Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 218: Bị vạch trần




May quá, vừa rồi gặp Triệu Tư Tư, nếu là người khác, Dương Minh thật đúng là không giải thích rõ ràng được!
Ra toilet, Dương Minh không khỏi cận thận làm việc, chạy nhanh lên lầu ba, rồi ở góc cầu thang nhìn nửa ngày, xác định không có người, mới bắt đầu mò đến phòng của Trần Mộng Nghiên, phòng của Trần Mộng Nghiên là 307, nơi này cũng giống phòng của Dương Minh, nên hắn kiếm cũng dễ!
Khi đến gần phòng 307, Dương Minh chợt nghiên có tiếng rên rĩ của con gái, Dương Minh hoảng sợ, trời đất, không thể nào, hay là Trần Mộng Nghiên tịch mịch quá, cho nên tự giải quyết vấn đề này? Dương Minh ngẩng đầu, thấy số phòng là 305, hoàn hảo, tiểu Mộng Nghiên nhà ta thuần khiết như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện dâm đãng như vậy
Đi đến trước cửa 307, Dương Minh gõ cửa phòng, sau đó liền tranh thủ núp vào chổ không người. Nếu Trần Mộng Nghiên không mở di động, hiển nhiên là không để ý đến anh rồi, nếu nàng nghe được giọng của anh, chắc chắn sẽ không mở cửa, cho nên Dương Minh mới nghĩ ra một kế sách.
"Ai đó?" Qua một lúc sau, Dương Minh nghe được Trần Mộng Nghiên hỏi, không biết nàng đang làm gì, có lẽ đang ngủ.
Trần Mộng Nghiên quả thật đang ngủ, đêm hôm đó khi trở về, nàng đã khóc trong giấc ngủ, đến ngày hôm sau, đôi mắt sưng đỏ lên, nên không thể đi học, không làm được gì, đành phải ở trong phòng ngủ, nhờ bạn học xin nghỉ giùm. Mà nàng cũng đảo luôn giờ sinh hoạt, buổi tối thương tâm, ban ngày ngủ.
Về phần cái di động, thật ra là do nó hết pin, nàng cũng lười sạc pin, liền ném vào trong góc. Sau khi trở về đêm hôm đó, Trần Mộng Nghiên cầm điện thoại lên, muốn gửi tin nhắn cho Dương Minh, chấm dứt quan hệ hai đứa, nhưng cuối cùng nàng vẫn không đủ nhẫn tâm làm chuyện này, rồi chỉnh sửa nội dung tin nhắn, chỉnh tới chỉnh lui một hồi, đột nhiên điện thoại hết pin. Thật ra thì. Trần Mộng Nghiên sở dĩ không sạc pin, cũng bởi vì sợ nhịn không được gửi cái tin nhắn chia tay cho Dương Minh, cứ như vậy, điện thoại hết pin, Trần Mộng Nghiên cũng có thể lấy cớ an ủi bản thân.
Trần Mộng Nghiên thật sự không rõ, anh làm gì sai, tại sao Dương Minh sau lưng nàng lại quan hệ với một cô gái khác? Sáng nay nàng sau khi khóc cả đêm đã buồn ngủ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng chủ nhiệm biết anh bị bệnh đến xác minh thử.
Chỉ là, Trần Mộng Nghiên hỏi một câu, ngoài cửa không người trả lời, vì thế thông qua lỗ nhìn ra bên ngoài, phát hiện ở ngoài không có người, Trần Mộng Nghiên thì lại không tin chuyện ma quỷ, nàng thấy cả ngày không ai trả lời, liền đi ra mở cửa. Dương Minh chờ đợi thời cơ này đã lâu, khi cửa mở, hắn vội vàng lén lại trước cửa Trần Mộng Nghiên.
"A!" Trần Mộng Nghiên đột nhiên thấy một bóng đen xuất hiện, dọa nàng hoảng sợ, trong đầu nhất thời hiện ra mấy cái tin như: Đang tắm gặp cướp, hiếp dâm nữ sinh này nọ. Nên hoảng sợ đóng cửa lại, Dương Minh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng thọt tay vào khe cửa chắn lại.
"Kịch!" Trần Mộng Nghiên mặc kệ có tay hay không, dùng sức đóng cửa lại, theo bản năng nàng cho rằng Dương Minh là người xấu.
"Mộng Nghiên, là anh. ai da!" Dương Minh hét thảm một tiếng.
"Dương Minh?" Trần Mộng Nghiên hoảng sợ kêu lên, vội vàng buông tay, mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của Dương Minh đứng ở cửa, các đốt tay đã sưng đỏ lên.
Vốn dĩ Trần Mộng Nghiên vô cùng tức giận Dương Minh, căn bản là không để ý đến hắn, nhưng nhìn thấy bàn tay sưng tím lên của hắn, cuối cùng không đành lòng, vẫn quan tâm hỏi: "Tay anh. có chuyện gì không?"
"Không sao cả. Mộng Nghiên, em để anh vào trước đã rồi nói. đứng ở hành lang, lát nữa bà thím kia đi kiểm tra, thấy anh liền đạp văng ra ngoài mất!" Dương Minh nhịn đau nói.
"Anh không phải được cô cho vào sao?" Trần Mộng Nghiên kỳ quái hỏi.
"Bà ta cho anh vào mới sợ! Anh leo lầu hai vào!" Dương Minh cười khổ.
"A?" Trần Mộng Nghiên nghe xong hoảng sợ, không ngờ Dương Minh lại dám leo tường lên đây. Vốn dĩ muốn đạp hắn văng ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, tức giận cũng giảm hơn phân nửa, vì thế nói: "Vậy anh vào đi"
Dương Minh vào phòng, tiện tay khóa cửa phòng lại.
"Anh muốn làm gì?" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh khóa cửa phòng lại, cảnh giác hỏi. Nàng đang mặc một bộ đồ ngủ, đồ lót đều không mặc, như vậy mà đối mặt với Dương Minh, thì cảm thấy không tự nhiên.
"Tay của anh bị vậy, thì còn có thể làm gì chứ! Anh chứ có phải người nào đâu mà sợ!"
Dương Minh lắc đầu nói: "Hơn nữa, quan hệ của hai chúng ta có gì phải sợ chứ?"
"Quan hệ gì? Tôi và anh không có quan hệ gì hết" Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên lạnh lùng, chán ghét nói. Dương Minh nói ra những lời đó, lập tức đã chạm vào chổ đau của Trần Mộng Nghiên! Nàng cho rằng Dương Minh bởi vì đối với anh như vậy, trong lòng buồn phiền nên mới ra ngoài tìm gái giải sầu, thế nên mới gặp phải chuyện tình như thế.
"Mộng nghiên, em sao vậy?" Dương Minh đối với thái độ của Trần Mộng Nghiên có chút kỳ quái. Lúc trước rõ ràng rất tốt, sao bây giờ đột nhiên trở nên bất hòa? Chẳng lẽ lòng dạ thay đổi?
Dương Minh trước kia cũng xem qua vài tiểu thuyết nói về con gái thay lòng đổi dạ, bất quá hắn cảm thấy Trần Mộng Nghiên không phải loại con gái yêu phú ngại bần như vậy! Biểu hiện lúc trước của nàng có thể thấy được, nếu bằng không, nàng đã lựa chọn vương chí đào!
"Tôi không sao, tôi rất tối!" Trần Mộng Nghiên nhíu mày.
"Vậy bây giờ em." Dương Minh vô cùng khó hiểu.
"Dương Minh, bây giờ tôi không muốn thấy mặt anh, anh đi về đi" Tâm tình Trần Mộng Nghiên bây giờ không tốt, nên không muốn nói nhiều. Trong lý trí, nàng tuy rằng rất muốn nói với Dương Minh rằng: Về sau tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. Nhưng Trần Mộng Nghiên vẫn không đủ dũng cảm nói ra điều đó. Mối tình đầu luôn khó có thể dứt bỏ được.
"Có ý gì? Mộng nghiên. Rốt cục là thế nào? Em phải nói rõ ràng chứ? Có phải anh chọc giận em không?" Dương Minh càng nghĩ càng không hiểu.
Trần Mộng Nghiên vốn không muốn vạch trần hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng vô tội của hắn, trong lòng tức giận. Anh giả bộ cũng đạt lắm, chính anh làm gì, anh không biết sao? Vì thế lạnh lùng nhìn Dương Minh, nói từng câu từng chữ: "Muốn người ta không biết, trừ khi anh đừng làm. Anh đã làm chuyện có lỗi gì với tôi, chính anh rõ ràng"
Nếu muốn người ta không biết, trừ khi đừng làm? Anh làm cái gì có lỗi với nàng, mà anh phải rõ? Câu đâu tiên, Dương Minh không cảm thấy gì, nhưng nghe xong câu thứ hai, trong lòng Dương Minh đột nhiên cả kinh! Hay là Trần Mộng Nghiên đã biết cái gì? Chuyện anh và lam lăng, nàng ta đã biết? Dương Minh muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Trần Mộng Nghiên thế nào, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia, không khỏi chột dạ, nói: "Mộng Nghiên, không phải em đã nghe cái gì chứ?"
"Không phải anh đã nói với tôi, tin đồn thì không thể tin sao? Ba người thành hổ?" Trần Mộng Nghiên lạnh lùng nhìn Dương Minh.
"Mộng nghiên. anh." Dương Minh không biết nên nói cái gì.
"Dương Minh, anh quá xem thường tôi, Trần Mộng Nghiên tôi là loại bắn tên không người vậy sao!" Trần Mộng Nghiên bỗng cười lạnh: "Dương Minh, tôi thực nhìn lầm anh rồi! Anh đám làm không dám nhận! Chúng ta. chia tay đi!"
Xem ra, Trần Mộng Nghiên đã nắm được căn cứ chính xác! Cũng không phải đang hù dọa anh! Khi Dương Minh xác định điều này, ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng ánh mắt của Trần Mộng Nghiên nói: "Được rồi, Mộng nghiên, anh thừa nhận, trừ em ra, anh còn có bạn gái khác!"
"." Trần Mộng Nghiên có thể nghe thấy tiếng tim vỡ vụn, thật sâu trong tâm của nàng, thậm chí hy vọng rằng Dương Minh không thừa nhận, hoặc giải thích rằng cô bé kia là em gái hắn. nhưng hy vọng duy nhất đã bị một câu nói của Dương Minh đập nát, nước mắt của nàng yên lặng chảy xuống.
Con gái, từ lâu đều là loại không có lý trí. Nếu Dương Minh kiên trì nói hắn và cô bé kia không có vấn đề gì, như vậy Trần Mộng Nghiên có thể chấp nhận Dương Minh nói dối, làm bộ không biết gì, rồi làm hòa với Dương Minh như lúc ban đầu. Chỉ cần Dương Minh liên hệ với cô bé kia nữa là tốt rồi, nhưng bây giờ, nàng thấy rằng, cả trời đất đang sụp đổ.
Nhìn tận mắt, nghe chính Dương Minh thừa nhận, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Trần mộng nghiêm đã không còn một tia ảo tưởng nào, ánh mắt chăm chú nhìn lên sàn nhà, nước mắt.
"Mộng Nghiên, tuy rằng chuyện này anh giấu em là không đúng, nhưng chuyện này anh vốn không nguyện ý!" Dương Minh vội vàng giải thích.
"Còn nói cái đó làm gì. anh đi đi." Trần Mộng Nghiên không hề nhìn lên Dương Minh, chỉ thì thào nói.
"Mộng Nghiên, em nghe anh nói đã!" Chuyện đã như vậy, Dương Minh cũng không muốn che dấu, quyết định đem toàn bộ chân tướng nói ra. Chuyện này, xét đến cùng, cũng không thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu hắn, mà Trần Mộng Nghiên cũng phải chịu một phần trách nhiệm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.