Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 131: Tông cấp yêu thú




Hít vào một hơi thật sâu, thân hình Trần Hạo đứng thẳng bất động, ánh mắt nhanh chóng hướng về bốn phía đảo qua, quả nhiên, từng ánh mắt màu đỏ tươi như đèn lồng, vô thanh vô tức xuyên qua sương mù nồng đậm, bắt đầu từ xa tới gần hướng phía hắn bao vây lại.
Một con ma viên thân cao ước chừng hai trượng tản ra khí tức yêu thú khủng bố, rõ ràng so với Kim Cương Ma Viên Vương bình thường cường đại hơn cũng xuất hiện ở trong mắt Trần Hạo, hiển nhiên là vương giả đàn Kim Cương Ma Viên này!
Tĩnh.
Trừ yêu khí nồng hậu không thể che giấu, giờ phút này, không có bất cứ thanh âm nào, nhưng càng là như thế, càng có thể nói rõ trí tuệ của những Kim Cương Ma Viên này có bao nhiêu khủng bố.
Càng làm Trần Hạo hơi kinh ngạc là trong bàn tay thật lớn của Kim Cương Ma Viên Vương nắm một thanh đại kiếm tản ra khí tức sắc bén, ánh mắt màu đỏ tươi, lóng lánh một chút tham lam của loài người, nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật trên ngón tay Trần Hạo. Thân hình cường tráng đứng thẳng như kiếm, đồ chơi giữa hai chân cùng loài người không có gì khác nhau, kéo dài như là cái chân nhỏ thứ ba, nếu không phải đầy người lông xù màu vàng, quả thực cùng loài người không khác nhau, cũng chỉ là thân hình quá mức cao lớn chút.
Trần Hạo trấn định thong dong, làm khuôn mặt xấu đầy nhân tính hóa của Kim Cương Ma Viên Vương khẽ nhíu mày, nhân loại nho nhỏ này rõ ràng khí tức không mạnh, sau khi bị bao vây, sao trấn định như thế, ngay cả tính toán chạy cũng không có? Chẳng lẽ căn bản không sợ mình?
“Thử...”
Kim Cương Ma Viên Vương bỗng nhiên há miệng lộ ra răng nanh rõ ràng so với nhân loại càng thêm bén nhọn, hô ra một tiếng kêu bén nhọn, cùng lúc đó, đại kiếm trong tay như là hạ đạt chỉ lệnh, làm ra một cái tư thế tổng công kích.
“Thử thử...”
Oành Oành Oành!
Trong phút chốc, chung quanh Trần Hạo bốn con Kim Cương Ma Viên đồng thời lộ ra răng nanh bén nhọn, hét lên một tiếng, yêu khí khủng bố mênh mông nhất thời tràn ngập ra, tiếng đạp đất oành oành oành nặng nề, mặt đất nham thạch cứng rắn nhất thời cát đá bay tung tóe, bụi bặm cuồn cuộn, bốn thân hình khổng lồ nhanh như thiểm điện đánh về phía Trần Hạo!
“Cút về!”
Trần Hạo gầm lên một tiếng, như là tiếng sấm nổ vang, không có chút khiếp ý, cuồng bạo vung quyền ra chưởng, cuồn cuộn dung hợp năng lượng như núi như biển bùng nổ.
Oành oành oành oành!
Tiếng quyền cước khủng bố nặng nề cứng rắn va chạm truyền đến, Trần Hạo một cái đối mặt liền đem bốn con vượn ma khổng lồ đẩy lui, nhưng làm Trần Hạo kinh ngạc là bốn con vượn ma sau khi quay cuồng rơi xuống đất, thế mà không dừng lại bất cứ chút nào, thét chói tai, càng thêm hung mãnh vồ tới, một bộ dáng muốn đem Trần Hạo phân thây sống.
“Không hổ là Kim Cương Ma Viên, thân thể thật cường hãn...”
Dưới sự kinh ngạc, Trần Hạo ngược lại càng thêm hưng phấn, thét dài một tiếng, năng lượng quanh thân mãnh liệt mênh mông vận chuyển ra. Trần Hạo căn bản không tính vận dụng bất cứ vũ khí gì, hắn vốn chính là vì tôi luyện, thật sự ở trong chiến đấu nắm giữ ngũ hành vận chuyển, đem loại năng lượng thuộc tính này phát huy đến mức tận cùng. Mấy chục con Kím Cương Ma Viên thân thể cường hãn, tốc độ kinh người này quả thưc chính là đối tượng tôi luyện tốt nhất của hắn!
Rầm rầm rầm!
Trần Hạo quyền ảnh trùng trùng, chưởng ảnh bay bay, hai chân như roi, quanh thân cao thấp đều thành công kích lợi khí. Khi thì giống như sóng biển quay cuồng, lực đạo một tầng tiếp một tầng, tầng tầng chồng chất. Khi thì sắc bén vô cùng xuyên thủng vàng đá. Khi thì dày nặng mênh mông như Thái Sơn áp đỉnh. Khi thì nhẹ nhàng mờ mịt, biến ảo khó dò...
Trong hai phút ngắn ngủn, bốn con Kim Cương Ma Viên đã hoàn toàn bị Trần Hạo áp chế, trở nên không có chút uy hiếp, Trần Hạo một bộ dáng thành thạo. Kim Cương Ma Viên Vương đầu đàn mắt thấy bốn con vượn mà không làm gì được Trần Hạo, nhất thời thử thử kêu mấy tiếng, trong phút chốc, lại có gần mười con Kim Cương Ma Viên càng thêm cường đại gia nhập chiến đấu.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ khủng bố không ngừng truyền đến, Trần Hạo ở trong Kim Cương Ma Viên vây công bỗng nhiên gia tăng gấp ba, ngay từ đầu rất có cảm giác ứng phó không nổi, bởi vì bọn Kim Cương Ma Viên đó công kích cũng không phải là tán loạn, mà là phối hợp tương đối ăn ý, lại tốc độ kinh người, làm Trần Hạo cũng cảm nhận được áp lực thật lớn.
Nhưng theo thời gian chuyển dời, trong đầu Trần Hạo một mảng phát huy trí não, cả người, thể xác và tinh thần hoàn toàn đắm chìm đến trong chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa này.
Nguyên lực cùng tinh thần lực dung hợp, ngũ hành cùng năng lượng nó diễn sinh không ngừng ở trên người Trần Hạo thoáng hiện, biến ảo khó dò.
Làm cho Trần Hạo càng chiến càng dũng!
...
Trên sương mù nồng đậm, một thân hình uyển chuyển lăng không mà đến, khí tức cả người giống như dung nhập đến trong thiên địa, hai mắt lóng lánh tinh quang vù vù, một đạo dao động kỳ dị, nhìn không thấy, sờ không được, như là từng cái xúc tu xuyên thấu sương mù dày đặc có thể hạn chế người tu luyện cảm ứng, nhất cử nhất động trong phạm vi trăm dặm đều trốn không thoát cảm giác của nàng...
Giờ phút này, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm sương mù dày đặc bên dưới, như là nhìn thấu, mang theo một tia kinh ngạc thoang thoáng, thì thào: “Thiên phú chiến đấu của Trần Hạo này lại cường đại như thế... Lâm nguy không sợ, bình tĩnh, luôn có thể ở thời điểm mấu chốt nhất phát ra công kích thích hợp nhất, hóa mục nát thành thần kỳ... Chỗ thiếu hụt duy nhất đó là cảnh giới quá thấp. Chẳng qua, hắn mới chưa đến mười lăm tuổi, bắt đầu tu luyện mới ba năm thời gian... Ngộ tính sẽ tuyệt không kém...”
Nữ tử này chính là Ðông Phương Ðình. Giờ phút này, ba người bọn Trần Hạo, Ðông Phương Tuấn, Ðông Phương Kiếm đều ở trong phạm vi cảm giác của nàng. Hơn nữa, lúc này tuyệt đại đa số tâm thần của nàng đều bị Trần Hạo hấp dẫn. Vốn ở lúc nhìn thấy Trần Hạo bị đàn Kim Cương Ma Viên bao vây, nàng cho rằng Trần Hạo sẽ chạy trốn, lại không nghĩ đến Trần Hạo không sợ chút nào, càng kinh người là đến bây giờ chưa rơi xuống hạ phong chút nào.
“Kim Cương Ma Viên Vương này hiển nhiên đã tiến vào phạm trù yêu thú cấp bảy, tuy là cấp thấp, nhưng cũng có thực lực của cao thủ võ tông hạ phẩm bình thường, Trần Hạo nếu có thể chiến thắng mà nói... Vẫn là không được, ít nhất cảnh giới bản thân cũng cần tăng lên tới bát phẩm võ đế mới có khả năng chiến thắng mấy kẻ kia của đế quốc Tân Tú đường...” Ðông Phương Đình lắc lắc đầu nói.
Tu vi nàng vượt xa thế tục, trong khoảng thời gian này đã đem phạm vi ngàn dặm tra xét một lần. Cảm ứng được vài tên siêu cấp thiên tài xa ở trên ba người bọn Trần Hạo, Ðông Phương Tuấn, Ðông Phương Kiếm. Trong đó một kẻ rõ ràng đã là tu vi võ tông, dựa theo Đông Phương Ðình hiểu biết, hẳn là thủ tịch đệ tử Nghê Kiếm Bình của đế quốc Tân Tú đường, hắn đã tiến vào chỗ sâu sơn của dãy núi Vân Vụ. Còn có hai đạo khí tức cũng cực kỳ cường đại, rõ ràng đều là tồn tại bước nửa chân vào võ tông, nhất là một kẻ trong đó săn giết yêu thú đều là một kích tất sát, chiến lực cực kỳ khủng bố, mặc dù là chống lại Nghê Kiếm Bình cũng không kém chút nào. Hai người này tự nhiên là Lý Dật Phong cùng Dương Phàm. Ba tháng thời gian đều có hy vọng rất lớn tấn thăng đến võ tông. Ba người này không có gì bất ngờ xảy ra liền sẽ chiếm cứ ba cái danh ngạch.
Trừ ba người này, Ðông Phương Ðình còn phát hiện vài tồn tại không thua ba người bọn Trần Hạo chút nào. Tân Tú bảng đến tột cùng ai có thể thắng được, đạt được tư cách dự thi Bách Triều bảng, mặc dù là nàng giờ phút này cũng không cách nào khẳng định.
Đông Phương Kiếm là khẳng định không có hy vọng, tuy nàng cũng đã cho một thanh linh khí bảo kiếm, nhưng ở trong hàng rất nhiều đệ tử thiên tài, rõ ràng thua kém không ít.
Về phần Ðông Phương Tuấn, tuy nàng cho linh kiếm càng thêm cường đại, nhưng vẫn không có hy vọng gì, cảnh giới và chiến lực chênh lệch quá lớn. Lần này chỉ có thể coi là tôi luyện. Chẳng qua, năm sau lại không có bất cứ vấn đề gì. Ngộ tính của Ðông Phương Tuấn vượt xa tuyệt đại đa số thiên tài, năm sau tấn thăng đến võ tông cũng không ngạc nhiên, chỉ xem mấy phẩm.
Chỉ có Trần Hạo gia hỏa lĩnh ngộ ngũ hành vận chuyển lại có một tia khí tức thiên địa này mới có một đường hy vọng. Mấu chốt là xem hắn ba tháng này có thể tấn thăng đến cảnh giới nào.
“Kim Cương Ma Viên Vương sắp muốn ra tay rồi...”
Đúng lúc này, đôi mắt Ðông Phưong Đình tinh quang chợt lóe, thân hình nhoáng lên một cái liền hướng Trần Hạo tới gần, chuẩn bị ở lúc Trần Hạo lâm vào sinh tử nguy cảnh không thể phản kháng ra tay.
“Tới tốt!”
Cả người đẫm máu, Trần Hạo rốt cuộc đợi được Kim Cương Ma Viên Vương ra tay. Giờ phút này, hắn đã đập nát đầu mấy con Kim Cương Ma Viên, hơn mười con bị thương nặng ngã xuống, không có sức đánh nữa.
Võ tông cấp, Kim Cương Ma Viên Vương cuồng nộ rốt cuộc nhịn không được ra tay rồi!
“Ngao!”
Cách xa mấy chục thước, Kim Cương Ma Viên Vương ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm lên giận dữ, đối với đại kiếm cực kỳ ngắn nhỏ so với thân hình khổng lồ của nó, đột nhiên vung lên.
Oành đùng đùng!
Một đạo kiếm quang khủng bố nồng đậm liền mang theo tiếng nổ oành đùng đùng, nhanh như thiểm điện chém về phía Trần Hạo.
Mặt đất nham thạch cứng rắn giữa hai bên nhất thời cuồn cuộn bổ ra, nơi kiếm quang đi qua, bụi bặm cuồn cuộn, đá vụn bay tán loạn, một khe rãnh sâu mấy trượng tốc độ kinh người theo kiếm quang hướng Trần Hạo lan tràn!
Thương!
Cảm nhận được lưc lượng khủng bố đó, sắc mặt Trần Hạo khẽ biến, không dám có chút sơ ý nữa, một đạo kim quang rực rỡ bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay Trần Hạo, rút kiếm, xuất kiếm liền mạch lưu loát!
Oành đùng đùng!
Kim kiếm trong ngũ hành kiếm sắc bén vô cùng bộc lộ sắc bén, kiếm quang huy hoàng đón về phía kiếm quang khủng bố của Kim Cương Ma Viên Vương!
Oành!
Kiếm quang giao nhau, trời rung đất chuyển.
Một người một thú đều tự bạo lui mấy trượng mới ổn định thân hình. Ở giữa hai bên đã xuất hiện một cái rãnh khủng bố rộng một trượng, sâu mấy trượng, thẳng tắp đem hai người nối liền lại. Mà Kim Cương Ma Viên đứng ở bốn phía muốn ùa lên thì bị chấn cho hộc máu bay ngược ra ngoài vô số.
Oành Oành!
Hai tiếng nổ vang hầu như không có khe hở cùng lúc từ dưới thân Trần Hạo cùng Kim Cương Ma Viên Vương bùng nổ, thân ảnh một người một thú nhanh như tia chớp tới gần.
Ðinh đinh đinh... Thương thương thương...
Kim Cương Ma Viên Vương nhe hết răng ra, thần thái dữ tợn điên cuồng, bảo kiếm trong tay đại khai đại hợp rất có cái uy quét ngang thiên hạ, không chút nào cố kỵ chém ra, kiếm quang ngưng tụ yêu lực khủng bố tung hoành tàn sát bừa bãi, bá tuyệt thiên hạ. Mà Trần Hạo thì như là đặt mình trong bão táp, hoàn toàn bị kiếm quang bao phủ, nhưng kim kiếm trong tay hắn lại múa thành một màn hào quang màu vàng, không có chút nhượng bộ, nghênh đón Kim Cương Ma Viên Vương mà lên, nháy mắt ngắn ngủi, một người một thú liền đánh giáp lá cà.
Kiếm khí khủng bố tàn sát bừa bãi nhanh chóng làm cho máu thịt bay tứ tung.
Trần Hạo còn chưa từng chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa như thế, Kim Cương Ma Viên Vương này không những lưc lượng khủng bố, tốc độ tương tự làm Trần Hạo khiếp sợ, thân hình khổng lồ ở dưới tình huống đánh giáp lá cà không bị Trần Hạo linh hoạt trói buộc. Làm Trần Hạo cảm thấy áp lực thật lớn, khí huyết bốc lên, nhưng càng như thế, Trần Hạo ngược lại càng là nhiệt huyết sôi trào, chiến ý mênh mông!
Trần Hạo có một loại minh ngộ, chỉ cần có thể đem nghiệt súc này đánh bại, thực lực của hắn sẽ nâng cao một bước.
Thân ảnh một người một thú ở trong kiếm khí tung hoành khủng bố lên lên xuống xuống, thời gian chốc lát sau làm cho phạm vi trăm trượng vết thương đầy mắt, khe rãnh tung hoành.
Trong hư không, ngay cả tu vi cao tuyệt Đông Phương Đình cũng đã ngừng thở, một đôi mắt đẹp lành lạnh trợn rất lớn. Nàng có thể rõ ràng phán đoán ra, Kim Cương Ma Viên Vương ở trên lực lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, tốc độ cũng không kém chút nào, nhưng ở dưới loại áp lưc cực lớn này, Trần Hạo lại có thể không chút rơi xuống hạ phong, khóe miệng rõ ràng tràn ra máu tươi, nhưng một kiếm so với một kiếm càng thêm sắc bén!
Cả người thể xác và tinh thần phảng phất hoàn toàn dung nhập đến trong chiến đấu, không ngại sinh tử, càng chiến càng dũng!
Một khắc đồng hồ!
Hai khắc đồng hồ!
Ba khắc đồng hồ!
Nửa canh giờ!
Một người một thú chiến đấu suốt nửa canh giờ, trên thân mỗi kẻ đều che kín miệng vết thương, cả người đẫm máu nhưng vẫn bất phân thắng bại.
“Con yêu thú này yêu lực hùng hồn, thể lực kéo dài, khí tức quanh thân đã trăm sông đổ về biển, vạn lưu quy tông. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ thua sẽ là Trần Hạo...” Đông Phương Đình khẽ nhíu mày thầm nghĩ: “Chẳng qua, Trần Hạo này chiến lực quả thực không giống người thường, rõ ràng chỉ là ngũ phẩm võ đế, nhưng khống chế nguyên lực lại đạt tới cảnh giới nhập vi, uy lực càng thêm kinh người, thật là kỳ quái... Có trận chiến đấu này rèn luyện, hẳn là có thể đột phá đến lục phẩm chứ?”
Cảm ứng khí tức của Trần Hạo, Đông Phương Đình suy tư nói, mặc dù là nàng đối với Trần Hạo cảm giác cũng là lạ, nhất là uy lực nguyên lực nở rộ ra kia của Trần Hạo làm cho nàng rất kỳ quái, nàng cũng từng cẩn thận cảm ứng nguyên lực của Trần Hạo, thật là nguyên lực dung hợp một tia ngũ hành thuộc tính, trừ cái đó ra liền không cảm giác được chỗ đặc thù, nhưng dựa theo trình độ cô đọng cùng hùng hồn của nguyên lực, như thế nào cũng không nên có được uy lực lớn như thế. Nhưng lực lượng Trần Hạo lại vượt qua cảnh giới của bản thân mấy phẩm...
Nhưng càng làm cho Ðông Phương Ðình kinh ngạc lại vẫn ở phía sau...
Theo thời gian chuyển dời, ban đầu Đông Phương Ðình cho rằng Trần Hạo thể lực sẽ bắt đầu chống đỡ hết nổi mà thua, nhưng không nghĩ tới, Trần Hạo càng chiến càng dũng, dần dần công kích của Kim Cương Ma Viên Vương lại không thương tổn đến trên người hắn nữa, chỉ như thế, còn chưa tính. Nhưng... Đông Phương Ðình lại bỗng nhiên phát hiện, không có miệng vết thương mới gia tăng, vết thương kiếm giăng khắp nơi trên người Trần Hạo lại bắt đầu giảm bớt!
Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ sức khôi phục thân thể của Trần Hạo đã đến trình độ kinh người như thế?
Lúc trước là miệng vết thương không ngừng tăng mới làm Ðông Phương Đình chưa lưu ý vấn đề trên người Trần Hạo bao nhiêu miệng vết thương, nhưng bây giờ...
“Chẳng lẽ hắn có bất tử huyết mạch?” Ðông Phương Ðình thì thào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.