Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 226: Âm Dương Giao Hòa




Roạt...
Hắn bỗng nhiên cảm giác đầu mình mất đi chống đỡ, chớp mắt nhìn thấy thân thể mình như một bãi bùn nát biến thành khối nhỏ từng li, mà đầu hắn lại phân thành hai, hai mắt ở riêng, rơi xuống trong thịt nát.
Không có thống khổ.
Tất cả tới quá nhanh, nhanh đến hắn không kịp cảm ứng mình thống khổ, liền như giải thoát thân thể. Cực độ hoảng sợ nhìn xuống thân thể cùng với bóng người trước mặt đem hắn phân thây.
Vô tận sợ hãi cùng không cam lòng ở trong lòng hắn rít gào. Hắn biết hắn xong rồi, giờ này khắc này còn sót lại chỉ là linh hồn hắn, sau khi bước vào Kim Đan cảnh, linh hồn cường hãn có thể tồn tại một đoạn thời gian mới tiêu tán, cuộc đời huy hoàng ngắn ngủi của hắn đã chấm dứt, muốn trốn vào luân hồi, một lần nữa bắt đầu, hận ý ngập trời ở một khắc này tràn ngập ra như một trận gió lạnh âm trầm đến xương...
“Luyện cho ta!
Dát!
Hô!
Ngay tại giờ phút này, thanh âm Trần Hạo phảng phất đến từ địa nguc, lạnh lùng vô cùng chợt vang lên, chợt một tiếng kêu quái dị vang thấu thiên địa, cùng với ngọn lửa vô tận dâng lên.
Thần thú Chu Tước ngưng tụ thành Chu Tước Ấn.
Linh hồn Diệp Vấn Đạo nhất thời bị một cỗ lực cắn nuốt cường đại không cách nào kháng cự hút vào trong đó.
Niết bàn thiên hỏa hừng hực thiêu đốt!
Linh hồn Diệp Vấn Ðạo phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương ở trong Chu Tước Ấn như ẩn như hiện, sau một lát liền không còn có bất cứ dao động gì. Niết bàn thiên hỏa cũng chậm rãi tắt, trở về đến trong đầu Trần Hạo.
Thần hồn đều diệt!
...
Trên đỉnh Trích Tinh.
Mắt thấy đến thời khắc Thất Tinh động thiên đóng cửa, ánh mắt mọi người đều thẳng tắp nhìn chằm chằm phù văn huyền ảo ở giữa. Ai cũng biết Diệp Vấn Đạo, Trần Hạo cùng Đạm Ðài Liên nên đi ra rồi. Mặc dù ba người vẫn là đang trong tu luyện nhưng ở lúc đến ba tháng cũng sẽ bị mạnh mẽ bắn ra. Loại tình huống này trước kia từng xuất hiện không ít lần.
Nhưng...
“Cái này...”
Làm Trích Tinh Môn môn chủ Vũ Văn Thái Nhiên, rất nhiều trưởng lão cùng với hai mươi bảy đệ tử còn đang chờ đợi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc là ba người bọn Trần Hạo chưa đi ra nhưng hào quang của phù văn huyền ảo lại bắt đầu yếu bớt, chợt liền biến mất ở trước mặt mọi người.
“Chuyện gì vậy?”
Từng thanh âm vang lên, ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Vũ Văn Thái Nhiên. Nhưng vẻ mặt Vũ Văn Thái Nhiên lại cùng mọi người kinh ngạc, khó hiểu giống nhau.
Sau tĩnh lặng ngắn ngủi, Vũ Văn Thái Nhiên bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt lóng lánh ra một chút hưng phấn, nói: “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ba người đã đột phá đến tầng thứ tư? Tất nhiên như thế... Tất nhiên như thế!”
“A?”
Từng tiếng kinh hô từ trong miệng mọi người phát ra.
“Trong Thất Tinh động thiên, tuyệt đối không thể ngã xuống. Ngàn năm truyền thừa... Rốt cuộc đã mở ra tầng thứ sao? Ha ha ha...” Vũ Văn Thái Nhiên cũng không cách nào thản nhiên nữa, vẻ mặt mang theo kích động cùng vui sướng mãnh liệt, nói. Nói xong ngửa mặt lên cười dài, phát tiết kích động trong lòng.
“Môn chủ... Cái này là thật sao?”
“Tuyệt đối như thế! Diệp Vấn Đạo, Trần Hạo, Đạm Đài Liên, trong ba người, mặc dù là Đạm Ðài Liên cũng là đệ tử thiên tài khó gặp của Trích Tinh Môn chúng ta, lại càng không cần nói Diệp Vấn Ðạo cùng Trần Hạo. Số mệnh Trích Tinh Môn chúng ta rốt cuộc đến rồi... Các vị trưởng lão, theo ta đi mời thái thượng trưởng lão ra tay! Chỉ cần tập trung khí tức Thất Tinh động thiên tầng bốn, về sau, đệ tử chúng ta sẽ có bốn tầng tu luyện. Ha ha ha... Tầng thứ tư, nếu bản tôn không đoán sai, chính là bảo địa cao thủ Kim Đan cảnh tu luyện! Đi!”
“Vâng!”
Vù Vù Vù!
Từng bóng người chợt biến mất tại chỗ, hướng về cung điện cao nhất của đỉnh Trích Tinh nhanh chóng đi, để lại Lê Long bọn đệ tử vẻ mặt dại ra.
“Lợi hại... Ba người thế mà đã tiến vào tầng thứ tư. Trích Tinh Môn chúng ta thật sắp quật khởi rồi sao? Quá tốt rồi...”
“Hừ hừ, chờ phẩm cấp Trích Tinh Môn chúng ta đề cao, ta trái lại muốn xem mấy gia hỏa của gia tộc cười nhạo ta như thế nào! Ha ha...”
“Chỉ cần trở thành top mười nội môn đệ tử liền có thể đạt được tư cách bước vào tầng thứ tư, ta nhất định sẽ tiến vào!” Trong ánh mắt Lê Long lóng lánh ra hào quang rực rỡ, nắm chặt nắm tay, trong lòng nói. Tuy đối với ba người bọn Trần Hạo rất là hâm mộ, nhưng lại không ghen tị. Hắn tin tưởng thiên phú của mình cũng không kém bất luận kẻ nào, chỉ là đại cơ duyên, đại khí vận của hắn chưa tới.
Lê Long vốn định lập tức rời khỏi, đi ra ngoài lịch lãm. Nhưng nghĩ đến thái thượng trưởng lão trong truyền thuyết có thể sắp tới, liền cưỡng chế xúc động ở lại. Hắn muốn kiến thức một chút vô thượng thần thông của thái thượng trưởng lão.
...
“Hô...” Trần Hạo hít vào một hơi thật sâu, bình ổn lửa giận trong lòng, chậm rãi đi về phía Đạm Đài Liên còn đang trong hôn mê.
Mặc dù là Trần Hạo cũng có một chút nghĩ mà sợ, bởi vì hắn đã tới chậm.
Đạm Đài Liên có thể sống sót hoàn toàn là may mắn, cũng là mệnh chưa tuyệt. Nếu không phải Diệp Vấn Đạo nổi lên sắc tâm, cùng với năng lực của Diệp Vấn Đạo cường hãn, có thể kịp thời ngăn cản Đạm Đài Liên tự bạo, như vậy dù là Trần Hạo cũng vô lực hồi thiên, nhiều nhất là đem Diệp Vấn Ðạo chém ở dưới kiếm.
Khi Phượng Hoàng gào thét vang lên, Trần Hạo cách hai người chừng mấy trăm dặm. Mà ở không gian thần bí này, bởi vì năng lượng quá mức nồng hậu dinh dính, làm tốc độ phi hành chịu hạn chế thật lớn. Hắn nghe được tiếng của Đạm Đài Liên, nghe được như là phát tiết hô tên hắn, thấy được bộ dáng Đạm Đài Liên muốn tự bạo cùng quyết tuyệt, nhưng hắn không kịp ngăn cản, khi đó hắn cách hai người còn ngàn dặm...
May mà Diệp Vấn Đạo đã ngăn trở.
Nhẹ nhàng đem Đạm Đài Liên bị thương nặng ôm lấy, đan điền nhất thời dâng lên năng lượng tinh thuần mênh mông rót vào trong cơ thể Đạm Đài Liên, cùng lúc đó một tia tinh thần lực cũng dung nhập đến trong đầu Đạm Đài Liên, muốn đem Đạm Đài Liên đánh thức, nhưng mà...
Làm Trần Hạo hơi kinh hãi là tinh thần lực của hắn sau khi nhập vào trong đầu Đạm Đài Liên lại không bắt giữ được bất cứ tâm thần gì của Đạm Ðài Liên, ý thức của nàng như đã hoàn toàn tiêu tán, không thể nổi lên bất cứ gợn sóng nào, như đá chìm đáy biển.
“Sao lại thế này?”
Sắc mặt Trần Hạo đại biến, loại cảm giác này hoàn toàn như đem tinh thần lực dung nhập đến trong một vật chết không có sinh mệnh linh trí, càng làm hắn kinh sợ là ngay cả khí tức Phượng Hoàng cũng hoàn toàn biến mất.
Trần Hạo không tin lại tăng cường tinh thần dao động lần nữa, nhưng như trước là không có bất cứ phản ứng gì"
“Rõ ràng đã ngăn trở tự bạo, sao có thể không có ý thức? Sao có thể? Chẳng lẽ là...thân thể bị thương quá nặng, đã...” Sắc mặt Trần Hạo dị thường khó coi, một loại dư cảm không tốt nảy sinh trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.