Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 246: Thiên La Bào Hao, Thất Tinh Kiếm




“Ngao! Ngao!”
Nhưng vào lúc này, làm mọi người không ngờ tới là, thật không dễ dàng im lặng một lát, Xích Viêm Thú ở một khắc này lại lần nữa bộc phát tru lên, hơn nữa so với thời điểm vừa rồi bị ba người bọn Phạm Phóng, Niếp Vạn Sơn, thiếu nữ váy lam công kích, cũng cuồng bạo hơn, con mắt thật lớn đỏ như lửa gắt gao nhìn chằm chằm Trần Hạo, vung nắm tay thật lớn. Vẻ mặt đó tựa như cùng Trần Hạo không đội trời chung.
“Thiếu nữ váy lam này đối với ngươi không tệ, vừa rồi Phạm Phóng ra tay muốn cắt ngang ngươi tấn thăng, thiếu nữ váy lam ngăn cản. Một kẻ cùng một chỗ với Phạm Phóng tên là Niếp Vạn Sơn, muốn cùng Phạm Phóng liên thủ chém giết ngươi cùng thiếu nữ váy lam kia, còn có Lãnh Diệc Hàn.” Ðúng lúc này, trong đầu Trần Hạo xuất hiện tin tức tham bảo kiếm linh. Trần Hạo ở lúc tu luyện, tham bảo kiếm linh trước sau đang chủ ý tình huống bên ngoài, cho nên rất rõ ràng vừa rồi đã xảy ra cái gì.
“Lãnh Diệc Hàn?”
“Ừm, tựa như thiếu nữ váy lam cùng Lãnh Diệc Hàn là quan hệ đạo lữ. Cái khác ta không rõ ràng lắm, chỉ là vừa vặn nghe được. Lãnh Diệc Hàn hẳn là cũng ở trong Hắc Phong động thiên, chỉ là tạm thời không ở nơi này... Thiếu nữ váy lam rất mạnh, dám một mình chắn hai người bọn Phạm Phóng cùng Niếp Vạn Sơn. Chẳng qua thực lực của nàng hẳn là không bằng hai người... May mà ngươi cứu Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan kịp thời chạy tới. Đoàn Dự Phi này đã ngăn cản Phạm Phóng, nếu không vừa rồi thiếu nữ váy lam sẽ phải khai chiến với hai người...” Tham bảo kiếm linh nói.
Trần Hạo cùng tham bảo kiếm linh ý niệm trao đổi nháy mắt đã hoàn thành, làm Trần Hạo rõ ràng vừa rồi đã xảy ra cái gì.
“Đa tạ ba vị giúp ta ngăn cản con chó điên này!” Trần Hạo nhìn cũng không nhìn Phạm Phóng, ánh mắt ở trên ba người thiếu nữ váy lam cùng Đoàn Dự Phi, Hạ Lan Lan quét qua một cái, ôm quyền nói.
“Trần huynh khách khí rồi. Kế tiếp phải dựa vào ngươi!” Ðoàn Dự Phi mỉm cười, chăm chú nhìn Trần Hạo nói. Trong lòng hơi chờ mong, hắn cũng rất muốn nhìn xem, vừa mới bước vào Kim Đan hậu kỳ đến tột cùng Trần Hạo mạnh bao nhiêu.
“Một con chó điên mà thôi!”
Tê!
Trần Hạo không nói thêm nữa cái gì, bước ra một bước liền lao về phía một chỗ diễn võ trường thật lớn của dãy cung điện.
“Hừ! Ta trái lại muốn xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào!”
Oành!
Năng lượng dao động của Phạm Phóng vốn là tăng lên tới cực hạn, ở khi hắn bay về phía diễn võ trường chuyên môn dùng để chiến đấu của khu an toàn, bỗng nhiên nở rộ ra hào quang rực rỡ, cùng với chân nguyên dao động hùng hồn vô cùng, cùng uy áp cường hãn của nửa bước Nguyên Anh, như một vầng mặt trời chói chang, ngay cả mây đen âm trầm cũng bị xua tan.
Càng kinh người là trong hào quang lóng lánh, ở trên đỉnh đầu Phạm Phóng, mơ hồ có thể nhìn thấy ảo ảnh một hung thú tướng mạo dữ tợn kỳ lạ, hư ảnh không lớn, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác khủng bố đạp đất đội trời, như là tùy thời đều có thể chống vỡ thiên địa, xé rách hư không.
Trên khuôn mặt dữ tợn của Phạm Phóng lạnh lùng sâm nghiêm, toàn thân đều tràn ngập uy áp khủng bố, làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Khí tức thật cường hoành khủng bố, đó là lực lượng thật sự của Phạm Phóng nửa bước Nguyên Anh sao?”
Vù vù vù, người tu luyện nhanh chóng vây tụ lại diễn võ trường, ánh mắt không ít người kinh hãi nhìn Phạm Phóng khí tức khủng bố.
“Hừ, Trần Hạo đồ không biết sống chết này, lần này chết chắc rồi! Ta còn cho tới bây giờ chưa từng thấy Phạm sư huynh phóng ra khí tức khủng bố như thế...”
“Phạm sư huynh là muốn liền ra tuyệt chiêu rồi, nhìn thấy hư ảnh kia chứ? Đó hẳn là truyền thừa thần bí Phạm Phóng sư huynh đạt được, ta cũng chưa từng thấy Phạm sư huynh thi triển... Kế tiếp cũng không có gì đáng xem nữa, chỉ sợ Phạm sư huynh vừa ra tay, Trần Hạo đồ không biết trời cao đất rộng này liền sẽ bị đánh giết thành thịt nát!”
Vài tên đệ tử Ngự Kiếm tông giờ khắc này trên mặt tràn đầy tuyệt đối tự tin đối với Phạm Phóng, tràn ngập khinh thường nhìn Trần Hạo, nghị luận. Phạm Phóng ở trong thi đấu xếp hạng nội môn đệ tử Ngự Kiếm tông chưa từng bày ra lực lượng thật sự, không phải hắn có thể che giấu, mà là chưa có ai có năng lực bức ra tuyệt chiêu của hắn. Mà bây giờ còn chưa khai chiến, Phạm Phóng đã đem khí tức của mình tăng lên tới trình độ như thế, quả thực là rất khủng bố.
“Thiên La yêu vương truyền thừa?” Ðoàn Dự Phi cùng với một số đệ tử kiến thức rộng, lúc nhìn thấy ảo ảnh trên đỉnh đầu Phạm Phóng, cùng lúc hít ngược một ngụm khí lạnh, mặc dù là bọn họ cũng không ngờ đến Phạm Phóng lại còn có lực lượng che giấu khủng bố như thế.
“Ðó là cái gì?” Hạ Lan Lan nhíu mày nhìn về phía Đoàn Dự Phi hỏi. Mà cách hai người không xa, thiếu nữ váy lam cùng một số người tu luyện tương tự dựng lỗ tai lên.
“Thiên La yêu vương, thời kì viễn cổ, một trong những hung thú vương cường đại nhất, hung mãnh hiếu chiến, chiến lực mạnh hơn viễn cổ thần long... Thật không nghĩ tới Phạm Phóng này lại có thể đạt được cái truyền thừa này... Trần Hạo sợ là phiền toái rồi...” Ánh mắt Đoàn Dự Phi nheo lại nhìn chằm chằm Phạm Phóng cùng Trần Hạo đã đứng thẳng ở giữa diễn võ trường, thấp giọng nói.
“Sư huynh, ngươi không được phép ra tay! Chúng ta đã không nợ hắn, sống hay chết, dựa vào chính hắn!” Hạ Lan Lan sau khi kinh ngạc một chút, nói.
“Sư muội, ta biết ý nghĩ của ngươi. Yên tâm đi, ta không ra tay đã là...” Đoàn Dự Phi gật gật đầu, nói. Giờ này khắc này hắn cùng Hạ Lan Lan đã trải qua lần sinh tử nguy cảnh này, đã đâm một tầng giấy cuối cùng, chính thức xác định quan hệ của hai người. Hơn nữa, bởi vì Hạ Lan Lan vốn là ngăn cản Ðoàn Dự Phi đi ra giúp Trần Hạo, tự nhiên là nói ra chuyện của Hạ U U. Nhưng hắn vẫn là giúp, bởi vì hắn tương tự dựa vào từng bước tăng lên tới địa vị bây giờ, ít nhiều có chút rõ ràng Trần Hạo vì sao đòi thù lao, “Có Thiên La yêu vương truyền thừa, thực lực của Phạm Phóng này sợ cũng không kém hơn ta bao nhiêu...”
Thiếu nữ váy lam khẽ nhíu mày, vẻ mặt trở nên đặc biệt ngưng trọng, thân hình không khỏi liền áp sát đến hàng trước nhất, trên người Phạm Phóng tràn ngập uy áp khủng bố làm nàng hiểu mặc dù là nàng cũng không có bất cứ phần thắng nào.
...
Cách nhau mấy trăm trượng, ngạo nghễ mà đứng, Trần Hạo ở thời điểm đỉnh đầu Phạm Phóng nở rộ ra hư ảnh khủng bố kia, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia ngưng trọng. Khí tức dao động cùng uy áp khủng bố đó làm cho Trần Hạo hiểu Phạm Phóng so với hắn tưởng tuợng càng cường đại hơn, vừa mới bước vào Kim Ðan hậu kỳ, hắn vô luận là ở trên chân nguyên, hay ở trên khí thế uy áp, đều hoàn toàn không bằng Phạm Phóng nửa bước Nguyên Anh, hơn nữa có được truyền thừa cường đại. Tuy không sợ nhưng làm Trần Hạo muốn cứng đối cứng giao phong với Phạm Phóng, lâm thời thay đổi quyết định!
“Trong vòng mười chiêu, Phạm Phóng ta sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Ai cản ta, ta giết kẻ đó!”
Phạm Phóng sau khi nở rộ ra khí tức Thiên La yêu vương, tâm tính cả người cũng đã xảy ra biến hóa kinh người, cảm giác lực lượng cường đại làm hắn coi rẻ tất cả, bễ nghễ thiên hạ. Liền ngay cả cảm giác vừa rồi còn ẩn nhẫn Đoàn Dự Phi một chút cũng hoàn toàn biến mất. Cửu phẩm tông môn thì cũng đều sẽ bị ta giẫm nát dưới chân!
Ánh mắt Phạm Phóng chậm rãi đảo qua đám người thiếu nữ váy lam cùng Đoàn Dự Phi, Hạ Lan Lan, nhìn thấy ba người lộ ra biểu cảm kinh ngạc, trong lòng càng thêm cuồng ngạo.
“Cẩu tạp chủng, bây giờ quỳ xuống cho ta, ba lạy chín vái tế bái muội muội ta trên trời có linh thiêng, ta sẽ để cho tử sảng khoái một chút! Nếu không, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Chờ lúc tra tấn đủ, ta chém đầu chó trên cổ ngươi, diệt linh hồn ngươi, vĩnh viễn không thể siêu sinh! Không cần nghĩ chạy trốn, hôm nay không ai có thể cứu ngươi!”
Ánh mắt Phạm Phóng lành lạnh nhìn chằm chằm Trần Hạo lần nữa, lạnh giọng nói.
“Thật đúng là chó điên! Một khi đã như vậy, vậy chúng ta liền chiến đấu sinh tử như thế nào? Trước mặt người trong thiên hạ, chỉ có sống chết, không có thắng bại, thẳng đến một bên chết! Ai cũng không cho phép trốn! Ai cũng không cho phép tìm người giúp!”
Rầm...
Làm mọi người không ngờ tới là, rõ ràng ở thế yếu, Trần Hạo lại lạnh lùng nói ra một câu như thế, liền làm người tu luyện vây xem mở to hai mắt nhìn. Ban đầu ở mọi người xem ra, có Đoàn Dự Phi chống lưng, thiếu nữ váy lam chống lưng, Phạm Phóng tuy cường đại, lời cuồng ngạo hơn nữa tràn ngập khiêu khích như thế, tất nhiên không thể thực hiện được. Nhưng một câu của Trần Hạo liền bỏ đi tất cả cơ hội sống của mình.
Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan tuy đã bàn kĩ không giúp Trần Hạo, nhưng giờ phút này vẫn kinh ngạc liếc lẫn nhau một cái.
Niếp Vạn Sơn tương tự có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Trần Hạo, khinh thường thầm nghĩ: “Cùng Lãnh Diệc Hàn cẩu tạp chủng kia cuồng giống nhau! Khí tức Phạm Phóng này chính là ta cũng không có phần thắng, hắn dựa vào cái gì? Chờ gia hỏa này chết rồi, đó là lúc ta chà đạp Trần Tuyết tiện nhân kia...”
Niếp Vạn Sơn nghĩ, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ váy lam, ở trong lòng hắn đã nhận định thiếu nữ váy lam cùng Lãnh Diệc Hàn tuyệt đối là có quan hệ.
“Quả nhiên là tiện nhân... Kỹ nữ thối, không những cùng Lãnh Diệc Hàn không minh bạch, giờ phút này còn quan tâm Trần Hạo này như thế... Chẳng lẽ ba người có quan hệ càng xấu xa hơn?” Lúc nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ váy lam, Niếp Vạn Sơn thầm nhủ.
...
“Được! Tuy ngươi không xứng cùng Phạm Phóng ta không chết không thôi, nhưng ta không thể không bội phục, ngươi không biết trời cao đất rộng! Cẩu tạp chủng, để cho ta xem xem ngươi có sức mạnh gì!”
“Ngao!”
Thanh âm Phạm Phóng chưa dứt, hiển nhiên nhịn không được lửa giận đối với Trần Hạo nữa, bước ra một bước liền cùng ảo ảnh Thiên La yêu vương đỉnh đầu hợp hai làm một, sau đó Thiên La yêu vương ngửa mặt lên trời rống giận, một tiếng gầm kinh thiên động địa như thiên lôi cuồn cuộn, ở trên hư không nổ tung.
“Ngao...”
Làm mọi người hoảng sợ là giờ khắc này, Xích Viêm Thú thủ hộ ở cửa khu an toàn cũng phát ra một tiếng gầm rú, chỉ là khác với ban đầu, một tiếng rống lên này ẩn chứa một tia sợ hãi. Ở thời điểm ánh mắt một số người nhìn về phía Xích Viêm Thú, kinh ngạc phát hiện Xích Viêm Thú “rầm rầm”, như bị dọa vỡ mật, tè ra quần thoát khỏi khu an toàn.
“Khí tức Thiên La yêu vương, cả Xích Viêm Thú cũng không chịu nổi khí vương giả của nó... Quả thực cường hãn!”
Ðoàn Dự Phi cùng một số người tu luyện biết Thiên La yêu vương, trong lòng đều bị dọa sợ.
“Thiên La Bào Hao Quyền, thương cho ta!”
Phạm Phóng quát lớn một tiếng, một quyền đánh ra, hào quang tuôn trào, khoảng cách mấy trăm trượng thoáng cái lướt qua, từng quyền ảnh khủng bố như ngưng tụ thành thiên la địa võng, oành đùng đùng, ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa, ngang nhiên bao phủ về phía Trần Hạo!
Thiên La Bào Hao, một trong những truyền thừa tuyệt học của Thiên La yêu vương, Thiên La, trên trời dưới đất trải rộng lưới, chỉ cần hai chữ này liền ý nghĩa đây là một chiêu công kích mọi phương vị, tính chất phong tỏa. Phạm Phóng ra tay liền thi triển chiêu này, bởi vì ở lúc Bách Triều bảng, hắn đã biết, lúc ở cấp thấp, Trần Hạo am hiểu ẩn nấp. Nói là mười chiêu, trên thực tế Phạm Phóng có lòng tin tuyệt đối một chiêu đem Trần Hạo hủy diệt, chỉ là như vậy thì quá tiện nghi Trần Hạo, hắn muốn sau khi làm Trần Hạo hoàn toàn cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn chà đạp, mới đem chém giết. Đương nhiên mười chiêu này, bất cứ một chiêu nào hắn đều không thể lãng phí. Nếu không cho Trần Hạo tự do chiến đấu thì không có hiệu quả.
Một chiêu này, hắn chỉ dùng bảy phần công lực. Mục đích chỉ là làm Trần Hạo bị thương nặng. Nhưng dù là như thế, uy lực một chiêu này lại vẫn làm vô số người tu luyện kinh hãi.
Tê tê! Rầm rầm!
Nơi quyền ảnh đi qua, không khí cũng giống như bị xé rách, từng đạo quyền phong ở trên mặt đất cứng rắn mạnh mẽ xé rách ra từng cái khe rãnh thật sâu, đá vụn bay tán loạn, năng lượng tàn sát bừa bãi.
Nhìn từng đạo quyền ảnh trong mắt mau chóng phóng đại, khuôn mặt tuấn dật của Trần Hạo lóng lánh lạnh lùng cùng ngưng trọng, thân hình nhoáng lên một cái, chân đạp Thất Tinh Bộ Pháp, thân hình nhanh như chớp, ở trong phạm vi nhỏ bắt đầu di động, thời điểm từ đầu mọi người thấy Trần Hạo di động, cho rằng Trần Hạo là muốn tránh đi công kích của Phạm Phóng, nhưng trong nháy mắt sau lại phát hiện Trần Hạo chỉ ở trong phạm vi mười trượng quanh thân di động, căn bản chưa tránh từng đạo quyền ảnh đánh giết, hơn nữa càng làm mọi người kinh ngạc là Trần Hạo như đạp bảy cái phương vị cố định, lóng lánh hào quang rực rỡ như ngôi sao.
Cùng lúc đó hai tay Trần Hạo biến ảo như tia chớp đủ loại thủ ấn, từng luồng dao động cường hãn thực xa từ trong đan điền hắn gào thét mà ra, thân thể dọc theo bảy cái phương vị tuần hoàn mỗi một vòng, trên dao động người liền như đốt trúc dáng cao từng tầng.
“Thất Tinh Kiếm Chỉ, Nhất Chỉ Thiên Xu!”
Mắt thấy lúc từng đạo quyền ảnh của Phạm Phóng cách Trần Hạo chỉ hai mươi trượng, thanh âm lành lạnh của Trận Hạo chợt vang lên, cùng lúc đó trên người phát ra “Ong” một tiếng nổ, điểm ra một chỉ!
Tê tê tê!
Từng ngón tay khổng lồ tản ra khí tức huyền ảo, hơn nữa ẩn chứa lực lượng khủng bố, phảng phất kiếm quang, như từng ngôi sao băng lướt qua phía chân trời ngang nhiên hướng phía nắm đấm khổng lồ của Phạm Phóng.
Oành đùng đùng...
Ngón tay và nắm đấm chạm nhau, bộc phát ra vụ nổ kinh thiên động địa, từng ngón tay khổng lồ ở nháy mắt ngắn ngủi liền biến thành ánh sao đầy trời, bị nắm tay Phạm Phong nổ nát.
Chỉ là...
Quyền ảnh phá hủy ngón tay khổng lồ lúc chạm đến Trần Hạo vẫn nhanh chóng dọc theo bảy cái phương vị di động, cũng chỉ nổi chút gợn sóng, liền không có bất cứ uy lực gì, tiêu tán vào vô hình.
Rất hiển nhiên, Phạm Phóng đã chiếm ưu thế, nhưng cũng chỉ là ưu thế mỏng manh, đối với Trần Hạo chưa tạo thành bất cứ uy hiếp gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.