Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 241: Tiểu Niết Bàn Đan




Oành oành oành, trong hai hơi thở, Xích Viêm Thú đã đến gần cung điện, biết rõ Xích Viêm Thú mạnh hơn nữa cũng không thể tiến vào cung điện, vẫn làm cho những người tu luyện này sợ tới mức gà bay chó sủa.
Ngao ngao ngao!
Oành!
Bị khiêu khích uy nghiêm, Xích Viêm Thú giống như điên cuồng lao tới, nhưng thời điểm tới cửa cung điện lại bị một đạo hào quang huyền ảo khủng bố trực tiếp bắn ngược ra ngoài, thân hình khổng lồ ước chừng lăn xa mấy chục dặm mới đứng lên nổi, điên cuồng rống giận, trong chốc lát liền lần nữa lao tới cửa cung điện, nhưng một lần này lại không dám tới gần. Chỉ là rống giận đối với cung điện, nhất là đối với Trần Hạo.
Một bộ phận người tu luyện còn đang khiếp sợ Xích Viêm Thú canh giữ ở cửa vào duy nhất của khu an toàn rít gào, thân hình như ngọn núi cao cứng rắn đoạn tuyệt cơ hội ra vào của bất cứ kẻ nào.
...
“Thảm rồi, thảm rồi, Xích Viêm Thú này canh giữ ở cửa, chúng ta muốn đi ra lịch lãm cũng không được...”
“Còn ổn, nó có thể thủ bao lâu? Những lịch lãm bên ngoài trở về kia khẳng định so với chúng ta càng thảm hại hơn!”
...
“Sư đệ sư muội, chờ buổi trưa ngày mai ta liền khởi động truyền tống phù đi ra ngoài trước một chuyến!”
“? Sư huynh, ngươi muốn làm gì? Chúng ta mới tiến vào một tháng... Yêu thú này hẳn là sẽ không thủ thời gian quá dài chứ?”
“Không rời khỏi tốt nhất, ta đi ra ngoài đem tin tức truyền về tông môn, đây là Xích Viêm Thú, ẩn chứa bất tử huyết mạch, nếu có thể đem nó chém giết, lấy ra tinh huyết của nó chính là vô giá, tuyệt đối so với thượng phẩm linh khí cũng trân quý hơn, mặc dù là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ cũng không cách nào đem nó thật sự chém giết, những người khác khẳng định cũng có ý nghĩ này, chẳng qua tông môn chúng ta cách nơi này gần nhất, chỉ cần nội môn trưởng lão tới một người là được! Ha ha, truyền tống phù mười vạn viên linh đan cấp tám mà thôi, chỉ cần truyền về tin tức, tông môn ban thưởng cũng có thể mua vài cái, nếu có thể đạt được tinh huyết của Xích Viêm Thú, ban thưởng liền lớn hơn nữa...”
Không ít người tu luyện tu vi tương đối cao có kinh nghiệm, đều sinh ra cái ý nghĩ này.
Chẳng qua chỉ có thể đợi tới buổi trưa ngày mai mới có thể khởi động truyền tống phù, hơn nữa chỉ có một khắc đồng hồ thời gian. Dù sao Thiên Binh Các thành lập truyền tống trận to lớn, vận chuyển một lần phải hao phí năng lượng thật lớn, không có khả năng luôn vận chuyển.
Nếu không, đám người Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan cũng không tới mức lâm vào tuyệt cảnh, chỉ cần khởi động truyền tống phù là xong việc.
...
Trần Hạo không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người cùng tiếng nghị luận ong ong, mang theo Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan tâm thần buông lỏng liền lâm vào hôn mê, nhanh chóng hướng sâu trong quần thể cung điện bay vút đi.
Cung điện khu an toàn cũng không phải tùy ý có thể tiến vào. Thực lực khác nhau sẽ tiến vào cung điện cấp bậc khác nhau. Thực lực chưa tới, cánh cửa lớn của cung điện sẽ không mở ra. Một khi có người tiến vào trong đó, cửa lớn sẽ đóng lại. Thực lực mạnh hơn nữa cũng không cách nào phá vỡ. Ở đây bế quan tu luyện tuyệt đối là an toàn. Đây cũng là nguyên nhân toàn bộ người tu luyện dám tụ tập cùng một chỗ. Nếu không, khu an toàn sợ là phải máu thịt bay tứ tung, không ai còn tới nữa.
Trần Hạo đã từ Y Đằng Thái nơi đó biết những tình huống này.
Thẳng đến thời điểm xâm nhập đến trước một cung điện thật lớn khu trung tâm, Trần Hạo mới ở trong ánh mắt hít ngược hơi lạnh của mọi người, dừng bước chân, phát ra một đạo năng lượng ở sau hai người hôn mê nhẹ nhàng, một chưởng đặt ở trên cửa lớn, năng lượng hùng hồn mênh mông cuồn cuộn mà ra!
Oành đùng đùng!
Chưa cho mọi người bao nhiêu thời gian phán đoán, cùng với từng đạo hào quang rực rỡ, cửa lớn của cung điện oành đùng đùng mở ra. Thân hình Trần Hạo nhoáng lên một cái liền mang theo hai người bước vào một bước, chợt cửa lớn của cung điện liền chậm rãi đóng lại, khôi phục yên lặng.
...
“Quá... Quá lợi hại rồi...”
“Trâu! Thật không ngờ tới Trần Hạo này chỉ là Kim Đan cảnh trung kỳ, thực lực lại đến mức như thế, quá không thể tưởng tượng rồi. Vừa rồi một kiếm đó đủ để chứng minh hắn có được chiến lực của cao thủ Kim Đan cảnh hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa là thuộc loại siêu cấp thiên tài, nếu không quả quyết không thể một kiếm đem Xích Viêm Thú bổ ra! Mà bây giờ có thể đi vào trong cung điện này, đủ để nói rõ chân nguyên của hắn cũng đã hùng hồn đến Kim Đan cảnh hậu kỳ đỉnh phong! Hơn nữa, tương tự là mức siêu cấp thiên tài!”
“Không sai! Ta nán lại nơi đây nửa năm, dãy cung điện đó cũng chỉ có số rất ít đệ tử Kim Đan cảnh hậu kỳ đỉnh phong có thể mở ra!”
“Phát tài rồi, Trần Hạo này đã cứu Hạ Lan Lan cháu gái đích hệ tông chủ Lăng Thiên tông, sợ không chỉ là ban thưởng đan dược đơn giản như vậy chứ? Huống chi còn có đệ tử siêu cấp thiên tài Đoàn Dự Phi của Lăng Thiên tông! Thực làm người ta ghen tị...”
“Ghen tị có ích lợi gì? Cố gắng tu luyện đi, chúng ta nếu có cái thực lực này, phát tài chính là chúng ta...”
“Phát tài hay không còn không dễ nói sao, phát nữa cũng phải có mạng hưởng thụ chứ? Thực lực của Trần Hạo là không tồi, cũng đừng quên Phạm Phóng chính là đang tìm hắn! Chỉ sợ không cần tới bao lâu sẽ nhận được tin tức...”
Trong đám người nghị luận ầm ầm. Thực lực của Trần Hạo không thể nghi ngờ là một tiếng kinh người, một kiếm đánh vỡ Xích Viêm Thú, một chưởng mở ra cung điện chỉ có siêu cấp thiên tài Kim Đan cảnh hậu kỳ đỉnh phong mới có thể mở, vô luận một loại này cũng đủ để cho người ở đây khiếp sợ. Nhưng lại không ý nghĩa Trần Hạo đã mạnh hơn Phạm Phóng, về phần hắn cứu Đoàn Dự Phi, ở trong ý nghĩ của mọi người liền lại càng không phải Trần Hạo có thể so sánh.
Phải biết rằng Đoàn Dự Phi tuy là thiếu chút nữa mất mạng, nhưng có thể mang theo Hạ Lan Lan chạy trốn tới nơi này, tuyệt đối là kinh người. Mà Trần Hạo có thể cứu bọn họ, hoàn toàn là vì khu an toàn. Nếu không có khu an toàn mà nói, thực lực Trần Hạo mạnh hơn nữa, cũng chỉ có thể chặt đứt Xích Viêm Thú vài lần. Lại không thể thừa nhận Xích Viêm Thú công kích được vài lần.
Ðệ tử thiên tài của cửu phẩm tông môn có được tuyệt học, chiến lực, đừng nói lục phẩm, thất phẩm tông môn, chính là bát phẩm tông môn cũng không thể đánh đồng.
Bởi vì chênh lệch giữa nhất đến bát phẩm tông môn theo phẩm chất tăng cao đều có giá trị cân nhắc nhất định, nhưng bát phẩm đến cửu phẩm lại là một cái lạch trời, tuyệt không phải chênh lệch của thất phẩm đến bát phẩm có thể cân nhắc.
“Toàn bộ đông đại lục, tông môn ngàn vạn, nhưng có thể đạt tới cửu phẩm chỉ có mười cái, có một không hai thiên hạ, lãnh tụ quần luân.
Lăng Thiên tông mặc dù ở trong cửu phẩm tông môn yếu thế một chút, bát phẩm tông môn cũng chỉ là miễn cưỡng có thể nhìn bóng lưng nó, căn bản không thể so sánh.
Cho nên đừng nói Đoàn Dự Phi là siêu cấp thiên tài xếp hạng chín của Lăng Thiên tông, cho dù là Hạ Lan Lan Kim Ðan hậu kỳ đỉnh phong chỉ sợ cũng mạnh hơn Trần Hạo rất nhiều, Phạm Phóng siêu cấp thiên tài trong lục phẩm tông môn cũng chưa chắc mạnh hơn Hạ Lan Lan.
Sau khi bước vào trong cung điện, Trần Hạo lấy ra hai viên đan dược chữa thương Vũ Văn Thái Nhiên cho, nhét vào trong miệng hai người, thúc giục tâm thần, đem hai người hôn mê đánh thức.
Chợt Hạ Lan Lan cùng Đoàn Dự Phi liền khôi phục ý thức, nhưng bị thương nặng thân thể suy yếu, lại hoàn không thể cử động, chỉ miễn cưỡng mở mắt.
“Mạng là giữ được rồi, thương thế các ngươi tự mình chữa. Thù lao của ta, chờ thương thế của các ngươi khỏi, góp đủ cho ta là được! Ta tin tưởng đệ tử thiên tài của cửu phẩm tông môn hẳn là sẽ không quỵt nợ chứ...” Vẻ mặt Trần Hạo lạnh nhạt bình tĩnh nói.
“Yên tâm... Đa tạ...” Ánh mắt Ðoàn Dự Phi mang theo một tia cảm kích, suy yếu nói.
Ánh mắt Hạ Lan Lan ban đầu còn mang theo cảm kích, sau khi nghe thấy Trần Hạo nói, rõ ràng đã xảy ra một tia thay đổi. Tuy không có khinh bỉ, nhưng cũng không còn cảm kích. Đối phương cứu mình chẳng qua là vì thù lao.
“Không cần khách khí. Ta chỉ là vì thù lao ngươi nói mà thôi” Trần Hạo bất động thanh sắc nói. Ban đầu lúc hắn quyết định cứu người cũng không nghĩ tới thù lao. Chỉ là sau khi biết được thân phận hai người, thù lao lại là phải thu. Ngông nghênh cứng đầu, hắn không muốn cùng a dua nịnh hót, cố ý lấy lòng các lời nói nóc. Nhất là người của Lăng Thiên tông càng là không thể.
“Xin hỏi huynh đài... Như thế nào... Xưng hô?”
“Trích Tinh Môn, Trần Hạo. Tốt lắm, các ngươi chữa thương đi.” Trần Hạo biết không giấu giếm được, nói thẳng. Nói xong liền muốn ra khỏi cung điện.
Nghe được Trần Hạo báo ra tên họ cùng tông môn, ánh mắt Hạ Lan Lan nhất thời lộ ra cực độ kinh ngạc, thẳng tắp nhìn về phía Trần Hạo.
“Trần huynh, đợi chút...” Đoàn Dự Phi lại lên tiếng nói.
“Còn có chuyện gì?” Trần Hạo dừng lại bước chân, quay đầu hỏi.
“Thù lao bây giờ có thể cho Trần huynh... Đồ nhẫn trữ vật của ta, ngươi cũng có thể cầm... Giá trị tuyệt đối vượt qua một ngàn vạn viên linh đan cấp tám... Còn xin Trần huynh đem một viên Tiểu Niết Bàn Ðan trong đó cho sư muội ta ăn...” Đoàn Dự Phi cố hết sức nói, cùng lúc thúc giục một tia năng lượng còn sót lại trong đan điền, rèn luyện thuốc chữa thương Trần Hạo đánh vào đan điền hắn. Hắn có thể cảm giác ra loại thuốc chữa thương này coi như không tệ, nhưng đối với thương thế của hắn cùng Hạ Lan Lan mà nói, lại quá yếu.
Dùng dầu hết đèn tắt để hình dung hắn cùng Hạ Lan Lan mà nói cũng không đủ. Hai người không những thân thể đã bị thương kịch liệt, năng lượng cũng hầu như hoàn toàn hao hết. Bằng vào đan được của Trần Hạo, muốn hoàn toàn khôi phục, sợ là không có mấy tháng thời gian cũng không được.
Nghe được lời của Đoàn Dự Phi, sắc mặt tái nhợt, Hạ Lan Lan lóng lánh ra một tia đỏ ửng nhàn nhạt, Tiểu Niết Bàn Đan trân quý, nàng tất nhiên biết. Thuốc tiên chữa thương trong tông môn, cũng chỉ có đệ tử xếp hạng trước mười của nội môn mới có tông chủ ban cho. Chẳng qua nàng cũng không lên tiếng từ chối. Bởi vì thân là cháu gái của tông chủ, nàng cũng có.
“Tiểu Niết Bàn Đan?” Trần Hạo hơi sửng sốt, chợt nhìn chằm chằm Ðoàn Dự Phi nói: “Ngươi bây giờ nói cho ta biết những cái này, không sợ ta giết các ngươi, ngay cả Tiểu Niết Bàn Đan cũng nuốt mất? Ngươi hẳn là không sợ mới đúng, cửu phẩm tông môn cũng không phải là Trích Tinh Môn nho nhỏ chúng ta có thể đắc tội. Huống chi người nhiều như vậy đều đã thấy... Chẳng qua tay chân kín kẽ chút, làm các ngươi một cái bị thương nặng không chữa được mà chết, tựa như cũng có thể...”
“Ngươi... Trần Hạo... Ngươi...lại là người như vậy...” Nghe được lời của Trần Hạo, Hạ Lan Lan không biết lực lượng nơi nào đến, thế mà hung hăng nhìn chằm chằm Trần Hạo, gọi thẳng tên hắn, ánh mắt cực kỳ quái dị nói.
“Sư muội, đừng hiểu lầm... Trần huynh không phải người như vậy” Trần Hạo còn chưa nói, Ðoàn Dự Phi ngăn cản nói: “Trần huynh, kính nhờ...”
Trần Hạo tuy cảm thấy ánh mắt Hạ Lan Lan có chút quái dị, nhưng cũng không nghi ngờ hắn, mỉm cười, cũng không đe dọa hai người nữa, liền thúc giục năng lượng rót đến trong cơ thể Đoàn Dự Phi.
Đoàn Dư Phi mượn năng lượng Trần Hạo thúc giục nhẫn trữ vật, một cái bình ngọc tản ra quang mang trắng như sữa nhất thời bay tới trước mặt Trần Hạo.
“Trần huynh, lạc ấn của nhẫn trữ vật, ta đã lau đi, ngươi cầm đi... Đa tạ...” Đoàn Dự Phi nói.
Trần Hạo mỉm cười, mở bình ngọc trước, tâm thần khẽ động, một viên đan dược trong suốt đỏ như lửa liền bay đến trong miệng Hạ Lan Lan.
Chợt, căn bản không cần Trần Hạo tác động, trên người Hạ Lan Lan liền bốc lên từng đạo hồng quang, mùi thuốc nồng đậm nhất thời tràn ngập toàn bộ không gian.
Lúc này Trần Hạo mới lấy xuống nhẫn trữ vật trên tay Đoàn Dự Phi.
“Tiểu Niết Bàn Ðan thật là không tồi...”
Trần Hạo không nhìn đồ trong nhẫn trữ vật của Đoàn Dự Phi, sau khi thu hồi, chăm chú nhìn Hạ Lan Lan đã lâm vào trong cực độ thống khổ, trong ánh mắt lóng lánh một tia khí tức phức tạp, nhẹ giọng nói. Hắn có thể cảm ứng ra thương thế của Hạ Lan Lan đang trong khôi phục nhanh chóng, không quá nửa canh giờ tuyệt đối có thể hoàn toàn khôi phục. Nhưng giờ phút này trong đầu hắn nghĩ lại là Hạ U U nghiêng nước nghiêng thành...
Từng lúc nào đó, thiếu chút nữa bị Hạ U U đánh chết, hắn đó là nuốt ăn Niết Bàn Đan của Hạ U U, Niết Bàn Đan so với Tiểu Niết Bàn Đan cũng phải trân quý hơn vô số lần.
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Trần Hạo xoay người bước ra khỏi cung điện.
Ngao ngao ngao!
Ở nháy mắt Trần Hạo vừa mới bước ra khỏi cung điện, canh giữ ở cửa vào khu an toàn Xích Viêm Thú kêu càng hứng. Hiển nhiên, cách nhau hơn mười dặm, yêu nghiệt này vẫn lưu ý Trần Hạo.
“Lòng trả thù thật đúng là mạnh, thực lực càng mạnh hơn... Có gia hỏa này canh giữ ở cửa, trong khoảng thời gian ngắn sợ là không có ai có thể ra vào... Trừ ta...”
Khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, khi nhìn thấy ánh mắt mọi người lần nữa rơi xuống trên người hắn, vội vàng đi về phía một tòa cung điện thật lớn tiếp giáp.
...
Sau khi tiến vào cung điện, Trần Hạo khoanh chân ngồi xuống, đem nhẫn trữ vật của Ðoàn Dự Phi lấy ra, tâm thần hòa vào trong đó.
“Không hổ là siêu cấp thiên tài của cửu phẩm tông môn...”
Làm Trần Hạo hơi khiếp sợ là nhẫn trữ vật cao cấp của Đoàn Dự Phi tuyệt đối là loại cực phẩm. Bình thường mà nói, cao cấp đều là ba trượng khối trở lên, cũng không cố định, không gian càng lớn giá càng cao, chỉ cần đạt tới ba trượng liền thuộc về nhẫn trữ vật cao cấp. Mà nhẫn trữ vật không gian của Đoàn Dự Phi dài rộng đều hai mươi trượng, cao ba trượng, tương đương với là một tòa cung điện loại nhỏ.
Mấy ngàn khối tinh thạch màu trắng ngà chỉnh tề chất cùng một chỗ, rõ ràng chính là trung phẩm nguyên tinh thạch.
Nguyên tinh thạch, thứ chỉ có ở bước vào tiên thiên cảnh, cũng chính là trên thánh cấp, mới có thể sử dụng. Mặc dù là cao thủ cảnh giới tiên thiên cũng chỉ có ở lúc đột phá vách ngăn mới nỡ bỏ ra sử dụng, dị thường trân quý. Chẳng qua đối với cao thủ cảnh giới Kim Đan mà nói, nguyên tinh thạch lại là vật phẩm chuẩn bị tu luyện. So với linh đan cấp tám cùng linh đan cấp chín tương đối hiếm thấy, đều trân quý hơn nhiều. Đây còn là lấy hạ phẩm nguyên tinh thạch mà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.