Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 117: Kì nhân chi đạo




“Mời số mười bảy tổ thứ tư vương quốc Cảnh Vân Nhiễm Miểu Miểu, số hai mươi ba vương quốc Trấn Nguyên Trần Hạo lên đài.
Thanh âm trọng tài vang lên, rốt cuộc lần nữa đến lượt Trần Hạo lên đài. Ðây là vòng thứ ba, Trần Hạo mới ra tay một lần mà thôi. Lần này thắng, liền có thể tấn thăng đến top bốn tiểu tổ.
“Sư đệ, cẩn thận một chút...” Phương Tình suy yếu giờ phút này thấp giọng nói. Nàng thân thiết cảm nhận được Nhiễm Miểu Miểu đáng sợ. Tuy giờ phút này biết chiến lực của Trần Hạo không đơn giản, nhưng chung quy không có nắm chắc quá lớn.
“Đừng lo lắng” Trần Hạo bình tĩnh nói, ánh mắt tràn ngập tự tin, nói xong liền lăng không bay về phía lôi đài.
...
“Mỹ nữ Nhiễm Miểu Miểu kia sẽ không nhận thua chứ?”
“Sao có thể nhận thua? Nhiễm Miểu Miểu tuy chỉ là lục phẩm võ đế, nhưng là đệ tử đệ nhất đại gia tôc của vương quốc Cảnh Vân, hai trận trước bày ra chiến lực, ngươi không thấy sao? Khẳng định sẽ không nhận thua. Chỉ là ai thua ai thắng thật ra không rõ... Trần Hạo kia không đơn giản, trước mắt mới ra tay một lần, thật đúng là nhìn không ra sâu cạn của hắn”
“Phải. Chẳng qua trận chiến này hẳn là rất phấn khích... Sao Nhiễm Miểu Miểu còn chưa lên đài, chẳng lẽ thật muốn nhận...”
“Lên đài rồi!”
...
Vù!
Ngay tại thời khắc đám người nghị luận ầm àm, đám người Hách Liên Vũ Tử tâm tình khẩn trương, Nhiễm Miểu Miểu hóa thành một tia sáng, từ trên khán đài tung người bay về phía lôi đài, ở thời điểm đến trên lôi đài, tốc độ nhất thời chậm lại, dần dần hạ xuống, một mái tóc theo gió bay múa, một bộ áo bào trắng bay phất phới, làm mọi người kinh ngạc là giờ phút này Nhiễm Miểu Miểu khóe miệng mỉm cười, mắt đẹp ẩn tình, nhìn chằm chằm Trần Hạo tuấn dật siêu quần, vẻ mặt ngưng trọng.
Gió nhẹ khẽ thổi làm thân thể mềm mại uyển chuyển linh lung, lồi lõm có hứng thú kia của Nhiễm Miểu Miểu hiện hết không bỏ sót, nhất là bộ ngực sữa cao cao càng là dụ hoặc ngàn vạn, phong tình vạn chủng.
Trong đám người không ít đệ tử đều nhìn đến mắt đăm đăm, Nhiễm Miểu Miểu thật là mỹ nữ hạng nhất, nhưng hai trận trước cũng chưa làm người ta quá mức rung động. Nhưng bây giờ, chỉ một cái ra màn đã làm rất nhiều thiếu niên tim đập nhanh hơn, sức quyến rũ quả thực là gia tăng gấp bội!
Nhưng Trần Hạo lại khẽ nhíu mày, ánh mắt càng thêm hung hiểm. Linh hồn cảm giác lực vượt xa người thường, làm Trần Hạo rõ ràng cảm ứng được một cỗ khí tức kỳ dị bao phủ Nhiễm Miểu Miểu, cùng loại với sư tỷ xinh đẹp Vân Phi Yên, nhưng khác nhau rất lớn. Cụ thể khác nhau như thế nào, Trần Hạo nói không nên lời, nhưng biết loại khí tức đó của Vân Phi Yên là tự nhiên, trời sinh, nhưng Nhiễm Miểu Miểu lại là cố ý thúc giục...
“Muốn mê hoặc ta sao?” Trần Hạo khoanh tay đứng, khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt tuấn dật thanh tú, nhất thời làm người ta cảm thấy một cỗ khí tức yêu dị, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Vẻ mặt Nhiễm Miểu Miểu hơi đổi.
“Trận đấu bắt đầu!”
Nhưng vào lúc này, trọng tài dứt khoát lưu loát tuyên bố.
Ánh mắt Trần Hạo đã rõ ràng nói cho Nhiễm Miểu Miểu, Thiên Mị Quyết của nàng không có hiệu quả. Ðiều này làm nàng rất kinh ngạc, cho nên lúc nghe thấy trọng tài nói, căn bản không dám có bất cứ do dự gì, thân hình chợt lóe, liền như quỷ mị như chớp lên trái phải nhanh chóng tiếp cận Trần Hạo.
Ðối mặt cao thủ phi đao chỉ có thể thân cận chiến mới có thể phát huy sở trường tránh sở đoản, cự ly xa sẽ ở cục diện hoàn toàn chịu đòn.
Thấy một màn như vậy mọi người đều cho rằng Trần Hạo sẽ nhanh chóng bay ngược, xuất đao, giữ khoảng cách công kích tốt nhất. Nhưng làm mọi người kinh ngạc là khóe miệng hơi cong lên, thân hình Trần Hạo đột nhiên bước ra một bước, không lùi mà tiến tới!
“Tới tốt! Lưu Tinh Kiếm Vũ!” Nhiễm Miểu Miểu khẽ kêu một tiếng, mắt thấy khoảng cách hai người chỉ còn một trượng, đến khoảng cách công kích tốt nhất, nàng đột nhiên vung kiếm!
Vù vù vù!
Từng đạo kiếm quang sắc bén vô cùng nháy mắt chém về phía Trần Hạo.
“Hám Tinh Quyền!”
Quanh thân Trần Hạo bỗng nhiên nổi lên lam quang rực rỡ, nhất là song chưởng, lúc từ bả vai tới cánh tay kéo dài đến nắm tay, màu sắc càng lúc càng đậm, hai nắm tay xanh thắm trong suốt, cũng nhìn không ra chút màu sắc da thịt nữa, mỗi một quyền đánh ra đều giống như xé rách không gian, sinh ra khí bạo thật lớn, đem từng đạo kiếm quang của Nhiễm Miểu Miểu nháy mắt đánh tan!
Ngay tại giờ phút này, Trần Hạo chợt vung quyền thành chưởng, tay trái đánh ra, sương khói cuồn cuộn, băng lạnh đến xương, nháy mắt liền bao phủ phạm vi mấy chục trượng, làm mọi người kể cả trọng tài ở trong, đơn thuần bằng vào ánh mắt đều căn bản không nhìn thấy thân hình hai người.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ dày đặc khủng bố bắn lên vô số đá vụn, hướng bốn phương tám hướng bay ra, bụi bặm cuồn cuộn, sương khói mênh mông, càng kinh người là khí tức băng hàn đó giống như đem toàn bộ không khí phụ cận lôi đài đều đông lại, mạnh mẽ phiêu đãng ra từng mảng sương tuyết!
Kì thân chi đạo còn tri kì nhân chi thân?
Thấy một màn như vậy, vô số người khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, nhất là đám người Phương Tình. Phải biết rằng thời điểm Nhiễm Miểu Miểu làm Phương Tình bị thương nặng cũng là loại thủ đoạn này. Nếu không phải Phương Tình sử dụng bí pháp, giờ phút này đã bị nàng chém giết.
Mà bây giờ, Trần Hạo tương tự phong tỏa tất cả tin tức của Nhiễm Miểu Miểu, lấy ngũ hành thuộc tính băng, vụ hai loại năng lượng.
Một môn phi đao tuyệt kỹ đã chấn kinh mọi người, giờ phút này Trần Hạo lại bày ra năng lực lĩnh ngộ ngũ hành năng lượng, chỉ lĩnh ngộ thì thôi, mà bây giờ Trần Hạo thi triển ra băng vụ năng lượng mênh mông cường đại như thế, quả thực là không thể tưởng tượng. Dù sao, ngũ hành năng lượng chỉ có ở cảnh giới võ thánh mới có thể thật sự phát huy ra uy lực của nó.
“A! Ta...”
“A!”
Tuy tiếng nổ khủng bố bao phủ thanh âm mọi người, nhưng một tiếng kêu bén nhọn của Nhiễm Miểu Miểu lại bỗng nhiên phá tan tiếng nổ, dâng cao truyền ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, một tiếng thét dài càng thêm bén nhọn phóng lên tận trời, cuồn cuộn truyền ra, làm cho đệ tử ở gần đều cảm thấy màng tai sinh đau.
“Miểu Miểu”
Sắc mặt thủ tịch đại đệ tử Cảnh Phi Dương của đế quốc Cảnh Vân biến đổi lớn, hoảng sợ kêu ra tiếng.
Nhưng một khắc tiếng kêu bén nhọn kia dừng lại, sương khói nháy mắt tan hết, như là cho mọi người quan sát, mắt mọi người đều mở thật to, nắm tay rót đầy nguyên lực như là tinh thạch màu lam kia của Trần Hạo đã ngay ngắn oanh kích ở trên trán Nhiễm Miểu Miểu!
Khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ vừa mới còn dẫn tới vô số thiếu niên động lòng kia ở trong từng mảng tiếng hít ngược khí lạnh cùng kinh hô, oành một tiếng...
Như là dưa hấu nở rộ!
“Miểu Miểu!! Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!” Cảnh Phi Dương nhất thời điên cuồng tru lên, nguyên lực quanh thân cuồng bạo bắt đầu khởi động, ầm một tiếng, mọi người không kịp ngăn cản, hắn đã lao về phía lôi đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.