Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 128: Thanh lãnh như nguyệt




“Thư Nhã tổng quản, ngươi nói!” Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mấy người điêu khắc mà thôi, Trần Hạo thật muốn làm mà nói, căn bản không cần thời gian gì liền có thể hoàn thành. Hơn nữa có thể kiếm một món lớn, cớ sao không làm? Nhưng Thư Nhã nói hiển nhiên rất phục đám đông, làm cho mấy lão đầu đều im lặng xuống. Cái này cũng làm Trần Hạo nhận thức được phân lượng của Thư Nhã.
“Tốt, vậy Thư Nhã cứ nói. Lấy điêu kĩ của Trần Hạo tiểu huynh đệ đúng là hiếm thấy, theo Thư Nhã hiểu biết, chỉ sợ chỉ có hơn trăm năm trước, vô danh lão nhân oanh động toàn bộ đông đại lục, ở trên ngươi. Đáng tiếc, vô danh lão nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, đã chừng trăm năm thời gian chưa xuất hiện...”
“Đúng, đúng. Tác phẩm điêu khắc của vô danh lão nhân, lão phu từng gặp, quả thực tuyệt thế vô song, khó có ai hơn. Theo ghi chép, dưới đao của vô danh lão nhân, thiên hạ không có gì không thể điêu khắc, mặc dù là bảo kiếm thiên chuy bách luyện, không gì không phá đươc, thậm chí linh khí ở dưới đao của hắn đều giống như đậu phụ, có thể dễ dàng điêu khắc ra bất cứ phù văn, đồ án nào... Ðáng tiếc, đến bây giờ cũng không có ai biết tên thật sự của vô danh lão nhân, lại càng không cần nói tung tích nơi nào...” Mộc lão đầu nói.
“Vô danh lão nhân?” Trần Hạo lúc nghe đến câu “Thiên hạ không có gì không thể điêu khắc” của Mộc lão đầu, hai mắt lóng lánh ra một vầng tinh quang, tâm thần hung hăng run rẩy một cái. Làm cho hắn có loại cảm giác mãnh liệt, vô danh lão nhân này hơn trăm năm trước rất có thể cùng phụ thân thần bí của mình có liên quan. Phụ thân truyền thụ hắn điêu kĩ cũng có có thể là từ vô danh lão nhân!
“Không sai. Vô đanh lão nhân là tinh thần thủy tổ luyện khí điêu khắc giới, đã là nhân vật thần thoại vô số người thờ phụng. Trong thiên hạ truyền lưu mấy kiện trân phẩm của vô danh lão nhân, đều là vật báu vô giá! Cũng không phải là đơn thuần giá trị cất chứa, mà là tác phẩm của vô danh lão nhân nghe nói đều ẩn chứa thiên đạo pháp tắc, đối với người tu luyện có diệu dụng vô cùng. Mà điêu kĩ của ngươi... Thư Nhã có thể cảm giác đã vượt qua bậc điêu khắc đại sư bình thường... Cho nên Thư Nhã t́hành tín hy vọng ngươi có thể làm thủ tịch điêu khắc đại sư phòng đấu giá Tuyên Võ chúng ta! Lấy điêu kỹ của ngươi tất nhiên có thể mang đến cho đế quốc chúng ta ích lợi thật lớn...”
“Cái này... Thư Nhã tổng quản, điêu khắc chỉ là sở thích của ta. Ta chỉ ở võ đạo, thứ...”
“Trần Hạo huynh đệ, đừng vội, chờ Thư Nhã nói xong. Thư Nhã tự nhiên biết, võ đạo mới là ngươi theo đuổi. Thủ tịch điêu khắc đại sư theo như lời Thư Nhã, địa vị tôn sùng, tuyệt sẽ không dễ dàng ra tay. Một năm rưỡi có thể cũng sẽ không ra tay một lần. Ngươi không muốn ra tay, chúng ta sẽ tuyệt không miễn cưỡng, ngươi là hoàn toàn tự do. Hơn nữa, Thư Nhã cam đoan có thể mang đến cho bản thân ngươi tài phú cực lớn để ngươi tu luyện càng thêm xuôi gió xuôi nước...”
“Khụ khụ... Thư Nhã tổng quản, cái này sợ là không được nhỉ? Mấy người chúng ta chính là còn đang chờ... Biện pháp này của ngươi như thế nào cũng phải...”
“Các vị tiền bối đừng lo. Các ngươi muốn điêu khắc cái gì, dùng cái gì điêu khắc, bàn với sư tỷ của ta là được. Trước khi thi đấu tân tú bắt đầu, ta tận lực giúp các ngươi làm xong. Mỗi người hạn một kiện. Như thế nào?” Trần Hạo nói.
“Ðược được...” Đám người Mộc lão đầu nhất thời hưng phấn mà nói.
“Về phần lời của Thư Nhã tổng quản, nếu thật sự là như thế mà nói, thật ra cũng có thể, cũng bàn bạc cụ thể với sư tỷ của ta đi... Ðây là sư tỷ của ta, Vân Phi Yên, tổng quản thương hội Lưu Vân vương quốc Trấn Nguyên chúng ta”
Trần Hạo nói xong liền đem Vân Phi Yên vẻ mặt dại ra bên người đẩy lên phía trước, giới thiệu cho mọi người.
Vân Phi Yên rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, mỉm cười với mọi người, nói: “Hôm nay đã muộn, giữa trưa ngày mai Phi Yên lại đến phòng bán đấu giá, bàn với Thư Nhã tiền bối và các vị tiền bối như thế nào?”
“Ðược, được, không thành vấn đề...” Vài vị lão nhân vội vàng đáp.
“Ðược, vậy ngày mai gặp” Thư Nhã mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay Vân Phi Yên, nói.
...
Trở lại chỗ ở, sau khi bỏ rơi Ðông Phương Tuấn cùng Ðông Phương Kiếm hai người, vẫn đè nén kích động trong lòng, Vân Phi Yên sau khi theo Trần Hạo đi vào phòng, nhất thời ôm cổ Trần Hạo, không kịp Trần Hạo phản ứng, “Chụt” một tiếng liền ở trên mặt Trần Hạo hôn một cái, nói: “Sư đệ, ngươi quá lợi hại... Thật tốt quá... Sư tỷ hận không thể lấy thân báo đáp...”
“Khụ khụ...“ Trần Hao sờ sờ mặt bị Vân Phi Yên hôn qua, nói: “Sư tỷ, ngươi có thể đừng nhiệt tình như vậy hay không?”
“Hi hi... Xấu hổ rồi? Ngươi cũng đừng cho rằng sư tỷ là nữ nhân tùy tiện, sư tỷ chỉ đối với người mình thích mới sẽ nhiệt tình... Ngươi ánh mắt gì? Sư tỷ cho tới bây giờ, cũng chỉ thích một mình ngươi mà thôi... Ta nói thích là tỷ tỷ thích đối với đệ đệ, đừng hiểu lầm. Sư tỷ cũng không muốn cùng Tiểu Vũ tranh ngươi... Hi hi... Ðược rồi, không đùa nữa, nói chính sự đi. Ngươi có yêu cầu gì nói cho sư tỷ, ngày mai lúc đàm phán, ta dễ có cái mấu chốt...”
“Cam đoan ta tuyệt đối tự đo, đây là thứ nhất. Thứ hai, mấy vị lão giả đó cần điêu khắc, toàn bộ tiếp được, giá tham chiếu hôm nay bán đấu giá, có thể hơi thấp hơn một chút. Toàn bộ thu nhập, cá nhân ngươi cầm 5%, cái khác, đưa cho Tiêu lão của Tiêu gia. Thứ ba, thời điểm bàn với Thư Nhã, làm ích lợi lớn nhất nên nàng sẽ tin tưởng ta không ít. Ngươi chủ yếu cân nhắc ích lợi lâu dài của vương quốc, ví dụ như thương hội Lưu Vân cùng phòng đấu giá Tuyên Võ đạt thành hiệp nghị như thế nào..v..v.., lấy ta làm lợi thế, tin tưởng của nàng sẽ đáp ứng”
Làm cho Vân Phi Yên kinh ngạc là Trần Hạo không cần suy nghĩ, liền dứt khoát lưu loát nói, hơn nữa nói thẳng đến trên tâm khảm nàng.
“Tốt. Bao ngươi hài lòng... Nghĩ chút nữa, còn có bổ sung không?” Vân Phi Yên chăm chú nhìn Trần Hạo, sau khi ngây người ngắn ngủi, nói.
“Không có. Ðúng rồi, sư tỷ bảo Thư Nhã đó giúp ta sưu tập tư liệu của vô danh lão nhân, càng chi tiết càng tốt...”
“Ừm. Không thành vấn đề. Sư đệ, vậy có thể bắt đầu rồi chứ?”
“Bắt đầu cái gì?” Nhìn Vân Phi Yên ghé tới, mà khuôn mặt xinh đẹp cười đến cực kỳ quyến rũ, Trần Hạo vội vàng né tránh về phía sau, nói.
“Ngươi chính là đáp ứng giúp ta điêu khắc tử kinh ngọc bội...”
“Ngươi qua ngày mai nói sau. Chờ đường chủ, Hoàng đại thúc bọn họ hẳn là một thời gian nữa sẽ từ hoàng cung đế quốc trở lại, ngươi cùng bọn họ thương lượng. Bon họ ngày mai về vương quốc, đến lúc đó bản thân ngươi trở về, sợ là nguy hiểm. Ðêm nay ta phải giúp Tiểu Mặc
“Còn có Tiểu Tình!” Vân Phi Yên nói.
“Ừm. Vậy đi Phương Tình sư tỷ nơi đó trước đi. Ngươi dẫn ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.