Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 72: Chương 72





“Tán Hồn chú đã lan rất chậm, tuy nhẹ nhưng không thể coi thường.” Tối đó bà kéo Trầm Tử Thiêng vào phòng, hai mẹ con bắt đầu phân tích về Tán Hồn chú.“Cái này từ đâu mà có vậy mẹ?” Trầm Tử Thiêng hỏi, “Chỉ có những kẻ thất đức mới làm ra mấy cái khỉ gió này thôi.”“Bậy bạ.
Con học ai cái lối nói năng đấy?” Bà Lan Anh đưa cho nàng một tập sách mỏng dính, hơi cũ, giấy đã bị ố vàng, “Đọc đi rồi biết.”Tán Hồn chú ấy vậy mà xuất hiện khá lâu, nhiều năm đã bị thất truyền.
Chuyện kể rằng năm xưa có một cặp tình nhân bên nhau thắm thiết, do bị gia đình ngăn cấm nên không thể đến được với nhau.
Chàng trai bỏ đi biệt xứ, làm ăn xa, hai năm sau trở về, trở thành người thành đạt giàu có.
Cô gái mà chàng trai từng yêu vẫn chờ đợi chàng trai trở về, mừng mừng tủi tủi.
Chàng cũng chẳng sợ gia đình cấm cản nữa.Nàng có cơ duyên tầm sư học đạo, cũng biết thần thông, được sư phụ truyền lại cho bí kíp tu luyện, có một công pháp có thể dùng lên người khác, chủ yếu là để giúp người thoát nạn, bằng cách cộng sinh với người ta, san bớt pháp lực của mình để chiến đấu khi gặp bất trắc.Nàng vốn muốn dùng công pháp lên người chàng trai, chia sẻ chút ít thần thông của mình qua, nào ngờ cuốn sách bị rơi xuống nước, ướt mất một góc, chữ nhòa đi.
Nàng đành nhớ lại được chừng nào hay chừng ấy, vẫn quyết định đến truyền công pháp cho người mình thương.
Nào ngờ truyền xong chàng trai ngỏm củ tỏi, cô gái hận vì tình, cũng tự tử ra đi.Cái công pháp bị khuyết chữ ấy vô tình trở thành Tán Hồn chú, độc địa thâm sâu.Trầm Tử Thiêng: “Là đã yêu thương lắm chưa?”Bà Lan Anh: “Chả thế à? Phải yêu thương thì mới bất chấp tất cả đến gặp người ta chứ.
Thời buổi ngày nay mấy ai có tấm chân tình như hai người này đâu.
Tán Hồn chú bị thất truyền, nhưng mà hôm đó mẹ gặp được một cao nhân, hắn thấy mẹ khổ vì tình, nói cái này có thể giúp bớt đi thù hận, sinh con ra sẽ giúp mẹ báo thù, thế nên...”Trầm Tử Thiêng: “Là mẹ bị lừa chứ gì? Sao mẹ già rồi mà còn tin mấy cái này thế? Hắn là ai?”“Không nhớ rõ nữa, nhưng ta biết hắn không phải người.
Có lẽ là hồ ly ngàn năm.”“À.
Sư phụ nói nếu là duyên thì cũng có ân oán.

Nhưng mẹ đừng để bị lừa nữa.”Bà Lan Anh đứng chống nạnh: “Ngươi thì khác gì? Ngươi bị Diệp Lý lừa gì rồi? Mang ngươi về nuôi, tưởng nuôi cho lớn rồi thôi.
Hắn cũng là lòng lang dạ thú đó, khốn nạn, dám thịt luôn cả con của mình.”Nàng thấy lời nói mẹ hơi khó nghe: “Không phải đâu mẹ, sư phụ...”Bỗng bà la lên: “Chẳng lẽ là ngươi? Ngươi có ý đồ với hắn?”Trầm Tử Thiêng: “...”Nàng cảm thấy nói chuyện với mẹ rất mất hợp lý, bèn định bụng chạy ra ngoài gọi Bạch Hổ vào chơi.
Thấy cũng lạ, Bạch Hổ dường như không thích nơi này cho lắm, mỗi lần đưa nàng tới đều không chịu vào.Bà Lan Anh bỗng thở dài, nàng bước chậm lại, chỉ nghe giọng bà ở sau lưng truyền đến: “Cho dù là có tình cảm, giữa nhân gian này rất khó chấp nhận.”“Vì sao?”“Một ngày làm thầy, một đời cũng làm thầy.
Nuôi dạy con lớn lên, có khác gì cha con đâu.
Nếu hắn có tâm ý với con, thế nhân sẽ cười nhạo hắn.
Dù sao hắn cũng là một trong Tam Giác Đạo, truyền ra thể nào cũng bị vùi dập, oán thán.”Nàng im lặng không đáp.“Ôi than ôi, tình ái là chi mà khiến con người trầm luân không dứt.” Bà ca thán, “Ngươi đó, luân hồi sinh tử vẫn luôn vận hành, cố gắng tu luyện nên thân để thoát khỏi vòng xoay đó, nếu không kiếp sống mãi mãi về sau luôn luôn là khổ ải.”Nàng lười biếng nói: “Mẹ tu đi.”“Diệp Lý nuôi ngươi thành cái thứ này à? Khốn nạn, đừng để ta gặp được hắn.”Trầm Tử Thiêng: “Có gặp thì mẹ cũng đánh không lại.”Bà Lan Anh: “...”Bà bắt đầu hoài nghi đây có phải là đứa con bà mang nặng đẻ đau hay không.Cuốn sách bay vèo tới mặt Trầm Tử Thiêng, nàng nghiêng đầu tránh né, leo lên giường nằm: “Buồn ngủ quá, mẹ đừng làm phiền con nhé.”Nghe vậy, bà định bụng sửng cồ lên, thế nhưng bỗng sực nhớ tác dụng phụ của Tán Hồn chú, đành buông xuống, chắp tay niệm mấy câu Phật hiệu.
Nàng ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, bà Lan Anh đành phải qua phòng khác ngủ.Gần trưa nàng mới cùng Bạch Hổ trở về, bà Lan Anh cuối cùng cũng chịu bỏ ra một chút lòng từ của người mẹ, ôm nàng vào lòng, dặn dò vài câu rồi tống khứ nàng ra đi.Suy cho cùng thì sinh lão bệnh tử là lẽ thường, có lẽ bà cũng hiểu.
Cả đời sống cô độc, gánh lại lời nguyền mà bà đã gieo.Trên đường về, đi ngang qua một ngọn đồi bằng phẳng, nàng dừng lại ngắm nhìn mây gió xa xăm.
Bạch Hổ chạy đi múc nước cho nàng uống, cả hai cùng ngồi tựa gốc cây tận hưởng.
Nào ngờ tiếng gió xé lao đến, Trầm Tử Thiêng bật dậy theo thói quen, vận chân khí đột ngột khiến hơi thở nàng bị đình trệ.Hai luồng chân khí mạnh mẽ đang giằng co với nhau phía trên đầu, nàng và Bạch Hổ cùng nhìn, hóa ra lại là Diệp Lý và một gã lạ mặt đang so chiêu hăng say.
Y phục màu trắng của Diệp Lý nhuốm máu, chẳng biết có phải nàng nhìn lầm hay không, ở phía sau lưng hắn có một vệt chém dài ba tấc, máu ướt đẫm cả áo.Trầm Tử Thiêng quên mình còn bị thương, phi thân lao lên.Kẻ lạ mặt kia thoáng bất ngờ, ngay khi hắn bị phân tâm, Diệp Lý quét ngang Tam Độc, chém đứt một tay của gã.
Gã gào lên một tiếng, chống kiếm xuống đất.Trầm Tử Thiêng dựng kết giới quanh mình và Diệp Lý.

Giọng hắn hơi vấp váp: “Mau về đi, sao...!sao lại lang thang ở đây thế này? Không phải ta dặn con ở nhà ngoan ngoãn à? Khụ, khụ...”Trên tay không cầm kiếm của hắn đang cầm một đóa hoa có màu sắc lành lạnh, cánh rất dài và mảnh, hắn cầm chặt tới nỗi gân xanh hơi lồi lên.
Diệp Lý cất bông hoa ấy vào tay áo.
Trầm Tử Thiêng tò mò: “Sư phụ lấy cái đó làm gì thế?”Diệp Lý lau máu bên khóe miệng: “À, ta hái tặng cố nhân ấy mà.
Cẩn thận, con đứng sau lưng ta đi.”Gã đàn ông kia phóng kiếm tới, phá vỡ lớp kết giới của Trầm Tử Thiêng, nàng lại chẳng lo lắng, gã phá thì nàng lại tạo.
Diệp Lý có cơ hội nhìn ra sơ hở, nhưng sức hắn cũng có hạn, có vẻ đã tắm máu quá nhiều, dáng đi cũng hơi lảo đảo.
Tam Độc phóng ra, đánh bay kiếm của gã, sau đó dùng một đòn kết liễu gã.
Xuyên thẳng lồng ngực, máu tuôn như suối.Trầm Tử Thiêng gọi Bạch Hổ đang núp tới, Diệp Lý cũng chẳng cậy mạnh, cả hai cùng leo lên lưng hổ, Diệp Lý ngồi sau lưng, đầu gác lên vai nàng, hình như có chút mệt mỏi.“Ngươi đừng đi đánh nhau nữa.” Trầm Tử Thiêng lên tiếng, giọng nói hơi buồn.Lòng Diệp Lý mềm nhũn, dùng bàn tay còn sạch sẽ ôm lấy eo nàng, hắn vùi đầu vào hõm cổ Trầm Tử Thiêng: “Đừng lo lắng, từ hôm nay sư phụ luôn ở nhà với con.”“Ngươi lừa ta.”“Sư phụ thề độc cho con xem này.”Trời gần đổ mưa, mây đen bắt đầu kéo tới.
Trầm Tử Thiêng nhìn trời: “Ngươi lừa ai thì được, ngay cả ta mà ngươi cũng nói cho qua là sao?”“Sư phụ nói dối con chắc chắn sẽ bị sét đánh.”Tiếng sấm vang lên, chớp rạch ngang trời.Diệp Lý: “...”Bạch Hổ: “Ta đã nói rồi, hắn mồm năm miệng mười, là con cáo gì lão làng chứ không đơn giản như cô nghĩ đâu.
m mưu của hắn ngày càng lộ rõ kìa.”Nghe vậy, Diệp Lý xoay cằm Trầm Tử Thiêng, hôn lung tung.
Bạch Hổ la lên: “Tên khốn nạn, có tin ta hất ngươi xuống không hả?”Trầm Tử Thiêng bực mình đẩy mặt hắn ra, không nói gì.Diệp Lý nghĩ thầm: “Xong rồi, lần này bị giận ghê gớm luôn.”Lúc này nàng bỗng nhiên nhận ra Diệp Lý chắc chắn biết rõ nàng từ đầu ngón chân, còn bản thân mình lại chẳng rõ hắn là ai.
Kể cũng lạ, chỉ biết hắn là sư phụ, là Tam Giác Đạo, là một kẻ cà lơ phất phơ, mà lại chẳng rõ hắn từ đâu tới.Nhác thấy bàn tay của hắn đặt lên eo mình, chút bực bội trong lòng nhân lên gấp mấy lần: “Ngươi cút đi.”“Á á á rơi rơi!”“Bịch” một tiếng, Diệp Lý ngã lăn quay.Trầm Tử Thiên: “Ta...!ta quên mất, ngươi có sao không?”Bạch Hổ cười khoái trá: “Ngã chết ngươi đi, cầm thú!”Diệp Lý lồm cồm bò dậy, hắn phi thân nhảy lên lưng hổ, rút Tam Độc gác lên đầu nó, gằn giọng: “Ngươi dám phản chủ nữa đi, xem ta có gọt đầu ngươi làm mồi nhắm không? Cút về nhanh cho ta!”Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Chưa thấy hắn giận ta như vậy bao giờ.”Đột nhiên chút bực bội ban nãy tiêu biến.Diệp Lý thấy Bạch Hổ im thin thít, lúc ấy mới cất Tam Độc trở về, xoa vai Trầm Tử Thiêng, nịnh nọt nói: “Ôi đừng giận á á á!”Trầm Tử Thiêng: “Người đừng có táy máy.

Bạch Hổ, mặc kệ hắn!”Một người một hổ ba chân bốn cẳng chạy về, Diệp Lý đành lê lết theo sau, hắn nói vọng lại đủ cho Trầm Tử Thiêng nghe: “Con dám đối xử bất công với ta à! Bảo yêu thương sư phụ mà ôm tí cũng không cho! Hu hu!”Về tới nơi, Diệp Lý đã lăn xuống Thác Tiên ngâm mình.Trời đổ mưa to, tận đến tối mới tạnh.
Trầm Tử Thiêng đợi cả buổi lại không thấy Diệp Lý tới tìm mình, còn tưởng hắn nằm bờ ngủ bụi, gọi Bạch Hổ tới, chỉ nghe nó than: “Thôi đi bà ơi, để cho hắn chừa cái thói trăng hoa, thân là sư phụ mà có ý đồ bất chính với đệ tử là không được rồi.Trầm Tử Thiêng xoa đầu nó: “Lỡ ta mới là người có ý với hắn thì sao?”Bạch Hổ trừng mắt: “Hồ ly tinh tu hành rồi còn không thay tính đổi nết à?”Trầm Tử Thiêng vuốt mắt nó xuống: “Đừng có trợn.
Thích sư phụ rồi ai mà kiềm chế cái thích ấy được.
Nếu là ngươi thì ngươi nghĩ sao?”“Ta sẽ ăn thịt nó.
Hừ hừ, dám cản trở ta tu hành.”Nàng đoán thầm cha mẹ của Bạch Hổ phải là ma vương mới đúng, nói: “Sao cha mẹ ngươi có tể đẻ ra cái loại ngang tàng độc địa như ngươi nhỉ?”“Ngươi hỏi cha mẹ ta đi, hỏi ta làm gì?”“...” Nói không lại.Diều Hâu chẳng biết từ đâu bay ra, chạy tới hỏi Trầm Tử Thiêng: “Diệp Lý làm sao thế? Máu chảy đầm đìa, ta còn tưởng là máu của kẻ khác.”Ban nãy thấy hắn còn cười còn đùa, Trầm Tử Thiêng còn nghĩ vết thương của hắn không nặng, chủ quan đẩy hắn ngã.
Nghe vậy, trong lòng lại nổi gió, bèn hỏi: “Ngươi thấy hắn ở đâu?”“Hắn lết từ dưới chân núi lên, không biết ra sao nữa.”Bạch Hổ nói: “Hay là để ta xuống vác hắn lên.”Trầm Tử thiêng đã vội đứng dậy, nàng xua tay: “Thôi, để ta, ban nãy ta hơi nặng tay.”Nghe vậy, Diều Hâu lại hiểu lầm: “Cái gì? Vậy là cô làm hắn ra nông nỗi đó à? Ôi trời đất ơi, chưa thấy sư đồ nào ưa ăn muối như hai người đó.
Đánh làm sao mà để cho hắn thân tàn ma dại thế? À, ta chỉ cảm thấy hắn bị vậy cũng đáng, cô đừng nhìn ta như thế, ừm...!ta đi trước, từ trước tới nay có đắc tội gì xin bỏ qua cho ta nha.”Nói xong ba chân bốn cẳng bay mất.
Trầm Tử Thiêng hóa thành làn khói bay đi, từ trên cao nhìn xuống xem Diệp Lý đang chết ở xó nào.
Do Thác Tiên quanh năm mờ ảo, thế nên nàng không nhìn thấy Diệp Lý đang bận ngâm mình bên trong.
Nàng đáp xuống tận chân núi, lượn đi lượn lại vẫn không thấy người đâu.Nàng nghĩ thầm: “Hay là giận ta rồi?”Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đi lên Thác Tiên, nhận ra bộ y phục và kiếm ở bên bờ, Trầm Tử Thiêng mới có nhận thức về tình ái, chẳng biết nghĩ gì mà hơi luống cuống.
Nàng định bụng chạy ngược trở lên, nhưng lại lo hắn không biết đã ra sao rồi.
Trầm Tử Thiêng bèn tránh ra một bên, ngồi cạnh tảng đá chờ.Chẳng biết Diệp Lý ngâm mình trong bao lâu, Trầm Tử Thiêng gần ngủ thiếp đi lại nghe thấy tiếng rẽ nước.
Nàng định bụng chạy ra, đột nhiên lại tự hỏi: “Rốt cuộc ta đang làm cái gì vậy?”Vốn dĩ hắn ngâm ở Thác Tiên là thương thế đã ổn hơn rồi, đâu đến lượt bản thân phải đi trông.
Nghĩ vậy, nàng cúi người, nấp sau tảng đá, lồm cồm bò đi.

Đầu gối nàng bị cấn lên mấy hòn sỏi, hơi ê ẩm, đành dùng tay gạt mấy rác lá phía trước qua một bên.Tiếng động “sột soạt” vừa vang lên, “ầm” một cái, tảng đá vỡ tung.
Hai mắt Diệp Lý đỏ au, nhìn chằm chằm về phía nàng.
Trầm Tử Thiêng suýt nữa bị văng ra xa.
Diệp Lý vội thu liễm chân khí, không phi thân đến mà mượn gió nâng nàng lên.Trầm Tử Thiêng chỉ thấy trời đất quay cuồng, lộn qua lộn lại mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống nước, rơi vào một vòng tay vững chắc.
Trong cơn bàng hoàng, chỉ nghe giọng nói Diệp Lý trầm trầm vang trên đỉnh đầu: “Hôm nay có trò vui mới rồi nhỉ, đuổi sư phụ đi mà lại lén lút nhìn trộm.
Con học đâu ra thói này thế?”Trầm Tử Thiêng ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong lòng bỗng hồi hộp, nhưng vẫn trấn tĩnh nói: “Ta không nhìn trộm.
Ta tới xem thương thế của ngươi.”Diệp Lý bật cười.Y phục nàng ướt đẫm, da thịt hắn hơi nóng, Diệp Lý đặt nàng ngồi lên mỏm đá nhô lên giữa mặt nước, tay vẫn ôm eo nàng, ngẩng đầu nói: “À, vừa đấm vừa xoa hả?”Vai Trầm Tử Thiêng khẽ run, vừa mới ốm dậy, giờ ngâm nước nóng rồi lại để đồ ướt nhẹp.
Diệp Lý nói: “Sư phụ bị thương nặng lắm đấy, có muốn xem không?”Nghe vậy, nàng hơi bực mình: “Ngươi bị thương nặng mà còn có sức giỡn với ta? Ở đâu?”Diệp Lý tách hai chân nàng ra, Trầm Tử Thiêng theo quán tính định tung một chưởng, Diệp Lý đoán được, vội ôm chặt eo Trầm Tử Thiêng, chui dưới cánh tay nàng, la lên: “Đừng đánh ta đừng đánh ta, vết thương của ta ở lưng mà.”Trầm Tử Thiêng chẳng biết khóc hay cười, thấy phản ứng của hắn, bỗng nghĩ hắn bị đánh nhiều đã trở thành tâm ma rồi.
Trầm Tử Thiêng nhìn xuống, trên lưng hắn chằng chịt vết sẹo, lớn nhỏ đều có.
Mới đây có một vết rất dài, chia đôi tấm lưng của hắn làm hai nửa.
Nàng bất giác sờ lên, vết thương mới khép lại, cõi lòng nàng lại bị đè nén.Trầm Tử Thiêng thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Diệp Lý bấy giờ mới dám ngẩng đầu nhìn nàng, nói nhỏ: “Hết đau rồi.
Con đừng...”Chữ “lo” chưa kịp thốt ra đã bị sự kinh ngạc nhấn chìm, Trầm Tử Thiêng ôm hắn vào lòng, ngón tay đan vào tóc hắn, nhẹ giọng nói: “Ta sợ một ngày nào đó không thấy ngươi nữa, đừng để bản thân mình phải đau đớn như thế.”Yên lặng một hồi, Trầm Tử Thiêng không nghe thấy hắn đáp lại, cứ tưởng hắn lại đau đớn vì vết thương, vội nâng mặt hắn xem.Nào ngờ cổ tay nàng bị hắn nắm lấy, Diệp Lý lôi nàng xuống nước, Trầm Tử Thiêng há miệng: “Khốn...”Nói chưa hết, đã bị lấp kín môi rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.