Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 70: Chương 70





Diệp Lý tất bật còn hơn đi đỡ đẻ, Trầm Tử Thiêng hồi chiều mới bay nhảy như khỉ, đến tối bỗng nhiên thổ huyết rồi sốt li bì, cả người nóng như lửa.
Đến cả Bạch Hổ cũng chẳng bận bịu mắng chửi Diệp Lý nữa, chạy đôn chạy đáo báo tin cho cả đỉnh Phương Vân biết.Diệp Lý ngăn không được, đến khi biết được đã bị mấy con khỉ và trăn rắn bu ngập cả phòng.“Tất cả ra ngoài! Kẻ nào dám làm phiền, ta chém kẻ đó.” Diệp Lý dùng nội công, rống lên cho cả núi nghe, ai nấy cũng sợ mất mật, “Còn ngươi, dám bép xép lung tung, ta cạo sạch lông.”Bạch Hổ: “…”Cuối cùng bị tống khứ xuống núi cho đến khi Trầm Tử Thiêng khỏe lại mới thôi.Tán Hồn chú này công lực còn yếu, trước mắt Trầm Tử Thiêng phải biết rõ ngọn nguồn được tình cảm của mình, nắm bắt được Tán Tồn chú đang chạy trong cơ thể, lúc ấy hắn mới có thể dễ bề xử lí.Nếu bây giờ Tán Hồn chú không xuất hiện, thì mai sau nếu hắn không còn trên trần thế, nó cũng sẽ xuất hiện.
Một khi đã bị hạ cấm chú, chết không phải là hết, nó như một lời nguyền rủa, gông xiềng linh hồn đó với luyến ái nhục d.ục.Bất kể là tình cảm gì, luyến ái ra sao, chính Trầm Tử Thiêng phải nắm bắt được nó trước, nếu không sẽ bị Tán Hồn chú hoàn toàn làm chủ.Nàng nằm trên giường cả tuần, trong quãng thời gian tịch mịch ở trong phòng, hình như có mấy vị khách đến chơi, thế nhưng Diệp Lý bọc nàng như bọc trong kén, một tí ánh sáng mặt trời cũng không cho ngắm.Khi Diệp Lý quay trở vào phòng, trên tay cầm một bát cháo, hắn vẫn thường xuyên nấu cháo mỗi khi nàng ốm đau, hồi còn bé cũng thường dùng cách này dỗ nàng khóc nhè.Hắn để nàng dựa vào lòng mình, Trầm Tử Thiêng chỉ thấy cả người đã bị rút đi toàn bộ chân khí, sức lực chẳng còn được bao nhiêu.
Đôi môi nàng nhợt nhạt, chẳng còn tí huyết sắc nào.“Ăn nhiều một chút, chậc, không xinh đẹp như trước nữa rồi nhé.” Diệp Lý ngứa mồm nói.Tâm tính Trầm Tử Thiêng dạo này cũng xấu đi, nàng quay mặt sang chỗ khác, từ chối thìa cháo của hắn.“Ta sai rồi ta sai rồi, đệ tử của ta xinh đẹp nhất thế gian, nào, há miệng ra.
Ôi đừng hờn dỗi nữa, sư phụ trêu con thôi.”“Sư phụ...!muốn con...!tức chết à?” Trầm Tử Thiêng cười nói, “Mấy hôm nay...!ai tới tìm sư phụ thế?”“Bạn bè ấy mà.
Con đừng bận tâm mấy chuyện khác, lát nữa sư phụ truyền chân khí cho con.”Trầm Tử Thiêng lần đầu tiên lâm vào tình cảnh sức khỏe suy nhược tới mức này, lòng không tự trách, thế nhưng không muốn nhìn thấy gương mặt Diệp Lý chau lại mỗi sáng thức dậy.Vừa mở mắt đã thấy hắn túc trực bên giường, nỗi căm hờn dâng lên bao nhiêu, sức khỏe nàng càng đi xuống bấy nhiêu.Diệp Lý để nàng trầy trật ăn xong tô cháo, không vội truyền chân khí mà để nàng dựa như thế một lúc lâu, Trầm Tử Thiêng thấy Diệp Lý ôm nàng không buông, nỗi buồn bực trong lòng vơi đi một chút, nàng thở dài: “Ta sắp chết rồi đúng không?”“Nói bậy nói bạ.” Diệp Lý nhéo má nàng, giọng nói của hắn vẫn ung dung thong thả, “Ai cho mà chết?”Nàng bỗng thấy buồn cười: “Con chết rồi chắc sư phụ chán lắm, kiếm đâu ra một đệ tử hết lòng lo lắng cho ngài, ôn thần ạ.”Diệp Lý: “Ốm mà vẫn có sức nói móc sư phụ, hư lắm rồi đấy nhé.”Nàng dụi đầu vào lồng ngực hắn, tiếng tim đập bình bịch rõ mồn một bên tai.

Diệp Lý vuốt tóc nàng, bỗng hỏi một câu: “Trên đời này con thương yêu ai nhất? Không phải tình mẫu tử, ý ta là tình cảm tri kỷ, thiếu người đó một ngày, con buồn một ngày.”“Thiếu một ngày...!buồn một ngày à?” Trầm Tử Thiêng nói rồi im lặng.Diệp Lý thấy nàng phân vân, bỗng tức giận nói: “Chỉ có một người thôi, đừng có tham lam đòi ôm hết cả bạn bè của con vào lòng.”Hắn hiểu rõ nàng như lòng bàn tay, Trầm Tử Thiêng đành nói: “Sư phụ không nói, con không nói.
Bạch Hổ bảo con người thực dụng, muốn có cái gì cũng phải trao đổi.
Sư phụ có gì trả lại con không mà đòi biết?”“Chà, còn dám ra giá nữa hửm?” Diệp Lý nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào mắt Trầm Tử Thiêng, nhận ra đôi mắt ngày nào còn trong veo đã có hơi mơ màng, lúc này hệt như một kẻ buồn ngủ vậy.Tay hắn vô thức vuốt má nàng, hệt như muốn khắc ghi gương mặt này vào tận đáy lòng, mãi mãi chẳng muốn quên.“Sư phụ sao thế? Con chết cũng đừng buồn nhé, hừm...!lúc trước người chả dạy con là “sinh lão bệnh tử” – lẽ đương nhiên của một đời người, à nhầm, đời hồ ly.”Diệp Lý cúi đầu cắn môi nàng, Trầm Tử Thiêng có vẻ không bị bài xích, chút ngạc nhiên trong mắt tan đi, chỉ đành chấp nhận cho Diệp Lý muốn làm gì thì làm, có lẽ đây là chút an ủi cuối cùng nàng dành cho hắn.Ở bên sư phụ mười mấy năm, chưa lần nào thấy Diệp Lý buồn sầu tủi khổ, nàng không nghĩ hắn là sỏi đá, cũng chỉ là người mà thôi.
Thế nên, xa cách một người là chuyện đau đớn cỡ nào, nàng xa mẹ đã có cảm giác một nửa trái tim trong ngực bị móc mất, cứ tưởng không được về nhà nữa.Sau này mới biết Diệp Lý lừa đảo, nàng mười mấy tuổi mới cho phép trở về thăm nhà, khi ấy, một nửa trái tim mới quay trở lại lồng ngực nàng.Nàng nhạy bén nhận ra Diệp Lý sốt ruột ra sao, từ trước đến nay làm gì có căn bệnh thông thường nào mà hắn không chữa được.
Đã hơn một tuần nay rồi, sức lực nàng như đèn cạn dầu, leo lét sắp tắt.
Nàng vẫn muốn nghe thấy tiếng bà Lan Anh tới mắng mỏ nàng mấy bận, lúc ấy đi rồi mới không thấy tiếc.Diệp Lý hôn sâu, mãi chẳng buông, bàn tay hắn luồn vào tóc nàng, nâng niu như báu vật.

Trầm Tử Thiêng chờ nửa ngày chưa thấy Diệp Lý chịu dừng lại, bèn cắn vào lưỡi hắn một cái.“Chậc, định ám sát sư phụ à?” Diệp Lý nói, hơi thở của hắn kề sát, Trầm Tử Thiêng chưa nếm tình đời, bị sư phụ làm cho đỏ mặt.“Ngươi cậy mạnh với ta đúng không?”“Gọi sư phụ đàng hoàng.” Diệp Lý nhéo mũi nàng, “Ôi không sao không sao, con muốn nói sao cũng được, giận không tốt cho sức khoẻ.”“Thấy mặt ngươi thì ta mới giận.”Diệp Lý: “À, thế là giận yêu, không sao.”Trầm Tử Thiêng: “…”Diệp Lý nói tiếp: “Mau trả lời câu hỏi của ta.”Trầm Tử Thiêng buông tiếng thở dài, có những lúc cũng thấy sư phụ lớn xác, tuổi già khọm rồi mà tâm tính như con nít: “Con yêu thích sư phụ nhất.
Chỉ cần đừng chọc giận con nữa, có khi con sống được thêm vài năm ấy.”Nghe được câu trả lời này, Diệp Lý hệt như thỏa mãn được một chút ích kỷ trong lòng, thế nhưng cũng cảm thấy chua xót không kém.
Mà lạ thay, Trầm Tử Thiêng vừa nói ra lời ấy, chút nặng nề trong tiềm thức gói gọn lại, tuy không tan hết, nhưng nàng lờ mờ thấy được có một luồng khí nóng rất mạnh mẽ chảy từ ấn đường xuống ngực trái của nàng.
Trầm Tử Thiêng thử vận chân khí, ấy thế mà vẫn có thể vận được, tuy rằng rất yếu.Vết thương cũ đã khỏi từ lâu, mà nỗi đau này lại không phải là ngoại thương, nàng bỗng hỏi: “Cái này...!hình như không phải ngoại thương, ta thật sự bị bệnh khó chữa lắm sao?”Diệp Lý quấn tóc nàng lên ngón tay, nói nhỏ: “Con không cần lo, sống chết có khi con không nắm được, nhưng mà sư phụ đảm bảo, con vẫn sẽ toàn mạng, thậm chí còn thọ hơn ta.”Trầm Tử Thiêng yên lặng, Diệp Lý vờn nàng một lát lâu rồi mới chịu truyền chân khí, bờ môi nàng cuối cùng cũng có một chút hồng hào trở lại.Xong chuyện, cái tên sư phụ này ăn được quả ngọt một lần lại thèm, liếm môi nói: “Hì hì, đệ tử yêu dấu, ban nãy con trả lời sư phụ rồi, giờ sư phụ cũng đổi lấy tấm chân tình tặng cho con nhé.”“Sư phụ nói chuyện bình thường thôi, mặt ngươi gian quá.” Trầm Tử Thiêng đẩy mặt hắn ra.Diệp Lý nắm cổ tay nàng, gạt qua một bên: “Đệ tử có lòng, sư phụ có dạ, ban nãy con nói người con yêu nhất là ta, sư phụ cũng phải đáp lễ chứ.”Nàng chần chừ, cảm thấy mặt hắn rất đểu giả, tuy rằng lời nói chân thành quan tâm, nhưng sao tuôn ra từ gương mặt hắn lúc này khiến nàng cảm thấy rất khó tin: “Thôi, ta rút lại lời nói.”“Ê, nói lời không được nuốt lời.” Diệp Lý cắn tai nàng, “Đừng nghe lời Bạch Hổ nói, nghe ta này.”Cảm thấy hơi nhột, nàng ngập ngừng nói: “Ngươi thất đức vừa thôi, không để cho ta nghỉ ngơi à?”Diệp Lý tiếc nuối thả tay nàng ra: “Vâng, xin tuân mệnh.”Cứ tưởng hắn ra ngoài, nào ngờ nằm chết dí luôn ở đây, còn siết nàng chặt trong lòng, thật sự không rời nửa bước.Trầm Tử Thiêng đành phải hiện nguyên hình, thành một con cáo ba đuôi trắng tinh choán hết cả giường.Diệp Lý: “Lòng hồ ly bạc bẽo, mới vừa rồi nói thương ta, bây giờ lại nuốt lời.
Hãy đợi đấy.”Chẳng thèm so đo với hắn, nàng cuộn mình lại rồi thiếp đi, giấc ngủ đến rất nhanh, dạo gần đây nàng cũng ngủ khá nhiều, hầu như không có thời gian nhiều cho ai.Diệp Lý thầm hài lòng, có lẽ nàng đã nắm bắt được phần nào Tán Hồn chú trong cơ thể, nếu nàng thấy được, nó sẽ di chuyển chậm lại.
Thậm chí có thể miễn cưỡng lấy lại được phần nào sức lực, đi lại được bình thường.

Nghĩ vậy, hắn lì lợm leo lên giường, rúc vào trong lòng hồ ly ngủ đến sáng.Đúng như hắn tính toán, mấy tuần sau đã thấy Trầm Tử Thiêng có thể tự do đi đứng, thế nhưng nàng lại thấy Tán Hồn chú ngày một lan rộng ra toàn cơ thể, chỉ là lần này không dày vò nàng trong đau đớn nữa.
Có lẽ đây là một cảm giác không giống bình thường, khi người ta ốm yếu tới mức có thể đoán được ngày chết của mình, chắc là đỡ cảm thấy hối tiếc.Còn một người như nàng, bây giờ đau đớn cũng chẳng biết, nhưng ngày chết có thể đã tới gần kề.Diệp Lý đi đâu từ sáng sớm, đến tận hai ngày sau hắn mới trở về.
Nửa đêm ấy Trầm Tử Thiêng còn đang thao thức ở trong phòng, Diệp Lý thất thểu bước vào, bước chân hơi loạng choạng.
Nàng ngửi thấy mùi máu trên người hắn, vội ngồi dậy.
Diệp Lý nhanh tay hơn, đè nàng xuống giường, Trầm Tử Thiêng chưa kịp hỏi han chất vấn đã bị hắn lấp kín môi, cái tay còn luồn vào áo nàng.Hơi thở hắn hỗn loạn, Trầm Tử Thiêng bị cảm giác thô ráp và lành lạnh chợt chạm lên da thịt, nàng khẽ rùng mình, tát hắn một cái.Diệp Lý hô lên: “Đau.”Trầm Tử Thiêng ngồi dậy, kéo hắn nắm xuống bên cạnh, lạnh lùng nói: “Hình như ngươi bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu rồi, đi đâu về?”Diệp Lý vẫn ôm má, tủi thân: “Đệ tử đánh sư phụ, con tim tổn thương.”“Đi đâu về?”“Đánh nhau.”“Tại sao lại đánh nhau?”“Tức quá nên đi xả giận.”Trầm Tử Thiêng không tin, thế nhưng cũng chẳng gượng ép hắn nói thật, bèn đẩy hắn: “Máu đầy người kìa, bị thương à?”“Không phải máu của ta.”“Thế thì tắm rửa sạch sẽ rồi mới được vào.” Trầm Tử Thiêng đẩy hắn.Diệp Lý búng tay một cái, quần áo trên người vừa khô vừa sạch, đúng là sức mạnh của bậc Thần có khác.Bấy giờ Diệp Lý giang tay ra, Trầm Tử Thiêng nằm xuống, gối lên tay hắn, bị hắn đè xuống hôn sưng môi mới chịu buông ra, nàng thắc mắc hỏi: “Sao trước kia sư phụ không như thế, giờ ta sắp chết mới thấy tiếc nên muốn dâm ô à?”Hắn rầu rĩ nói: “Không phải mà.
Không phải dâm ô, là yêu thương.”Sau đó không giải thích gì thêm, Trầm Tử Thiêng thở dài, gần đây tần suất thở dài của nàng nhiều lên, định mở mồm nói thêm vài câu lại bị tên sư phụ trời đánh giở trò.Lần trước là nàng thấy Diệp Lý có vẻ vui hơn khi được gần gũi nàng, vì tưởng mình không còn sức lực nữa mới để hắn làm gì thì làm.
Nay có thể đi lại, tuy rằng vẫn sắp chết, thế nhưng hắn còn bạo dạn hơn, muốn thò móng vuốt cả vào áo người ta.May sao lí trí Trầm Tử Thiêng vẫn còn, sư phụ thì sư phụ, nhưng vẫn là một gã nam nhân bình thường.

Chiều quá sẽ hư hỏng hết.“Ngươi cút ra ngoài cho ta!”“Đúng là đồ bạc bẽo, ốm đau có sư phụ cạnh bên, giờ đỡ rồi lại không cần ta nữa chứ gì!” Diệp Lý đập cửa ầm ầm.Lát sau, cửa mở ra.
Hắn mừng rỡ: “Hê hê, sư phụ biết con không nỡ… Á!”Một chiếc hài bay vào mặt.
Hắn mặt dày mày dạn chịu trận, chen chân vào: “Thôi mà đừng giận đừng giận, cho sư phụ ngủ dưới sàn cũng được.
Hả? Không được à? Thế nằm bên ngoài cửa nhé?”Đuôi hồ ly dài như mãng xà, quật hắn bay ra ngoài.Trầm Tử Thiêng cuối cùng cũng biết được bộ mặt đê tiện của hắn.
Ngoại trừ đưa đồ ăn vào, nếu hắn dám mon men lại gần, thể nào cũng bị đuổi ngược trở ra, có lần Bạch Hổ thấy má hắn còn in năm ngón tay, cười thối mũi.Chỉ chờ cho Diệp Lý ra ngoài, nàng gọi Bạch Hổ lên hỏi: “Lần trước ngươi nói sư phụ có rắp tâm gì?”“Sao? Bây chừ mới tò mò hả bà?” Bạch Hổ hóa thành cậu bé, vẫn chẳng chịu lớn lên, đung đưa chân nói, “Hắn nuôi cô làm vợ hắn.”“Vợ?” Trầm Tử Thiêng sửng sốt, “Là “vợ chồng” như dân chúng á hả?”“Đúng rồi, tri kỷ sống trọn đời bên nhau.”Trầm Tử Thiêng ngơ ngác một hồi, bấy giờ tim nàng mới đập như trống dồn, có một chút ngượng ngùng.Bạch Hổ thấy vậy, vội hô lên: “Trời đất ơi, đừng nói là bấy lâu nay bị hắn tẩy não rồi nhé? Làm sao? Hắn làm cái trò gì rồi?”“Nhưng mà sư phụ muốn ta làm vợ...!thì...!thì có gì mà hư đốn đâu?”Bạch Hổ gõ đầu nàng: “Ngươi bị đần à? Hắn mang cô về, xem như con gái mà nuôi, cô lớn lên rồi lại muốn cưới làm vợ, không thấy ghê hả? Cảm giác như...!loạn rồi, loạn cả rồi.
Ôi...”Trầm Tử Thiêng ôm mối tâm tình ngổn ngang trở về.
Trưa hôm ấy Diệp Lý lại nấu cháo, nàng bỗng sực nhớ ra từ khi nàng bệnh tới giờ, ngoại trừ đi kiếm thức ăn và có chuyện gấp ra, Diệp Lý luôn kè kè bên mình như cái đuôi.Giờ không muốn ngủ riêng nữa, kẻ ngày xưa dạy nàng “nam nữ thụ thụ bất thân” bây giờ đang ngày đêm muốn làm ổ trên giường của nàng.Trầm Tử Thiêng bỗng thấy tên này chẳng đáng tin cậy chút nào, ngày xưa nói một đằng, bây giờ làm một nẻo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.