Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 127: Không ghi thù




Ðấu giá hội đến bây giờ từ sau khi cùng Đông Phương Tuấn đấu võ miệng liền không còn nói chuyện, không rên một tiếng, giờ phút này Đông Phương Kiếm nghe được Ðông Phương Tuấn nói, do dự một lát, nhìn về phía Ðông Phương Tuấn, nói: “Ngươi thực không tranh gia chủ với ta?”
“Tranh cái rắm, Đông Phương Tuấn ta là rồng phượng trong loài người, sớm hay muộn một ngày sẽ bay cao chín tầng trời, giống cô cô của ta, vương quốc Trấn Nguyên nho nhỏ nào sẽ là điểm cuối của Ðông Phương Tuấn ta? Cho mượn hay không?”
“Mượn cũng có thể. Gọi ta một tiếng ca!”
“D.m!”
“Không gọi không bàn nữa. Không cần nói lão tử bụng con gà con, nếu ngươi với ta đổi vị tri, ngươi khẳng định so với lão tử càng ác hơn! Bây giờ nói ra, trước kia xóa bỏ, Đông Phương gia có Ðông Phương Kiếm ta, trường thịnh không suy!”
“Mẹ... Hai vạn ba!” Ðông Phương Tuấn hùng hùng hổ hổ ở thời điểm Thư Nhã báo ra lần thứ hai, vội vàng ra giá, lập tức nhìn về phía Ðông Phương Kiếm, vẻ mặt không cam lòng, tiếng như muỗi kêu, hàm hàm hồ hồ, kêu một tiếng “Ca”. Dù là thính lực biến thái của Trần Hạo cũng chưa nghe rõ, thằng cha này đến cùng là gọi “Ca” hay là “Lăn”, hay là “Chơi”...
Nhưng Đông Phương Kiếm lại cười đắc ý, nói: “Cho ngươi mượn”
“Thái giám chết bầm, đến đến đến, phóng ngựa lại đây, tiếp tục ra giá, Ðông Phương Tuấn ta phụng bồi đến cùng!” Ðông Phương Tuấn nhất thời kiêu ngạo vô cùng nói. Dưới sự đắc ý, trước mặt vô số người cũng đem từ thái giám gọi ra.
“Dmm! Thi đấu tân tú đừng để ta gặp được các ngươi, nếu không gặp một tên chết một đứa! Hai vạn rưỡi!” Âm Phong Hàn tức đến cả người phát run, tức giận nói, thanh âm càng thêm bén nhọn chói tai.
Toàn bộ đại sảnh bán đấu giá đều nhịn không được bộc phát ra từng đợt cười vang.
“Loại chim cũng không có, bớt nói đi... Hai vạn sáu!” Ðông Phương Tuấn kiêu ngạo không có cực hạn, kêu gào ra giá lần nữa.
“Ngươi ngươi... Ba vạn!”
“Lão tử còn sợ ngươi hay sao? Ba vạn mốt!”
Ðông Phương Tuấn lần này sau khi ra giá song, nhất thời mặt lại đau khổ nhìn về phía Trần Hạo, cảm giác không diễn được, chuyển hướng Vân Phi Yên, hạ giọng nói: “Vân sư tỷ... Mượn chút đan dược được không? Gặp phải thằng ngu này, khẳng định là theo ta tới cùng... Cam đoan trả, cô cô của ta đến liền trả, mang lợi tức cũng được...”
“Ðáng giá sao? Cái áo quý này tuy không tồi, nhưng cũng không đáng giá ba vạn, bây giờ cũng hơn ba vạn rồi...” Vân Phi Yên nói.
“Ðáng giá! Chỉ cần thích là đáng! Cho ta mượn đi...”
“Ra giá đi!” Vân Phi Yên hơi do dự, vẫn là gật gật đầu, nói.
“Ba vạn tư!” Ðông Phương Tuấn sau khi Âm Phong Hàn ra giá ba vạn ba, nhất thời mười phần sức mạnh nói: “Tiếp tục tiếp tục, gia cùng chỉ còn có đan được. Trực tiếp kêu ra giá chót của ngươi đi, đừng tra tấn lỗ tai mọi người nữa...”
Vừa nghe Ðông Phương Tuấn nói như vậy, bán đấu giá đại sảnh mọi người nhất thời cảm thây rất đạo lý. Giọng nói đó thật là lực sát thương quá lớn.
“Ra giá chót, ra giá chót!”
“Ðừng trì hoãn thời gian mọi người, đừng giày vò chúng ta...”
“Ha ha ha...”
Nhất thời không ít người ồn ào nói.
“Ngao...” Bỗng nhiên Âm Phong Hàn bén nhọn to rõ kêu một tiếng, hiển nhiên tức giận đến sôi lên, chưa từng có ai có thể đem hắn tức tới như vậy, giờ khắc này, hận ý của hắn với Ðông Phương Tuấn hoàn toàn triệt để vượt qua Trần Hạo, nếu không phải phòng đấu giá quy tắc hạn chế động khẩu không động thủ thì hắn bây giờ khẳng định lao ra, cưỡng chế lửa giận, sau khi hét lên một tiếng, Ấm Phong Hàn cũng không muốn mọi người cười nhạo hắn nữa, lành lạnh kêu ra giá quy định: “Bốn vạn!”
“Bốn vạn mốt?”
“Thành giao, thành giao...” Thư Nhã còn chưa nói, không ít người đã hô.
...
Cuối cùng Đông Phương Tuấn lấy siêu giá cả bốn vạn mốt mua được áo báu. Sau khi lên đài lĩnh áo báu, càng là vẻ mặt hớn hở đắc ý nhìn phương hướng Âm Phong Hàn, trước mặt mọi người nhỏ tinh huyết, mặc ở trên người, diễu võ dương oai kích hoạt trận pháp của áo báu, uy phong lẫm liệt bay trở về chỗ ngồi.
Trần Hạo từng thấy mắng người, nhưng mắng người giống Ðông Phương Tuấn làm cho người một nhà hết giận còn kẻ địch tức chết như vậy thì lại chưa từng thấy.
Không thể không nói Ðông Phương Tuấn một phen này, ít nhiều có chút khiến Trân Hạo trút giận. Ít nhất đối tượng Ðông Phương Tuấn đả kích là vừa vặn đả kích hắn. Trần Hạo đương nhiên cũng rõ ràng, Đông Phương Tuấn kiêu ngạo trừ bản tính, ít nhiều có chút ỷ thế vào của cô cô hắn.
...
“Vật phẩm thứ mười ba, tin tưởng mọi người nhìn thấy hàn ngọc tinh bình hẳn là đã đoán được là đan dược đặc thù, thứ không thể mở ra cho các vị quan sát, bởi vì đan dược trong bình hàn ngọc tinh này chính là trân phẩm khó gặp, mở ra một lần, dược lực liền phát huy một tia. Ðây là Cửu Chuyển Đế Vương đan!”
Thời điểm Thư Nhã vừa nói ra Cửu Chuyển Đế Vương đan, rầm một cái, liền dẫn bạo toàn bộ sảnh bán đấu giá.
“Cửu Chuyển Đế Vương đan... Thế mà bán linh dược cấp bậc này?”
“Cái đệch... Cửu Chuyển Đế Vương đan nghe nói chỉ có luyện đan đại sư võ thần cảnh mới có thể cô đọng... Trời...”
“Không hổ là bán đấu giá cấp đế quốc, quả nhiên lợi hại!”
“Ðan dược này ta muốn!” Trong ghế lô vô số thiên tài đệ tử bát phẩm võ đế cấp, trong mắt lóng lánh ra hào quang cực nóng, nắm chặt nắm tay nói.
“Không cần kinh ngạc, đây là phòng đấu giá Tuyên Võ chúng ta, chuyên môn chuẩn bị cho thiên tài đệ tử thi đấu lần tân tú này. Ðế cấp bát phẩm đến đế cấp cửu phẩm là vách ngăn khó khăn nhất của cảnh giới đế cấp, mặc dù là thiên tài đệ tử bị vây một hai năm cũng bình thường. Tin tưởng tuyệt đại đa số đệ tử đạt được tư cách thi đấu tân tú, còn chưa tấn thăng đến cửu phẩm đế cấp nhỉ? Chỉ có ba tháng thời gian, muốn đột phá đến cửu phẩm sao? Cửu Chuyển Đế Vương đan sẽ giúp được 50% đạt được cửu phẩm! Giá khởi điểm ba vạn! Mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một ngàn. Bắt đầu đi!”
Cửu Chuyển Đế Vương đan xuất hiện liền đem phòng đấu giá dẫn bạo. Như Thư Nhã nói, đệ tử đạt được tư cách thi đấu tân tú, 99% đều dưới bát phẩm võ đế, cửu phẩm võ đế cực kỳ hiếm thấy. Chính là trong ghế lô đế quốc Tân Tú đường, trừ thủ tịch năm đại điện, năm tên khác đều lộ ra ánh mắt cực nóng. Tuy mọi người đều rõ ràng, lợi dụng đan dược tăng lên cảnh giới xa không có vững chắc như tự mình lĩnh ngộ đột phá vách ngăn. Nhưng tương đối với ba tháng sau thi đấu tân tú mà nói, không thể nghi ngờ cũng là một con đường tắt. Nếu có thể bằng vào Cửu Chuyển Ðế Vương đan tấn thăng đến cửu phẩm võ đế, chính là giết vào top năm, trùng kích Bách Triều bảng cũng có khả năng.
Ai không động lòng?
Nhưng giá khởi điểm ba vạn lại đem hơn một nửa thiên tài đệ tử trong ghế lô đập chết.
Vương quốc Trấn Nguyên ở trong ba mươi hai nước chư hầu thuộc loại quốc gia trung hạ thường cho ba người bọn Trần Hạo chỉ mới một vạn viên. Có thể tới ba vạn, tuyệt đối là vương quốc xếp hạng top mười đại hành tinh so sánh với vương quốc mà nói, còn yếu hơn một chút, có thể có mấy cái đạt tới ba vạn đã không tệ rồi.
Mạnh nhất hẳn là đệ tử đế quốc Tân Tú đường.
“Ba vạn rưỡi!”
Bị Trần Hạo chọc giận đến hộc máu ba đấu, giờ khắc này Di Minh Hạo cũng nhịn không được nữa ra tay. Chiến lực cường hãn, hắn bây giờ tự tin có được năng lực trùng kich Bách Triều bảng, nhưng không có tuyệt đối nắm chắc, nhất là lúc vừa rồi nhìn thấy mười đại cao thủ đế quốc Tân Tú đường, càng thêm dao động lòng tin của hắn. Tuy hắn thiên phú kinh người, ở tối hôm qua thành công đột phá đến thất phẩm võ đế nhưng vẫn không có nắm chắc.
Nhưng Cửu Chuyển Đế Vương đan xuất hiện lại làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào hẳn lên. Ba tháng thời gian, bằng vào thiên phú của hắn, có hy vọng rất lớn tấn thăng đến bát phẩm võ đế, như vậy bằng vào Cửu Chuyển Ðế Vương đan có thể tấn thăng đến cửu phẩm võ đế, ai còn có thể chống lại hắn?
Hơn nữa, thân là vương quốc Ðại Kiền thực lực xếp hạng top ba trong ba mươi hai nước chư hầu, lại có được thân phận thái tử, hắn có tài lực người khác không có.
Không tiếc mọi giá, đấu được tới tay!
Nghe được Di Minh Hạo ra giá, vẫn bình tĩnh, khóe miệng Trần Hạo bỗng nhiên hơi cong lên, lộ ra một nụ cười tà mị. Nhưng lại chưa ra giá.
“Ba vạn sáu!”
Ghế lô đế quốc Tân Tú đường truyền ra một thanh âm.
“Ba vạn bảy!”
Ghế lô đế quốc Tân Tú đường lại truyền ra thanh âm một thiên tài đệ tử khác.
“Năm vạn!” Di Minh Hạo dứt khoát lưu loát nói, tuy không biết đệ tử đế quốc Tân Tú đường có bao nhiêu ban thưởng, nhưng năm vạn nghĩ đến đã là tới mức cuối cùng.
Quả nhiên, ở thời điểm Di Minh Hạo tăng lên tới năm vạn, đệ tử đế quôc Tân Tú đường ngắn ngủi trầm mặc xuống.
“Năm vạn mốt!”
Ở thời điểm Thư Nhã báo ra lần đầu tiên, mới ra giá lần nữa.
...
“Sư tỷ, ngươi còn có bao nhiều đan dược?”
“Ngươi muốn?”
“Không muốn. Nhưng ta muốn đấu. Báo giá chung quy cần trong lòng có tính toán, để ngừa vạn nhất. Ta bình thường không ghi thù, báo không được không có cách nào, chỉ có thể nhớ. Có thể báo đương nhiên đều là lập tức báo” Trần Hạo ngưng thanh thành tuyến nói.
“...” Vân Phi Yên trừng mắt nhìn Trần Hạo một cái, lập tức nói: “Tính cả ngươi, mười lăm vạn là cực hạn. Sư tỷ những cái này chính là muốn mua đồ dùng...”
“Yên tâm. Thất thủ mà nói, điêu khắc thêm hai kiện là đủ rồi” Trần Hạo mỉm cười, nói.
...
“Sáu vạn!” Di Minh Hạo nổi bão lần nữa, tăng lên chín ngàn.
“Sáu vạn lần đầu tiên! Còn có người ra giá không? Cơ hội chính là chỉ có một lần... Sáu vạn lần thứ hai...”
Ðệ tử đế quốc Tân Tú đường hiển nhiên lấy không ra hơn sáu vạn. Toàn bộ phòng đấu giá cũng không có ai ra giá nữa.
Nhưng ngay tại thời điểm Thư Nhã mắt thấy sắp kêu ra lần thứ ba thành giao, thanh âm Trần Hạo lại thản nhiên nhẹ nhàng đi ra: “Sáu vạn mốt!”
“Hừ! Ðã sớm biết tiểu tử ngươi sẽ đến cái bộ này, có gan ngươi cứ thêm, nhà giàu mới nổi mà thôi... Bảy van!” Sắc mặt Di Minh Hạo nhất thời âm trầm nói. Trước khi đấu giá hắn đã nghĩ đến, Trần Hạo có thể muốn trả thù. Dù sao, Trần Hạo chính là phát tài một món tiền. Nhưng hắn tính gắt gao Trần Hạo nhiều nhất cũng chỉ hơn sáu vạn đan được một chút mà thôi.
“Bảy vạn mốt”
Nhưng làm Di Minh Hạo không nghĩ tới là Trần Hạo lại tiếp tục ra giá.
“Tám vạn!” Di Minh Hạo khẽ cắn môi, hung tợn nói: “Có gan ra tiếp?”
“Tám vạn mốt!” Trả lời Di Minh Hạo là thanh âm khinh thường của Trần Hạo, không nhiều không ít, mỗi lần chỉ thêm một ngàn, bày rõ chính là cùng Di Minh Hạo không qua được.
“Chín vạn! Bản thái từ trái lại muốn xem ngươi có bao nhiêu của cải! Đừng quên, ngay tại chỗ không lấy ra được chính là vi phạm quy tắc phòng đấu giá! Hừ!”
“Yên tâm. Ta căn bản khinh thường dùng loại đan dược này tăng lên chính mình, mua chơi chút ném cũng không có gì. Chín vạn mốt!” Thanh âm Trần Hạo rất bình tĩnh, nhưng càng là bình tĩnh càng làm cho Di Minh Hạo giận sôi lên. Trần Hạo nếu không đấu nữa, hắn sáu vạn có thể đấu tới tay. Nhưng bây giờ lại cứng rắn nhiều ra ba vạn. Mặc dù là hắn cũng đau lòng vô cùng...
“Mười vạn! Ngươi ra nữa, bản thái tử liền từ bỏ”
“Tùy tiện, mười vạn lẻ một ngàn”
“Ngươi... Mười vạn lẻ hai ngàn!
“Ồ? Không phải muốn từ bỏ sao? Đến cực hạn rồi? Ðường đường thái tử, ngay cả ta nhà giàu mới nổi này còn không bằng? Mười một vạn!” Trân Hạo tràn ngập khiêu khích cùng châm chọc nói.
“Mười một vạn mốt!” Di Minh Hạo muốn hộc máu. Đến bây giờ luận đến hắn thêm một ngàn, Trần Hạo bão nổi.
“Mười hai vạn!”
“Mười hai vạn mốt!”
...
“Mười lăm vạn!”
Ở thời điểm Trần Hạo nâng đến mười lăm vạn, Di Minh Hạo yên lặng một lát, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ, nghiến răng nghiến lợi kia ở cách vách truyền đến. Cái này đã là cực hạn Trần Hạo có thể lấy ra, tương tự cũng sắp đến cực hạn của Di Minh Hạo.
Vân Phi Yên đã sớm kéo Trần Hạo ngăn cản, nhưng Trần Hạo cứng rắn không nghe. Bây giờ, thấy Di Minh Hạo chống đỡ hết nổi, Vân Phi Yên cũng khẩn trương. Trái lại Trần Hạo vẫn trấn định tự nhiên.
Quả nhiên, ở thời điểm Thư Nhã gọi đến lần thứ hai, Di Minh Hạo từ trong kẽ răng nặn ra thanh âm, nói: “Mười lăm vạn... mốt!”
“Chúc mừng chúc mừng! Thái tử chính là thái tử, quả nhiên tài đại khí thô, ta nhà giàu mới nổi này, thiệt tình không bằng. Ta từ bỏ...” Trần Hạo cao hứng phấn chấn nói.
“Ðắc ý đi! Tân Tú bảng gặp được ngươi, bản thái tử sẽ đem thiên đao vạn quả!”
“Như nhau thôi”
...
Đấu giá hội đến thời gian chạng vạng mới chấm dứt, tuy lại xuất hiện không ít linh khí, nhưng Trần Hạo lại không ra tay. Ở thời điểm sắp rời khỏi phòng đấu giá, Thư Nhã cùng mười mấy lão giả nhất thời vội không đợi được đem Trần Hạo bao vây lại.
“Tiểu huynh đệ, ta là Lý gia tổng quản...”
“Tiểu huynh đệ, ta là Mộc gia...”
Mấy lão đầu xông tới tranh nhau tự giới thiệu, từng khuôn mặt già nua như là hoa cúc nở rộ, cười đến sáng lạn, thân thiết vô cùng kéo Trần Hạo, muốn cướp đi tới gia tộc của mình đầu tiên. Những lão giả này mỗi người đều là thân phận hiển hách, tu vi cao thâm, cũng đều là nhân vật cầm quyền chuyên môn phụ trách mua đồ của gia tộc mỗi người, thấp nhất cũng đến cảnh giới cửu phẩm võ đế, ba lão gia ba đại gia tộc đứng đầu đế quốc càng là đến cảnh giới võ tông.
Ở khi bán đấu giá tuợng điêu khắc Tử Tinh Ngọc, lúc hai lão giả nói ra muốn âm thầm mời Trần Hạo, Trần Hạo liền đoán trước được có thể sẽ xuất hiện một màn này, nhưng không nghĩ tới người nhiều như vậy, rất có xu thế đem mình xé thành mấy khối cướp đi.
“Các vị tiền bối, các ngươi cướp như vậy chính là không được, ba tháng sau Trần Hạo tiểu huynh đệ liền phải tham gia thi đấu tân tú, trong khoảng thời gian này, tất nhiên cần dốc lòng tu luyện. Các ngươi hẳn là biết, điêu khắc là cần linh cảm, chỉ có thời điểm linh cảm phát ra mới có thể điêu khắc ra cực phẩm thật sự... Thư Nhã có cái đề nghị, không biết các vị tiền bối muốn nghe một chút hay không?”
Thư Nhã vượt tới trước người Trần Hạo, ngăn lại mấy lão đầu kêu loạn tranh đoạt, trên mặt tràn đầy tự tin mỉm cười, nói.
Nói xong nhìn về phía Trần Hạo, nói tiếp: ”Đương nhiên, cái này cần Trần Hạo tiểu huynh đệ đồng ý mới được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.