Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 176: Tiểu Tổ Thập Cường




Ba ngày thời gian đảo mắt mà qua.
Ở trong vòng ba ngày này, ngoại môn trưởng lão của năm mươi tông môn phụ trách lần tuyển nhận đệ tử này toàn bộ đều chạy tới thành Thanh Quang cách căn cứ thương hội Vạn Trân ngoài ngàn dặm.
Thành Thanh Quang, thành trì lớn nhất trong phạm vi mấy chục vạn dặm, tụ tập vô số đại thương hội, là một trong những thành trì giao dịch lớn nhất của người tu luyện đông đại lục. Cũng là một trong những nơi tán tu, đại gia tộc các thế lực tập trung. Phồn hoa vô cùng, dân cư dày đặc.
Mà hôm nay, sáng sớm, diễn võ trường lớn nhất thương hội Vạn Trân ở thành Thanh Quang đã tu tập mấy vạn người, hơn nữa còn đang không ngừng trào vào. Những người này, già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái, tu vi cao có, tu vi thấp càng nhiều, nhưng tuyệt đại đa số người lại chỉ là dưới võ tông.
Cái gọi là tu luyện giới không phải chỉ có cao thủ. Dân chúng ở trong này sinh trưởng ở địa phương chỗ nào cũng có, không có chút tu vi, hơn nữa chiếm tuyệt đại đa số. Tựa như thế tục giới, đại đa số người đều là dân chúng bình thường, chỉ có số ít người là người tu luyện. Tu luyện giới cũng như thế, bọn họ chẳng qua là dân bản xứ tu luyện giới, sinh ra đã có được quyền lợi ở lại tu luyện giới mà không giống thế tục giới, cần thông qua từng tầng chọn lựa, đạt được tư cách Bách Triều bảng mới có quyền lợi bước vào tu luyện giới, đương nhiên sau khi khó khăn bước vào tu luyện giới như thế, thân phận bọn họ cũng sẽ đứng ở độ cao vượt qua cư dân bình thường, trở thành đệ tử tông môn mà dân bản xứ tu luyện giới đều hướng tới, hâm mộ.
Mà lần này năm mươi tông môn, trừ một gã ngoại môn trưởng lão phụ trách tuyển nhận đệ tử, còn đi theo không ít nội môn đệ tử. Những nội môn đệ tử này cơ bản đều là xuất thân Bách Triều bảng, sở dĩ tùy tùng mà đến, là lúc ở bổn môn gặp được đệ tử vừa ý, có thể tạo được tác dụng mượn sức. Tựa như đám người Đông Phương Đình, Tuyên Huyên quan hệ với năm người bọn Trần Hạo, có tầng quan hệ này, ít nhất làm năm người bọn Trần Hạo lúc lựa chọn sẽ cân nhắc tông môn chỗ Đông Phương Đình cùng Tuyên Huyên.
Ở trong những nội môn đệ tử này, Ngự Kiếm tông Phạm Phóng rõ ràng trong đó.
Thật sớm, hắn đã sắc mặt âm trầm ngồi ở trên ghế khách quý của Ngự Kiếm tông, cô đơn chờ đợi.
Suốt sáu tháng, ở lúc hắn từ trong Sinh Tử Ấn biết được muội muội bị chém giết, liền hận không thể lập tức làm người chém giết muội muội tan xương nát thịt, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng, bởi vì đệ tử Bách Triều bảng như trước ở trong lịch lãm, mặc dù là lịch lãm đi ra, hắn vẫn phải chịu đựng. Chỉ có thể đợi cho Bách Triều bảng chấm dứt, hắn mới có cơ hội báo thù.
“Tuyển thủ hạt giống Trần Hạo... Ta trái lại muốn xem ngươi có bao nhiêu năng lực, Phượng Hoàng truyền thừa... Hừ! Thật sự trưởng thành lên cũng đừng mơ là đối thủ của ta, huống chi Phạm Phóng ta nào cho ngươi cơ hội trưởng thành?”
Ba ngày trước, ở lúc trưởng lão Ngự Kiếm tông, Tuyên Huyên cùng với ngoại môn đệ tử lần này lịch lãm chạy tới thương hội Vạn Trân, hắn đã từ Thái Tự Cương nơi đó có được tên người chém giết muội muội. Ban đầu hắn cũng không biết Trần Hạo tên là gì, chỉ ở trong Sinh Tử Ấn nhìn thấy lúc muội muội bên bờ cái chết, bộ dáng người chém giết nàng. Bây giờ rốt cuộc đối mặt.
...
“Thùng... Thùng...”
Một vầng mặt trời từ từ mọc lên ở phương đông cùng với tiếng chuông du dương hùng hồn, kết giới diễn võ trường trung tâm thương hội Vạn Trân chậm rãi mở ra, vô số người xem nhất thời ngẩng đầu nhìn phía bầu trời. Rậm rạp người tu luyện phi hành trên không như châu chấu từ xa tới gần, xuất hiện ở trong mắt mọi người, từng cái bóng dáng đều cực kỳ trẻ, biểu cảm trên mặt đều mang theo một tia kích động cùng chờ mong.
Những người này chính là đệ tử Bách Triều bảng từ căn cứ thương hội Vạn Trân tới, ở dưới Liễu Vô Tướng cùng vài tên cao thủ thương hội Vạn Trân dẫn dắt, trực tiếp đáp xuống diễn võ trường đã để trống ra một chỗ đủ để chứa năm ngàn tuyển thủ.
Trần Hạo bọn đệ tử lúc nhìn thấy diễn võ trường rậm rạp người, cùng với diễn võ trường khủng bố đủ chứa mấy chục vạn người, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Loại diễn võ trường cấp bậc này, bọn họ chính là nghe cũng chưa từng nghe, lại càng không cần nói thấy. Nhất là ở trước khi cấm chế của diễn võ trường chưa mở ra, bọn họ ở không trung nhìn tới, nơi này chẳng qua là kích thước nghìn trượng. Nhưng sau khi tiến vào lại phát hiện có động thiên khác, hiển nhiên là dung hợp không gian cấm chế cực kỳ cường đại.
Tầng tầng bậc thang cất cao mà lên, cấu thành từng vòng khán đài hình tròn, chỗ thấp nhất của khán đài trung tâm, bình đài(đài phẳng) hình tròn đường kính chừng ba ngàn trượng, trên bình đài có một chủ lôi đài trung tâm. Bốn phía chủ lôi đài phân bố mười phương tiểu lôi đài.
Nói là tiểu lôi đài nhưng so với toàn bộ lôi đài Trần Hạo từng thấy cũng lớn hơn, lại càng không cần nói là chủ lôi đài lớn vô cùng.
...
“Khí tức thật mạnh... Bách Triều bảng lần này thật là lần mạnh nhất mấy lần gần đây. Nghe nói là theo lần này khu vực di tích Thần Võ mở ra có liên quan, không ít người đạt được truyền thừa cường đại...”
“Phải. Thương hội Vạn Trân lần này chính là kiếm một món lớn. Hai ngày trước tuyên truyền ra ngoài tin tức, chính là có mấy người đạt được thần thú truyền thừa, lấy danh dự thương hội Vạn Trân, hẳn là sẽ không tản chói mắt, kiếm phí vé vào cửa chứ...”
“Đương nhiên sẽ không. Theo tin tức tin cậy, có người đã đạt được Phượng Hoàng truyền thừa cùng Thanh Long truyền thừa. Cái khác tạm thời còn không rõ... Mặc kệ nó, dù sao ta lần này là muốn cược một phen lớn, hắc hắc...”
“Cược nhỏ di tình, cược lớn thương thân. Ta cũng không có vận khí như ngươi, cược nhỏ một chút là được rồi...”
Nhìn chăm chú hơn ba ngàn đệ tử Bách Triều bảng chậm rãi hạ xuống, diễn võ trường rậm rạp đám người, ong ong nghị luận.
Cửa vào diễn võ trường như trước có lượng lớn đám người trào vào.
...
Ánh mắt Phạm Phóng ở nháy mắt đám người Trần Hạo xuất hiện, liền tập trung Trần Hạo. Trên người Trần Hạo khí tức hùng hồn trầm ổn, bộ dáng tuấn tú phi phàm, nếu không phải là kẻ thù mà nói, mặc dù là Phạm Phóng nhìn thấy cũng nhìn không được thầm khen một tiếng, chỉ cần phần thong dong bình tĩnh không giống người thường này đã quả thực có được tư cách mười hạng đầu Bách Triều bảng.
Nhưng giờ phút này ánh mắt Phạm Phóng nhìn Trần Hạo lại tràn ngập sát khí cùng tức giận ngập trời, nếu không phải cực lực khắc chế mà nói, chỉ sợ bây giờ cũng sẽ khiếp sợ đến mọi người. Nhưng mặc dù là như thế cũng làm người bên cạnh hắn đều ghé mắt.
Nhất là Tuyên Huyên cũng vừa chạy tới, càng là khẽ nhíu mày.
Nàng muốn hóa giải, nhưng biết cái này căn bản không có khả năng, chỉ có thể toát mồ hôi vì Trần Hạo, âm thầm cầu nguyện, không nên rơi vào trong tay Phạm Phóng.
Cuối giờ Thìn, đầu giờ Tỵ.
Năm mươi lão giả hạc phát đồng nhan tản ra khí tức khủng bố uy nghiêm cưỡi mây lành đều dừng ở trên đài chủ tịch an vị. Trọng tài mười phương lôi đài cũng đều vào chỗ.
Tổng quản phụ trách Bách Triều bảng lần này, Liễu Vô Tướng từ từ hạ xuống trên chủ lôi đài, trên mặt mang theo mỉm cười như mộc xuân phong, sau khi hơi khom người đối với thính phòng, trầm giọng nói: “Thi đấu xếp hạng Bách Triều bảng lần này chính thức bắt đầu!”
Tê tê tê!
Thanh âm Liễu Vô Tướng chưa dứt, trên chủ lôi đài bỗng xuất hiện năng lượng dao động kịch liệt, từng ánh sáng vàng lóng lánh mà ra, bia tháp màu đen thật lớn bỗng dưng xuất hiện, đứng sừng sững đến chính giữa chủ lôi đài, bốn mặt cùng xuất hiện từng cái tên màu vàng. Bốn mặt hoàn toàn giống nhau, đem người tu luyện chia làm mười tổ. Mười tuyển thủ hạt giống phân biệt chia đến trong mười tổ. Mà giờ phút này, trong mỗi tổ, tên hai người song song do một đường màu vàng nối liền, là đối thủ mỗi người bọn họ trận đấu sắp sửa đối mặt.
“Mười tuyển thủ hạt giống phân loại mười tổ, mỗi tổ ba trăm hai mươi tám người. Tổng cộng ba ngàn hai trăm tám mươi đệ tử. Vòng thứ nhất danh sách đấu loại đối trận đã xác định. Mười phương lôi đài đồng thời mở ra! Bây giờ thi đấu chính thức bắt đầu!”
Theo tiếng dứt khoát lưu loát của Liễu Vô Tướng, trọng tài thập phương lôi đài đều ra sân.
“Tổ thứ nhất, trận đầu, tuyển thủ hạt giống Cao Tiệm Phi Với Dương Uy, mời ra sân!”
“Tổ thứ hai, trận đầu, tuyển thủ hạt giống Mông Nghị với Trần Quân, mời ra sân!”
“Tổ thứ ba, trận đầu, tuyển thủ hạt giống Lãnh Diệc Hàn với Phạm Triết, mời ra sân!”
...
“Tổ thứ mười, trận đầu, tuyển thủ hạt giống Trần Hạo với Cừu Thiên Lí, mời ra sân!”
...
Vù Vù Vù!
Theo thanh âm to rõ của trọng tài thập phương lôi đài vang lên, trên chỗ tuyển thủ, mười bóng người không có bất cứ do dự gì bay lên không, liền bay đến trên lôi đài của mình.
Mười người này rõ ràng là mười tuyển thủ hạt giống. Mà mặt mười người khác đều tái. Trận đầu đấu loại đã gặp phải tuyển thủ hạt giống mạnh nhất, không thể nghi ngờ là cực kỳ xui xẻo, hơn nữa, mười người này đồng loạt đều là ở trong hơn ba ngàn đệ tử, mười người xếp hạng chính giữa. Loại phân phối này tương đương là dựa theo xếp hạng bia tháp chính giữa trở lên là tổ cao cấp, chính giữa trở xuống là tổ cấp thấp. Người mạnh nhất của tổ cao cấp đấu với người mạnh nhất của tổ cấp thấp. Rất hợp lý.
Nhưng bây giờ mười người này tình nguyện mình xếp hạng thấp chút nữa, ít nhất còn có cơ hội biểu hiện.
“Ta nhận thua...”
“Ta nhận thua...”
...
Tuy không cam lòng, nhưng mười người không có ngoại lệ lựa chọn nhận thua.
Loại hình thức phân phối này khiến cho vòng thứ nhất mỗi tổ trên một trăm trận đấu chỉ có hơn mười trận có người lên đài quyết chiến, kẻ khác tất cả đều nhận thua. Không ai dám lấy sinh mệnh của mình đùa giỡn, có thể đi đến bây giờ, kém nhất cũng có thể tiên vào tông môn cấp thấp, chung quy so với biết rõ không thể chiến thắng, còn muốn đi liều mạng, vậy thì quá não tàn...
Mà mười tổ, hơn một trăm người lên đài quyết chiến, người xếp hạng thấp thăng được cực ít, chỉ có bảy người.
Vòng thứ nhất, năm người bọn Trần Hạo thắng toàn bộ, hơn nữa đều chưa ra tay. Vòng thứ nhất chấm dứt đã đào thải một nửa đệ tử, mỗi tổ chỉ còn lại có một trăm sáu mươi tư người.
Kế tiếp, đợt thứ hai hình thức phân phối vẫn giống như vòng thứ nhất, người nhận thua vẫn là đa số. Chẳng qua lần này tổ cấp thấp nhận thua ít hơn mấy lần.
Mười tên tuyển thủ hạt giống như trước là không có cơ hội ra tay. Đạm Đài Liên tổng xếp hạng ba mươi, vừa vặn cùng tổ với Trần Hạo, ở trong tổ thứ mười thuộc về cao thủ hạng ba. Trên cơ bản cao thủ hạng ba của tiểu tổ ở đợt thứ hai đều chưa có cơ hội ra tay. Dương Phàm và Nghê Kiếm Bình, Lý Dật Phong đều ra tay, thắng lợi. Năm người thăng cấp lần nữa.
Sau khi hai đợt kết thúc, mỗi tổ chỉ có tám mươi hai người.
Hình thức phân phối không thay đổi, nhưng vòng thứ ba trừ mười tuyển thủ hạt giống, cơ bản mỗi trận chiến đều không có ai nhận thua. Chênh lệch giữa nhau không quá cách xa, ai cũng muốn lên đài bày ra một chút năng lực thiên phú của mình, để trưởng lão năm mươi tông môn có thể lưu ý một chút. Nếu có thể được tông môn cường đại coi trọng mà nói, tự nhiên càng tốt...
Đạm Đài Liên, Dương Phàm đều là thoải mái thắng được. Nghê Kiếm Bình và Lý Dật Phong thì khó khăn thắng được.
Lúc ba lượt thi đấu chấm dứt, từng tiểu tổ chỉ còn lại có bốn mươi mốt người.
Lúc này, bia tháp màu đen căn cứ ba lượt thi đấu trước đều tự biểu hiện ra chiến lực, chỉ định hai gã yếu nhất trong bốn mươi mốt người của tổ đó tiến hành chiến đấu, người thua bị loại trực tiếp. Người thắng đạt được hạng bốn mươi của tiểu tổ.
Lập tức, liền bắt đầu lượt thứ tư, lượt thứ năm. Rốt cuộc, ở thời điểm sắc trời sắp tối, quyết ra hạng mười tiểu tổ.
Trần Hạo không có cơ hội ra tay, Đạm Đài Liên thoải mái thăng cắp hạng mười tiểu tổ. Lĩnh ngộ chân lý phong thuộc tính, Dương Phàm cũng thoải mái thăng cấp hạng mười. Mà Nghê Kiếm Bình và Lý Dật Phong thì ở lượt thứ năm thua đáng tiếc. Thành tích như vậy, cũng ở trong đoán trước.
Chiến đấu phấn khích thật sự là thi đấu vòng tròn sau hạng mười, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu!
...
Ban đêm, bầu trời đêm như giặt, nhiều vì sao rực rỡ.
Trong biệt viện trên một ngọn núi, trong tu luyện tràn ngập một cỗ khí tức mờ mịt, một gã thiếu niên khoanh chân ngồi, lơ lửng ở giữa không trung, quanh thân lóng lánh quang mang bảy màu rực rỡ, nồng đậm vô cùng. Loại khí tức này rõ ràng là đã lĩnh ngộ ảo diệu vận chuyển ngũ hành tồn tại. Càng kinh người là ở trên đỉnh đầu hắn, loáng thoáng hiện ra một cái sinh vật nối tiếp nhau, tuy chỉ có kích thước mấy trượng, chỉ như một hư ảnh, nhưng làm khí tức của thiếu niên không biết khủng bố hơn bao nhiêu lần.
Sinh vật này nếu có ai nhìn thấy mà nói tất nhiên sẽ khiếp sợ vô cùng!
Thanh Long!
Oành!
Theo khí mờ mịt trên người thiếu niên càng lúc càng đậm, ở khoảnh khắc tăng lên tới đỉnh phong, quần áo trên người thiếu niên nhất thời oành một tiếng rách, trong phút chốc quang mang bảy màu rực rỡ vô cùng lóng lánh ra, toàn bộ phòng tu luyện đều oành đùng đùng chấn động lên, nếu phòng tu luyện này là loại phòng tu luyên của thế tục giới, khẽ phá sẽ liền sụp đổ.
Ngao!
Ngay trong nháy mắt này, đỉnh đầu thiếu niên hư ảnh Thanh Long nối tiếp nhau kia bỗng nhiên bay lên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng long ngâm vang thấu thiên địa.
Mặc dù là cấm chế cường hãn của phòng tu luyện cũng không thể ngăn cản tiếng long ngâm cuồn cuộn truyền ra, trong phút chốc trên đỉnh núi phạm vi mấy trăm dặm đều chấn động hẳn lên, oành đùng đùng, vô số đá từ trên ngọn núi lăn xuống.
Ðộng tĩnh thật lớn làm vô số người tu luyện đều khiếp sợ đi ra khỏi phòng tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.