn ngập hỏa diễm cùng công kích khủng bố, hiển nhiên Hách Liên Vũ Tử đang tu luyện tuyệt học công kích.
Dung nhập thiên địa vạn vật tuy trâu bò, nhưng cũng không phải là thật sự biến mất, chẳng qua là hoàn toàn che giấu khí tức cùng thân hình của mình, nếu có công kích, khẳng định là không thể trốn tránh. Hơn nữa, loại trạng thái này là thu liễm toàn bộ năng lượng, tùy ý bị đụng chạm một chút cũng có thể bị thương nặng.
Màu xanh thẳm cực nóng tràn ngập toàn bộ không gian, nhiệt độ ngọn lửa vượt qua Trần Hạo tưởng tượng, rõ ràng là hình thái thiên hỏa, hơn nữa so với nhị trọng thiên hỏa của Trần Hạo cường đại hơn nhiều, mặc dù là thiên hỏa tam trọng, tứ trọng cũng không thể khủng bố như thế...
“Trách không được dám cùng Tiểu Vũ quyết chiến, cái này niết bàn thiên hỏa sợ là đến ngũ trọng cảnh giới, tiếp cận đại thành, hơn nữa cùng Thất Tinh tuyệt học dung hợp đến cùng nhau...”
Chăm chú nhìn Đạm Đài Liên như hóa thân ngọn lửa, trong lòng Trần Hạo hơi kinh hãi nói. Nhất là Đạm Ðài Liên lần lượt phát ra lửa công kích, hoàn hoàn toàn toàn dung nhập đến Thất Tinh Kiếm Chỉ, Thất Tinh Kiếm Quyết, phối hợp Thất Tinh Bộ Pháp cùng với Thất Tinh Chân Kinh, trong mơ hồ làm Trần Hạo có loại cảm giác đối mặt bảy Đạm Đài Liên.
Rất hiển nhiên, Đạm Đài Liên đã đem chân nguyên quanh thân hoàn toàn rèn luyện thành chân nguyên Thất Tinh Chân Kinh. Nói cách khác, Đạm Đài Liên sửa tu nội công cơ bản, cũng chỉ có như thế mới có thể đem một bộ thất tinh tổ hợp tuyệt học phát huy ra uy lực như thế.
“Nàng mới đi ra khoảng hai tháng mà thôi, sao đã đem Thất Tinh tuyệt học tu luyện đến cảnh giới như thế?”
Ở trong ý nghĩ của Trần Hạo, Đạm Đài Liên hẳn là đã phá vỡ Thất Tinh kiếm trận tầng thứ bảy, tuyệt học lúc ra khỏi Thất Tinh động thiên mới đạt được. Chỉ có hai tháng thời gian, đừng nói Đạm Đài Liên, chính là bản thân Trần Hạo cũng chưa nắm chắc đem tứ môn tổ hợp tuyệt học tu luyện đến cảnh giới như thế. Nhưng Đạm Ðài Liên lại làm được...
Điều này làm Trần Hạo không thể không kinh ngạc.
Chẳng qua Trần Hạo cũng không biết. Ở trong Thất Tinh động thiên, Đạm Đài Liên cùng hắn gặp gỡ lại tồn tại khác biệt. Trần Hạo bằng vào lĩnh ngộ đối với trận pháp phá trận. Nhưng Đạm Đài Liên lại không có năng lực lĩnh ngộ trận pháp biến thái như Trần Hạo, hoàn toàn bằng vào man lực phá hủy.
Phá hủy cùng phá giải là hai cái khái niệm, cũng chính bởi vì như thế, hai người ở Thất Tinh cung điện gặp gỡ xuất hiện khác biệt. Đạm Ðài Liện lúc phá hủy tầng trận pháp thứ nhất liền đạt được Thất Tinh tuyệt học. Mà trận pháp phía sau, Đạm Đài Liên thì bằng vào tu luyện Thất Tinh tuyệt học, không ngừng đề thăng bản thân mới có thể phá hủy từng tầng!
“Xem ra ta cũng phải đổi mới nội công tuyệt học... Trường Sinh Quyết hẳn chỉ là địa cấp sơ cấp tuyệt học, sau khi bước vào Kim Ðan cảnh, ta đã đem nó tu luyện đến cảnh giới cao nhất, không sai biệt lắm đã đến cực hạn, chờ sau khi bước vào Nguyên Anh cảnh, phải một lần nữa lựa chọn một loại tuyệt học cao cấp hơn...”
Nhìn thấy Đạm Đài Liên đem Thất Tinh tuyệt học phát huy ra uy lực như thế, làm Trần Hạo nghĩ tới trên người mình. Trường Sinh Quyết từ khi bắt đầu tu luyện đến bây giờ, làm bạn hắn mấy năm thời gian, Trần Hạo chưa bao giờ có tính toán đổi mới. Bởi vì hắn hiểu nội công tuyệt học quý chuyên quý tinh, kiêng kị nhất là đổi đi đổi lại. Nhưng bây giờ Trường Sinh Quyết rõ ràng đã đến cực hạn. Cao nhân lúc trước đem Trường Sinh Quyết truyền lưu đến thế tục giới, Trần Hạo mơ hồ đoán được, tất nhiên là giống Hoàng Khởi, người ở thế tục giới tôi luyện tâm tính. Sở dĩ về sau không xuất hiện, có lẽ đã bước vào Nguyên Anh cảnh. Không nghĩ ở tiến vào thế tục giới, nếu không chính là ở trong thiên phạt ngã xuống. Hơn nữa loại khả năng này lớn nhất.
...
“Hô...”
Hơn mười phút sau, mặc Trích Tinh đạo y, Đạm Đài Liên rốt cuộc dừng thân ảnh, lửa quanh thân chậm rãi biến mất, khoanh chân ngồi xuống, mày ngài khẽ nhíu.
Trần Hạo thoáng chờ một lát, đáng tiếc Đạm Đài Liên không lẩm bẩm giống Hách Liên Vũ Tử.
Sau khi lui đến ngoài cửa lớn, Trần Hạo gõ vang cửa lớn của cung điện, cùng lúc phát ra một tia ý niệm.
Sau một lát, Đạm Đài Liên nhanh như tia chớp mở cửa lớn của cung điện, kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo khẽ nhíu mày kiếm, vẻ mặt lãnh khốc không có chút vui sướng gặp lại, như có tâm sự.
Không có cách nào, vấn đề cảm tình, Trần Hạo không có bất cứ kinh nghiệm gì, trước khi biết suy nghĩ của Đạm Đài Liên, hắn chỉ có thể lạnh mặt, cho đối phuơng một chút áp lực tâm lý trước. Ít nhất làm Đạm Đài Liên hiểu, hắn đối với hai người quyết đấu cùng xung đột là rất bất mãn, rất mất hứng, không muốn nhìn thấy chút nào...
Chính sách cây gậy và củ cà rốt hầu hạ, đánh một cái tát cho một quả, trước đến ra oai phủ đầu sau rồi nói. Nếu không thật bị cảm tình ràng buộc, cái đó không phải Trần Hạo mong muốn.
“Chàng... Trở về rồi?” Khuôn mặt nhỏ của Đạm Đài Liên vốn tràn ngập kinh hỉ, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hạo, nhất thời có chút thấp thỏm bất an nói. Không cần phải nói, Trần Hạo tất nhiên là đã biết chuyện của nàng cùng Hách Liên Vũ Tử.
Vây ở Thất Tinh động thiên hơn hai năm thời gian, ở trong đó vì nguyên nhân bản thân làm Trần Hạo bất đắc dĩ cùng mình thật sự kết hợp, hoặc nhiều hoặc ít Đạm Đài Liên cũng tồn tại một số gian nan khổ cực. Nhất là lúc nhìn thấy Hách Liên Vũ Tử bá đạo, loại bất an này càng thêm kịch liệt. Có lẽ chính là loại nguyên nhân này làm Đạm Đài Liên không lùi bước, nàng muốn tranh thủ địa vị của mình, chỉ là thật không ngờ sẽ diễn biến tới loại tình trạng hôm nay...
Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hạo, nàng có chút hối hận bản thân đã xúc động.
Có thể chiến thắng Hách Liên Vũ Tử hay không trước không nói, nhỡ đâu Trần Hạo muốn lựa chọn Hách Liên Vũ Tử thì...
“Trở về rồi.” Trần Hạo nói, cùng lúc nói liền đi vào trong cung điện, sau khi ngồi xuống mới nhìn chằm chằm Đạm Đài Liên, khẩu khí mang theo một tia chất vấn, nói: “Hai người các nàng đến cùng là chuyện gì?”
Nghe được Trần Hạo nói, trong lòng Đạm Đài Liên lộp bộp một cái, nhất là ngữ khí cùng vẻ mặt của Trần Hạo làm Đạm Đài Liên bất an càng sâu, cùng lúc, cũng cảm thấy ủy khuất vô cùng, cắn chặt môi, nói: “Là cô ta cướp cung điện của ta trước... Ta cũng rất dễ ức hiếp sao?”
“Đó là thực lực của nàng không được!” Trần Hạo nói.
“Thực lực không được thì bị ức hiếp? Chàng không thích ta, ta đi là được...” Vốn là cảm giác Đạm Đài Liên nghe được lời rõ ràng thiên vị của Trần Hạo, nhất thời nước măt ở trong mắt đảo quanh, cảm giác lòng như đao cắt, xúc động nói, nói xong liền phất tay áo xoay người...
“Khụ khụ...” Trần Hạo cũng không nghĩ tới nữ nhân yếu ớt như vậy, lúc này mới hai câu nói đã không thừa nhận được. Không dám do dự, thân hình nhoáng lên một cái liền chắn trước mặt Đạm Ðài Liên, không chút suy nghĩ, liền nói: “Ta nào nói không thích nữa? Ta như là người không gánh trách nhiệm sao?”
“Ngươi...”
Làm Trần Hạo không nghĩ tới là sắc mặt Đạm Đài Liên càng thêm khó coi, thân thể mềm mại cũng run rẩy nhìn chằm chằm Trần Hạo, nói: “Buông ta ra, ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm, người chỉ là vì cứu ta, vì cứu ta...”
Trần Hạo hơi ngẩn ra, chợt liền đã hiểu chuyện gì, “Mẹ kiếp, cái gì không nói, nói cái gì trách nhiệm? Cái này không phải rõ ràng là nói cho Đạm Đài Liên, mình cùng nàng căn bản vốn không có cảm tình, chỉ là vì cứu người?”
“Cái này...” Hai tay Trần Hạo như vòng thép ngăn lại Đạm Đài Liên giãy giụa, sắc mặt rốt cuộc trở nên nhu hòa, nói: “Nàng đừng hiểu lầm, nàng nên hiểu ta con người này đã đồng ý cứu nàng như vậy, tất nhiên là...”
Trần Hạo hơi dừng một chút, tính cách sai khiến, cuối cùng vẫn nói không ra được lời buồn nôn gì, nói thẳng: “Dù sao không phải nàng nghĩ chỉ là vì chịu trách nhiệm như vậy. Còn có, vừa rồi ta nói thực lực nàng không đủ mạnh, cũng không phải nói vấn đề gì ức hiếp hay không, cũng không phải thiên vị ai. Ta chỉ là muốn nàng hiểu, tất cả dùng thực lực nói chuyện! Chờ thực lực nàng mạnh, nàng cướp về là được, ta cam đoan không can thiệp! Nhưng các nàng quyết đấu thì quyết đấu, ai cho các ngươi rời khỏi Trích Tinh môn? Chuyện bé bằng cái rắm, các nàng còn lật lên trời, sao không sinh tử quyết đấu?”
Trần Hạo dù sao cũng là người thông minh, tuy chưa từng trải qua bất cứ cảm tình gì, nhưng đã tìm được cách xử lý, thanh âm vốn đổi thành nhu hòa, cũng càng nói càng bá đạo, càng nói càng nghiêm khắc... Mà Đạm Đài Liên lại dần dần dừng giãy giụa, đem khuôn mặt nhỏ dán ở một bên, cắn chặt môi không nói lời nào...
“Ba ngày sau các nàng liền quyết đấu, thắng thì ở lại cung điện kia, thua tự mình chọn. Nếu ngang tay, các nàng liền cùng ở một chỗ với ta, thích đánh như thế nào thì đánh như thế đó. Khi nào phân ra thắng bại lại tách ra. Cảnh giới của nàng tuy so ra kém cô ấy, khí tức lại không yếu hơn cô ấy. Cũng đừng nói ta thiên vị ai... Điều kiện tiên quyết là ai cũng không thể hạ tử thủ với ai! Dù là ta hay là các nàng, tinh lực chủ yếu phải đặt ở trên tu luyện, ta cũng không muốn bởi vì chuyện cái rắm này phân tâm!”
Trần Hạo đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Đạm Đài Liên, nghiêm túc như trước nói. Gia hỏa này đã biết thực lực hai người, nhất là đã biết ý nghĩ của Hách Liên Vũ Tử. Chính bởi vì như thế mới nói ra lời lúc ngang tay, để hai người ở lại cùng một nơi. Hai người đi đến một bước này, ít nhiều là vì đám người Ðông Phương Tuấn cùng Lý Dật Phong quan hệ, thực sau khi để các nàng tiếp xúc hiểu biết, cãi nhau ầm ĩ hẳn cũng đã xong.
“Được rồi, nàng tiếp tục việc của nàng, lời tương tự ta sẽ nói với cô ấy một lần nữa...”
Trần Hạo cùng lúc nói, thật cẩn thận quan sát vẻ mặt Đạm Đài Liên, đoán tâm lý nàng, sau khi xác định lời của mình thực dùng được, nói tiếp. Nói xong liền xoay người rời khỏi.
Chỉ là...
“Bốp!”
“... Chàng khốn kiếp!”
“Ha ha ha...”
Lúc Trần Hạo rời khỏi, hung hăng ở trên cái mông nhỏ của Đạm Đài Liên vừa vỗ vừa bóp một cái, ở trong tiếng kêu sợ hãi cùng mắng to của Đạm Đài Liên, cười lớn biến mất.
...
“Cái này coi như là chính sách cây gậy và củ cải rốt nhỉ? Xúc cảm cũng không tệ lắm...”
Bước ra khỏi cung điện, trong lòng Trần Hạo đắc ý nghĩ đến thành công bước ra một bước, làm gia hỏa này cảm giác vấn đề cảm tình cũng không khủng bố như tưởng tượng. Cái này cũng coi như thành công chuyển dời đến trên tu luyện.
...
“Hừ!”
Phòng tu luyện của Hách Liên Vũ Tử tràn ngập từng đạo khí tức khủng bố. Hách Liên Vũ Tử nhìn Trần Hạo cùng nàng đứng ngược hướng, hừ lạnh nói. Khuôn mặt nhỏ lành lạnh như trăng mang theo một tia đắc ý.
“Ngươi cũng không nên ép ta...” Trần Hạo nhìn chằm chằm Hách Liên Vũ Tử, cực kỳ buồn bực nói.
...
Mặc dù là Trần Hạo cũng không nghĩ tới, lúc lẩm bẩm ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, làm cho Trần Hạo vui mừng, thích như vậy, nhưng khi Trần Hạo quang minh chính đại tìm tới cửa, tương tự là lạnh mặt, tương tự là ngay từ đầu đã đại bổng hầu hạ, muốn giống lúc dẹp yên Đạm Đài Liên dẹp yên nàng như vậy, tiểu nha đầu này không ăn ý bộ này của Trần Hạo, liền thẳng một câu “Thắng ta nói sau!”
Cái này gần giống khiêu khích trần trụi.
Vốn hai người lần trước gặp mặt, ước định là một năm sau cho Hách Liên Vũ Tử cơ hội đòi nợ, nhưng hiển nhiên là tiểu nha đầu sau khi cảm ứng được khí tức cường đại của Trần Hạo, có chút chờ không được.
Đây mới là nửa bước Nguyên Anh, không sai biệt lắm thấp hơn một cảnh giới, đã có được khí tức cường đại như thế, nếu để Trần Hạo tấn thăng đến Nguyên Anh cảnh, vậy không còn được nữa. Nàng rất rõ ràng nửa bước Nguyên Anh đến Nguyên Anh cảnh sẽ tăng lên kinh người như thế nào...
Mà Trần Hạo đường đường nam nhi bảy thước, một đời nhân vật trâu bò, lần trước ở dưới tinh huống không có bất cứ phần thắng nào đã trốn tránh một lần, lần này có tăng lên kinh người, hắn không còn mặt mũi trốn tránh.
Chỉ có chiến một trận!
Nhưng...
Làm Trần Hạo không nghĩ tới là Độc Cô Kiếm Quyết, không gian ảo diệu, kiếm ý, chân lý phong thuộc tính đều đã thi triển đến cực hạn, thế mà vẫn không làm gì được Hách Liên Vũ Tử Nguyên Anh hậu kỳ, đủ loại ẩn nấp cũng trốn không thoát Hách Liên Vũ Tử cảm ứng, không những như thế, Trần Hạo còn mơ hồ ở hạ phong, trong chiêu thức của Hách Liên Vũ Tử ẩn chứa luân hồi chi lực cùng chân nguyên hùng hồn ép có chút chật vật...
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tiểu nha đầu này có chút vô lại. Đem thuật liều mạng tinh yếu võ học Trần Hạo truyền thụ nàng “Tự tổn hại tám trăm, đả thương địch thủ một ngàn”, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, mặc dù Trần Hạo thi triển ra chiêu thức không biết xấu hổ, hạ lưu, vô sỉ, đáng khinh, đối với nha đầu kia đều căn bản không có hiệu quả...
Loại tình huống này làm chính sách cây gậy của Trần Hạo như chó cắn con nhím không thể hạ miệng.
Không buồn bực là không có khả năng, hơn nữa không thể không thừa nhận chiến lực của Hách Liên Vũ Tử đã đến cảnh giới tương đối khủng bố, nhất là trong đó ẩn chứa luân hồi chi lực, tuy rất mỏng manh, nhưng cũng làm chiến lực của Hách Liên Vũ Tử tăng lên một mảng lớn.
Chẳng quà, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là Trần Hạo không thể cùng tiểu nha đầu này thực sự động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.