Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 297: Mình thích bạn




Kế hoạch lúc ấy của Vương Tuyết là, để lúc tuyên truyền chấm dứt Chu Giai Giai tìm cớ về chung đường với Dương Minh, như vậy, hai người có thể về nhà, và có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Chu Giai Giai trước kia đã cẩn thận tìm hiểu Dương Minh, biết nhà của Dương Minh ở trong khu xe đò Tùng Giang, cho nên nàng tìm một lý do đến gần trung học Hồng Kỳ.
May mắn là, trong lúc tuyên truyền, trong tổ có hai người nữ sinh, nàng và Tống Ngọc lúc nói chuyện phiếm, Tống Ngọc hỏi nàng sau khi tuyên truyền kết thúc sẽ đi đâu. Chu Giai Giai không nghĩ nhiều, nói thẳng ra mình muốn đến trung học Hồng Kỳ, thật không ngờ nhà của Tống Ngọc lại gần trung học Hồng Kỳ, vì thế Tống Ngọc mời Chu Giai Giai lát nữa đến nhà chơi.
Lúc này Chu Giai Giai hoàn toàn bất đắc dĩ, không trùng hợp vậy chứ? Ngay cả ông trời cũng không giúp nàng? Chu Giai Giai muố cự tuyệt, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, lại không muốn vì chuyện này mà làm khó mối quan hệ bạn học, cho nên chỉ có thể đồng ý.
Sau đó bởi vì có Tống Ngọc, cho nên Chu Giai Giai cũng không có dũng khí để nói gì với Dương Minh, chẳng qua sau đó nàng lại cảm thấy được, dù mình và Dương Minh ở cùng một chổ, cũng chưa chắc đã có gì khác biệt.
Chu Giai Giai cảm thấy mình ở phương diện tình cảm thật sự rất ngốc, mình và Dương Minh cùng một chổ, căn bản là không biết nói cái gì!
Vương Tuyết nghe xong vừa tức vừa hận, Chu Giai Giai ơi là Chu Giai Giai, thoạt nhìn thông minh lắm mà, tại sao lại ngốc như vậy. Chẳng qua, mắng là mắng, bạn tốt không thể mặc kệ, nên chỉ đành tìm cơ hội khác.
Muốn biết số điện thoại của Dương Minh là một chuyện rất dễ dàng. Vương Tuyết tùy tiện tìm hai người trực ban, hỏi vài câu, rồi ghi nhớ số điện thoại của Dương Minh.
Vì thế, kế hoạch gửi tin nhắn, cũng do Vương Tuyết bày ra. Dưới sự giựt dây của Vương Tuyết, Chu Giai Giai dựa theo ý của Vương Tuyết gửi tin nhắn cho Dương Minh.
Thật không ngờ Dương Minh thật sự trả lời mình, Chu Giai Giai vừa mừng vừa sợ, nhưng không biết trả lời thế nào. Dương Minh hỏi nàng là ai! Chu Giai Giai sợ sau khi nói ra sự thật thì Dương Minh sẽ không để ý đến mình, cho nên cứ do dự mãi, nhưng Vương Tuyết nhìn thấy tình huống này, trực tiếp đoạt điện thoại của Chu Giai Giai nhắn qua ba chữ" Chu Giai Giai"
"Tại sao bạn lại nói cho hắn biết mình là ai?" Chu Giai Giai muốn ngăn cản đã không kịp, Vương Tuyết đã nhấn nút gửi.
"Nếu mình không nói cho hắn biết bạn là ai, thì bạn cho rằng hắn sẽ trả lời tin nhắn tiếp sao?" Vương Tuyết nói: "Hơn nữa, nếu hắn biết bạn là ai, thì tình huống gửi tin nhắn cũng không thay đổi"
Vì thế mỗi khi Dương Minh gửi một tin, Chu Giai Giai và Vương Tuyết đều phải thương lượng nửa ngày, Vương Tuyết nghiễm nhiên trở thành cố vấn tình yêu, cho đến tin nhắn cuối cùng, Chu Giai Giai nghi hoặc hỏi: "Nên trả lời thế nào đây?"
"Cái này không phải quá dễ sao, đây chính là một cơ hội tốt" Vương Tuyết nhìn nội dung tin nhắn rồi cười.
"Cơ hội tốt? Có ý gì?" Chu Giai Giai không rõ." Haha, đưa đây, để mình thu phục cho" Vương Tuyết chụp lấy di động của Chu Giai Giai, sau đó nhắn qua một tin: "Mình không quên được, bởi vì mình thích bạn"
Sau khi nhắn xong, Vương Tuyết liền trực tiếp gửi luôn, Chu Giai Giai thì trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Vương Tuyết, nói không nên lời: "Vương Tuyết. sao lại gửi đi. sao có thể nói cho Dương Minh chưa!"
"Nha đầu ngốc, bạn không nói cho hắn biết, cả đời hắn cũng sẽ không biết bạn thích hắn!" Vương Tuyết nói.
"Nhưng mà. ai, xong rồi, toàn bộ xong rồi, nếu anh ấy từ chối mình thì sao!" Chu Giai Giai khẩn trương: "Vậy mình sẽ không còn một chút cơ hội sao?"
"Vậy bây giờ bạn có cơ hội sao?" Vương Tuyết hỏi ngược lại.
"Nhưng mà. bây giờ ít nhất còn có hy vọng." Chu Giai Giai nghĩ là, nếu Dương Minh không biết, vậy thì mình còn có hy vọng. Một khi Dương Minh hoàn toàn cự tuyệt, vậy thì một xí hy vọng nàng cũng không có sao?
"Không thấy có gì khác nhau" Vương Tuyết lắc đầu nói: "Cho dù hắn cự tuyệt bạn, thì bạn ít nhất đã có cố gắng. Hơn nữa, hắn cự tuyệt rồi thì bạn sẽ không tiếp tục cố gắng?"
"." Chu Giai Giai thầm nghĩ, dù sao cũng đã gửi rồi, có hối hận cũng vô dụng. Vì thế, Chu Giai Giai giống như một phạm nhân đang chờ tòa án tuyên án vậy, khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình di động của mình, nàng không biết Dương Minh sẽ trả lời thế nào, nàng sợ Dương Minh cự tuyệt nàng, nhưng nàng cũng biết rằng, tỉ lệ Dương Minh chấp nhận nàng cơ hồi là con số 0.
Dương Minh nhìn tin nhắn, nhíu nhíu mày, cái gì thế nào? Dương Minh có chút khó hiểu, Chu Giai Giai thích mình? Tại sao mình không biết?
Dương Minh ngẩng đầu lên phía trước nhìn Chu Giai Giai, phát hiện nàng vẫn như cũ, hắn lại không biết tâm tư của nàng, còn tưởng rằng cô nàng này đang trêu chọc mình.
Mẹ nó, tưởng rằng xinh đẹp thì ai cũng thích sao? Dương Minh cẩn thận nghĩ, mình và nàng hiện tại là kẻ thù của nhau! Mình tìm người đánh nàng, chắc hẳn nàng ta phải hận mình lắm! Cho nên Dương Minh cảm thấy rằng, cái tin nhắn này là một âm mưu!
Đúng vậy, nghĩ đến đây Dương Minh liền thông suốt, cũng may mình còn đủ sáng suốt! Chuyện này khẳng định là như vậy, cô nàng Chu Giai Giai này muốn trả thù mình, Dương Minh lên mạng cũng từng đọc qua thủ đoạn trả thù của nữ sinh đối với nam sinh. Cách thông thường nhất chính là làm cho người nam sinh kia yêu mình, sau đó như vô tình vứt bỏ, chà đạp người kia, để đạt mục đích trả thù.
Nghĩ thông suốt tâm tư của Chu Giai Giai, Dương Minh cũng không còn muốn nói chuyện tào lao với nàng, trực tiếp gửi qua một câu: "Bệnh thần kinh!"
Chu Giai Giai vô cùng khẩn trương, tinh thần căng đến mức như dây đàn, chỉ vì đợi tin nhắn của Dương Minh, nhưng sau khi đọc xong lại có chút dở khóc dở cười.
Bệnh thần kinh? Cái này đại biểu cho việc Dương Minh căn bản là không tin vào tin nhắn của mình! Chẳng qua, mặt khác nó cũng nói lên là Dương Minh cũng không cự tuyệt mình! Như vậy, nói cách khác, mình vẫn còn cơ hội, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn, mình và Dương Minh rốt cục khi nào mới có kết quả!
Đọc xong tin nhắn của Dương Minh, Chu Giai Giai biết hôm nay không thế tiếp tục quấy rầy Dương Minh nữa, dù sao cũng biết số điện thoại của hắn rồi, không cần phải gấp. Mình chỉ cần rãnh rãnh gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi một chút, hẳn là làm dịu đi mối quan hệ của hai người.
Dương Minh thấy Chu Giai Giai không gửi tin nhắn lại, cũng không quan tâm đến nàng. Muốn trêu đùa tình cảm của lão tử hả? Còn non và xanh lắm! Chẳng qua cũng biết thức thời, quỷ kể bị lão tử vạch trần, không dám tiếp tục lừa dối nữa. Nói cách khác, nói cho biết như thế, để lão tử tương kế tựu kế, nhìn xem ai là người chịu thiệt!
Giữa trưa cùng Tiếu Tình triền miên làm cho Dương Minh thật say mê, cho nên, khi tan học, hắn muốn một lần nữa đến chổ ở của Tiếu Tình.
Vì thế Dương Minh lấy di động ra, nhắn tin cho Tiếu Tình.
"Chị Tiếu Tình, buổi tối đi đâu ăn cơm?"
Tiếu Tình vì chuyện của Vương Học Phạm mà nhức đầu, thấy Dương Minh gửi tin tới, do dự một chút, nàng sợ phiền phức đến Dương Minh, vì thế cự tuyệt: "Chị hơi mệt, hai ngày nữa được không?"
Tiếu Tình tin tưởng, nếu nói như vậy Dương Minh nhất định có thể hiểu.
Quả nhiên, Dương Minh nhận được tin nhắn xong vô cùng buồn bực, chẳng qua hồi trưa hai người điên cuồng thật, Tiếu Tình mệt mỏi cũng là bình thường.
"Em chỉ nói là ăn cơm, chứ đâu phải ăn chị." Dương Minh không cam lòng gửi lại một tin.
"Được rồi, đừng trẻ con qua, ngày mai được không?" Tiếu Tình trả lời.
Nếu nói như vậy, Dương Minh cũng bó tay, không thể bắt buộc người ta mà.
Buổi chiều sau khi khóa học kết thúc, Dương Minh bước nhanh ra ngoài, nếu đã không có hẹn hò gì thì về phòng học tập tư liệu của Phương Thiên đưa cho mình!
Vừa mới đi đến cửa, đã thấy Vương Chí Đào đang đứng ở ngoài!
"Dương Minh!" Vương Chí Đào nhìn thấy Dương Minh, lập tức hô.
"Ồ! Vương Chí Đào, sao bạn lại đến lớp của tôi làm gì?" Dương Minh có chút kỳ quái, xem ra Vương Chí Đào hình như không phải tìm mình.
"Haha, tôi đến tìm người, đúng rồi, Dương Minh, bạn kêu Chu Giai Giai giúp tôi một tiếng được không?" Vương Chí Đào hỏi.
"Chu Giai Giai?" Dương Minh ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn, không thể nào? Vương Chí Đào tại sao lại biết Chu Giai Giai?
"Đúng vậy, hắc hắc, Dương Minh, bạn yên tâm, bây giờ tôi đã không còn ý tứ gì với Trần Mộng Nghiên rồi, bây giờ tôi quyết định theo đuổi Chu Giai Giai!" Vương Chí Đào cười nói: "Tôi đến để hẹn nàng đi ăn cơm!"
"Cái này." Nói thật, Vương Chí Đào có hẹn với ai thì cũng không quan hệ đến Dương Minh, chỉ cần hắn không quấy rầy Trần Mộng Nghiên là tốt rồi! Nhưng mà bây giờ hắn lại nhờ mình đi kêu Chu Giai Giai?
"Giúp đỡ đi mà! Trong lớp tôi chỉ quen biết bạn, được rồi, tôi ở cầu thang chờ bạn!" Vương Chí Đào nói: "Thằng lớp trưởng Tôn Chí Vĩ của bạn thật đáng ghét, tôi đến gần liền đuổi tôi đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.