Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 109: Chà đạp tôn nghiêm




“Cái này có thể sao?”
“Tất cả đều có khả năng! Bước khởi đầu là chậm một chút. Nhưng ngươi đừng quên, không ít đệ tử kinh tài tuyệt diễm đều từ trong những vương quốc nho nhỏ đó hấp thu vào. Huống chi, hắn có thể cùng U U cùng lúc tiến vào di tích, bản thân chính là một loại duyên phận. Cũng là số mệnh của di tích truyền thừa này, nếu đem tiểu tử này chém giết, chẳng khác nào chặt đứt số mệnh của U U, từ nay về sau, U U rất khó đạt được đại cơ duyên, đại khí vận! Ðây mới là quan trọng nhất! Cho nên, chúng ta chỉ cần mang U U đi, cuối cùng kết cục như thế nào, phải xem bản thân tiểu tử này biểu hiện, như vậy, ảnh hưởng đối với U U sẽ giảm đến thấp nhất...”
“Ồ...”
...
Ba ngày sau.
Mặt trời chói lọi trên cao chiếu, bầu trời sáng sủa, từng trận gió núi từ từ thổi tới, mang theo khi tức yêu thú dãy núi Ma Vân, nhưng vào lúc này, một cỗ dao động mờ mịt bỗng nhiên ở trong phạm vi trăm dặm nhộn nhạo ra, không gian chung quanh tựa như sinh ra dao động kịch liệt. Lập tức, bầu trời sáng sủa, lấy tốc độ kinh người hội tụ ra từng đám mây đen, cuồn cuộn áp chế, yêu thú trong trăm dặm nhất thời truyền ra từng trận gầm rú hoảng sợ hướng bốn phương tám hướng mà chạy.
Cuồng phong chợt nổi, thiên địa năng lượng sinh ra dao động kịch liệt, so với dị biến của một năm rưỡi về trước cũng mãnh liệt hơn trăm ngàn lần!
Ầm!
Một tiếng nổ vang bỗng nhiên bùng nổ, một cột sáng tận trời từ trên đỉnh một ngọn núi chợt dâng lên, hướng thẳng phía chân trời!
Vù vù!
Hai bóng người nhanh như thiểm điện theo cột sáng bắn ra!
“Hi hi hi hi...”
“A!”
Tiếng cười duyên thanh thúy như thiên âm, cùng với một tiếng thét dài cuồng dã làm núi rừng chấn động, tiếng xé gió cuồn cuộn, rung động khắp nơi, chấn động mây đen trên bầu trời cũng giãn ra bốn phía, nhưng tiếng thiếu nữ cười duyên thoang thoảng, như thiên âm kia, tuy cực khẽ, lại chưa bị tiếng xé gió bao phủ chút nào!
“Hạo Hạo, tiếng gầm mười thành công lực của ngươi còn không áp được tiếng cười một thành công lực của U U đâu, hì hì...”
“Ta mới ngũ phẩm đế cấp, ngươi cũng tấn thăng đến thần cấp, kém ngươi mấy con phố, so sánh như thế nào?”
Một thiếu niên cao ngất như kiếm, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ nhưng góc cạnh rõ ràng càng tỏ ra dương cương, cùng một thiếu nữ thiên kiều bá mị, nghiêng nước nghiêng thành, dắt tay lăng không phi hành, chậm rãi từ đỉnh cột sáng bay xuống.
Hai người này chính là Trần Hạo cùng Hạ U U. Suốt một năm rưỡi thời gian, hai người rốt cuộc tìm hiểu Cửu Chuyển Thiên Dương Ðịa Âm Quyết, bước ra khỏi di tích.
“Một năm rưỡi...”
“Chúng ta rốt cuộc đi ra rồi!”
Hai người lòng như có linh tê, mỗi người nói nửa câu.
“U U!”
Nhưng vào lúc này hai thân hình như là hai ngôi sao băng, khoảng cách hơn mười dặm, khẽ lướt đã qua, xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo cùng Hạ U U.
Trong đó một thân hình lúc nhìn thấy Trần Hạo cùng Hạ U U tay nắm tay, nhất thời nhíu mày, hai mắt hiện lên một tia oán giận, hung hăng nhìn về phía Trần Hạo, uy áp mênh mông khủng bố rợp trời rợp đất ép về phía Trần Hạo.
Trong nháy mắt, Trần Hạo cảm giác thân thể mình đều đọng lại, lục phủ ngũ tạng đều đang bốc lên.
“Cha, cha làm gì?” Hạ U U nhất thời cả kinh, đột nhiên mở ra hai bàn tay, chắn trước người Trần Hạo.
“Hừ!” Hạ Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, không cho phép phản kháng, nói: “U U, lại đây!”
“Ông nội... Cha ức hiếp U U!” Hạ U U chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt phụ thân như thế, nhất thời ủy khuất nhìn về phía lão giả tiên phong đạo cốt, nói.
“U U, ngươi một mình chạy ra khỏi sơn môn, gia gia lần này cũng không thể giúp ngươi...” Hạ Lăng Phong tiên phong đạo cốt cũng là ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Hạo cả mặt đỏ bừng, rõ ràng bị khí thế của Hạ Ngọc Đường chấn động bị thương, thản nhiên nói. Tựa như không có chút ý tứ che chở Hạ U U.
“Còn không lại đây?” Hạ Ngọc Đường nổi giận nói.
“Cha không được thương tổn Hạo Hạo...” Nước mắt Hạ U U đảo quanh ở trong mắt, quật cường nói.
Nghe được xưng hô vô cùng thân thiết đó của Hạ U U, Hạ Ngoc Ðường càng là nóng tính trào ra, hận không thể bây giờ đem Trần Hạo bóp chết: “Ta bảo ngươi lại đây!”
“Ðược rồi...” Mắt thấy Hạ Ngọc Đường không khắc chế được bản thân, Hạ Lăng Phong phất phất tay nói: “Cha ngươi sẽ không tổn thương hắn, theo gia gia trở về đi!”
“Gia gia... Có thể hay không để cho Hạo... Trần Hạo theo chúng ta cùng nhau trở về? Thiên phú, ngộ tính của hắn rất cao, tuy hiện tại tu vi thấp, nhưng đã có thể vận chuyển ngũ hành, tìm hiểu âm dương, rất nhanh có thể tăng lên...” Hạ U U quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hạo vẻ mặt lạnh lẽo, cắn cắn môi, xoay người tràn ngập khẩn cầu nói.
Nhưng Hạ Lăng Phong lại lắc lắc đầu, nói: “Bất cứ tồn tại nào nhiễu loạn tâm cảnh của ngươi, vốn nên biến mất trên thế giới này. Gia gia chỉ đáp ứng ngươi, không giết hắn. Từ nay về sau các ngươi không nên gặp lại nữa...”
“Không!” Hạ U U bỗng nhiên có dũng khí nói. Giờ khắc này, nàng thật sâu cảm nhận được dao động như sóng triều tận trời trong lòng Trần Hạo. Nhất là vẻ mặt dần dần lạnh lẽo băng lạnh kia của Trần Hạo, càng là làm cho nàng tràn ngập lo lắng.
“Tê!”
Hạ Lăng Phong nhẹ nhàng phất phất tay, một quầng sáng bỗng nhiên bao phủ về phía Hạ U U, nhất thời Hạ U U đã tìm hiểu âm dương, vừa mới bước vào cảnh giới võ thần, thế mà không có một chút sức phản kháng liền từ bên người Trần Hạo trôi dạt đến cạnh Hạ Ngọc Ðường.
“Gia gia... Xin người...”
“Tiểu tử, ngươi nghe, người cùng U U không phải người cùng cái thế giới. Ngươi hẳn là đã biết, chúng ta là đường đường đại tông môn, vượt lên trên vương triều! U U là thiên chi kiều nữ! Không phải ngươi có thể tiếp xúc, cũng không phải ngươi có thể kết giao, bởi vì ngươi không xứng!” Hạ Lăng Phong nhìn chằm chằm Trần Hạo nói.
“Gia gia! Người...”
Hạ Lăng Phong một chút cũng không để ý tới Hạ U U giãy giụa kêu to, nói tiếp: “Đây là sự thật. Ngươi có lẽ cảm thấy lão phu làm như vậy tuyệt tình, nhưng đây là sự thật! Chúng ta đi!”
“Hạo Hạo...” U U giãy giụa, kêu to, nước mắt dâng ra, nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo liếc một cái không phát, vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng giờ khắc này, hắn khí huyết bốc lên, tâm thần lại ngưng tụ thành một đường, thúc giục Cửu Chuyển Thiên Dương Quyết!
Oành!
Thuần dương chân nguyên cuồng bạo nhất thời hóa thành ngàn ngàn vạn vạn đạo quang mang màu trắng tràn ngập ra!
“A!”
Hạ U U bị giam cầm, giờ khắc này, cũng điên cuồng thúc giục Cửu Chuyển Ðịa Âm Quyết.
Tuy hai người nháy mắt đã cách xa nhau hơn mười dặm, nhưng Thiên Dương Ðịa Âm Quyết lại đem tâm linh hai người kết nối.
“U U, chờ ta! Sẽ có một ngày, ta sẽ bằng vào lực lượng của ta, bước lên Lăng Thiên tông, không ai có thể ngăn cản. Thanh âm lạnh lẽo của Trần Hạo vang vọng trong đầu Hạ U U.
“U U chờ ngươi, Hạo Hạo...”
“Hừ!”
Hạ Ngọc Ðường hừ lạnh một tiếng, phất tay phát ra một đạo năng lượng mênh mông vô cùng, ẩn chứa tinh thần lực khủng bố, âm vang một tiếng cứng rắn đem tâm linh cảm ứng của hai người chặt đứt, đảo mắt liền biến mất ở phía chân trời, không còn bóng dáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.