Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 36: Tâm cảnh




- Ừ!
Trong miệng Lăng Tiêu thở ra một ngụm bạch khí, dừng thân lại quay đầu nhìn cánh rừng ngút ngàn ở dưới chân mình. Mọi cảnh vật xa xa đều nhập hết vào đáy mắt. Gió lạnh gào thét ngăn cách cái nóng hầm hập ở phía dưới và rét lạnh ở nơi này thành hai thế giới:
- Ngồi xuống nghỉ một lát.

Diệp Vi Ny đã sớm mệt không chịu được, miệng há to thở hổn hển, đặt mông ngồi bệt trên tấm da của Thiểm Điện Cuồng Báo không có chút hình tượng nào, nhưng từ đó lại truyền đến một luồng hơi ấm áp êm dịu, Diệp Vi Ny khen:
- Thật đúng là thứ tốt, trước kia cao nhất chỉ thấy qua da của Ma thú bậc hai, bậc bốn này sợ là trị giá không ít tiền!

Lăng Tiêu quen với cái nết tham tiền của Diệp Vi Ny, cười nói:
- Vậy sau này trở về sẽ tặng cho cô là được rồi!

- Thật sao?
Diệp Vi Ny chớp chớp mắt trông thật mê người, cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu:
- Chỉ cho ta một tấm da Ma thú bậc bốn, không phải hơi quá ít hay sao?

Lăng Tiêu nhìn cảnh vật xa xa, nói:
- Cô có thể giúp ta đến đến được nơi đây, ta sao lại bạc đãi cô? Bản Địa cấp kiếm kỹ kia bị ta tiện tay tặng cho người ta rồi.
Nói xong không đợi Diệp Vi Ny tức giận, Lăng Tiêu cười nói:
- Lý do tặng cho người ta là vì bản kiếm kỹ kia căn bản là không đáng ở trong mắt của ta, cô hiểu ý của ta chứ?

Cơn tức của Diệp Vi Ny mới vừa dâng lên liền biến mất không còn, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Lăng Tiêu:
- Hiểu rõ, ta hiểu rõ, anh nói là trong tay anh còn có kiếm kỹ tốt hơn đúng không?

Lăng Tiêu cười gật gật đầu:
- Yên tâm đi, đã nói tặng cho cô Thiên cấp kiếm kỹ, thì sẽ đưa cho cô!

Diệp Vi Ny ngẩn người có chút ngây ngốc hỏi:
- Vì sao... anh lại đối xử tốt với ta như vậy?

- Ách, có lẽ... ta xem cô là bằng hữu đi!
Lăng Tiêu hơi co giật khóe miệng, có chút không xác định nói ra.

- Chỉ là bằng hữu?
Diệp Vi Ny bỗng nhiên có hơi phẫn nộ:
- Còn có lẽ?

- Đúng vậy, thế cô còn nghĩ là cái gì?
Lăng Tiêu thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Vi Ny.
Vẻ mặt thuần khiết của hắn lại càng làm cho Diệp Vi Ny tức hận đến phát ngứa ngáy hàm răng, hận không thể một cước đá cho hắn rơi xuống núi.
Kiếp trước, hắn tu luyện ở Thục Sơn, ngay từ thuở nhỏ đã suốt ngày nhập định, hết tu luyện lại tu luyện. Trong những lúc nhập định thỉnh thoảng mới có vài bạn đồng môn tới chuyện trò, ai nấy cũng đều bận bịu về việc tăng lên thực lực của mình. Con đường tu tiên nào có dư dả thời gian mà được phép lãng phí?
Vì thế, chỉ thời gian sau này khi đi ra ngoài để tìm kiếm dược liệu Trúc Cơ và lịch lãm, Lăng Tiêu mới nhiều ít tiếp thu được một chút về đạo lí đối nhân xử thế với nhau. Tuy nhiên, hắn tiếp thu được phần nhiều là cái loại quan hệ lạnh nhạt tới cực điểm giữa người với người, nhìn thấy bảo vật liền lập tức đánh nhau tàn nhẫn, giành giật một cách trần trụi, thực lực là vua... Những lịch lãm đó làm cho Lăng Tiêu vốn tính tình hờ hững, chất phác trở nên càng thêm lạnh lùng tàn nhẫn hơn, cũng không còn dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Nhưng tận đáy lòng của hắn vẫn chứa đầy khát vọng tình cảm và khát vọng tín nhiệm người ta!
Mà ngay cả con thú con khi rời xa mẹ đều biết gào lên kêu gọi, huống chi nhân loại là cấp cao nhất trong vạn vật.
Còn Tam công tử của Tướng quân phủ này lại là một người tâm tư thuần khiết chân chính. Tuy rằng hắn cũng có thanh danh là công tử ăn chơi, chẳng qua chỉ là trò đùa nghịch của một vài đứa nhỏ quý tộc khi ở cùng một chỗ, nào có làm chuyện gì thương thiên hại lý cùng hung cực ác đâu.
Vì thế, sau khi dung hợp trí nhớ của đối phương, thói quen lạnh lùng của Lăng Tiêu đã bắt đầu có chút thay đổi.
Thân tình nồng đậm của cha mẹ, lòng tín nhiệm của muội muội, sự chăm sóc của giáo sư Thượng Quan, tính thuần khiết của Isa, tất cả đã dần dần thay đổi quan niệm sống trước đây của Lăng Tiêu. Cho nên hắn đã ra tay trị liệu tinh thần suy sụp của Vương Siêu, còn tình bằng hữu không xa lánh và bỏ rơi đồng bạn khi Đường Minh rút kiếm ngăn chặn ở phía trước Lăng Tiêu mới là động lực để Lăng Tiêu đưa bản Địa cấp kiếm kỹ kia cho hắn.
Ân tình như giọt nước cũng phải báo đáp như dòng suối tràn!
Lăng Tiêu càng hưởng thụ loại tín nhiệm này càng mang tới niềm hạnh phúc cho hắn, đúng vậy, chính là hạnh phúc!
Kiếp trước cũng chưa từng biết qua thứ gì đó giống như hắc y nữ tặc Diệp Vi Ny ở bên cạnh, lúc đầu vốn Lăng Tiêu chẳng qua cũng chỉ muốn trêu đùa nàng chút thôi, dám chạy tới giả mạo phu nhân của mình, ít nhiều gì cũng phải cho nàng chịu chút đau khổ.
Nhưng sau đó Lăng Tiêu đã cảm giác được tiểu nữ tặc này thoạt nhìn như là đa dạng giảo hoạt thế nhưng trên thực tế bản tính thật đơn thuần thanh khiết!
Người tu luyện đều hướng tới bản tâm, con người có lẽ bởi vì các loại nguyên nhân nào đó vì thế tự che dấu bản thân mình, ngụy trang chính mình, nhưng bất kể như thế nào bản tâm cũng không thể thay đổi.
Thiện chính là thiện, ác chính là ác!
Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nhiên hiện lên vẻ tươi cười, nhìn Diệp Vi Ny có hơi ngẩn người ở bên cạnh, người này quả thực làm cho người ta tò mò đây!
Diệp Vi Ny nhớ lại lời nói vừa rồi của Lăng Tiêu, vẫn còn cảm thấy có chút tức giận bất bình: Bằng hữu thì bằng hữu, còn có lẽ... Thật là đáng ghét, ta lại kém như vậy sao? Ngay cả bằng hữu cũng không xác định?
Diệp Vi Ny nhếch miệng vươn bàn tay ngọc vuốt mái tóc hơi rối vì gió thổi, có chút cảm khái nói:
- Kỳ thật ở chỗ này cũng không tệ, ít nhất không có bọn người đáng ghét đó. Nói nơi này nguy hiểm, thật ra né tránh các địa bàn của ma thú đó thì sẽ không có việc gì. Cho nên ta cảm thấy con người thật ra còn đáng sợ hơn nhiều so với ma thú!
Nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm da Thiểm Điện Cuồng Báo dưới chỗ ngồi:
- Một con ma thú mạnh mẽ như vậy còn không phải chết bởi sự giảo hoạt của con người...

- Là trí tuệ, ma thú dù có thông minh đi nữa cũng không thể vượt qua trí tuệ của nhân loại!
Lăng Tiêu chỉnh thực nghiêm túc câu nói của Diệp Vi Ny:
- Còn nữa, nếu không phải nhờ đi theo ta, cô sớm đã bị ma thú ăn thịt rồi. Cho nên, đối với cô thì ma thú đáng sợ hơn xa so với con người. Bởi vì người có thể sẽ vì dung mạo xinh đẹp của cô mà giữ lại cho cô một mạng, ma thú lại không thể.

- Anh... Thật đáng ghét!
Diệp Vi Ny giận dữ trợn mắt nhìn Lăng Tiêu một cái quay mặt đi, hai gò má lại lặng yên dâng lên hai vầng đỏ ửng: "Thì ra tên đầu gỗ này cũng biết dung mạo ta xinh đẹp."
Lăng Tiêu nhún nhún vai, nói tiếp:
- Lần này xuống núi phỏng chừng chờ chúng ta chính là sự phục thù điên cuồng của Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn đây. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Diệp Vi Ny nghĩ tới cũng hơi phát sầu, lập tức hỏi:
- Anh biết rõ hậu quả thế này, vì sao lúc trước không giao ta ra? Ta không phải đã nói anh cho dù có giao ta ra, ta cũng có thể trốn thoát?

Lăng Tiêu vẻ mặt thản nhiên:
- Ta sợ cô bán đứng ta.

- Anh... anh thật là làm ta tức chết!
Diệp Vi Ny thở phì phì đứng lên chỉ vào Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu, anh có cảm thấy anh thực quá đáng hay không đây, thực không biết nhường cho ta chút nào. Anh phải giữ phong độ quý tộc của mình chứ, nói thẳng ra chuyện cay nghiệt như vậy để làm chi!

- Ha Ha!
Lăng Tiêu vui vẻ cười rộ lên, mỗi ngày không có việc gì, chọc ghẹo Diệp Vi Ny là chuyện hắn vui vẻ nhất.
Bởi vì như vậy mới có thể duy trì tốt được tâm tình của mình trong hoàn cảnh lúc nào cũng buồn tẻ nhàm chán này.
Từ khi đi vào thế giới này đến nay, Lăng Tiêu từng có cảm giác bị mê hoặc và phân vân: cuộc đời này của mình đến tột cùng phải làm cái gì.
Hay là chuyên tâm tu luyện? Cho dù là tu luyện thành tiên thì có thể làm gì? Còn không phải là một người lẻ loi cô độc sao? Còn không tu luyện, bản thân mình còn có năng lực làm cái gì? Cho đến lúc hắn cảm nhận được mối quan tâm chân thành tha thiết của những người gần gũi đối với hắn, và cảm nhận ánh mắt lạnh lùng chế giễu và căm hận của những kẻ chán ghét. Lúc đó Lăng Tiêu mới sáng tỏ thông suốt: ta chỉ cần sống cho thật tốt! Để cho tất cả người quan tâm đến ta tự hào vì ta! Bảo vệ các thứ xứng đáng bảo vệ của bản thân mình, mới thật sự là không uổng sống trên đời này!
Khiến Lăng Tiêu vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ chính là từ khi bản thân mình có loại tâm tính này, tâm đ*o của hắn không ngờ từ từ củng cố vững chắc hẳn lên!
Tuy rằng kinh mạch còn chưa đả thông nhưng Lăng Tiêu tin tưởng rằng: chỉ cần trúc cơ thành công sẽ khôi phục đến Kim Đan kỳ của trước đây, thậm chí không cần bao nhiêu năm thời gian! Bởi vì Lăng Tiêu... đã không cần phải chuyên đi tu luyện tâm cảnh nữa! Trước đây suốt ngày nhập định, tâm cảnh đã tăng lên tới mức cực hạn đến nỗi còn chậm hơn so với tăng cao thực lực.
Cho nên mọi sự trên thế gian, là phúc hay là họa thật đúng là không giải thích đến nơi đến chốn được.

- Vậy anh nói, chờ đến khi chúng ta xuống núi nếu gặp phải bọn lính đánh thuê này, phải làm sao bây giờ đây?
Diệp Vi Ny đúng là vẫn còn có chút lo lắng buồn bã nói.

- Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, ta bỗng nhiên phát hiện cô rất ngu ngốc!
Lăng Tiêu nói xong trực tiếp nhảy dựng lên, chạy thẳng lên núi.
Diệp Vi Ny ở phía sau cuồng nộ la lên:
- Lăng Tiêu, ta muốn giết ngươi!
Chạy vài bước, lại không kìm được tính tham quay lại nhặt tấm da Thiểm Điện Cuồng Báo kia lên, trong lòng nghĩ: "Tinh hạch bị hắn chiếm lấy, tấm da này đúng là của ta!"

- Lăng Tiêu, chờ ta một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.