Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 233: Bình tĩnh phân tích




Phùng Trùng khi về đến trường học mới bắt đầu hối hận! Mình và Tôn Khiết quen nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa ăn được, chuyện này có vẻ thất bại quá.
Vừa rồi hắn bị lời nói của Tôn Khiết làm cho hoảng sợ bỏ chạy, bây giờ về đến nghĩ lại, trong nhà Tôn Khiết đã thất thế, còn sợ nàng cái gì? Trước kia, không dám phát sinh chuyện với nàng cũng bởi vì sợ gia đình của nàng, bây giờ Tôn gia phá sản, còn phải sợ cái gì? Vừa rồi nên đẩy ngã Tôn Khiết thì đúng hơn!
Phùng Trùng vỗ đầu của mình. a, chờ chút! Hôm nay nhìn Tôn Khiết ăn mặc, vẫn là hàng hiệu, túi xách LV kia, hình như vừa mới mua hai ngày trước, sao trong nhà phá sản nhanh như vậy? Hình như có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Phùng Trùng vội vàng gọi điện cho một thằng bạn thời trung học, bây giờ nó đang học đại học bên Đông Hải! Nó chắc là biết bên Đông Hải có chuyện gì!
Vì thế hắn liền gọi điện cho thằng bạn học kia: "Alo, lão Tam sao? Tôi là Phùng Trùng đây"
"Ồ, thì ra là lão Nhị, tìm tao có việc gì?"
"Trời ơi, đã dặn một trăm lần rồi, đừng gọi tôi là lão Nhị" Phùng Trùng bất mãn: "Đúng rồi, Đông Hải có một tập đoàn tài chính Tôn gia sao?"
"Tập đoàn tài chính Tôn thị? Không biết. rất lớn sao?" Lão Tam kỳ quái hỏi.
"Không biết? Đúng rồi!" Phùng Trùng đột nhiên nhớ ra, tập đoàn tài chính Tôn thị chỉ là một công ty mẹ, không có phụ thuộc nghiệp vụ gì, chỉ phụ trách quản lý công ty con, cho nên rất nhiều người không biết là bình thường, vì thế vội vàng hỏi: "Hoàn cầu bách hóa ông biết không? Nghe nói nó đóng cửa?"
"Đóng cửa? Điên hả?" Lão Tam cười nói: "Mày nghe ai nói? Hoàn cầu bách hóa lớn như vậy sao có thể đóng cửa? Hai ngày trước, trên TV còn đưa tin hoàn cầu bách hóa làm cho đối thủ cạnh tranh phá sản rồi thu mua lại! Đám lãnh đạo còn vừa mới đi mua đồ kia! Mày nghe ai nói vậy?"
Đầu Phùng Trùng đột nhiên muốn nổ tung, choáng váng làm rớt luô điện thoại! Phùng Trùng chỉ nói một câu: "Biết rồi!" xong cúp máy.
Làm cho lão Tam khó hiểu, lầm bầm: "Lão Nhị này, làm cái gì vậy nhĩ? Trễ thể này mà còn gọi điện hỏi mấy chuyện như vậy? Bệnh thần kinh!"
Bình tĩnh một chút, Phùng Trùng đã hiểu được mấu chốt! Có lẽ đây là khảo nghiệm trước khi hiến thân của Tôn Khiết! Trời ơi là trời, sao mình lại ngu ngốc như vậy! Một chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nhìn thấy!Phùng Trùng tức giận bản thân mình quá ngu ngốc!
Nghĩ thông suốt rồi, Phùng Trùng lập tức chạy đi sửa sai, nhanh chóng gọi điện cho Tôn Khiết! Chỉ là điện thoại của nàng tắt máy, chờ đến khách sạn, người ta nói Tôn Khiết đã sớm trả phòng!
Phùng Trùng hối hận quá trời, quả thật muốn đập đầu chết mẹ cho rồi, chẳng qua trước khi đập đầu, cũng phải gặp Tôn Khiết một lần.
Sau khi Tôn Khiết về nhà, suy nghĩ cũng trở nên bình tĩnh lại, nhớ lại tình cảnh khi nãy với trùng phùng, Tôn Khiết bỗng nhiên thấy rằng Phùng Trùng này là một người xa lạ, kỳ thật, chính mình cũng không thích hắn. chỉ là lúc trước vô tình mới làm cho nàng chú ý đến hắn. bây giờ Tôn Khiết phát hiện ra mình không bị mất cái gì, mà ngược lại còn may mắn thấy được bộ mặt ghê tởm của Phùng Trùng.
Sau này, mặc kệ Phùng Trùng giải thích thế nào, Tôn Khiết cũng chỉ cười lạnh, xem như là đang coi hài kịch, cảm thấy chán ghét tận trong đáy lòng, và thấy được tất cả đàn ông đều là động vật giả dối.
Đương nhiên, sau khi kế thừa gia nghiệp của Tôn gia, Tôn Khiết căn bản không làm cho Phùng Trùng giống khá giả hơn, thằng nhãi này sau khi tốt nghiệp xong, liền bị các công ty lớn ở Tùng Giang, Đông Hải xa lánh, không thể làm gì khác hơn đành phải dọn đi.
Từ đó về sau, đối với đàn ông Tôn Khiết đã mất hứng, rồi vô tình gặp được một người con gái có hoàn cảnh y như mình, cho nên hai người tự nhiên cũng có chút thân mật.
Tôn Khiết cũng không ngờ mình tự nhiên phát sinh quan hệ với một cậu bé! Tôn Khiết đối với Dương Minh cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Cho đến bây giờ nhìn lại, mới cảm thấy người này rất đặc biệt, ít nhất là cũng mạnh mẽ hơn những người khác.
"Tôn Khiết? Bạn nghĩ cái gì vậy? Vừa rồi Dương Minh nói nhỏ gì với bạn vậy?" Dương Lệ cũng thấy động tác của Dương Minh và Tôn Khiết.
Bị Dương Lệ hỏi, Dương mẫu cũng chú ý đến Dương Minh và Tôn Khiết, vì thế hỏi: "Đại Minh, hai đứa quen nhau?"
"Đúng vậy, lần trước con đến nhà của chị họ chơi"
"Sau đó chị họ mang con ra ngoài dùng cơm, rồi giới thiệu với chị Tôn Khiết, rồi con đồng ý làm bạn trai giả của chị Tôn Khiết"
Dương Minh nói ra xong, chẳng những Tôn Khiết sửng sốt, Dương Lệ cũng sửng sốt, cha mẹ của hắn và bác gái cũng sửng sốt!
Dương Lệ không ngờ Dương Minh lại đem chuyện này nói ra, nói một cách trắng trợn như vậy! Dương Lệ tức giận, Dương Minh nói như vậy, không phải rõ ràng làm cho người lớn nghĩ mình dạy hư Dương Minh sao?!
Tôn Khiết nghe xong mặt đỏ lên! Kêu cậu giả bộ, rồi cậu làm quá, giả diễn làm thật! Chẳng qua năng lực phản ứng của Tôn Khiết tương đối nhanh, cười nói: "Em trai của Dương Lệ giả bộ rất giỏi, lần sau không chừng còn phiền toái đến hắn, không biết bá phụ bá mẫu có phiền không?"
"Ồ. không sao đâu, không sao đâu" Dương mẫu thấy Tôn Khiết vừa xinh đẹp lại vừa có thân phận, đương nhiên không ngại Dương Minh kết bạn rồi.
"Giả bộ nào có đơn giản như vậy, em lãng phí không ít thể lực đó!" Dương Minh nhàn nhạt nói.
Tôn Khiết nghe xong nhất thời đỏ mặt, có chút tức giận trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.
Chẳng qua, Dương Lệ không hiểu gì hết, bực mình nói: "Chỉ đi một hai bước mà mệt chết sao?"
Dương Minh cười, không nói gì, nhìn Tôn Khiết, thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình.
"Đúng rồi, Tôn Khiết, bạn có thể cho mình mượn ba mươi vạn được không?" Dương Lệ chợt nhớ đến chuyện chính, thần sắc không khỏi buồn rầu.
"Dương Lệ, bây giờ chuẩn bị ba mươi vạn cũng không đơn giản như vậy, tiền mình cho bạn mượn đương nhiên không có vấn đề, nhưng vấn đề là, sau khi giao tiền, dương bá bá có thể trở về bình an hay không?" Tôn Khiết bình tĩnh nói.
"Cái này." Đây cũng chính là điều Dương Lệ lo lắng nhất, chẳng qua nàng cũng không có biện pháp.
"Bọn bắt cóc không cho bạn báo cảnh sát đúng không?" Tôn Khiết nhìn thoáng qua Dương Lệ hỏi.
"Đúng vậy, làm sao bây giờ đây Tôn Khiết" Dương Lệ khóc nức nở hỏi.
Dương Minh lắc đầu, cùng là một dạng con gái nhà già, sao mà Tôn Khiết với Dương Lệ lại chênh lệch thế này, lúc lâm nguy biểu hiện của Tôn Khiết cơ trí hơn Dương Lệ đang bối rối rất nhiều, lời nói của Tôn Khiết câu nào cũng dùng được, mà Dương Lệ lại đi cầu ý kiến của người khác, một chút chủ ý của mình cũng không có.
"Như vậy, nếu bọn cướp không cho báo cảnh sát, chúng ta chỉ có thể dùng người của mình!" Tôn Khiết do dự một chút rồi nói: "Dương Lệ, mình sẽ hết sức giúp bạn, nhưng nếu không được, bạn cũng đừng trách mình"
"Được, Tôn Khiết, mình nghe lời bạn" Dương Lệ gật đầu.
Dương Minh tức giận, bà nghe lời của Tôn Khiết như vậy thì còn gọi tôi đến làm gì? Chẳng qua, như vậy cũng tốt, Dương Minh cũng có thể yên bình.
Tôn Khiết lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, sau đó nói: "Chú Triệu, con là Tôn Khiết, chuẩn bị giúp con ba mươi vạn tiền mặt, sau đó tiền vài người có thân thủ tốt đến đây, tùy thời chờ lệnh của con"
Cúp điện thoại, Dương Lệ có chút nghi hoặc hỏi: "Sao bạn không cho những người đó trực tiếp đến nhà mình?"
"Bây giờ vẫn giữ bí mật thì tốt hơn, bọn bắt cóc không cho báo cảnh sát, như vậy có thể thấy bọn chúng đang giám sát ở gần đây, nếu để chúng biết bạn gọi người đến giúp đỡ, chỉ sợ xảy ra tình huống bất lợi" Tôn Khiết phân tích.
Dương Minh nghe xong, không khỏi tán thương, nhìn Tôn Khiết một cái.
Xem ra, nàng lo lắng còn chu đáo hơn mình, chẳng qua được Tôn Khiết nhắc nhở, Dương Minh lập tức sử dụng dị năng của mình, bắt đầu dùng khả năng nhìn thấu quét mắt tất cả các góc gần đây. Quả nhiên.ở cái thùng rác phía tây bắc, có một tên khả nghi tay cầm kính viễn vọng đầu đội mũ lưỡi trai.
Dương Minh cẩn thận xem xét xung quanh, xác định chỉ có một người giám sát, mới thở phào một hơi, thoạt nhìn, đám bắt cóc này cũng không phải loại chuyên nghiệp.
Sở dĩ suy đoán như vậy, bởi vì thằng đội nón kia đeo cáo dây nghe, lúc đầu Dương Minh còn tưởng rằng đó là trang bị liên lạc của chúng, bất quá khi hắn nhìn kỹ lại, không khỏi choáng váng, thì ra là một cái mp3, đang hát một bài của Đặng Lệ Quân!
Hiển nhiên, tên phụ trách giám sát này rất nghiệp dư, dưới tình huống như vậy còn dám nghe nhạc? Không sợ bị xử lý? Dương Minh tin tưởng rằng, nếu báo cảnh sát, hắn cũng không phát hiện được. Bởi vì trước khi hắn kịp phát hiện ra cảnh sát thì đã bị khống chế rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.