Ngạo Phong

Chương 20: Chương 20





Bên trong xe đang là cảm giác ấm áp, ở bên ngoài bất chợt truyền tới âm thanh ồn ào.
Ngạo Phong hơi nhướng mày, tai mắt nhạy bén phân biệt được ra ngay tiếng bước chân của đám người, là kẻ nào sẽ tới được đây? Hơn nữa còn bao vây quanh xe ngựa của bọn họ.
“Mẹ Tô Nhã, chúng ta ra đi xem xem.” Ngạo Phong và Mặc Linh đứng dậy, song song nhảy xuống xe.
Tô Nhã phu nhân nhìn chỗ Ngạo Phong vừa ngồi, rơi vào trong hồi ức, vẫn lẩm bẩm nói: “Thật sự rất giống… Mặt mũi đường nét xinh đẹp giống chị Thấm năm đó y như đúc.
Chị, đây là con của chị sao…”
Ngạo Phong và Mặc Linh vừa xuống xe liền nghe thấy giọng nói oang oang của Dư Phàm gọi to: “Các người muốn làm gì? Lại dám gây sự với bổn thiếu gia ư, muốn chết sao?”
“Kẻ tìm cái chết là mày đấy, lại dám phách lối ngang ngược ở Nhật Bất Lạc này à, còn không thăm dò xem người vây quanh nhị công tử của chúng ta là kẻ nào!” Mấy tên đàn ông xung quanh hung dữ quát lên, đám người này đều mặc như binh lính, trông có vẻ giống như lính giữ thành của cứ điểm Nhật Bất Lạc.
Kẻ dẫn đầu là một thanh niên thần thái ngạo mạn, bên cạnh còn có hai tên đàn ông mặc áo choàng huyễn sư đứng cùng, trên áo choàng cod đeo huy chương, là hai tên đại huyễn sư tam kiếm.
Ba người Mặc Trúc đang giằng co với bọn họ, vẻ mặt La Tư như cười như không ngồi trên xe, trông bộ dạng hẳn là để cho bọn họ tự xử lý chuyện này.
Ngạo Phong bước tới gần, nhận ra đám người này tới không có ý tốt đẹp gì, lạnh lùng nhướng mày bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi cũng không biết nữa, đám người này đột nhiên xông ra bao vây chúng ta, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Tô Kiếm nói, vừa mới trải qua một trận tàn sát, đang lúc thu hoạch chiến lợi phẩm thả lỏng tinh thần thì đám người này đột nhiên xông tới, ngay cả Mặc Trúc cũng không nhịn được nhíu mày.
Người thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo liếc mắt nhìn một cái, cảm nhận khí tức xung quanh, anh ta lạnh lùng chăm chú nhìn Ngạo Phong hỏi: “Cậu chính là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê?”
Từ vẻ mặt của mọi người có thể nhìn ra Ngạo Phong một thân áo đen dường như là tiêu điểm của mấy người bọn họ, vì vậy người thanh niên mới hỏi như thế.
“Tôi ư?” Ngạo Phong sững sốt một chút, lắc đầu nói: "Tôi chỉ mới vừa gia nhập hôm nay..."
“Ai bảo thế! Chức đoàn trưởng đương nhiên phải thuộc về cậu.” Ngạo Phong còn chưa dứt lời, Mặc Trúc phía sau đã như được tiếp thêm sức mạnh, hiếm khi lớn tiếng khẳng định nói.
Sau đó Tô Kiếm cũng nghiêm túc gật đầu đồng ý: “Truy Vân, đoàn đội của chúng ta chỉ có mấy người trẻ tuổi này, vốn dĩ hoàn toàn không cần chọn đội trưởng gì đó, nhưng hiện tại xem ra, ngoài cậu thì không ai khác có tư cách làm đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Bạo Tuyết chúng ta.
Người này nhất định phải là cậu.”
"Đúng vậy, tôi cũng ủng hộ anh Truy Vân làm đoàn trưởng!" Mặc Linh nói.
“Từ trước tới giờ bổn thiếu gia không phục bất kỳ kẻ nào, nhưng lời cậu nói, bổn thiếu gia cũng tâm phục khẩu phục.” Dư Phàm thoáng ngừng một lát, lên tiếng có chút mất tự nhiên.
Qua cuộc chiến đấu vừa rồi, mặc dù Ngạo Phong không để lộ ra cấp bậc huyễn sư thật sự của mình, nhưng sự quyết đoán và mạnh mẽ đã chiếm được sự công nhận của mọi người.
Cô lúc này tự nhiên đã trở thành trung tâm của nhóm người, ngay cả Dư Phàm cũng vậy, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng không còn mang theo sự khinh thường nữa, mà đã có sự kính trọng đối với một cao thủ.

Sức tập trung, sự uy hiếp, một người lãnh đạo đoàn đội cần có những thứ này.
Ngạo Phong thấy mấy người nói như vậy cũng không làm bộ từ chối nữa, nhàn nhạt gật đầu chấp nhận nói: “Được rồi, tôi làm đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Bạo Tuyết.
Nói đi, các người tìm chúng tôi có chuyện gì?”
“Chuyện gì ư? Bắt hết tất cả lại cho tôi!” Người thanh niên xác nhận thân phận của mấy người xong, lập tức vung tay lên, đám binh lính sau lưng tay cầm đao thương lao về phía bọn họ.
Sắc mặt Ngạo Phong lạnh lẻo, cau mày hỏi: "Anh dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Chúng tôi đâu có thù oán gì với quân lính giữ thành của Nhật Bất Lạc?"
Hỏi một câu như vậy nhưng trong lòng Ngạo Phong cũng không tin.
Mấy người bọn họ cũng coi như là quan, thân phận không hề tầm thường, kẻ làm quan tự dưng lại bị mấy tên lính quèn bắt đi, đây là chuyện cười của thế kỷ mới đấy à?
“Chạng vạng tối nay, các anh ở phòng thương mại Hải Đức đã phái huyễn thú ra cắn bị thương đoàn trưởng lính đánh thuê cấp dưới của tôi.” Chàng thanh niên ngạo mạn hừ một tiếng, cười lạnh nói ra nguyên nhân: “Ở Nhật Bất Lạc này trước giờ chưa từng có ai dám làm phật ý nhị công tử Lạc Phu tôi, lão đại của Sói Điên là cấp dưới của tôi.
Vậy mà các anh cũng dám quang minh chính đại động vào tôi như thế, chẳng phải là đã vả mặt Lạc Phu tôi hay sao? Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ!”
Lạc Phu vừa dứt lời liền cung kính gật đầu với hai tên đại huyễn sư tam kiếm bên cạnh mình, hai người kia lập tức thả huyễn thú của bản thân ra, vẻ mặt ngang ngược nhìn chằm chằm vào mấy người.
“Tôi biết đám người các anh có vài kẻ thực lực không tệ, có điều tốt nhất các anh đừng có phản kháng, hai vị đại huyễn sư tam kiếm này không phải là người các anh có thể đối phó được đâu.
Lạc Phu tôi là cháu ruột của thành chủ đại nhân, người mà tôi có thể điều động chắc chắn không chỉ có một chút sức mạnh thế này.
Anh họ của tôi còn là đại kiếm sĩ thất tinh, xung quanh Nhật Bất Lạc thành cao thủ nhiều như mây.
Hôm nay anh ấy còn chiêu mộ được một vị đại huyễn sư cửu kiếm trẻ tuổi.
Chỉ cần tôi muốn thì có thể đi tìm anh ấy đối phó với các anh bất kỳ lúc nào.”
Vốn nghe thấy hai chữ “Lạc Phu”, Ngạo Phong cũng hơi nhạy cảm nhíu mày, đợi đến khi nghe hết lời anh ta kể ra, Ngạo Phong đã hoàn toàn cạn lời.
Lạc Phu, Lạc Phi, anh họ, đại kiếm sĩ thất tinh…
Thì ra Lạc Phi chính là công tử của thành này, chẳng trách lúc nói tới vấn đề này, vẻ mặt Lạc Phi lại kỳ quái như vậy.
Nói như thế, người trẻ tuổi đã là đại huyễn sư cửu kiếm mà Lạc Phi chiêu mộ chẳng phải là mình hay sao?

Sau khi Ngạo Phong nghĩ thông suốt qua các loại quan hệ phức tạp đã rất bất ngờ, cô đã ở đây rồi, vị huynh đệ này còn định đi đâu tìm bản sao chép của cô để đối phó với chính cô nữa đây?
“Cháu của thành chủ ư? Tôi còn là cháu của đương kim hoàng hậu đây này! Chưa nói tới Nhật Bất Lạc, số người chúng tôi không thể chọc vào ở toàn bộ đế quốc Kaya này cũng chẳng có mấy người đâu!” Tô Kiếm khinh thường cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói lời châm chọc.
Lạc Phu vừa nghe thấy vậy, chỉ coi như Tô Kiếm dùng mấy lời ngang ngược ra để chặn họng mình, nhất thời bật cười lớn: “Ở đâu ra tên điên này vậy, cũng không xem xem mình là cái dạng gì mà đòi làm cháu của hoàng hậu? Anh mà cũng xứng ư? Dám trêu chọc bổn công tử, có tin bổn công tử khiến cho các anh không nhìn thấy mặt trời ngày mai không hả?”
Mấy người Mặc Trúc ở trước mặt Ngạo Phong bây giờ không có gì để kiêu ngạo, nhưng mà mười mấy năm qua, lúc bình thường ở đế đô, có ai không phải là người cao cao tại thượng, được người ta yêu mến kính trọng chứ? Một tên tép riu như Lạc Phu này cũng dám khua chân múa tay ư, trong lòng bọn họ đã dâng lên ngọn lửa tức giận.
“Đoàn trưởng, làm gì đây?” Sắc mặt ai nấy đều bực bội khó chịu, đồng thời nhìn về phía Ngạo Phong trưng cầu ý kiến.
“Làm thế nào ư? Hừ, rất đơn giản thôi.” Ngạo Phong lộ ra một nụ cười cổ quái, tiến lên hai bước, rất tùy nói ý với Lạc Phu: "Anh nhìn dưới chân tôi một chút."
Dưới chân ư? Đầu óc mọi người mơ hồ, trố mắt nhìn nhau.
Hai mắt đen nhánh sáng ngời phát ra ánh sáng lấp lánh kì dị, Lạc Phu và các binh lính ở trước mặt Ngạo Phong dường như đã bị mê hoặc, thật sự tò mò nhìn xuống dưới chân cô, ai nấy đều đang nghi ngờ tự hỏi thì khuôn mặt mọi người xung quanh ngay lập tức cứng đờ.
Bởi vì thứ bọn họ nhìn thấy, phía dưới áo choàng đen đang bay phấp phới bất chợt hiện ra một hình hoa văn màu bạc cực kỳ tinh tế.
Tinh văn tam giác, hai mươi bảy thanh kiếm nhỏ màu bạc xuất hiện đầy đủ, lấp lánh chiếu hắt lên người thiếu niên khôi ngô mặc áo đen như một vị thần, lạnh nhạt quan sát bọn họ.
Khóe miệng cong cong lên tự như đang cười nhạo sự ngu dốt của bọn họ.
Sự khiếp sợ toát ra từ ánh mắt mọi người, xung quanh nơi được ánh sáng bạc chiếu vào lặng ngắt như tờ, ai nấy đều trợn mắt nhìn, miệng há to như thể nhét vừa một quả dưa hấu, lại không thể nào phát ra âm thanh.
Ngay cả mấy người Mặc Trúc cũng không biết đã là lần thứ bao nhiêu trợn mắt kinh ngạc nhìn Ngạo Phong.
“Cửu cửu cửu… đại huyễn sư cửu kiếm.” Tô Kiếm lắp ba lắp bắp, ánh mắt nhìn Ngạo Phong giống như nhìn thấy một con khủng long sống lại.
“Nhất định….
Là tôi đang nằm mơ rồi…” Vẻ mặt Dư Phàm chết lặng, hôm nay anh ta đã phải chịu quá nhiều đả kích, chỉ có thể tự mình huyễn hoặc bản thân để thoát ra khỏi ám ảnh do tên quái vật nào đó tạo ra.
Vẻ mặt Mặc Trúc Mặc Linh cũng cực kỳ khó tin, mặc dù bọn họ cũng biết được thực lực của Ngạo Phong không kém, nhưng không tới mức khủng bố như vậy được chứ! Một đại huyễn sư cửu kiếm trẻ tuổi như vậy, dõi mắt nhìn cả đế quốc Kaya này hẳn phải được xưng là tuyệt thế thiên tài, vừa rồi cùng nhau hành động với bọn họ lại là một người như vậy, thật khó lòng tin nổi!
Chẳng trách cô lại hung hãn như thế, đại huyễn sư cửu kiếm.
Gặp ma rồi, bọn họ lại nhầm đại huyễn sư cửu kiếm thành huyễn sư thất kiếm, lại còn so bì với một đại huyễn sư cửu kiếm xem ai giết được nhiều ma thú hơn…
Đoàn người Dư Phàm sững sờ trong gió.
Sắc mặt Ngạo Phong lạnh lùng đứng đó, nhìn chăm chú vào đám người Lạc Phu.

Cô không thích khoe khoang thực lực ở khắp nơi, nhưng không có nghĩa là phải ẩn nhẫn chịu nhục, ngươi muốn tìm chết thì ta chắc chắn sẽ thỏa mãn ngươi!
Bốn người Mặc Trúc sau khi kinh ngạc chính là vô cùng mừng rỡ, mà đối với đám người phe Lạc Phu bên kia lại chính là cơn ác mộng.
Người nào người nấy đều nín thở đưa mắt nhìn, không cả dám thở mạnh.
"Nhìn rõ chưa hả?" Ngạo Phong nhàn nhạt hỏi.
“Nhìn… Nhìn rõ rồi…” Lạc Phu run lẩy bẩy nói, gần như muốn tìm một miếng đậu đập đầu chết quách đi cho xong.
Mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là tên khốn kiếp nào báo tin hả, không phải nói đối phương chỉ có một tên đại huyễn sư tam kiếm, một tên đại kiếm sĩ nhất tinh và một đại huyễn sư nhất kiếm hay sao? Tên thiếu niên áo đen quái vật này ở đâu chui ra nữa vậy?
Nhận ra được kiếm cấp của Ngạo Phong, Lạc Phu lại cảm thấy run rẩy.
Đáng chết, đại huyễn sư cửu kiếm trẻ tuổi như vậy, chàng thiếu niên này chắc chắn là do Lạc Phi chiêu mộ tới.
Nếu như để cho Lạc Phi biết được anh ta lại tự tiện sử dụng nhân thủ mà thành chủ chiêu mộ đến để đi đối phó ma thú, anh ta chắc chắn sẽ bị cấm túc mất.
Lạc Phu còn đang suy nghĩ, lại đột nhiên nghe thấy một câu khiến cho anh ta kinh ngạc.
"Vậy thì tôi sẽ không khách khí."
Ánh sáng màu xanh biếc lập lòe phút chốc đã bao phủ quanh người Ngạo Phong, huyễn lực ngưng tụ, một tia chớp màu trắng từ trong cổ áo nhảy phắt ra ngoài, bất chợt chia ra thành tám tia sáng trắng, nhảy vút ra bốn phương tám hướng bên ngoài, mỗi một phân thân thở ra một luồng khí giá rét lạnh lẽo âm u.
Ngay lập tức những vệ binh đi theo anh ta biến thành từng pho tượng đá băng phát sáng.
Sau khi Tiểu Băng thăng cấp lên linh thú đã xuất hiện nhiều năng lực thiên phú hơn, giờ phút này nó bắn ra công kích tập thể một cách đáng sợ.
Còn bản thân Ngạo Phong thì hóa thành một cái bóng đen, dưới chân giậm bước chớp động, một bước lao tới trước mặt hai tên đại huyễn sư tam kiếm.
Hai tên đó chỉ cảm thấy bên cạnh mình có một luồng áp lực to lớn tấn công, còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt một kẻ đã bị một quyền đấm mạnh vào, kêu gào thảm thiết bay ngược ra ngoài, một dòng máu tươi lập tức nhỏ giọt xuống.
Cùng là cấp bậc đại huyễn sư, thất kiếm trở xuống và thất kiếm trở lên là hai khái niệm khác nhau.
Trừ phi có được huyền khí thần kỳ hoặc là huyễn thú cao cấp, nếu không chỉ có thể chịu cảnh bị đánh.
Vốn dĩ với thực lực của bọn họ sẽ không bị đập đến nỗi thê thảm như vậy, nhưng mà dưới tình huống không lường trước được lại bị Ngạo Phong bất ngờ tấn công, thân pháp quỷ dị, vì thế hai vị kia quá oan uổng, chưa kịp trở tay đã bị động ngã vật xuống đất.
“Khốn kiếp.
Cao thủ như cậu lại chơi trò đánh lén!” Lạc Phu nhìn binh lính xung quanh liên tiếp bị Tiểu Băng đóng băng cứng đờ thành đá, hai tên hộ vệ được mình mời tới cũng bị Ngạo Phong quật ngã, suýt chút nữa phát điên tại chỗ.
Ban đầu nghe tiếng thở của Ngạo Phong, anh ta còn tưởng rằng cao thủ như cô chỉ muốn dọa bọn họ chơi chơi thôi, sau đó sẽ thả cho bọn họ rời đi.

Ai mà ngờ được tên âm hiểm hèn hạ này lại không hề có phong thái cao thủ một chút nào cả, đối mặt với đám người yếu hơn cô lại còn sử dụng trò xảo trá.
“Ngu ngốc chính là ngu ngốc.
Dùng ít sức mạnh nhất để đánh bại nhiều kẻ thù nhất là quy luật sinh tồn trên thế giới này.
Cả đám người các anh bao vây chúng tôi, vốn dĩ đã không nghĩ đến sự công bằng.
Bây giờ các anh còn xứng đáng bàn luận sự hèn hạ với tôi sao?" Ngạo Phong ung dung thong thả chỉnh trang áo khoác, lãnh đạm nói.
Nể mặt Lạc Phi, cô sẽ không giết cái tên Lạc Phu này.
Có điều loại người như thế nếu như không dạy dỗ anh ta một bài học sâu sắc nhớ đời, thì sau này anh ta sẽ không ngừng đến gây phiền phức cho mình.
Ngạo Phong có thể đoán được sơ sơ, mọi việc Lạc Phu làm chỉ là hành động cá nhân của anh ta, tùy ý sử dụng đại huyễn sư được thành chủ chiêu mộ tới để tiêu diệt ma thú, anh ta chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt không hề nhẹ.
Còn về phần trả thù…
Chỉ cần đầu óc anh ta không có vấn đề thì sẽ hiểu được cái kết của việc trả thù một đại huyễn sư cửu kiếm sẽ như thế nào.
Lạc Phu thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ngạo Phong còn tưởng rằng Ngạo Phong muốn giết anh ta.
Hai chân anh ta mềm nhũn như bún ngã rạp xuống đất hoảng sợ ôm đầu: “Đừng giết tôi, tôi, tôi sẽ cho anh rất nhiều rất nhiều Obis, đừng giết tôi mà.”
“Giết anh chỉ tổ bẩn tay tôi, mang Obis của anh cút ngay đi!” Khinh thường liếc mắt nhìn anh ta một cái, Ngạo Phong ngoắc tay nói: “Tiểu Băng, quay về.”
Tiểu Băng đang đóng băng người ta đầy vui vẻ, lúc này không cam lòng, không muốn thu hồi phân thân của mình, nhảy phắt một cái trở về cổ áo của Ngạo Phong.
Lạc Phu tàn binh bại tướng, mềm nhũn cả chân, nhanh chóng lại tìm đường chạy trốn.
Nhưng mà đi chưa được mấy bước đã bị đội linh dương được trang bị tinh xảo bất ngờ xông ra từ khu rừng.
Đi đầu là một tên đàn ông trung niên trên người mặc trang phục quý tộc, nhìn đám tượng băng xung quanh, ông ta còn tưởng rằng cuộc chiến chưa kết thúc, vội vàng cao giọng kêu lên: “Đừng lộn xộn nữa, dừng lại, đừng đánh nữa, dừng lại hết cho tôi!”
“Chú ơi, chú, có người muốn giết cháu, bọn họ muốn giết cháu.” Lạc Phu ở trên lưng binh lính giống như nhìn thấy vị cứu tinh, cả người dường như được tiếp sức, vội vàng nhảy phắt xuống đất chạy thật nhanh tới, chỉ vào đám người Ngạo Phong mà hét lên.
“Súc sinh đáng chết, mày làm cái gì rồi hả!” Người đàn ông trung niên để râu xồm xoàm ngồi trên lưng linh dương như sắp tức điên lên, giận đến nỗi một chân sút Lạc Phu ngã xuống đất, còn ông ta tung mình nhảy xuống bảo đám binh lính xung quanh nhường đường, đi giữa mọi người tới trước mặt xe ngựa, quỳ một chân xuống.
"Tam vương tử điện hạ, Tứ công chúa điện hạ, hoàng hậu điện hạ, La Tư các hạ, xin thứ cho Lạc Ly tới chậm, để cho các vị phải sợ hãi, tôi đại diện cho Nhật Bất Lạc thành tại đây có lời xin lỗi chân thành với các vị của đế quốc Kaya.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.