Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 126: Kim tàm bảo y




“Còn sợ sư tỷ ăn ngươi? Thật là, sư tỷ đại mỹ nữ như vậy, ngươi còn ghét bỏ... Ngươi xem Đông Phương Tuấn, nước miếng cũng chảy ra rồi... Hi hi...”
“Kháo...” Ðông Phương Tuấn nhất thời lau miệng một cái, nói: “Ta cũng không phải bởi vì ngươi. Trần Hạo, một ngàn viên, cũng giúp ta điêu khắc một cái đi...”
“Ngươi đang nằm mơ?” Trần Hạo trừng mắt nhìn Đông Phương Tuấn nói.
“Ðúng thế, tiểu sư đệ không tính toán chuyện ngươi đã làm với Tiểu Vũ, Tiểu Mặc, đã đủ cho ngươi mặt mũi rồi...” Vân Phi Yên nói.
“Khụ khụ, Ðông Phương Tuấn ta là người như thế, hiếp mềm không sợ cứng. Trước kia các ngươi yếu như vậy, ta chà đạp chết thì chà đạp chết. Bây giờ ngươi mạnh, thích trả thù cứ trả thù, ta tận lực bồi tiếp, ta há sợ ngươi sao? Nhưng... Dù Sao ba người các ngươi lại chưa có việc gì, còn chưa kết thành sinh tử thù lớn, ta là muốn xóa bỏ... Cùng lắm thì ta nói lời xin lỗi với Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật!”
“Ngươi coi như chân tiểu nhân tạm thời không so đo với ngươi” Trần Hạo nói.
“Vậy một ngàn viên...”
“Không có phần của ngươi” Trần Hạo liền từ chối nói. Ðối với Ðông Phương Tuấn này cũng là tuơng đối không còn gì để nói. Trần Hạo rõ ràng nếu hắn cùng Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật vẫn là yếu như lúc trước mà nói, bị gia hỏa này chèn ép tới chết, một chút cũng không kỳ quái.
Nguời như thế chính là hoàn khố đệ tử điển hình. Nhưng bây giờ, nhìn thấy ba người mình đều quật khởi, nhất là mình, liền ngả bài thỏa hiệp. Hơn nữa nói rất bằng phẳng bày rõ lập trường: Ngươi trước kia yếu, ta chính là ức hiếp ngươi, ngươi bây giờ mạnh, không ức hiếp được nữa, tự nhiên sẽ không ức hiếp. Đương nhiên, ngươi muốn báo thù cứ việc đến, ta vẫn là phụng bồi...
Đưa tay không đánh người khuôn mặt tươi cười là thứ nhất. Thứ hai, Ðông Phương Tuấn cũng không phải là bằng mặt không bằng lòng. Thứ ba, thật muốn trả thù mà nói, Đông Phương Tuấn cũng không phải dễ chọc vào như vậy, nhất là sau lưng hắn có Đông Phương gia, còn có Ðông Phương Ðình. Thứ tư, Hách Liên Vũ Tử cũng Mặc Vũ Dật tuy chịu đau khổ, nhưng cũng chưa thật sự chịu thương tổn gì, ngược lại thành một loại tôi luyện. Suy nghĩ luôn mãi, Trần Hạo hay là từ bỏ trả thù. Từ bỏ thì từ bỏ, nhưng muốn kết giao với hắn, vậy hiển nhiên là không có khả năng, ít nhất Trần Hạo chưa có loại tính toán này.
Bán đấu giá sau khi bị Trần Hạo dẫn lên cao trào, nhiệt độ như trước không giảm chút nào, liên tục vài vật phẩm bán đấu giá đều có thể dẫn tới đấu giá sôi trào.
Khi tới kiện thứ hai mươi, rốt cuộc lại là linh khí.
Kim tàm nhuyễn giáp!
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc ở trên người, tản ra hào quang màu vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn cao nhã, tinh mỹ, cổ áo rất cao, bảo vệ cổ thon dài của thiếu nữ, ở trung tâm các bộ vị mấu chốt đều che kín phù văn huyền ảo dày đặc, trung tâm phù văn là một viên nội đan yêu thú tản ra khí tức cường đại cùng tinh thạch tổ hợp thành mắt trận.
Theo thiếu nữ rót nguyên lực vào trong đó, hào quang rực rỡ kia nhất thời bốc lên, từng cỗ khí tức cường hãn phát ra. Mọi người cảm giác thiếu nữ này chỉ là cảnh giới võ hoàng nhưng chỉ cần là khí tức nhuyễn giáp tản mát ra đã làm cho cao thủ cảnh giới võ đế cảm thấy không thể công phá phòng ngự của nó.
“Thứ tốt...”
“Lợi hại. Có nhuyễn giáp này chiến lực có thể tăng lên mấy lần?”
“Ðừng nghĩ nữa, đây là chuẩn bị cho thiên tài đệ tử ghế lô khách quý, chúng ta chỉ có thể nhìn xem được thêm kiến thức, khẳng định là cấp bậc linh khí...”
Thư Nhã còn chưa giới thiệu, đám người đã bộc phát ra từng trận sợ hãi than và bình luận. Thiên tài đệ tử trong ghế lô chỗ khách quý cũng từng người kích động hẳn lên.
“Kim tàm nhuyễn giáp, tên như ý nghĩa, chính là kim tàm ti cực kỳ hiếm thấy trong thiên hạ làm tài liệu chủ yếu, linh khí sau khi nhận chủ lớn nhỏ tùy ý, hơn nữa theo tâm ý mình thay đổi hình thức. Bộ vi quan trọng lấy nội đan yêu thú cấp chín cùng Huyền Tinh ngưng tụ thành cấm chế trận pháp, chỉ cần rót vào chút năng lượng liền có thể có năng lực phòng ngự cường đại. So với hộ thể cương khí của cửu phẩm võ đế cũng cường hãn hơn. Có nhuyễn giáp như vậy trong người, chiến lực có thể tăng lên bao nhiêu? Khác theo mỗi người. Nhưng đối thủ chiến lực ngang nhau, có cái áo quý này lại có thể tiết kiệm một bộ phận năng lượng rật lớn dùng để phòng thủ, khiến cho khí tức kéo dài, trở thành mấu chốt chiến thắng. Được rồi, tin tưởng các vị cao thủ ở đây, so với Thư Nhã càng rõ ràng hơn. Giá khởi điểm một vạn viên! Mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một trăm viên! Bây giờ bắt đầu!”
Thanh âm Thư Nhã chưa dứt, một số vương quốc, hành tinh thực lực hùng hậu liền bắt đầu tranh nhau ra giá. Liền ngay cả Đông Phương Tuấn cũng gia nhập trong hàng ngũ.
Rất nhanh đã vọt lên tới một vạn rưỡi. Đông Phương Tuấn như trước không thuận theo không buông tha, tiếp tụp tăng giá.
“Ðông Phương Tuấn, ngươi chỉ hơn hai vạn viên đan dược, mua cái này xong ngươi chính là cái gì cũng không mua được nữa!” Ván Phi Yên nhắc nhở.
“Ta biết. Ta vốn đã không tính mua linh khí loại công kích, loại phòng hộ này vừa vặn, ngươi chưa nghe được vừa rồi giới thiệu sao? Có thể tùy ý thay đổi hình thức, cạc cạc... Ta mặc vào tất nhiên đẹp trai! Linh khí loại công kích trước khi thi đấu tân tú bắt đầu, cô cô của ta sẽ tới. Hắc hắc... Ðừng nói ta có cô cô tốt, ta chính là có! Cạc cạc...” Ðông Phương Tuấn đắc ý nói, nhất là lúc nói đến hai chữ cô cô, trong ánh mắt hắn không riêng gì đắc ý, còn có vô hạn sùng bái: “Một vạn tám! Ai dám giành giật với ta? Ðông Phương Tuấn ta muốn rồi”
Thanh âm Đông Phương Tuấn xưa nay kiêu ngạo ương ngạnh, mặc dù là cường giả như mây, bất cứ một cái thế lực nào cũng có thể mạnh hơn Đông Phương gia hắn mấy lần, hắn vẫn như thế.
“Hừ! Một vạn chín!” Sớm kiềm chế không được, thái giám Âm Phong Hàn giọng như gà trống tràn ngập khinh thường ra giá. Khoảnh khắc cái áo quý này xuất hiện, Âm Phong Hàn đã kích động. Hôm qua chiến một trận với Trần Hạo, mạo hiểm vạn phần, không có lúc nào là Âm Phong Hàn không đề phòng phi đao của Trần Hạo, trước sau đem hộ thể cương khí thúc giục đến mức trạng thái tận cùng. Cuối cùng, nếu không phải Mục Thanh ra màn kết thúc trận đấu mà nói, hắn căn bản không thể đạt được thắng lợi. Bởi vì một khắc đó đã đến cực hạn, khoảng cách một tấc giống Dương Phàm nói, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Ở gặp phải Trần Hạo mà nói, hắn như trước không có chút phần thắng. Nhưng bây giờ, có kim tàm nhuyễn giáp này, hắn sẽ có mười thành phần thắng!
“Hai vạn!” Ðông Phương Tuấn lập tức ra giá, sau khi ra xong, thấp giọng mắng: “Con mẹ nó, thái giám chết bầm này muốn thực tranh với lão tử mà nói, ta không đủ đan dược... Ðông Phương Kiếm, cho ta mượn được không? Chờ cô cô ta đến trả lại ngươi, dù sao ngươi một vạn viên cũng mua không được linh khí, nếu đến lúc đó cô cô ta nhỡ đâu có ít nhiều dư mà nói, tặng ngươi một kiện...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.