Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 232: Chuyện thương tâm của Tôn Khiết




Hả? Nhìn biểu tình của Tôn Khiết, Lục Minh nhất thời vui vẻ! Xem ra người con gái này không giống như đã quên mình! Tôn Khiết lãnh đạm với mình, nhưng Dương Minh khẳng định trong lòng nàng mình chiếm một chổ nho nhỏ.Nhưng tại sao nàng gặp mình lại không nhiệt tình, mà cố ý hờ hững? Người quen gặp mặt không nên có thái độ này mới đúng.
Dương Minh nhớ rõ Tôn Khiết tuy rằng không có cảm giác với những tên theo đuổi như Quách Kiện Siêu, nhưng cũng làm ra vẻ lịch sự! Nghi đến đây, Dương Minh khẽ cười, cũng nhỏ giọng nói: "Ai có thể cam đoan là những chuyện ngoài ý muốn sẽ không phát sinh nữa?"
"Sợ là không có cơ hội!" Tôn Khiết cũng đã điều chỉnh biểu tình của mình, đổi lại vẻ lạnh nhạt ban đầu.
Chẳng qua, sự thay đổi này, lạnh nhạt cũng như một chút hờn dỗi kia, cũng không chạy thoát ánh mắt của Dương Minh, Dương Minh nhẹ nhàng nói một câu: "Không có cơ hội thì sáng tạo ra! Đúng rồi, mấy bộ phim trong mp4 của chị cũng không tồi!"
"Khi nào thì trả tôi?" Tôn Khiết không sợ Dương Minh xem phim bên trong, cũng không phải luyến tiếc cái mp4 kia.
Cho đến bây giờ, Tôn Khiết cùng đàn ông giáo tiếp đều đứng trên góc độ ưu thế, người theo đuổi nàng, đều bị nàng đùa bỡn. Dù bình thường cũng có xuất hiện vài tên theo đuổi đặc biệt, cố ý hờ hững với Tôn Khiết, hoặc đối chọi gay gắt, muốn gây chú ý với Tôn Khiết. Nhưng đáng tiếc là, Tôn Khiết rõ ràng không nhìn đến họ một cái.
Bây giờ người trước mắt là Dương Minh, tuy rằng nàng đã cố gắng quên chuyện đó đi, chẳng qua, chuyện như vậy, muốn quên là quên sao? Đầu óc của Tôn Khiết đâu phải là cái máy tính, muốn xóa thì chỉ cần nhất" delete" đâu.
Mặc kệ là nói thế nào, sự thật vẫn là sự thật. Nàng không thể xem người đàn ông này như chưa từng phát sinh quan hệ với mình, đối xử bình thường như một người đàn ông khác.
Nhưng hiện tại, thân phận của Dương Minh bây giờ, Tôn Khiết dù có cố gắng cũng không thể cùng hắn phát sinh hoặc có thêm tiến triển gì nữa, Tôn Khiết đã chịu thương tổn qua một lần, từ cái năm đó, từ một cô gái bị tình yêu làm mất đi lý trí trở thành một người con gái mạnh mẽ trong thương trường, là người thừa kế của Tôn gia!
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước mình ngốc cỡ nào. Thiếu chút nữa mà vì cái tình yêu sông cạn đá mòn kia mà trở mặt với gia đình.
Cái loại chuyện này, chỉ xuất hiện trong phim truyện mà thôi, nhưng thực tế lại xảy ra trên người Tôn Khiết!
.
Năm đó, vừa lên đại học không lâu, Tôn Khiết vừa mới thoát ly sự giám sát của gia đình, giống như nhiều cô gái lên đại học, tràn ngập khát khao và hy vọng trong tình yêu.
Không lâu sau, một người mà Tôn Khiết cho rằng là bạch mã hoàng tử xuất hiện, người đàn ông này là Phùng Trùng, diện mạo của hắn không phải là xuất chúng, nhưng ở trong trường thành tích cũng rất nổi tiếng. Lãnh đạo cũng hết sức xuất sắc, chỉ bằng năng lực của mình mà tranh cử cái ghế phó chủ tịch hội học sinh!
Sinh viên năm nhất mà có thể leo lên cái ghế này, cũng không phải chuyện dễ dàng! Cho nên Phùng Trùng rất dễ dàng trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái, mà Tôn Khiết cũng là một trong số đó.
Chẳng qua, với tướng mạo và gia thế xuất chúng của nàng, cũng có rất đông người theo đuổi. Rất nhanh, hai người đã thành đôi.
Tuy rằng Phùng Trùng rất muốn cùng Tôn Khiết tiến thêm một bước dài trong quan hệ hai người, nhưng gia giáo của Tôn Khiết vô cùng nghiêm khắc, vẫn không cho Phùng Trùng đi thêm bước nào. Chẳng qua, chuyện này đã để cho người nhà của nàng biết, Tôn Hồng Quân nghe xong, hết sức tức giận, kêu Tôn Khiết về nhà chửi một trặng, hơn nữa còn bắt nàng lập tức chia tay với Phùng Trùng.
Tôn hồng quần ở Đông Hải cũng là nhân vật số một, là một đại nhân vật có danh có tiếng, Tôn Khiết lại là con gái duy nhất của ông, cho nên đối với hôn nhân của con gái, vô cùng quan trọng, muốn kiếm cho nàng một gia đình môn đăng hộ đối.
Mà lúc ấy, Tôn Khiết đang đắm mình trong tình yêu, chưa nói được vài câu đã cãi nhau ầm ĩ trong nhà, rồi dứt khoát lựa chọn bỏ nhà đi, về phòng ngủ trong trường chứ không về nhà.
Có thể bởi vì áp lực gia đình, vì thế Tôn Khiết đưa ra một quyết định quan trọng, nàng quyết định giao mình cho Phùng Trùng, một mặt ý muốn nói là không thể quay đầu, mặt khác muốn thông báo cho gia đình là gạo nấu thành cơm rồi.
Nhưng Tôn Khiết cũng bởi vì hoàn toàn giao hết thân mình cho hắn, chỉ sợ hắn phản bội mình, cho nên trước khi quyết định làm bạn đời với Phùng Trùng, nàng đã nghĩ ra một cách.
Trước khi ngủ với hắn, nàng tiến hành thử thách hắn một chút.
Tuy rằng trước kia Phùng Trùng đã thề non hẹn biển, hắn thích Tôn Khiết chứ không phải nhà của nàng, nhưng Tôn Khiết vẫn còn đủ lý trí, dù sao bây giờ là lúc cận kề nguy hiểm, không thể không cẩn thận.
Vì thế, Tôn Khiết hẹn Phùng Trùng ra, nói cho hắn biết mình đồng ý mướn phòng với hắn.
Phùng Trùng tự nhiên cao hứng, kích động mang Tôn Khiết đi mướn phòng, khi đến phòng, Phùng Trùng di tắm rửa, Tôn Khiết lại gọi hắn ra, nói là có chuyện cần bàn với hắn.
Lúc ấy Phùng Trùng cũng không nghĩ nhiều, trong đầu chỉ tưởng rằng Tôn Khiết có hỏi hắn yêu thương nàng cả đời hay không. thật không ngờ, Tôn Khiết lại nói với hắn rằng.
"Phùng Trùng, nhà của em xảy ra chuyện rồi!" Tôn Khiết do dự một chút, nàng không nói chuyện mình và gia đình trở mặt.
"Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Em yên tâm, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em!" Phùng Trùng nghĩ rằng chuyện của Tôn Khiết chắc là ông nội hay bà nội gì đó qua đời, cho nên đồng ý đáp ứng.
Tôn Khiết nghe xong có chút cảm động, vì thế tiếp tục nói: "Công ty của ba em phá sản, bây giờ trong nhà thiếu nợ hơn ngàn vạn."
"Em nói cái gì? Công ty của ba em phá sản?" Phùng Trùng ngạc nhiên: "Còn thiếu nợ hơn ngàn vạn? em có nói giỡn hay không?"
"Không đâu, Phùng Trùng!" Tôn Khiết lắc đầu nói: "Em không lừa anh, chủ nợ đã tìm đến cửa, em thật sự không biết làm cái gì bây giờ! Cả đời này, em sẽ bị nợ nần làm mệt mỏi."
"Em không gạt anh?" Giọng của Phùng Trùng có chút bối rối.
Nghe cách nói chuyện và ngữ khí của Phùng Trùng, Tôn Khiết bỗng nhiên có cảm giác xấu, chẳng qua vẫn lắc đầu.
"Trời đất!" Phùng Trùng đột nhiên đứng dậy, lùi lại thật xa, bảo trì khoảng cách ba bước với Tôn Khiết: "Cô muốn hại chết tôi sao! Cô muốn lừa tôi lên giường rồi đẩy tôi xuống bùn sao? Bắt tôi cả đời trả nợ cho cô?"
"Không cần trả nợ đâu." Tôn Khiết sợ hãi, giải thích một câu: "Công ty hữu hạn phá sản hẳn là không truy cứu người nhà đâu."
"Thôi đi Tôn Khiết, tôi thấy chúng ta nên chia tay đi!" Phùng Trùng không kiên nhãn khoát tay áo.
"Phùng Trùng, anh nói vậy là có ý gì? Không phải lúc trước anh nói là không nhìn vào nhà của em sao?" Tôn Khiết có chút kinh ngạc.
"Haha, chỉ là nói mà thôi! Ai mà không cần tiền chứ?" Phùng Trùng cười to: "Không thể phủ nhận Tôn Khiết cô là cực phẩm, diện mạo dáng người đều là tốt nhất, hơn nữa, tôi cảm thấy hứng thú nhất chính là gia thế của cô! Cho nên tôi mới chịu quen với cô, bằng không cô nghĩ tại sao tôi lại chịu đồng ý quen cô? Gái theo tôi nhiều như nước, xinh đẹp cỡ nào cũng có, tôi muốn chính là gia thế! Có thể giảm bớt thời gian phấn đầu sau khi tốt nghiệp của tôi hai mươi năm!"
"Anh." Tôn Khiết không giống như Phùng Trùng, vô cùng tức giận, nhìn người con trai quen thuộc trước mắt như người xa lạ.
"Haha, cũng may cô thủ thân như ngọc, làm cho tôi và cô không phát sinh quan hệ gì, bằng không về sau cô lại có cớ làm phiền tôi!" Phùng Trùng đắc ý nói: "Được rồi, Tôn Khiết, bằng tướng mạo của cô, hay là đi tìm một ông giàu có hay một thiếu gia nào đó trả nợ thay cho cô đi, dù sao tôi cũng chưa có đụng đến cô, người ta thấy cô là gái còn trinh hẳn là có thể đối xử tốt với cô!"
"Phùng Trùng!" Tôn Khiết tức giận đến run cả người, nàng nằm mơ cũng không nghĩ rằng Phùng Trùng là loại người như vậy! Trước khi xem như là bị mù! Cũng may lần này gia đình phản đối, nàng mới nhận ra bộ mặt thật của Phùng Trùng!
"Được rồi, Tôn Khiết, đừng giả bộ, tôi cũng không muốn dây dưa với cô nữa,! Nói thật cho cô biết, nhà tôi nghèo, cho nên tôi muốn tìm một người vợ giàu có để nhanh thăng tiếng! Được ăn không ngồi rồi!" Phùng Trùng khoát tay với Tôn Khiết, rồi bước nhanh ra khỏi phòng, trong miệng còn lầm bầm: "Mẹ nó, mất trắng ba trăm tiền mướn phòng!"
Tôn Khiết nghe xong xém ngất đi! Đây là lời của con người nói sao! Chẳng qua nàng vẫn là đại tiểu thư mà, tính cách không được kiên cường, ở trong khách sạn khóc một đêm, rồi sau đó quyết định bắt đầu cuộc sống mới, không tin tưởng đàn ông nữa.
Nàng khóc, không phải vì Phùng Trùng, mà vì chính mình quá mù quáng, lúc trước tin lời ngon tiếng ngọt của Phùng Trùng, tin và một thằng khốn nạn đốn mạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.