Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 153: Hung Địa




“Trần Hạo”
Ngay lúc Trần Hạo đang đắm chìm trong khí tức huyền ảo được nửa phút thì Dương Phàm xuất hiện ngay trước bia tháp, cứ nửa phút sau, thân ảnh từng người Nghê Kiếm Bình, Lý Dật Phong, Đạm Đài Liên cũng xuất hiện, tất cả đều mang vẻ kinh ngạc nhìn xung quanh, ánh mắt lại sáng ngời khi nhìn thấy Trần Hạo.
Đạt được tư cách Bách Triều bảng đệ tự, thông qua lệnh bài truyền tống thời gian, vị trí giống nhau. Trên căn bản là dựa theo thực lực đế quốc tiến hành xếp hạng. Mỗi đế quốc xuất hiện theo từng khu vực khác nhau. Nhưng cùng một đế quốc thì các đệ tử sẽ xuất hiện chung một khu vực. Vì lệnh bài của bọn họ là đồng nhất tổ.
Kim quang sáng chói bao phủ Trần Hạo trong năm phút đồng hồ rốt cuộc dần thu liễm và biến mất. Cùng lúc Trần Hạo mở mắt. Bỗng nhiên trên bia tháp lóng lánh ra hai chữ tiên văn mềm rũ xuống chen vào ở vị trí cuối của bia, hai chữ Trần Hạo hiện ra, hào quang lóng lánh dần biến mất.
“Sáu trăm bảy mươi ba!” Trần Hạo khiếp sợ hít một hơi thật sâu, thì thầm trong lòng.
“Chỉ có sáu trăm bảy mươi ba?” Bọn người Dương Phàm cũng ngạc nhiên. Dù không cùng Trần Hạo giao thủ, nhưng không thể nghi ngờ chiến lực Trần Hạo trong năm người là mạnh nhất. Có thể là xếp hạng còn xuống nữa. Hơn nữa, bọn hắn tin tưởng đệ tử Bách Triều bảng vẫn chưa có đầy đủ. Đằng sau tuy là cao thủ xuất hiện không mạnh, nhưng cũng không phải là không được.
Cái tên gọi bách triều bảng nói là trăm vương triều cũng chỉ là cái tên, thực tế là mấy trăm vương triều. Nhưng trên bia tháp chỉ có một ngàn danh dự mà thôi.
Trần Hạo chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay người mỉm cười nhìn thoáng qua bọn người Dương Phàm, ôm quyền chào. Bỗng “vèo” một cái lăng không bay lên.
“Đợi đã Trần Hạo! Không cùng đi sao?”
Bốn người bọn Dương Phàm, người chính giữa hảo ngoại giao Lý Dật Phong liền kêu lên.
“Xin lỗi, ta thích đi một mình...” Trần Hạo nhàn nhạt truyền âm nói, thân ảnh thoáng một cái biến mất tại chân trời.
Dương Phàm và Nghê Kiếm Bình khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. Bất quá đối với Trần Hạo loại cao ngạo không thích cùng đường này lại có sự bất mãn cùng khó hiểu. Đâu thể coi đây là đế quốc Tuyên Võ được. Thiên tài Bách Triều bảng có thể là cả một đoàn đội, chỉ có hợp lực lại có được cường đại mới có thể chống cự được.
Mà Đạm Đài Liên ở lúc Trần Hạo thân ảnh biến mất phía chân trời thì lông mày hơi nhăn lại, càng là khó hiểu... Nàng lại nghĩ Trần Hạo đối với mình đã từng có ý tứ. Nhưng lại khẽ lắc đầu, thở phào một cái, thầm nghĩ: “Có lẽ ta suy nghĩ nhiều...Như vậy càng tốt, cũng không cần ta hao tâm tổn trí cự tuyệt. Ta chỉ cần tại Bách Triều bảng trổ hết tài năng, hắn cũng chỉ là thiên tài của đế quốc Tuyên Võ mà thôi, chỉ xếp hạng sáu trăm bảy mươi ba, còn có những người xếp top mười mạnh gấp bao nhiêu hắn”
Đạm Đài Liên nhìn như tiên nữ thoát tục trên miệng lộ ra mỉm cười, ánh mắt dừng ở mấy cái danh dự trên đỉnh bia tháp, lộ ra một tia cảm xúc không hiểu.
...
“Ta đến!”
Nghê Kiếm Bình hít sâu một hơi, thân hình nhoáng lên đi tới trước phía bia tháp, bàn tay xòe ra lệnh bài áp vào bia tháp. Tâm tình hắn trầm ổn như núi giờ phút này lóng lánh ra một tia chờ mong cùng hồi hộp.
Năm phút sau, tên của hắn ở thứ hạng sáu trăm tám mươi lăm. Thật bất ngờ. Hắn là nhị phẩm võ tông đỉnh phong nhưng lại thấp hơn cả Trần Hạo mười hai hạng.
Tiếp theo là Dương Phàm có thứ hạng sáu trăm bảy mươi tám, Lý Dật Phong bảy trăm bốn mươi hai, Đạm Đài Liên ở gần áp chót một ngàn ba trăm tám mươi ba.
Sau khi bốn người kiểm tra xong danh ngạch của mình, bia tháp đen liền biến mất. Lúc này thần sắc mỗi người trở nên ngưng trọng.
“Hô...”
Dương Phàm đầu tiên khôi phục bình tĩnh, thở dài một hơi, nói: “Chúng ta ở đế quốc Tuyên Võ, trong mấy trăm vương triều cũng chỉ là hạng trung đẳng, coi như là xứng với thực tế. Các ngươi không cần phải nản chí. So với chúng ta, cao thủ những đế quốc mạnh có điều kiện tu luyện tốt hơn nên mạnh hơn chúng ta là bình thường. Nhưng so về thiên phú thì chưa chắc đã hơn chúng ta. Nếu không thì những vương triều khác làm sao có được năm danh ngạch như của chúng ta. Bây giờ chúng ta cùng một nơi xuất phát đi lên, còn có chín tháng thời gian, để xem chúng ta có thể tăng lên tới bao nhiêu...”
Dương Phàm nói đến đây, bỗng nhiên nhìn về phía Lý Dật Phong nói: “Trần Hạo nói đúng, ta cũng muốn một mình lịch lãm rèn luyện! Ngươi bảo trọng!”
Vèo!
Dương Phàm nói xong liền biến thành một đạo hàn quang, như cơn gió biến mất ở phía chân trời.
“D.m!”
Lý Dật Phong nhìn thân ảnh Dương Phàm biến mất liền mắng, nhưng trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm lộ ra một cái kiên định: Chỉ có một mình kinh nghiệm qua sinh tử chém giết mới có thể đột phá đến cực hạn. Chỉ có hắn hiểu rõ Dương Phàm nhất. Khi một mình chiến đấu, chính bản thân mỗi người tự coi là mặt trời, là đỉnh phong, như vậy không còn ai có thể cạnh tranh, như vậy sẽ phát huy được chiến lực mạnh nhất.
“Ta cũng vậy!” Nghê Kiếm Bình nhìn Lý Dật Phong cùng Đạm Đài Liên, khôi phục lại khí tức trầm ổn, mắt lóng lánh ra một sự kiên định, lăng không mà đi.
“Đợi một chút... Các ngươi... Các ngươi đều đi, ta... ta phải làm sao?”
“Cái này...” Lý Dật Phong nheo mắt, nhìn về Đạm Đài Liên dáng người uyển chuyển, tướng mạo tuyệt mỹ, thần sắc xoắn xuýt. Hắn có nhược điểm lớn nhất là đối với mỹ nữ lưu tình, nhất là Đạm Đài Liên càng là mỹ nữ tuyệt sắc, càng là không thể không lưu tình.
“Lý sư huynh...Ta, ta có thể tấn thăng đến Bách Triều bảng hoàn toàn là do vận khí...Ngươi cũng thấy được, ta bài danh cuối cùng. Nếu... nếu có người khinh dễ ta...Chúng ta cùng một chỗ lịch lãm rèn luyện được không? Ta sẽ hoàn toàn không làm liên lụy đến ngươi. Nếu gặp phải kẻ xấu, ngươi giúp ta hạ là tốt rồi...Ta sẽ rất là cảm kích ngươi” Đạm Đài Liên dừng ánh mắt trên Lý Dật Phong, thể hiện làm cho hắn cảm thấy thương tiếc, động lòng.
Nắm bàn tay nhỏ bé của Đạm Đài Liên, Lý Dật Phong hào tình vạn trượng nói: “Được! Có sư huynh ở đây, sẽ không có ai khinh dễ ngươi. Đi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.