Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 116: Âm hiểm




“Tiểu tử này như thế nào?”
Khán đài cuối cùng, ngoài cùng, hai thiếu niên tuổi khoảng mười tám, lười biếng tựa vào trên lan can, nhìn xuống lôi đài, ở thời điểm Trần Hạo miễu sát đối thủ, một thiếu niên trong đó, mặt hơi nheo lại, hỏi.
Thiếu niên này thân hình nhỏ gầy, tướng mạo bình thường, trang phục màu bạc đẹp đẽ quý giá, ở trên người hắn lại nhìn không ra chút đẹp đẽ quý giá gì, trái lại như là tiểu nhị của nhà nghỉ. Bộ dáng, khí tức, trang phục này, tuyệt đối là loại nhân vật ném đến trong đám người sẽ bị bao phủ kia. Bởi vì, ngay cả ánh mắt hắn cũng rất bình thường. Không có một chút khí tức cao thủ. Nhưng dấu hiệu cùng màu sắc trên ngực phải hắn lại chứng minh thân phận hắn, Tuyên Võ đế quốc Tân Tú đường ngũ đại điện, Bạch Hổ điện thủ tịch đại đệ tử.
“Bình thường, có lẽ có thể cùng ta hai năm trước tương xứng... Sao, chẳng lẽ ngươi có hứng thú?” Một thiếu niên khác phong thần tuấn lãng, lười biếng nói. Dấu hiệu cùng màu sắc trước ngực thiếu niên này làm người ta hiểu hắn chính là thủ tịch đại đệ tử Thanh Long điện.
“Hứng thú chưa nói tới, cảnh giới quá kém. Chẳng qua, ta thật ra muốn kiến thức tuyệt kỹ phi đao của hắn có gì huyền diệu...” Thiếu niên bình thường khẽ nhíu mày, híp mắt nói, mặc dù là hắn cũng không cách nào xác định một đao kinh diễm đó của Trần Hạo ẩn chứa ảo diệu như thế nào.
“Ngươi không có cơ hội. Tiểu tổ thứ tư đấu vòng sau hẳn là Âm Phong Hàn có thể còn có cơ hội trở thành đối thủ của chúng ta... Thực lực nước chư hầu lần này thật ra cũng được. Xem ra chúng ta cũng phải thoáng coi trong chút...”
...
Đinh đinh đinh! Rầm rầm rầm!
Dãy số lệch về sau, Mặc Vũ Dật rốt cuộc lên sân, đối thủ là một gã tam phẩm võ đế của vương quốc Ðại Kiền, lúc nhìn thấy tư liệu của Mặc Vũ Dật chỉ là nhất phẩm võ đế, lòng tin nắm chắc phần thắng của gia hỏa này tăng vọt, muốn đem Mặc Vũ Dật chém giết dưới kiếm.
Nhưng vừa ra trận, kiếm ý sắc bén vô cùng của Mặc Vũ Dật liền tàn sát bừa bãi ra, một chiêu liền chiếm thượng phong tuyệt đối, từng kiếm sắc bén xảo quyệt, cắt tới liều mạng, làm cho đối phương ở trạng thái hoàn toàn bị động.
Chỉ là kiếm kĩ cấp chín Tuyệt Tình Kiếm ở trong tay Mặc Vũ Dật kiếm khách này đã làm đến thật sự vô tình. Tam phẩm võ đế kia tuy bị hoàn toàn áp chế, nhưng nguyên lực hùng hồn của hắn lại hơn xa Mặc Vũ Dật, cho nên gia hỏa này căn bản không tính nhận thua, hắn tin rằng chỉ cần kiên trì vài phút đồng hồ, làm Mặc Vũ Dật dùng hết kiếm chiêu sắc bén vô cùng này, đó là lúc hắn phản công!
Nhưng...
“Chết đi!”
Ông!
Luôn yếu thế ở trên nguyên lực, ánh mắt Mặc Vũ Dật bỗng nhiên co rụt lại, đại kiếm trong tay nhất thời phát ra một tiếng vù vù ngắn ngủi, một đạo kim quang rực rỡ lóng lánh ra một cỗ năng lượng sắc bén vô cùng, không gì không phá được xuất hiện ở trong kiếm Mặc Vũ Dật, nhanh như tia chớp!
Phốc, oành!
Một kiếm xuyên rống, đột nhiên quấy một cái, một cái đầu người máu chảy đầm đỉa liền từ trên cổ tên tam phẩm võ đế kia oanh oanh liệt liệt lăn ra ngoài, một dòng máu tươi thô to bốc vọt ước chừng cao một trượng, đầy trời sương máu...
Mặc Vũ Dật đứng ngạo nghễ trên lôi đài như kiếm, lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, ở dưới vạn người nhìn theo, ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhẹ nhàng chà lau máu đen trên đại kiếm. Trên thực tế sau khi một kiếm lấy mạng, kiếm của hắn căn bản sẽ không mang theo máu, nhưng chiến đấu thảm thiết làm cho Mặc Vũ Dật dùng phương thức càng tàn khốc, biết rõ đối phương hẳn phải chết, còn muốn đầu người rơi xuống.
So với một đao kinh diễm kia của Trần Hạo mang cho người ta rung động thị giác cũng càng lớn hơn!
Sau khi dịu dàng đem đại kiếm chà lau sạch sẽ, Mặc Vũ Dật mới tra kiếm vào vỏ, vẻ mặt lạnh lùng bay lướt về khán đài.
...
Ở thời điểm vòng thứ nhất còn lại hai trận cuối cùng, số ba mươi tổ thứ chín Hách Liên Vũ Tử rốt cuộc ra màn. Hách Liên Vũ Tử tam phẩm võ đế, đối thủ chỉ là một gã nhị phẩm võ đế, Hách Liên Vũ Tử căn bản không sử dụng ngũ hành năng lượng, liền một chưởng đem đối phương đánh khỏi lôi đài, bị thương nặng.
...
Vòng thứ nhất chấm dứt, vương quốc Trấn Nguyên còn sót lại Đông Phương Kiếm, Triệu Vân Long, Bách Lí Hề, Đông Phương Tuấn, Triệu Vân Phi, Bách Lý Viêm, Trần Hạo, Mặc Vũ Dật, Hách Liên Vũ Tử chín người.
Ngắn ngủi nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, lượt thứ hai liền bắt đầu. Thứ tự ra màn như trước theo thứ tự tiểu tổ cùng dãy số tiến hành.
Đợt thứ hai, sau khi bắt đầu, chiến đấu càng thêm thảm thiết. Nhưng tỉ lệ tử vong giảm xuống. Bởi vì một số đệ tử khi gặp đối thủ cảnh giới chênh lệch quá lớn sẽ lựa chọn nhận thua.
Tám trận trước, Di Minh Hạo, Ðông Phương Kiếm bọn tám đại thủ tịch chưa ra tay, đã đạt được tư cách tấn thăng vòng thứ ba.
Triệu Vân Long, Bách Lí Hề, Ðông Phương Tuấn, Triệu Vân Phi cùng Bách Lý Viêm thăng cấp lần nữa. Bách Lý Viêm gặp ngũ phẩm võ đế, cảnh giới cùng hắn giống nhau, chiến lực tương đương, thắng thảm, bị thương nặng. Tuy thăng cấp nhưng trận đấu lượt sau quả quyết không thể tham gia.
Triệu Vân Long cùng Bách Lí Hề vốn chính là thủ tịch đại đệ tử hai đại điện, thoải mái thắng lợi, làm đối thủ bị thương nặng, trái lại không có gì. Nhưng Ðông Phương Tuấn cùng Triệu Vân Phi hai người ở trận này lại bày ra chiến lực kinh người, toàn bộ đem đối thủ ngũ phẩm võ đế đồng cấp chém giết.
Nhưng dù vậy, vô luận là Triệu Vân Phi hay Đông Phương Tuấn, trên mặt đều không có kiêu căng trước đây. Nhất là Đông Phương Tuấn, ở thời điểm kiến thức được Trần Hạo kinh diễm một đao đem lục phẩm võ đế giây sát, tuy nhiên hắn không thừa nhận, nhưng rõ ràng hắn căn bản không phải là đối thủ của Trần Hạo.
...
“Mời số hai mươi ba tổ thứ tư Trần Hạo của vương quốc Trấn Nguyên, số hai mươi lăm Mạnh Phi của vương quốc Đại Ðiên lên đài.”
Số hai mươi tư đã bị Trần Hạo chém giết, lần này đối thủ của hắn là đạt được thắng lợi trận trước, Mạnh Phi ngũ phẩm võ đế. Trước khi một lượt này bắt đầu thi đấu, ai cũng có thể đoán trước được đối thủ của mình là ai. Một vòng trước các tổ đều là số liền nhau quyết đấu, một người thắng, đào thải một người. Một vòng này đối thủ của Trần Hạo đó là thắng một tổ phía dưới hắn số hai mươi lăm.
Trần Hạo vừa mới lên đài liền lui trở về, không có cách nào, đối phương lựa chọn nhận thua, hiển nhiên là bị một đao kinh diễm kia của Trần Hạo dọa ngã, hơn nữa căn bản không có cách phá giải.
Mà một vòng này Mặc Vũ Dật cùng Hách Liên Vũ Tử vận khí không tốt, đối thủ của Mặc Vũ Dật là một ngũ phẩm võ đế của vương quốc Ðại Kiền, mà Hách Liên Vũ Tử là một lục phẩm võ đế của vương quốc Đại Ðiên. Cảnh giới chênh lệch quá lớn, ở dưới Trần Hạo cùng Hoàng Khởi đề nghị, liền lựa chọn nhận thua. Nếu không, có thể là cục diện bị đối phương chém giết.
Ở thời điểm tiến vào vòng thứ ba, chỉ còn lại Đông Phương Kiếm, Triệu Vân Long, Bách Lí Hề, Đông Phương Tuấn, Triệu Vân Phi cùng Trần Hạo. Bách Lý Viêm bị thương nặng không thể tham chiến. Mỗi tổ chỉ còn lại tám người, trong đó một người là trống lượt thăng cấp.
“Sư đệ, lần này đối thủ của ngươi là Nhiễm Miểu Miểu... có nắm chắc không?” Vân Phi Yên sau khi nhìn thoáng qua Phương Tình ở dưới đan dược chữa thương cực phẩm đã khôi phục tỉnh táo, nhưng khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nói với Trần Hạo.
“Có” Trần Hạo thản nhiên nói. Ðã định ra mục tiêu cho chính mình, thì không cần thiết che giấu quá nhiêu, dù sao không bao lâu nữa sẽ bị nhìn thấy.
...
“Hắc hắc, bát phẩm võ đế, liền do bản thái tử chung kết trận đấu của ngươi đi...” Di Minh Hạo nhìn thiếu niên cường tráng trước mắt thân cao hai thước, hình thể hùng tráng như là một con hùng sư, hắn thấp hơn ước chừng một cái đầu nhưng tràn ngập khinh thường nói.
“Bớt sàm ngôn đi. Ra tay đi!” Thiếu niên cường tráng vẻ mặt ngưng trọng, nhưng không sợ chút nào nói.
Đây là trận đấu vòng thứ ba. Ðối thủ của Di Minh Hạo là cao thủ xếp hạng thứ hai vương quốc Thuần Quân, một trong tám đại vương quốc Mông Nam, thực lực tuyệt không kém tuyển thủ hạt giống bao nhiêu. Tuổi hai mươi hai, cùng ba người Ðông Phương Kiếm, Bách Lí Hề, Triệu Vân Long giống nhau, đều đã từng tham gia hai lần thi đấu tân tú tám nước, đây là một lần cơ hội cuối cùng của hắn.
Di Minh Hạo trên tư liệu chỉ là lục phẩm võ đế, nhưng hắn đã có thể trở thành thủ tịch đại đệ tử vương quốc Đại Kiền, Mông Nam không dám khinh thường chút nào.
Phành!
Mông Nam chủ động xuất kích, bước ra một cước, mặt đất nham thạch cứng rắn liền xuất hiện một cái hố sâu, thân hình cường tráng biến mất không thấy, hình thể như thế lại có được tốc độ như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Tựa như một quyền liền oanh kích ở trên mặt Di Minh Hạo.
Quyền phong mênh mông cuồn cuộn, khuôn mặt còn mang theo mỉm cười khinh miệt kia của Di Minh Hạo nhất thời bị quyền phong thổi tan, thời điểm nhìn thấy hắn lần nữa, đã ở bên cạnh Mông Nam hơn mười trượng, thậm chí tư thế vẻ mặt đều không có chút biến hóa.
...
“Thật nhanh... Di Hình Hoán Ảnh này sao lợi hại như vậy?”
“Di Minh Hạo là lục phẩm võ đế cảnh giới, lại có được thực lực kinh người như thế, tuyệt đối là thiên tài hiếm có...”
...
“Bộ dạng giống như yêu thú, không nghĩ tới tốc độ cũng không tệ lắm, đáng tiếc ở trước mặt bản thái tử cái rắm cũng không phải, chỉ cần ngươi có thể chạm tới góc áo bản thái tử coi như ngươi thắng, cho ngươi mười lần cơ hội...” Hai tay Di Minh Hạo ôm ngang trước ngực, khinh miệt nói.
Lời cuồng ngạo của Di Minh Hạo làm mọi người nhìn nhau. Đụng tới góc áo coi như thua? Đối phương nói như thế nào cũng là bát phẩm võ đế!
Đây quả thực là quá coi rẻ cùng nhục nhã trần trụi!
Rống!
Mông Nam phát ra một tiếng rống giận như dã thú, tốc độ đột nhiên tăng vọt lần nữa, nhanh đến không thể tưởng tượng, nguyên lực quanh thân cũng thúc giục đến cực hạn, nhưng một màn kế tiếp lại làm cho mọi người hoảng sợ.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Cả thảy tám cái thân hình giống nhau như đúc, hơn nữa thân hình căn bản nhìn không ra thật giả xuất hiện ở bốn phương tám hướng của Mông Nam.
“Lần thứ hai, lần thứ ba...”
Mỗi một cái bóng người cùng lúc mở miệng, thản nhiên đếm số lần Mông Nam tấn công.
“Người này lĩnh ngộ phong thuộc tính mà mộc thuộc tính diễn sinh...” Nhìn chằm chằm lôi đài, Trần Hạo khẽ nhíu mày, linh hồn cảm giác lực cường hãn làm Trần Hạo chợt bắt được một tia khí tức của Di Minh Hạo, tám cái thân hình nhìn như đứng yên bất động, có thể nói mỗi một cái đều là chân thật, bởi vì bản thân Di Minh Hạo đó là đang lấy tốc độ khủng bố di động, trên mỗi một cái bóng người, hắn sẽ dừng lại cực kỳ ngắn ngủi, làm cho tàn ảnh tiếp tục vẫn duy trì bộ dáng hắn, đây là tuyệt học Di Hình Hoán Ảnh có thể làm tới vô thanh vô tức, bản thân dung nhập đến trong phong ý cảnh, làm cho mọi người sinh ra ảo giác.
“Bảy lần... Tám lần...”
Thanh âm Di Minh Hạo càng ngày càng khinh thường.
Mông Nam đã như là dã thú nổi điên, dùng hết toàn bộ lực lượng, không ngừng tăng lên tốc độ của mình, đụng tới góc áo đối phương, mình cũng không làm được sao?
Phốc!
Làm mọi người không ngờ tới là, ở thời điểm Mông Nam không để ý phát ra lần truy đuổi thứ chín, một đạo hàn mang ở thời điểm Mông Nam mắt thấy tiếp cận cái thân hình thứ nhất, như tia chớp đột ngột xuất hiện.
Tuyệt đại đa số người còn chưa thấy rõ là chuyện gì, thân hình khổng lồ kia của Mông Nam đã dường như mất đi khống chế, quay cuồng phun ra một dòng máu tươi, nhuốm đỏ lôi đài cùng bầu trời.
“Ngu ngốc! Quả nhiên là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản. Bảo ngươi sờ góc áo bản thái tử, cũng không bảo ngươi không phòng thủ...” Tám cái bóng người của Di Minh Hạo hợp nhất, một thân bạch sam không nhiễm hạt bụi nhỏ, nhẹ nhàng nói ra một câu làm cho mọi người cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
“Di Minh Hạo này tiến vào top mười là không có bất cứ vấn đề gì, trong tổ một, Mông Nam có hy vọng nhất cũng bị hắn dễ dàng giải quyết, hơn nữa căn bản chưa bại lộ ra thưc lực thật sự của bản thân, thật là lợi hại. May mắn mấy người các ngươi không cùng hắn một tổ, trái lại cũng không cần quá lo lắng...” Hoàng Khởi nói với mọi người.
Kế tiếp, tuyển thủ hạt giống của tổ thứ hai, tổ thứ ba thoải mái chiến thắng tương tự.
Tuyển thủ hạt giống của tổ thứ tư Âm Phong Hàn của vương quốc Tinh La gặp một bát phẩm võ đế của vương quốc Ðại Kiền, nhưng làm mọi người khiếp sợ là tướng mạo âm nhu như là thái giám của Âm Phong Hàn lại ở trong ba chiêu đem đối phương đánh bay khỏi lôi đài, bất tỉnh nhân sự. Chiến lực cường hãn lên đến độ cao tương đương cùng Di Minh Hạo sâu cạn không biết.
Đông Phương Kiếm gặp một gã lục phẩm võ đế, đối phương liền nhận thua.
Sau đó, Triệu Vân Long, Bách Lí Hề trước sau chiến thắng. Ðông Phương Tuấn may mắn thắng lợi, vết thương nhẹ. Triệu Vân Phi thảm bại, bị thương nặng.
Một vòng này, vương quốc Trấn Nguyên chỉ còn lại Trần Hạo còn chưa tham chiến.
...
“Miểu Miểu, có nắm chắc không?”
Trên chỗ tuyển thủ của vương quốc Cảnh Vân, ánh mắt thủ tịch đại đệ tử Cảnh Phi Dương mang theo một tia thân thiết, chăm chú nhìn Nhiễm Miểu Miểu hỏi. Nhiễm Miểu Miểu này chính là vị hôn thê của Cảnh Phi Dương. Cảnh Phi Dương, vương quốc Cảnh Vân hoàng gia đích hệ, hoàng tử.
“Hắn chỉ là ngũ phẩm võ đế mà thôi. Tốc độ, chiến lực của đối thủ quá kém mới làm hắn thực hiện được. Gặp phải ta, nhất định thua không nghi ngờ! Lực lượng của hắn nhiều nhất coi như là thất phẩm võ đế, ta tuy là lục phẩm võ đế, nhưng nguyên lực hùng hồn lại có thể so với thất phẩm đỉnh phong võ đế. Nguyên lực hắn khống chế nhập vi, ta lại há không phải? Ngươi yên tâm đi, huống chi...” Một đôi mắt đẹp của Nhiễm Miểu Miểu lóng lánh tự tin mãnh liệt, nhìn về phía Cảnh Phi Dương, hạ giọng nói: “Lấy tư sắc ta thì triển ra Thiên Mị Quyết, ngươi cảm thấy hắn có thể phát huy ra mấy thành chiến lực?”
“Ngươi... Muốn vận dụng rồi?”
“Vận khí không tốt, không chia đến tổ chín, tổ mười. Âm Phong Hàn ẻo lả đó, ta không phải đối thủ. Ta nhiều nhất có hai trận chiến nữa mà thôi, có thể chém giết loại siêu cấp thiên tài này, coi như là một cái công lớn. Cớ sao mà không làm?”
“Ðược rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.