Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 134: Tinh mộng khinh vũ - Khuynh tẫn hồng trần




Ngày đó những kim loại quý hiếm trong bảo khố, dưới sự yêu cầu gần như cưỡng bức của Sở Dương, đã bị Cửu Kiếm Kiếp hấp thu. Sau đó, đại bộ phận tinh hoa đều nằm gọn vào cả trong Cửu Kiếm Kiếp.
Giờ phút này, tất cả đều đang được phóng thích ra.
Những thứ này đúng là nguyên vật liệu tuyệt hảo để chế tạo thần binh lợi khí đó nha, lãng phí sao được? Cứ để rỉ sét trong hoàng cung, chi bằng cho ta hết đi…
Những vật khác đều để Cửu Kiếm Kiếp hấp thu sạch, Sở Dương cũng chỉ chừa lại hai loại: một khối Tinh thần thiết và một khối Đồng vân cương. Tự nhiên là Cửu Kiếm Kiếp không thèm hạ thủ lưu tình rồi, cắm đầu cắm cổ cắn nuốt sạch sắt lẫn thép bên trong, chỉ thòm thèm mà để lại Tinh thần thiết và Đồng vân cương thôi.
Tinh thần thiết – không thể công phá! Hơn nữa, nếu trộn hai phần Tinh thần thiết vào đao kiếm thì không chỉ tạo ra vũ khí đánh đâu thắng đó mà hơn nữa trong lúc đối địch, nếu đưa nguyên khí vào trong thì còn có thể phát ra hào quang của trăng sao làm binh khí phát sáng rực rỡ một cách khác thường, khiến cho kẻ địch khó nắm được phương hướng công kích của binh khí.
Mà có được Đồng vân cương thì chính là gặp may cực kỳ! Thật sự Sở Dương cũng không ngờ ở trong bảo khố của hoàng thất Thiết Vân lại có thể cất giấu một khối bảo bối quý giá tới như vậy!
Có thể nói rằng toàn bộ tàng bảo khố của Thiết Vân thì chỉ có Đồng vân cương này là quý giá nhất, toàn bộ những thứ gì gì đó khác có cộng lại thì trong mắt Sở Dương cũng không bằng giá trị khối Đống vân cương này!
Thời điểm vừa phát hiện ra khối kim loại toàn thân đỏ rực này, Sở Dương thiếu chút nữa đã xác định nhầm hàng rồi. Đợi đến khi nhận ra thì suýt chút nữa hắn đã kinh hỉ mà nhảy dựng lên.
Đồng vân cương, ý nghĩa giống như tên gọi, toàn thân có màu đỏ tươi. Hơn nữa, điều tối lợi hại của nó chính là: tuy cứng rắn cực độ nhưng lại không nặng chút nào!
Chuyện này chính là trái với quy luật thiên nhiên. Một thứ kim loại kì lạ nhất!
Coi như dù cả một khối Đồng vân cương lớn như một gian phòng thì trọng lượng của nó tối đa cũng giống như một khối bông nhỏ mà thôi. Loại đặc tính kì dị này thật sự làm cho võ giả khắp thiên hạ phải phát si phát cuồng!
Binh khí bình thường đều phải có trọng lượng. Càng là binh khí có trọng lượng lớn thì thể tích phải lớn. Trọng lượng càng cao thì yêu cầu đối với người dùng lại càng cao.
Hơn nữa còn hao phí rất nhiều thể lực để thao túng!
Mà chỗ tốt lớn nhất của Đồng vân cương chính là nó căn bản bỏ qua yêu cầu đối với thể lực của người sử dụng. Chỉ cần ngươi có sức mạnh của trẻ lên ba thì cũng có thể múa vũ khí xông lên giết địch rồi! Hơn nữa còn là không gì không thể phá, sắc bén cực điểm!
Nhưng loại Đồng vân cương này vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Sở Dương trước nay chưa từng được thấy bất luận một thanh binh khí nào có pha trộn Đồng vân cương cả!
Vậy mà trong hoàng cung Thiết Vân lại tồn tại cả một khối cỡ cái bàn lớn! Sở Dương hầu như đã mừng muốn điên lên rồi!
Với chuyện Thiết Vân hoàng thất giữ một khối kim loại kì dị như vậy mà không biết dùng thì Sở Dương chỉ có một lý giải: căn bản là không cắt ra được! Bất kể là cho vào lò luyện hay dùng búa rèn lớn để nện xuống thì hoàn toàn cũng chẳng thể tổn hại nó mảy may nào! Đoán chừng hoàng thất Thiết Vân cũng ức đến chết, biết là bảo bối nhưng không thể dùng được…
Dạng như Đồng vân cương này thì chỉ có võ giả từ Hoàng cấp trở lên dùng hỏa nguyên lực của bản thân dần dần hòa tan thì mới miễn cưỡng có thể tách ra một chút rất nhỏ. Sở dĩ nói là một chút rất nhỏ chính vì hỏa nguyên lực của một võ giả Hoàng cấp tuyệt đối không thể hòa tan hết nổi một khối Đồng vân cương lớn thế này. Phải từ mấy chục đến cả trăm lần tinh luyện rồi dung hóa mới có thể tích cóp đủ Đồng vân cương để rèn một thanh binh khí! Nếu muốn một lần dung hóa hoàn toàn khối kim loại này thì trừ phi là cấp Thánh mới nổi…
Nhưng Sở Dương hoàn toàn không băn khoăn mấy chuyện này tí nào nha. Hắn chính là chủ nhân Cửu Kiếm Kiếp, mà Cửu Kiếm Kiếp… Không chỉ có khả năng cắt xén mà còn có thể cắn nuốt nữa nha…
Cho nên, sự cứng rắn của Đồng vân cương đem so với Cửu Kiếm Kiếp mà nói thì sức rắn cũng chả khác bông gòn là mấy rồi!
Kì trân dị bảo như vậy thì cương tinh (tinh chất kim loại) bên trong tự nhiên là rất nhiều. Sau khi bị Cửu Kiếm Kiếp thôn phệ hơn phân nửa thì chỉ còn lại một khối tròn như đầu người. Sở Diêm Vương hầu như đau lòng muốn tự sát cho xong!
Chẳng qua, dù chỉ còn một khối cỡ đầu người thì cũng đã đủ rèn nên một thanh binh khí. Hơn nữa tính ra lại vẫn còn thừa được một chút.
Ý định của Sở Dương là làm riêng cho Mạc Khinh Vũ một thanh đao theo yêu cầu.
Mạc Khinh Vũ thích đao, thích màu đỏ. Chuyện này Sở Dương quá hiểu rồi. Kiếp trước, mỗi khi gặp nhau thì Mạc Khinh Vũ đều vận y phục đỏ rực toàn thân.
Mạc Khinh Vũ thích hình thức, thích sự đẹp đẽ, thích… Ký ức của Sở Dương vẫn lưu lại nguyên vẹn như mới hôm qua.
Vì Mạc Khinh Vũ rèn một thanh binh khí mà nàng thích, chuyện này đối với Sở Dương thì không cần tốn bao nhiêu sức, đơn giản và dễ dàng đến cực điểm!
Dưới sự hỗ trợ của Cửu Kiếm Kiếp, chỉ mất nửa canh giờ thì một thanh loan đao đường nét liền lạc mà tinh mỹ bắn ra tinh quang bốn phía, toàn thân đỏ tươi lại nhẹ như lông vũ đã được đúc thành.
Trong quá trình chế tạo thanh đao này, ngay cả Kiếm hồn cũng hầu như bị Sở Dương làm hồn bay phách lạc, cực kỳ uể oải.
"Chỗ này, lại thêm một ít. Ờ… chỗ này cho nó cong cong. Chỗ này… nhọn tí đi, chỗ kia lại dày chút nữa, bên kia phải liền lạc chút ít. Ờ… Đường cong, đường cong! Ta muốn một đường cong cho thật đẹp…"
Về sau, Kiếm hồn liền trực tiếp bãi công, chuồn mất dạng… Bố khỉ, muốn thành dạng gì thì tự mình đi mà làm! Ông đây phối hợp với ngươi một lần đã không tệ rồi mà vẫn chưa xong là sao? Vậy mà còn mắng ta… Chưa từng gặp qua rèn một thanh đao mà phải lắm chuyện đến thế nữa! Con mẹ nó, rõ ràng so với thêu hoa còn khó hơn!
Cuối cùng Sở Dương cũng đành chịu thua Kiếm hồn, dùng chút sức lực cuối cùng than thở không thôi… Chỉ còn một đường cong mảnh như sợi tóc nữa thì thanh đao sẽ lập tức trở nên hoàn mỹ rồi…
Nếu Kiếm hồn có thân thể, đoán chừng nó sẽ nhảy ra quyết đấu với thằng này ngay lập tức!
Thanh đao này thế mà lại bị Sở Dương chế tác thành một tác phẩm nghệ thuật! Không cách nào hình dung nổi! Coi như dù Sở Dương bới lông tìm vết trên thanh đao tự mình rèn nên thì cũng không tìm được nửa vết xấu nào… Thật sự là đẹp… Quá quá quá đẹp!
Sở Dương đã trộn lẫn một ít Tinh thần thiết vào thanh đao, làm cho nó vốn phải nặng đến mười bảy mười tám cân thì nay chỉ còn có bảy tám lạng (nửa cân)…
Hơn nữa, Tinh thần thiết được bố cục chính giữa thân đao để xếp thành hình Thất tinh Bắc Đẩu nên chỉ cần khẽ vung thì liền giống như Thất tinh Bắc Đẩu từ trên không giáng phàm, bay múa quanh thân không ngừng…
Ặc! Sau khi chế tạo thành công, vốn Sở Dương định dùng thời gian để điêu khắc nguyên vật liệu còn thừa thành một kiện vũ khí cho chính mình nữa… Kết quả Kiếm hồn lập tức nổi điên: "Ngươi có Cửu Kiếm Kiếp trong tay thì còn cần binh khí làm khỉ gì nữa hả? Ngươi có biết tự trọng không hả!?"
Sở Dương trực tiếp tiu ngỉu bó tay, nghĩ lại thì đích thực chính mình tự mua lấy khó chịu mà. Đã có Cửu Kiếp Kiếm trong tay, vậy mà còn hi vọng nó chế tạo một thanh binh khí khác cho mình, cũng quá mức không biết tranh thủ cảm tình rồi a…
Đây thực chẳng khác nào một người đàn ông nói với vợ: "Anh muốn kiếm vợ bé, em có khả năng thu xếp dùm anh được không?"
Chuyện ngu xuẩn đến mức độ này vậy mà mình cũng làm được… Quả thật không cách nào tưởng tượng nổi! Thời điểm này mà dám nói với Cửu Kiếm kiếp những lời như vậy, chỉ số thông minh của mình đã "cao" đến tình trạng gì rồi hả trời?
Cất kỹ Đồng vân cương thừa lại một cách tử tế, Sở Dương thầm nghĩ: "Lưu lại cho Thần Binh Các sau này dùng a!"
Cầm thanh đao trong tay, Sở Dương đang dương dương đắc ý, nghĩ thầm thời điểm đưa nó cho Mạc Khinh Vũ cần phải làm cho nàng cao hứng đến độ ôm chầm lấy mình hôn hít một phen mới được…
Nếu Mạc Khinh Vũ phải trở về Mạc thị gia tộc thì chỉ cần có thanh đao này bên người, cứ coi như là mất đi Tam Âm Mạch… hẳn cũng sẽ khiến cho người khác không thể xem thường rồi đấy…
Sở Dương vì tính toán cho tương lai của Mạc Khinh Vũ, quả thực đã cực kỳ cẩn thận.
Nghĩ đến đây, Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng không ngớt kêu gọi Kiếm hồn liên tục… nhưng thằng kia vẫn tỉnh bơ mặc kệ. Cuối cùng thì Kiếm chủ đại nhân đành phải ăn nói khép nép, cầu khẩn một hồi lâu nó mới lếch thếch đi ra mặt mày bất thiện.
"Gì đó?"
"Hắc hắc, thanh đao này còn một chỗ cần ngươi giúp thêm…"
"Ta… con mẹ nó…! Ta nói ngươi có con mẹ nó điên rồi không hả? Lại đao này nữa hả?" Kiếm hồn không khách khí tuôn ra một tràng: "Ngươi! Con mẹ nó… còn phiền phức hơn cả đàn bà!"
"Chỉ một lần thôi…"
"Nửa lần cũng cóc rảnh!" Khẩu khí kiếm hồn cứng ngắc, một hơi cự tuyệt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Phắc! Ngươi lập lại lần nữa coi!" Sở Diêm Vương giận tím mặt, nhịn hết nổi bắt đầu điên tiết lên… Bắt đầu: "Mẹ kiếp! Cho ngươi thể diện không chịu phải không? Có tin ông mày lập tức tự sát con bà mày luôn không hả? Cho mày thui thủi chờ một vạn năm nữa nhá?!"
Sở Diêm Vương nổi cơn lôi đình: "Ngươi dám nói thêm câu nữa, ông đây lập tức máu phun năm thước! Con mẹ nó, mười tám năm sau ông mày lại là một hảo hán! Mà mày thì đợi cái cảnh chờ thêm vạn năm đi nhá, hơn nữa còn là đảo loạn thiên cơ thêm một vạn năm!"
"Ngươi giỏi!" Kiếm hồn nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là nó không dám đánh bạc, vạn nhất cái thằng điên này dám tự cắt cổ thì chính mình thảm mẹ nó rồi. Xem cái tính khí nóng nảy của thằng khốn này, thật sự là cực kì có khả năng đấy…
"Giúp chuyện gì nữa đây?" Kiếm hồn hỏi kiểu cam chịu.
"Á à? Ngươi còn tình nguyện làm chó gì? Được rồi, được rồi… Ông đây đi chết cho rảnh, không cần cái mặt ngươi nữa!"
"Ấy! Đừng, đừng! Sở đại gia… Tính mạng quý trọng như thế, làm sao ngài có thể phí hoài bản thân cho được?"
"Hắc hắc, kêu một tiếng "Sở đại gia" nghe thêm lần nữa coi nào!"
"Con mẹ mày! Mày chết thì chết cho nhanh đi! Một vạn năm thì một vạn năm!" Kiếm hồn chịu hết nổi phát hỏa.
"Đừng, đừng! Kiếm hồn đại ca… Đến đây, xem xem… khắc thêm mấy chữ chỗ này nè! Hắc hắc, chuyện này có gì khó đâu?" Sở Diêm Vương lập tức ỉu xìu. Nói giỡn sao? Vất vả lắm mới sống lại, còn gặp được Khinh Vũ thì ta sao chết đơn giản vậy được? Cho dù cái Kiếm hồn vớ vẩn này có chết thì ông đây vẫn muốn sống thật tốt! Tự sát? Đây chẳng qua là thủ đoạn ông mày dọa người thôi chứ ngu gì…
Sở Dương chửi um trong lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lấy lòng, chỉ chỉ vào một nơi trên thân đao.
"Hả? Khắc cái gì?"
"Chỗ này, khắc chữ "Tinh mộng Khinh Vũ – Khuynh tẫn hồng trần", tám chữ thôi!" Sở Dương trơ mặt nói: "Mặc khác, giúp ta làm cái vỏ đao trông cổ kính chút. Ặc… nguyên liệu tầm thường là được rồi."
***Tạm dịch: "Khẽ múa nơi giấc mộng lành – Màng chi lợi lộc công danh giữa đời." Ở đây tác giả chơi chữ khinh vũ là múa nhẹ nhưng cũng là tên của Mạc Khinh Vũ.
Kiếm hồn dị thường không tình nguyện hoàn thành nhiệm vụ. "Xoẹt" một tiếng, cả lời từ biệt cũng không thèm phun ra đã biến mất dạng.
Dựa theo yêu cầu của Sở Dương, vỏ đao được thiết kế cổ xưa, rỉ sét và thủng thẹo lỗ chỗ như cổ vật, còn có cả mấy vệt han rỉ…
Ai nghĩ cũng chẳng ra, dưới cái vỏ đao như đồng nát ve chai thế này lại ẩn chứa một thanh tuyệt thế bảo đao như mộng như ảo, hầu như không có khả năng tồn tại trong đời thực!
"Đại công cáo thành!" Sờ đại gia tru lên mấy tiếng. Sở dĩ tạo nên một cái vỏ đao như vậy tự nhiên là có đạo lý sâu sắc nha! Coi như bố đẻ của Mạc Khinh Vũ thì cũng không thể để hắn biết bản đại gia còn có một thân bản lĩnh chế tạo binh khí thần diệu như vậy được…
Nếu để người biết loại năng lực nghịch thiên như vậy, chỉ e Sở Ngự Tọa sau một khắc thôi đã được mời đến phòng giam của một đại gia tộc nào đó, biến thành một thợ rèn chuyên nghiệp rồi…
Đây chính là một ngày đẹp trời núi non sập xuống, ta đây nhặt được nó nha…
Ờ… đoạn thời gian trước, núi ở Thiên Ngoại Lâu không phải đã sập một lần sao… Hắc hắc! Sở Dương lập tức nghĩ ra lý do.
Về phần "Tinh mộng Khinh Vũ – Khuynh tẫn hồng trần", tám chữ này nha, tự nhiên là cố ý tạo thành. Đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Mục đích chỉ để nói rõ rằng thanh đao này chính là trời sinh thuộc về Mạc Khinh Vũ!
Trên thanh đao đã có tên Mạc Khinh Vũ, là ngụ ý sâu xa. Nhưng thanh đao nằm trong tay Mạc Khinh Vũ lại chính là một thanh đao hoàn toàn dành cho nữ giới…. Phía trên lại có hai chữ "Khinh Vũ", trong Mạc thị gia tộc kẻ nào lại không biết xấu hổ mà đi tranh đoạt đây?
Hừ! Nếu muốn bảo hộ thanh đao này thì phải bảo vệ tốt Mạc Khinh Vũ! Bảo hộ Khinh Vũ không tốt thì Mạc thị gia tộc các ngươi liền mất luôn thanh đao này! Chuyện này, chính là điều mà Sở Dương tin rằng Mạc thị gia tộc cường đại kia hoàn toàn có thể hiểu rõ.
Sở Dương cười, cười rất âm hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.