Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 105: Nam cùng nữ




“Rống...”
Triệu Vân Phi khuất nhục, trái tim cường giả không bị Di Minh Hạo đả kích sụp đổ, mà là ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm lên giận dữ, thân hình đột nhiên hóa thành một tia sáng, hướng về sâu trong dãy núi Ma Vân!
Món nợ hôm nay, ngày khác ta chắc chắn trả gấp trăm lần!
“Cái gì? Trần Hạo có thể đã tiến vào di tích?”
Sau khi đám người Di Minh Hạo thối lui, Triệu Vân Phi khuất nhục rời khỏi, hiển nhiên ở trong đại chiến vừa rồi bày ra thực lực kinh người, Phương Tình đã trở thành trung tâm của mọi người, cùng nhau hướng hoàng gia Tân Tú đường quay về. Không đến hai canh giờ, hoàng gia Tân Tú đường cao thủ tới lại là Hoàng Khởi đại thúc trông cửa này. Hơn nữa chỉ có một mình hắn. Sau khi Hoàng Khởi nghe được Phương Tình đem tình huống nói ra, nhất thời khiếp sợ nói.
Nửa tháng sau.
Thể động dương sinh, tâm tĩnh âm đản.(cơ thể động thì dương Sinh, lòng tĩnh thì âm sinh)
Trần Hạo cùng thiếu nữ phân biệt ở hai nơi cùng lúc tu luyện, một tĩnh một động, tuy hai người không có chút cảm ứng, nhưng hai người tu luyện lại giống như có ngàn vạn luồng liên hệ, liên lụy, thế mà ngay cả một giây cũng không chênh lệch cùng lúc hoàn thành đệ nhất chuyển.
Một cánh cửa lớn mông mông lung lung phảng phất hư ảo liền xuất hiện ở trên vách tường, xuất hiện cùng lúc còn có tâm pháp khẩu quyết Cửu Chuyển Thiên Dương Quyết cùng Cửu Chuyển Ðịa Âm Quyết đệ nhị chuyển.
Hai người sau khi đem tâm pháp khẩu quyết xem qua, đồng thời bước vào cánh cửa lớn.
Sau khi tiến vào căn phòng kỳ dị, trên vách tường lần nữa xuất hiện hình ảnh đối phương, hình ảnh ngồi xếp bằng, ánh mắt tinh thần sáng láng, không biết là ảo giác hay không, hai người đều cảm thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình. Loại cảm giác đến từ tiềm thức này như là xuyên qua thời không chăm chú nhìn, trăm năm ngoái đầu nhìn lại, ngàn năm tụ...
Lẫn nhau ở trong ánh mắt đối phương liền thấy được sâu trong linh hồn đối phương.
Trần Hạo rung động cặp con người tinh thuần kia, hắn thấy được một linh hồn tinh thuần đến mức tận cùng, thấy được thiếu nữ ngây thơ vô cùng, nhìn thấy thiêu nữ này khẽ nhăn mày cười...
Thiếu nữ từ trong đôi mắt thâm thúy kiên định gần như lạnh lùng của thiếu niên nhìn thấy càng nhiều hơn, đó là một linh hồn bất khuất, một thiếu niên ngạo thị thiên hạ, bễ nghễ thượng sinh, nhìn như vô tình, lại làm cho nàng chạm đến dịu dàng cùng mềm mại cố ý đóng băng lại sâu trong đôi con ngươi kia...
Rung động trong lòng thiếu nữ hơn xa Trần Hạo có thể so sánh, vui sướng trong lòng tương tự cũng không phải Trần Hạo có thể lý giải, nàng hơi tỏ ra ngây thơ nhưng tuyệt đỉnh thông minh, nhìn chằm chằm đôi con ngươi kia, cười duyên ra tiếng, như là đã phát hiện bí mật người khác giấu ở sâu trong lòng, thì thào: “Ngươi không thể gạt được U U, U U biết ngươi... Xem ở trên phần U U biết ngươi, ngươi nhanh để cho U U lĩnh ngộ đi, hì hì...”
Khi hai người như là lòng có linh tê, đồng thời khoanh chân ngồi xuống đối với hình ảnh, dung nhập đến tâm quyết đệ nhị chuyển, đôi mắt hai người nhất thời tản mát ra tinh quang quán thông với hình ảnh của nhau.
“Rầm rầm...”
“Rầm...”
Một bên nhất thời giống như đặt mình trong biển lửa, ngọn lửa hừng hực ở quanh thân trên dưới thiêu đốt. Một bên lại bị nước lớn lạnh thấu xương bao phủ.
...
Trần Hạo giống như liệt hỏa đốt người, thiếu nữ giống như nước đá quấy nhiễu.
Trong một hỏa một thủy, thời gian chậm rãi trôi qua.
...
Dãy núi Ma Vân, nơi cửa vào di tích xuất hiện.
Ba bóng người đứng thẳng.
Ba người rõ ràng là Hoàng Khởi, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật.
“Suốt hai tháng rồi. Ði thôi...” Hoàng Khởi mở miệng nói: “Chiến đấu cuối năm xếp hạng Tân Tú đường đã sắp bắt đầu, hai người các ngươi phải tham gia”
“Hoàng đại thúc, hắn còn có thể đi ra không?” Gần hai tháng thời gian, khí tức quanh thân Hách Liên Vũ Tử tăng lên kinh người, mặc dù chưa cố ý phóng thích, quanh thân cũng bao phủ một cỗ băng hàn khí mông mông lung lung, cả người giống như đặt mình trong sương khói nhàn nhạt, cho người ta một loại cảm giác hư vô mờ mịt. Phối hợp dáng người uyển chuyển linh lung càng tỏ ra thành thục cùng khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp, như là tiên tử giáng trần, tùy thời đều có thể phi thăng. Nhưng giờ phút này, lại nhíu chặt mày ngài, mang theo một tia sầu lo, hỏi.
“Lão đại tuyệt đối có thể đi ra!” Mặc Vũ Dật vẻ mặt lạnh lẽo, thanh âm sắc bén như kiếm, nói.
“Đương nhiên có thể!” Hoàng Khởi cũng khẳng định, nói: “Tiểu tử đó tư chất thân thể, ngộ tính tất cả nhất lưu, di tích này đã lựa chọn hắn, lão phu tin hắn tự nhiên có thể đi ra. Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Nhiều nhất...”
“Bao lâu? Lần trước ngươi nói một tháng, về sau biến thành hai tháng, bây giờ đã hai tháng, ngươi đừng nói là ba tháng?”
Làm cho khuôn mặt già nua của Hoàng Khởi đỏ lên là, thanh âm hư ảo băng lạnh kia của Hách Liên Vũ Tử lại nói như thế.
“Khụ khụ... Tiểu Vũ, lão phu tuy biết hắn khẳng định có thể đi ra, nhưng di tích này đến cùng là di tích thế nào, truyền thừa như thế nào, lão phu lại không thể nào đoán được. Ngươi chỉ cần biết một điểm, hắn đi ra càng muộn, chứng minh di tích truyền thừa này càng cường đại, một khi đi ra, thực lực hắn sẽ tăng lên kinh người. Ngươi cùng Tiểu Mặc cần làm không phải là chờ đợi, mà là tự mình cố gắng tu luyện! Đây cũng là nguyên nhân lão phu hai tháng qua, buộc các ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không, khi hắn đi hướng một cái tầng thứ khác, sẽ xa xa đem bọn ngươi bỏ lại ở phía sau... Cuối cùng bọn ngươi sẽ trở thành người của hai cái thế giới.” Hoàng Khởi xưa này bất cần đời, nhưng lần này biểu cảm trên khuôn mặt già nua lại nghiệm túc hiếm có nói.
Nghe được Hoàng Khởi nói, vẻ mặt hai người Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật đều tự khác nhau, nhưng đôi mắt đều lóng lánh ra một điểm tinh quang.
Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật khi biết được Trần Hạo bước vào di tích, hơn nữa không biết cần bao lâu, hoặc là nói có thể đi ra hay không, đều cố chấp ra khỏi hoàng gia Tân Tú đường, đến từng nơi cửa vào di tích xuất hiện, may mà có Hoàng Khởi, trái lại làm cho hai người không trì hoãn tu luyện, mỗi ngày hầu như đều ở trong dãy núi Ma Vân săn giết yêu thú, nếu không chính là ở bên người Hoàng Khởi, đả tọa tĩnh tu.
Hoàng Khởi lão đầu này ở lúc chờ đợi Trần Hạo, trái lại biến thành bảo tiêu, bồi luyện cùng huấn luyện viên của hai người.
Ðây chính là chuyện ai cũng không nghĩ đến. Mặc dù là Hoàng Khởi cũng không nghĩ tới. Hoàng Khởi chính là đại thúc trông cửa Tuyệt Học quán của Tân Tú đường, mặc dù có thân phận đặc thù, ở Tân Tú đường mặc dù là đường chủ, phó đường chủ cũng sẽ không quản hắn, nhưng đó dù sao cũng là chức trách của hắn. Nhưng lần này, Tân Tú đường sau khi nhận được tin tức Trần Hạo có thể đã tiến vào di tích, hắn xin mau chân đến xem, lại không nghĩ tới, đường chủ cùng phó đường chủ sảng khoái bảo hắn thủ hộ đến khi Trần Hạo đi ra...
Đường chủ cùng phó đường chủ khi nào đối với Trần Hạo để bụng như vậy rồi?
Cũng chính bởi vì vậy, mới có tổ hợp ba người bây giờ.
“Cho nên, lần này thi đấu cuối năm, các ngươi đều liều mạng cho ta, lấy được thành tích tốt! Nếu không, lão phu đoán không sai mà nói, tiểu tử đó đi ra, tất nhiên điên cuồng mắng một trận đối với các ngươi!”
“A...” Mặc Vũ Dật biến sắc, tựa như lòng còn sợ hãi. Rõ ràng Trần Hạo từng huấn luyện đặc biệt đối với hắn cùng Hách Liên Vũ Tử hơn một tháng để lại ám ảnh trong lòng.
Mà Hách Liên Vũ Tử lại nháy mắt sắc mặt đỏ bừng. Điên cuồng mắng? Thật nếu là điên cuồng mắng đơn giản như vậy thì tốt rồi...
“Ta tin thực lực các ngươi bây giờ tiến vào top hai mươi hẳn là không thành vấn đề. Tiểu Vũ đã lĩnh ngộ thủy, băng, vụ ba loại năng lượng, cũng chính là đem thuộc tính cơ bản cùng diễn sinh của thủy thuộc tính lĩnh ngộ toàn bộ, tuy còn chưa thể phát huy uy lực thật sự của ba loại năng lượng này, nhưng chỉ cần vận dụng thích đáng, chiến lực có thể tăng lên mấy lần! Tiến vào top mười cũng có khả năng! Tiểu Mặc cũng không tồi. Ngươi lĩnh ngộ kim thuộc tính, với kiếm ý ẩn chứa của ngươi hỗ trợ lẫn nhau, càng gặp sắc bén, chỉ cần ngươi vẫn duy trì một trái tim sắc bén vô cùng, top hai mươi không có vấn đề! Vài ngày thời gian cuối cùng, nếu các ngươi có thể đột phá đến thất phẩm hoàng cấp, có thể thứ tự sẽ cao hơn!” Hoàng Khởi nói.
Giờ phút này, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật ở dưới Hoàng Khởi siêu cấp huấn luyện viên này “huấn luyện đặc biệt”, đã trước sau bước vào lục phẩm võ hoàng. Loại tốc độ tiến bộ này, chính là Hoàng Khởi cũng có chút ngoài ý muốn. Ðương nhiên, sau khi Hoàng Khởi nhìn thấy phương thức tu luyện liều mạng của hai người, cũng có nhiều lý giải, hắn cũng không thể không bội phục Trần Hạo gia hỏa chỉ hơn mười ba tuổi một chút đó.
“Ta sẽ tiến vào top mười!” Hách Liên Vũ Tử vẻ mặt lạnh như băng nói.
“Ta cũng sẽ như vậy!” Mặc Vũ Dật nói tương tự.
“Ði thôi!” Hoàng Khởi phất phất tay, hai đạo tinh thần lực mênh mông liền đem Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật bao vây, ba cái bóng người nhất thời lăng không bay lên, giây lát liền biến mất ở phía chân trời.
Hoàng Khởi sau khi bay ra vài dặm, quay đầu ngóng nhìn một cái nơi ban đầu đã đứng, mím môi nói: “Ðịa phương quỷ quái này, khắp nơi lộ ra quỷ dị, luôn cảm giác có người nhìn chằm chằm...”
...
Sau khi đám người Hoàng Khởi rời đi không bao lâu, hai cái thân hình quỷ dị xuất hiện ở nơi cửa vào di tích.
“Cơ bản có thể khẳng định tiểu thư ngay tại trong di tích này...” Một người trong đó nói.
“Sư huynh, ta cảm thấy thật ra không nhất định...”
“Nói như thế nào?”
“Lấy thiên phú ngộ tính của tiểu thư, loại di tích cấp thấp này, sao có thể cần hai tháng? Huống chi tiểu thư đã là siêu cấp thiên tài cửu phẩm võ thánh, chỉ kém một bước liền có thể bước vào võ thần cảnh, ta thật sự không nghĩ ra, loại địa phương này còn có di tích nào có thể làm khó tiểu thư...”
“Ngươi nói có đạo lý. Nhưng ngươi đừng quên, trong thiên hạ cao thủ tính cách cổ quái cũng không thiếu, tại địa phương này lưu lại cao cấp di tích không phải là không có khả năng”
“Ồ... Tiếu thư nếu thật sự là ở trong di tích này còn dễ nói, nếu ra cái gì ngoài ý muốn...”
“Ngoài ý muốn? Trong thiên hạ ai dám động tiểu thư? Lại nói, tiểu thư là vụng trộm chạy ra, tông chủ cũng không biết, thế lực đối địch với chúng ta càng không thể biết được. Lấy tu vi cửu phẩm võ thánh của tiểu thư, ngươi cảm thấy ở loại địa phương này, tiểu thư có thể gặp phải nguy hiểm?”
“Sư huynh nói đúng. Chẳng qua, ta còn có một điểm nghi hoặc, lão nhân ở nơi này thủ hai tháng, hẳn là có thể xác định, bọn họ có một đệ tử đã tiến vào di tích. Nhưng dưới tinh huống bình thường, di tích truyền thừa đều là lựa chọn một người, tiểu thư nếu là tiến vào trong đó mà nói, đó là hai người... Ðiều này sao có thể?”
“Ðây là ngươi cô lậu quả văn. Di tích truyền thừa dưới tình huống bình thường thật là một người. Nhưng đó là vì tình huống phù hợp điều kiện truyền thừa rất khó gặp được đồng thời hai người. Một người khác tiến vào di tích tất nhiên là phù hợp điều kiện, mà tiểu thư của chúng ta, còn có di tích không phù hợp điều kiện sao? Ðồng thời tiến vào cũng không có gì. Ngươi không cần buồn lo vô cớ, cuối cùng đạt được di tích truyền thừa tất nhiên là tiểu thư. Kẻ đi vào kia, ở tnrớc mặt tiểu thư chính là con kiến... Chết hẳn là không chết được, lấy tâm tính tiểu thư, tất nhiên sẽ mang hắn đi ra...”
“Vậy chúng ta cứ ở nơi này chờ?”
“Đương nhiên, đi ra tìm tiểu thư cũng không chỉ chúng ta. Dù sao đã được tông chủ phê chuẩn. Khảo thí cuối năm, chúng ta không cần tham gia đã có thể đạt được phúc lợi đệ tử cấp hai, đây chính là chuyện tốt! Nếu có thể đón tiểu thư trở về, ban thưởng sẽ càng cao, ha ha...”
Hai gã thoạt nhìn trên dưới ba mươi, đều là một bộ thanh sam, trước ngực có một đạo phù văn ấn ký huyền ảo, như là dấu hiệu môn phái. Hai người tuy thu liễm toàn bộ khí tức, nhìn như người thường. Nhưng đôi mắt ngẫu nhiên hiện lên tinh quang, lại rực rỡ như sao. Nếu Hoàng Khởi nhìn thấy dấu hiệu trước ngực hai người, tất nhiên sẽ khiếp sợ tột đỉnh. Đáng tiếc, ở vương quốc Trấn Nguyên Hoàng Khởi được xưng là cao thủ, hai người ở phụ cận nán lại hai tháng, hắn cũng không có chút phát hiện, chỉ là trong tiềm thức trực giác, cảm giác có người dõi nhìn mà thôi.
...
Hai tháng sau, quang đối ám.
Bốn tháng sau, lôi điện đối vũ tuyết.
Bảy tháng sau, ban ngày đổi ban đêm.
Mười tháng vội vàng qua đi, hai người cùng lúc tu luyện tìm hiểu thành công đệ ngũ chuyển!
Bước vào đệ lục chuyển, nam cùng nữ!
“Ngũ chuyển, mười tháng rồi...”
Quanh thân Trần Hạo tràn ngập một cỗ lực lượng mênh mông hùng hồn, mười tháng thời gian khổ tu, nhất là tầng thứ tư lôi điện làm cho thân thể hắn vốn cường hãn, càng là phảng phất tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt, mặc dù không sử dụng bất cứ nguyên lực cùng tinh thần lực gì, đơn thuần bằng vào lực lượng thân thể, Trần Hạo có lòng tin đánh bại thất phẩm vô hoàng!
Cơ thịt quanh thân cũng không cường tráng, tràn ngập mỹ cảm hình giọt nước, nhưng chỉ cần hơi dùng sức, cơ thịt quanh thân liền có thể tự nhiên ngưng tụ thành một thể, đem toàn bộ lực lượng đều ngưng tụ thành một điểm.
Trừ thân thể mạnh lên, Trần Hạo cũng đã bước vào cửu phẩm hoàng cấp! Ý già, võ giả tất cả cửu phẩm hoàng cấp đỉnh phong. Trong thân thể nhiều ra thêm năm hệ thống thông kinh mạch toàn thân, trong một nhịp thở đều có thể cắn nuốt lượng lớn thiên địa linh khí. Giờ phút này nếu đối mặt Triệu Vân Phi nhất phẩm võ đế, Trần Hạo có trăm phần trăm lòng tin chính diện đem hắn đánh bại!
Nhưng thẳng đến đệ ngũ chuyển chấm dứt, Trần Hạo vẫn chưa thể bước vào đế cấp. Cái này cũng làm cho Trần Hạo hiểu, vách ngăn hoàng cấp đến đế cấp có bao nhiêu khó khăn.
Suốt mười tháng thời gian, lúc trước mặt Trần Hạo xuất hiện đệ lục chuyển “Nam” cánh lửa lớn mông lung cùng tâm pháp khẩu quyết, lòng nóng như lửa đốt. Mười tháng là khái niệm gì?
Hắn đã sớm bỏ lỡ thi đấu cuối năm. Cái này không quan trọng, nhưng Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.