Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 274: Thì ra là nàng




"Tôi đi đây." Nói xong Lâm Chỉ Vận đứng dậy, bất quá khi nàng đi đến cửa, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người lại nói với Dương Minh: "Đúng rồi, thật ra mình có chuyện lừa bạn. mình không gọi là Trầm Lâm."
"Ồ." Dương Minh cũng không để ý, gật đầu, tiếp tục ăn cơm, không để ý chuyện đó, nàng nói tên giả với mình cũng là bình thường, đây là thiên tính bảo hộ của con gái mà! Dương Minh cũng quan tâm.
"Thật ra. tên thật của tôi là Lâm Chỉ Vận, buổi tối bạn đừng mắc sai lầm nha!" Lâm chi vận dặn dò: "Mình đi đây!"
"Ừ, gặp lại!" Dương Minh gật đầu.
Lâm Chỉ Vận, tên này cũng dễ nghe. nhưng sao nghe quen tai quá?
"Lâm Chỉ Vận Lâm Chỉ Vận. cái gì Lâm Chỉ Vận?!" Đôi đũa trong tay của Dương Minh rớt xuống đất, nàng. chính là Lâm Chỉ Vận?
Dương Minh hoàn toàn choáng váng, tin này quả thật rất chấn động, Dương Minh xém tí đã xĩu rồi.
Lâm Chỉ Vận, đó là một cái tên rất quen thuộc, lúc trước Dương Minh lúc nào cũng tìm kiếm nàng, không người Trầm Lâm bên cạnh lại là Lâm Chỉ Vận!
Dương Minh bây giờ đã hiểu rõ mọi chuyện, vì sao Lâm Chỉ Vận lúc trước đã giúp mình, nói với Trần Phi nàng là bạn gái của mình! Tất cả chỉ vì lúc trước mình đã cho nàng ba ngàn để cứu cha!
Có thể Lâm Chỉ Vận cảm thấy được, cho Dương Minh cũng chính là điều nên làm! Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi hổ thẹn! Vừa rồi mình tự nhiên lại nghĩ Lâm Chỉ Vận lại là người thích chơi tình một đêm! Thật là đáng chết!
Nhưng, tại sao Lâm Chỉ Vận không nói ra chân tướng với mình? Tại sao bây giờ nàng lại nói ra? Mình biết nàng tên Lâm Chỉ Vận cũng bởi vì quan hệ với Trần Phi! Lâm Chỉ Vận có lẽ cho rằng mình không nhận ra nàng?!
Đây thật là một cô gái tốt, nhưng mình lại còn hiểu lầm nàng! Thời gian dài như vậy, nếu sự việc không bại lộ, Lâm Chỉ Vận cũng có thể sẽ không xuất hiện trước mặt mình.
Đối với con gái mà nói, cái này cần phải có dũng khí và nhận rất nhiều áp lực! Dương Minh thật muốn tát cho mình một cái, một cô gái tốt như vậy, lại không biết quý trọng nàng, lại còn hiểu lầm nàng!
Trời ơi, Lâm Chỉ Vận quả thật rất xui xẻo! Dương Minh nhớ lại lúc mình quen biết nàng. Cho đến bây giờ nàng vẫn rất là xui xẻo, nhưng do tính khí kiên cường nên không bao giờ cúi đầu trong cuộc sống!
Nếu đổi người, hoàn toàn có thể dùng chuyện này khống chế mình! Nhưng Lâm Chỉ Vận biết mặc dù mình có tiền, nhưng chưa bao giờ nói với mình, cái này đã nói lên suy nghĩ không dựa dẫm vào người khác của nàng!
Dương Minh lại hối hận, và hổ thẹn, chẳng qua trong lòng vẫn có chút vui sướng! Mình đã tìm được nàng, vậy được rồi, nếu bây giờ đã có một cơ hội tốt đẹp như vậy, thì mình sẽ bồi thường cho nàng thật tốt!
Haha, xem ra Lâm Chỉ Vận là một người hiếu thảo. Cho nên Dương Minh cũng không sợ Lâm Chỉ Vận cự tuyệt mình, giả mạo bạn trai không phải sao? Tốt lắm, vậy mình sẽ tận lực làm nghĩa vụ của một người bạn trai!
Lâm Chỉ Vận biết mình giả mạo, nhưng mẹ của nàng thì không biết, chỉ cần mình chỉ cần chiếu cố Lâm gia một chút, mẹ của nàng hẳn là sẽ không cự tuyệt mình, dù sao bà cũng cho rằng mình là hàng thật. Đến lúc đó Lâm chi vận dù có muốn phản đối cũng không thể nói ra được.
Nàng nói ra, không phải để lộ sao? Hắc hắc, Dương Minh cười gian xảo. Đối với một người có tính khí kiên cường như Lâm Chỉ Vận, Dương Minh quyết định xả thân cứu quốc thôi.
Xem xét lại ý tưởng của Lâm Chỉ Vận, Dương Minh cảm thấy nàng sở dĩ gạt mình, bởi vì nàng cũng không muốn mình biết việc này, cho nên Dương Minh suy tư một chút, cuối cùng quyết định không nói chân tướng với nàng luôn.
Nếu làm rõ mọi chuyện, như vậy giữa hai người chỉ có thêm sự xấu hổ mà thôi. Đối với mình hoặc Lâm Chỉ Vận mà nói thì cũng chẳng tốt lành gì! Cho nên Dương Minh quyết định dùng hành động thực tế bồi thường cho nàng, làm cho nàng cảm động.
Chỉ có như vậy mới có thể làm lành được vết thương lòng của nàng. Mới có thể bù đắp được sai lầm của mình với nàng.
Dương Minh ăn nhanh bát cơm, giờ phút lại hắn lại đột nhiên cảm thấy bát cơm mà Lâm Chỉ Vận đã ăn qua còn ngon hơn đồ ăn trên bàn khi nãy. Đây là do tâm tình biến hóa, bây giờ hắn không chê Lâm Chỉ Vận một chút nào, ngược lại còn muốn giúp nàng tiến hành kế hoạch đủ chất lượng. Vốn Dương Minh chỉ muốn như vậy mà lết đi gặp cha mẹ Lâm Chỉ Vận, nhưng bây giờ đã khác, chuyện đã đổi, mình sẽ không thể tùy tiện như vậy, phải làm cho cha mẹ vợ một ấn tượng thật tốt.
Nghĩ đến đây, Dương Minh không muốn tiếp tục ngồi trong cái quán cơm này nữa! Hắn muốn đi chuẩn bị! Lần đầu tiên đến nhà bạn gái, cũng không thể đi tay không được!
Dương Minh vội vàng ăn hết đồ ăn trên bàn, sau đó tìm dì Hồng trả tiền.
"Tổng cộng bốn mươi hai đồng, thu của con bốn mươi đồng thôi!" Dì Hồng cười nói.
"Như vậy sao được, con có tiền lẻ này." Dương Minh tìm hai tiền xu trong túi đưa cho dì Hồng.
"Đứa nhỏ này, sao thành thật quá vậy" Dì Hồng cười, lắc đầu nói: "Dì nhìn nha đầu Lâm Lâm kia lớn lên, cũng không phải người ngoài! Con là bạn trai của nó sao?"
"Đúng vậy, dì Hồng, đã bị dì nhìn ra!" Dương Minh cười cười, bây giờ hắn nguyện ý đảm đương chức vụ bạn trai của Lâm Chỉ Vận.
"Ha, sao có thể không nhìn ra, nhiều năm như vậy, Lâm Lâm lần đầu tiên dẫn con trai đến đây dùng cơm, nói hai đứa không quan hệ, ai mà có thể tin được, cũng may tiểu tử con còn thành thật, vừa rồi dì hỏi Lâm Lâm, nó còn đỏ mặt nói không phải!"
"Haha, con gái hay thẹn thùng mà!" Dương Minh cười nói" Chúng con còn chưa gặp cha mẹ nàng, sao nàng có thể thừa nhận"
Nếu dì Hồng là hàng xóm của Lâm Chỉ Vận, vậy bà chắc có hiểu biết nhiều về gia đình Lâm Chỉ Vận. Cho nên Dương Minh quyết định tìm hiểu tin tức Lâm gia từ bà, ví dụ như cha và mẹ nàng muốn cái gì, hay thích ăn cái gì.
"Ồ, vậy khi nào gặp cha mẹ?" Bây giờ đã qua giờ cơm, nên trong quán cũng ít người, dì Hồng cũng không có chuyện gì, nên ngồi nói chuyện với Dương Minh.
"Tối nay con đến nhà Chỉ Vận"
"Haha, con rể gặp cha mẹ vợ, chức mừng con nha" Dì Hồng nghe xong cũng biết chuyện của Lâm Chỉ Vận và Dương Minh coi như đã định rồi.
"Ai nha, chúc mừng cái gì, lần đầu tiên tới cửa, con cũng không biết mua cái gì. Đúng rồi, dì Hồng, dì có biết cha mẹ Chỉ vận thích cái gì không?" Dương Minh bắt đầu nói bóng nói gió.
"Haha, cái này con hỏi Chỉ Vận không tốt sao, còn hỏi dì làm gì!" Dì Hồng cười nói.
"Dì Hồng, dì cũng biết tính cách của Chỉ Vận mà, nàng nói là con không cần mua cái gì, nhưng con không thể làm như vậy! Dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà, sao có thể đi tay không?" Dương Minh rất hiểu biết tính cách của Lâm Chỉ Vận, cho nên nói với dì Hồng như vậy cũng sẽ không bị nghi ngờ.
"À, cái này cũng đúng, nha đầu Lâm Lâm từ nhỏ đã không tham tiền" Dì Hồng gật đầu nói: "Vậy để dì chỉ điểm cho con"
Dì Hồng cũng đã là đàn bà lớn tuổi nên cũng rất nhiều chuyện, thích nói chuyện bày vẻ với người trẻ tuổi, cho nên khó có được cơ hội Dương Minh thỉnh giáo như vậy, đương nhiên bà phải nhân cơ hội này nói nói!
"Vậy cảm ơn dì Hồng!" Dương Minh cao hứng nói.
"Cám ơn cái gì, về sau không chừng là láng giềng, haha!" Dì Hồng kéo tay Dương Minh vào một cái bàn, rồi dặn phục vụ mang hai ly nước lên, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Nha đầu Lâm Chỉ Vận kia, thật là một đứa nhỏ ngoan, đặc biệt hiếu thuận không nói, làm việc nhà cũng rất tốt, ở thế hệ các con mà có một cô gái như vậy thật sự rất khó, ai cưới nó là người đó có phúc lắm!"
"Haha, đúng vậy" Dương Minh xấu hổ cười cười.
"Nhìn xem, để dì nói rõ cho nghe, cha mẹ của Lâm Lâm, lão Lâm cũng không có công việc cố định gì, bây giờ làm bảo an cho một khách sạn, bình thường cũng không thích gì, chỉ thích uống hai cái, nhưng điều kiện trong nhà Lâm Lâm con cũng biết, làm gì có tiền uống rượu, cho nên bình thường chỉ uống một chút rồi về. nếu con có lòng, thì cứ mua hai bình rượu ngon đến, bảo đảm Lâm lão sẽ rất cao hứng. Về phần mẹ của Lâm Lâm, chị Trầm ở nhà làm việc nhà, cho nên cũng không nghe nói chị ấy thích gì, nhưng cũng là phụ nự thôi, ai lại không thích làm đẹp, con cứ mua một bộ đồ trang điểm làm được!" Dì Hồng thao thao bất tuyệt.
"Cảm ơn dì Hồng, nói cho con biết nhiều như vậy!" Dương Minh vui vẻ nói, cái này tính ra rất nhiều chuyện nha!
"Tại bây giờ dì đang rãnh nên tùy tiện nói với con một chút thôi!" Dì Hồng gật đầu.
"Vậy con đi chuẩn bị ngay, dì Hồng, hôm nào con sẽ ghé thăm!" Dương Minh cảm ơn.
"Được rồi, con mau đi đi, tiểu tử!" Dì Hồng vỗ vỗ bả vai của Dương Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.