Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 220: Quyết định của Mộng Nghiên




"Mộng Nghiên, chuyện của hai chúng ta." Dương Minh vội vàng hỏi.
"Mình không biết, quan điểm của mình. không phải trong giây lát là có thể chấp nhận được. Bạn cho mình tỉnh táo lại một chút. Đầu mình đang rất loạn, không thể nghĩ được gì" Trần Mộng Nghiên vô lực lắc đầu.
Nghe từ" trong giây lát", Dương Minh mừng thầm trong lòng. Trần Mộng Nghiên nói thế, như vậy chỉ là tạm thời không chấp nhận, nhưng sau này không phải có thể sao?
"Vậy ý của bạn không phải là chia tay?" Dương Minh hỏi.
"Xem như tạm thời. chúng ta cần thời gian suy nghĩ lại" Trần Mộng Nghiên nói: "Cho mình một thời gian, mình muốn nghĩ thật kỹ"
Chuyện đến bây giờ đã là kết quả rất tốt, Dương Minh cũng không muốn cưỡng cầu. Chẳng qua hắn vẫn còn lo lắng đối với quyết định cuối cùng của Trần Mộng Nghiên. Dù sao tính cách của Trần Mộng Nghiên khác với Triệu Oánh, Lam Lăng. Trần Mộng Nghiên có yêu cầu rất nghiêm khắc với người yêu của mình.
"Được, chúng ta có thể liên lạc với nhau không?" Dương Minh chưa từ bỏ ý định.
"Không có chuyện quan trọng gì thì không nên gọi điện, mình sẽ mở máy" Trần Mộng Nghiên lắc đầu: "Dương Minh cho mình một thời gian, sau khi mình thông suốt, dù kết quả như thế nào cũng sẽ nói cho bạn"
"Được, Mộng Nghiên chú ý giữ sức khỏe, hai hôm nay Mộng Nghiên gầy đi nhiều rồi" Dương Minh đứng dậy: "Mình về đây"
Mộng Nghiên gật đầu, nhìn Dương Minh mở cửa phòng, thấy tay hắn sưng đỏ lên, có chút áy náy hỏi: "Tay bạn không sao chứ?"
"Ha ha, chuyện nhỏ mà" Dương Minh rất cao hứng, thì ra nàng vẫn quan tâm đến mình.
Từ trong phòng Trần Mộng Nghiên đi ra, Dương Minh cảm thấy rất thoải mái và dễ dàng. Đúng vậy, tảng đá đặt trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc đã rời đi. Mình nói thẳng với Trần Mộng Nghiên, dù kết quả như thế nào thì hắn cũng không thẹn với lòng mình.
Đi đến toilet ở tầng hai, Triệu Tư Tư đã sớm đi đâu mất, Dương Minh xác định không có ai liền đi đến trước cửa sổ. Tay hắn đang bị đau, trèo xuống rất bất tiện, nhưng điều này không làm khó được Dương Minh. Nếu như không phải do thời gian gần đây chăm chỉ tập luyện, Dương Minh đúng là trói tay không có cách nào. Nhưng bây giờ thì khác, trả qua tập luyện mà Phương Thiên dạy, Dương Minh thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh.
Trong lúc huấn luyện có lần là một người bị thương ở tay vẫn có thể leo núi bình thường. Huống chi tay phải Dương Minh lúc này chỉ hơi khó cử động, chưa đến mức không thể dùng. Cho nên hắn rất dễ dàng xuống được tầng dưới.
Làm xong mọi việc, Dương Minh nhìn đồng hồ thấy đã là giữa trưa liền gọi điện cho Trương Tân: "Alo, Trương Tân, tao là Dương Minh, hết tiết chưa?"
"Sắp rồi, sao?" Trương Tân hỏi.
"Trưa đi ăn cơm nhé" Dương Minh nói.
"Được. Mày đợi tao dưới tầng, hết tiết ngay bây giờ đây" Trương Tân nói.
Dương Minh đi đến nơi Trương Tân đang học, sinh viên các khóa rất nhanh đã tan. Trương Tân là nhóm đầu tiên chạy ra, thấy tay Dương Minh sưng lên, hắn ngạc nhiên hỏi: "Lão Đại, mày tập Thiết sa chưởng sao?"
"Luyện cái rắm. Tao nếu luyện Thiết sa chưởng thì tay có thể bị như vậy không?" Dương Minh cười mắng: "Bị Trần Mộng Nghiên kẹp đó"
"Kẹp?" Trương Tân kinh ngạc, lập tức cười mập mờ, hiển nhiên là hiểu sai.
"Mẹ mày, mày nghĩ gì thế? Là cô ấy dùng cửa kẹp tay tao" Dương Minh vỗ vỗ đầu Trương Tân.
"Trời ạ. Chị dâu ghê thế? Lấy cửa kẹp tay mày? Chẳng lẽ hai người là S M trong truyền thuyết?" Trương Tân nói.
"Được rồi, đâu có ghê như mày. Triệu Tư Tư hôm nay không đi học, mày biết cô ấy làm sao không?" Dương Minh hiển nhiên không thể làm cho Trương Tân hỏi thêm.
"Sao vậy?" Trương Tân lập tức quan tâm nói: "Cô ấy nói không được khỏe, đang ở trong phòng mà ngủ. Chẳng lẽ có chuyện gì khác sao?"
"Tao trèo lên cửa sổ toilet tầng hai của khu ký túc xã nữ, mày đoán xem tao nhìn thấy gì?" Dương Minh cố ý làm Trương Tân tò mò.
"Nhìn thấy gì?" Quả nhiên Trương Tân vội vàng hỏi. Xem ra hắn rất quan tâm đến Triệu Tư Tư.
"Thấy Triệu Tư Tư đang đi tập tễnh, trong tay còn cầm chậu và nước rửa" Dương Minh cười xấu xa nói.
"A?" Trương Tân không tiện nói, chỉ cười: "Hắc hắc. tao."
"Đừng cười hắc hắc, lát nữa đi mua thuốc giảm đau gọi là quan tâm" Dương Minh nói.
"Được" Trương Tân gật đầu nói: "Đúng, mày và chị dâu sao rồi?"
"Còn như thế nào nữa? Chiến tranh lạnh, không đến mức chia tay, nhưng cũng gần như vậy" Dương Minh lắc đầu.
"Tại sao? Trước đó không phải tốt lắm sao? Chẳng lẽ chị dâu biết chuyện Lam Lăng?" Trương Tân đột nhiên hỏi.
"Ừ, biết rồi" Dương Minh gật đầu: "Tao đã nói mọi chuyện cho cô ấy nghe. Nếu Mộng Nghiên tìm mày để hỏi, mày cứ nói thật hết ra. Chẳng qua có lẽ Mộng Nghiên cũng không tìm mày đâu"
"Ai" Trương Tân thở dài: "Xem ra có nhiều bạn gái cũng không tốt. Lúc đầu tao rất hâm mộ mày, bây giờ tao thấy chỗ hại rồi"
"Tình một đêm của mày đừng làm cho Triệu Tư Tư biết là được" Dương Minh nhắc nhở.
"Tao rất cẩn thận, chẳng qua bây giờ tao rất ít mà. Mày cũng thấy, tao vào đại học suốt ngày đều ở trong phòng mà" Trương Tân nói.
"Ăn gì bây giờ?" Dương Minh nhìn đông đảo sinh viên đi vào phòng ăn liền hỏi.
"Ra ngoài ăn đi, uống rượu" Trương Tân cười nói.
"Đừng, đừng xem tao như đang thất tình" Dương Minh xua tay nói.
Hai người đến một quán thịt nướng gần trường, gọi vài chai bia, ít thịt dê nướng.
Dương Minh cười hắc hắc, hai người vừa ăn vừa uống, kể chuyện trên trời dưới đất, lại nghĩ đến lúc còn học cấp ba, nhớ đến thời niên thiếu.
"Đúng, Dương Minh, mày và Triệu Oánh có phải có chuyện không?" Trương Tân đột nhiên hỏi.
Dương Minh uống vài cốc bia, hắn cũng không giấu diếm bạn thân điều gì. Hắn biết Trương Tân sẽ không đi nói lung tung. Vì vậy Dương Minh gật đầu: "Xem như là thích, cũng hơi có cảm giác"
"Mẹ nó, mày thật quá mạnh" Trương Tân hết sức bội phục: "Chẳng qua, Lão Đại, mày năm lớp mười và mười một rất bình thường mà. Sao lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy? Mày không phải là trọng sinh đó chứ?"
Dương Minh giật mình, nói: "Mày đọc nhiều truyện quá đó. Lấy đâu ra trọng sinh gì chứ, nếu như có thì thế giới này đã loạn rồi"
"Ha ha, đùa thôi" Trương Tân chỉ là thuận miệng nói ra, hắn cũng không tin chuyện tà quái đó: "Chẳng qua mày đúng là ngưu đó"
"Ha ha, có thể là đột nhiên nghĩ ra" Dương Minh cười nói.
"Mày đã quên chuyện trước kia?" Trương Tân biết Dương Minh trước cũng có một bạn gái, chỉ là không biết chi tiết mà thôi.
"Coi như vậy đi" Dương Minh gật đầu. Vừa nghĩ đến Tô Nhã, hắn lại có chút chán nản. Quên, sao có thể chứ. Tình đầu là khó quên nhất, một chuyện nhỏ sẽ làm cho cả hai nhớ mãi. Chỉ là Tô Nhã không phải nói chuyển trường sẽ liên lạc với mình sao? Dương Minh đợi mãi vẫn không tháy tin tức của nàng.
"Ha ha, quên là tốt" Trương Tân cười nói: "Tao cảm thấy Mộng Nghiên rất tốt, nhất định không kém gì bạn gái trước kia của mày"
Dương Minh gật đầu lấy lệ, người và người sao có thể so sánh chứ.
Hai người ngồi ăn đến hơn một giờ, đến tận lúc vào tiến. Trương Tân mới lảo đảo gọi người tính tiền. Hai người vốn không định uống nhiều, nhưng nhắc lại chuyện thời cấp ba thì rất hưng phấn, không tự chủ được mà uống hơi quá.
"Không đi học nữa, đi, về nói tiếp" Trương Tân nửa say nửa tỉnh hiển nhiên không thể đi học. Mà Dương Minh cũng không muốn đi, liền cùng Trương Tân về phòng.
"Mẹ nó. Hai thằng mày *** thật là" Điền Đông Hoa nhìn Trương Tân say như chết và Dương Minh, khinh bỉ nói: "Uống rượu không gọi tao, lại bảo tao ở lại đây một mình"
"Thực ra cũng không phải định đi uống từ trước, chỉ là ăn cơm trưa bình thường mà thôi. Nhưng không ngờ rằng lại đột nhiên thích uống, lại còn uống nhiều nữa" Dương Minh giải thích. Hắn cũng hơi say, chẳng qua đỡ hơn Trương Tân nhiều. Ít nhất hắn vẫn còn hơi tỉnh táo.
"Lần sau đi uống rượu phải gọi cho tao đó" Điền Đông Hoa nói.
Dương Minh gật đầu, đúng lúc này điện thoại di động của hắn đã vang lên.
Dương Minh rút điện thoại ra, là số lạ, hắn không định nghe nhưng lại sợ là của Lam Lăng, vì vậy mới nghe điện: "Alo? Tìm ai?"
"Dương Minh hả? Tao là Tôn Chí Vĩ" Tôn Chí Vĩ nói.
"Tôn Chí Vĩ? Tìm tao có chuyện gì không?" Giọng nói của Dương Minh đều đều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.