Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 257: Bạch Kim Phá Thiên Trãm




Dựa theo lời tồn tại thần bí, Trần Hạo lựa chọn có Bạch Kim Phá Thiên Trảm sát phạt chi khí nhất của năm loại công pháp trụ cột Đại Ngũ Hành Thuật, tuy lúc tu luyện thống khổ tương tự không chịu nổi, nhưng cuối cùng là có thể tu luyện.
Suốt hai tháng thời gian, Trần Hạo rốt cuộc hoàn thành Bạch Kim Phá Thiên Trảm tầng thứ nhất, hơn nữa chịu cảnh giới bản thân chế ước, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra ba lượt liền hao hết năng lượng toàn thân.
“Miễn cưỡng có thể. Ngươi có thể làm được như vậy đã xem như không tệ rồi, Ðạo Tạng Bí Yếu là tuyệt học chí cao, chỉ có công pháp trụ cột của Đại Ngũ Hành Thuật, có thể ở Kim Đan cảnh bắt đầu tu luyện. Nhưng cũng chỉ có thể coi như đòn sát thủ, không đến vạn bất đắc dĩ, không thể thi triển. Nếu không, hai ba lần liền sẽ tiêu hao hết năng lượng của ngươi, rơi vào tử địa.” Tồn tại thần bí nói.
“Phải tới cảnh giới nào mới có thể tùy ý thi triển?” Trần Hạo nhịn không được hỏi.
“Ít nhất cần Nguyên Thần cảnh mới có thể sử dụng bình thường. Ba ngàn đại đạo là đại đạo thật sự quán thông vũ trụ tinh không, theo tu vi cảnh giới của ngươi tăng lên, ngươi sẽ phát hiện nó càng ngày càng mạnh... Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“Quên đi, ta không thể can thiệp ngươi quá nhiều. Có những lời tạm thời còn chưa thể nói cho ngươi. Miễn cho ảnh hưởng đến tâm cảnh của ngươi. Mấy đời chủ nhân trước của ta ở dưới ta can thiệp, tốc độ trưởng thành xa xa vượt qua ngươi, nhưng cuối cùng chứng minh ta là sai, ngược lại trở thành gông xiềng của bọn họ...”
...
Tê tê tê!
Buổi trưa ngày thứ hai, Thiên Binh Các, trên truyền tống trận lối vào động cổ Hắc Phong lóng lánh từng đạo hào quang, từng người tu luyện lục đục từ trong truyền tống trận đi ra.
...
“Mẹ, bận việc vô ích hơn một tháng, đi đi đi, đi Hắc Thiết thành xả hơi chút đi...”
“Được rồi lão Tam, có cái gì phải buồn bực, cao thủ những tông môn kia càng nên buồn bực mới đúng. Hóa Thân cảnh cũng chưa cướp được, lại càng không cần nói chúng ta, Xích Viêm Thú này thật là cường hãn đáng sợ! Lăng Thiên tông Hạ U U, không hổ được xưng thiếu nữ siêu cấp thiên tài ngàn năm mới gặp của đông đại lục... Chúng ta không có cách nào so sánh...”
“Cũng không phải, ta còn chưa bao giờ nghe nói có ai dám ở trong chiến đấu dẫn động thiên phạt, hơn nữa một kiếm đem thiên phạt hủy diệt, thật sự không thể tưởng tượng...”
“Phải, Hạ U U mới mười chín tuổi đã bước vào Hóa Thân cảnh. Thi đấu giao lưu tông môn lần này, ba hạng đầu khẳng định không có vấn đề, hơn nữa đến lúc lần sau, nàng mới hai mươi chín tuổi, khi đó ai có thể kháng cự? Lăng Thiên tông ở trong mười đại cửu phẩm tông môn xếp hạng thứ sáu, lần này chỉ cần bởi vì Hạ U U, sợ cũng sẽ tấn thăng hai cái thứ tự rồi.”
“Cái đó cũng không nhất định. Hạ U U quả thật cái sau vượt cái trước, nhưng Nguyên môn Sở Khuynh Thiên, Thiên Kiếm tông Ngô Nhược Trần, Phiêu Miểu cung Cô Tinh, chính là so với Hạ U U tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong sớm hơn, chỉ là lực lượng tích tụ, chưa dẫn động thiên phạt mà thôi. Hạ U U nhanh như vậy tấn thăng, tuyệt không căn cơ vững chắc như bọn họ, chiến lực hẳn là không bằng. Hơn nữa, siêu cấp thiên tài một lần trước thực lưc mạnh mẽ, tuổi lại nhỏ, chỉ sợ còn có không ít người sẽ tham gia, cho nên đừng nói top ba, chính là top mười cũng không tệ rồi...”
“Sao có thể? Đừng quên Hạ U U chính là đạt được bất tử tinh huyết của Xích Viêm Thú, lấy thiên phú của nàng tuyệt đối có thể lĩnh ngộ ảo diệu của bất tử thân, đến lúc đó sẽ mạnh bao nhiêu?”
...
Một kẻ tướng mạo bình thường trà trộn ở trong đám người, nghe người tu luyện đi ra khỏi truyền tống trận nghị luận, khẽ nhíu mày.
Những người này không ít đều là cao thủ Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khí tức cường hãn đến cực điểm.
“U U thế mà đã tấn thăng đến Hóa Thân cảnh... Một năm sau đó là thi đấu giao lưu tông môn mười năm một lần sao?”
Người này không phải ai khác, chính là Trần Hạo lợi dụng truyền tống phù đi ra.
Thi đấu giao lưu tông môn, Trần Hạo ở trong tư liệu môn phái từng thấy. Mười năm một lần chỉ có thiên tài đệ tử hạch tâm đệ tử trong tông môn hơn nữa tuổi thấp hơn bốn mươi mới có thể tham gia. Bất cứ tông môn nào, vô luận mấy phẩm, trở thành hạch tậm đệ tử phải điều kiện là Nguyên Anh cảnh. Nhưng sau khi vượt qua bốn mươi tuổi lại không thể tham gia nữa. Nếu không liền không nổi lên được hiệu quả kiểm nghiệm lực lượng mới sinh của tông môn.
Mà thi đấu giao lưu tông môn cũng là một loại tham khảo căn cứ phẩm cấp, xếp hạng tông môn, có thể lấy được thành tích tốt cũng không thể trực tiếp tăng lên phẩm cấp tông môn, nhưng có thể vì chính mình, vì tông môn thắng được số mệnh, trên thực tế cũng là chiến trường tranh đoạt số mệnh giữa các đại tông môn.
“Hô... Thi đấu giao lưu tông môn, ta phải tham gia.”
Trong lòng Trần Hạo nhất thời nổi lên ngàn vạn kích tình. Ở thế giới phấn khích, vũ lực chí tôn này, hắn trong lòng ngạo khí lăng vân, chưa bao giờ sợ cạnh tranh. Cũng chỉ có cạnh tranh mới có thể làm cho mục tiêu của hắn càng thêm rõ ràng, cũng vì thế mà không ngừng cố gắng. Huống chi hắn đã từ bỏ Hóa Long bảng, một lần này siêu cấp thiên tài tông môn va chạm thật sự liền tuyệt không thể bỏ qua!
Hai năm đã quá lâu. Huống chi là mười năm.
Hít vào một hơi thật sâu, Trần Hạo hóa thành một dải ánh sáng nhanh chóng hướng thành Hắc Thiết bay đi.
...
“Trần Hạo?”
Ngay tại thời điểm Trần Hạo vừa mới bay ra một đoạn, một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên từ sau lưng truyền vào trong tai hắn.
“Ừm?”
Trần Hạo hơi sửng sốt “Nàng sao có thể nhận ra mình?”
Trần Hạo không đáp lại nhưng quay mình qua nhìn về phía người tới. Người tới không phải ai khác, chính là Dạ Tuyết Phi và mấy gã nội môn đệ tử Trích Tinh Môn.
“Xin lỗi... Nhận lầm người rồi.”
Dạ Phi Tuyết ở lúc nhìn thấy gương mặt của Trần Hạo, hơi sửng sốt, mang theo một tia áy náy nói.
“Không sao.” Trần Hạo thay đổi thanh âm, mỉm cười nói. Giờ phút này Trần Hạo mang trung phẩm linh khí mặt nạ thiên huyễn từ Đằng Tỉnh Xuyên nơi đó đạt được, nếu chỉ là Dạ Phi Tuyết, hắn liền nhận. Nhưng còn có vài tên đệ tử hắn không biết. Cho nên vì ngừa vạn nhất, Trần Hạo chỉ có thể nói như thế. Cùng lúc truyền âm nói với Dạ Phi Tuyết: “Sư tỷ, sao ngươi nhận ra ta?”
Dạ Phi Tuyết hơi sửng sốt, chợt bất động thanh sắc, truyền âm nói: “Thật là ngươi? Ta cho rằng thực nhận lầm rồi... Mới vừa ra khỏi truyền tống trận, chỉ nhìn thấy giống bóng lưng ngươi, lúc truyền âm mới cảm giác được hoàn toàn không phải khí tức của ngươi... Ngươi mang mặt nạ linh khí?”
“Ừm. Vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, đoạn thời gian trước, ta vừa bước ra khỏi Trích Tinh Môn liền bị theo dõi. Bây giờ lại chém giết Phạm Phóng, chỉ sợ Ngự Kiếm Tông sẽ không bỏ qua ta...”
“Sẽ không, Ngự Kiếm Tông không dám xằng bậy. Lăng Thiên tông đã ra mặt, bọn họ chỉ có thể là nội môn đệ tử công bằng quyết đấu với ngươi báo thù. Không có tuyệt đối nắm chắc, bọn họ không dám xằng bậy...”
“Lăng Thiên tông ra mặt?” Trần Hạo hơi sửng sốt.
“Chúng ta đến Hắc Thiết thành nói sau. Trung tâm thành có một tửu lâu tên Nhất Phẩm Hương, ta một mình hội hợp với ngươi” Dạ Phi Tuyết truyền âm, cùng lúc vì không cho người bên cạnh khả nghi, đã đẩy nhanh tốc độ, mang theo mọi người vượt qua Trần Hạo.
“Tốt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.