Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 60: Chương 60





Trầm Tử Thiêng cũng gần trở thành thiếu nữ rồi, Diệp Lý chẳng thể ngày đêm kề bên nữa, mỗi ngày chỉ gặp một lần.
Diệp Lý rất thích chọc nàng giận, bởi Trầm Tử Thiêng hễ giận người khác thì kiềm chế, nhưng với tay Diệp Lý này thì ghét luôn ra mặt.
Có chuyện bất mãn không để trong lòng, đóng cửa không thèm gặp mặt hắn.
Hắn lại thấy đó là chuyện tốt.
Dung mạo của Diệp Lý không hề thay đổi, Trầm Tử Thiêng thì ngày một lớn, hắn cũng biết ngày mà để cho nàng tự do bay nhảy cũng sắp tới rồi.Mới đây còn dạy nàng thuật biến thân.
Thuật biến thân cũng không phải quá khó, thời gian nàng nhập định cũng tăng lên, bởi vậy học rất nhanh.
Chỉ cần sờ qua, hoặc nhìn ngắm thật kỹ, trí nhớ tốt, chân khí ổn định đã có thể học được thuật biến thân đơn giản nhất, ít nhất cũng có thể hóa thân thành những con vật nhỏ, hình dáng đơn giản.
Trầm Tử Thiêng còn hóa thành được một con sóc cỡ lớn, chạy nhảy trên cây vô cùng dễ dàng.
Có lần bắt gặp một em Sóc nâu nhỏ nhắn, nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ lắm.Trầm Tử Thiêng thấy nó dễ thương, tặng một đống hạt dẻ.
Thế là em Sóc nâu chạy hơn thơm bên má bạn Sóc khổng lồ này một cái.

Trầm Tử Thiêng cất tiếng hỏi: “Sao em chạm môi lên mặt ta thế?”Sóc nâu trả lời: “Không phải liếm, đây là tỏ lòng cảm ơn của em.”Trầm Tử Thiêng được khai sáng, nàng thầm nghĩ: “Sao Diệp Lý không dạy cho ta nhỉ?”Có lần Diệp Lý trổ tài, biến thành chính Trầm Tử Thiêng trước mặt nàng, suýt nữa dọa nàng sợ mất mật.
Ban đầu Diệp Lý không hiểu vì sao nàng sợ chính bản thân mình, nhưng sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại, hắn hiểu vì sao Trầm Tử Thiêng giận dỗi, hắn cũng tự vả mình mấy cái, giận bản thân luôn.Quả này chắc Trầm Tử Thiêng giận không thèm dòm mặt hắn thật.Nào ngờ, nửa đêm hôm ấy, Diệp Lý không về gian phòng của mình ngủ, lại ngồi bên Thác Tiên ngắm nhìn trời đêm.Bạch Hổ bầu bạn một lúc, nói chuyện dăm ba câu rồi cũng đi.
Nó cảm thấy nói chuyện với Trầm Tử Thiêng thì bị dồn máu lên não, càng nói càng phát hiện kiến thức Trầm Tử Thiêng hạn hẹp, không thích hợp để bàn luận.
Còn nói chuyện với Diệp Lý càng khiến nó già đi mấy tuổi, tính cách láo toét.
Hai thầy trò nhà này cực kỳ ăn ý với nhau.Sau khi Bạch Hổ rời đi, Trầm Tử Thiêng hóa thành con rắn đen, im hơi lặng tiếng quấn lên cổ hắn.
Diệp Lý tất nhiên nhận ra từ lâu, chỉ là không biết con rắn này đã khai mở linh trí hay chưa, đành nằm yên xem sao, không vội ra tay.Con rắn đen thè lưỡi, phun sì sì trước mặt hắn, Diệp Lý nhận ra nó chưa mở linh trí, lập tức túm ngay đầu, suýt nữa đã bóp nát phần chứa nọc độc của nó.
Trầm Tử Thiêng tức giận la lên: “Diệp Lý, ngươi dám giết cả đồ đệ à?”Hắn giật mình, nhìn con rắn đang quấn trên cổ, chẳng biết nghĩ gì mà mặt đỏ bừng lên, vội thả nàng ra.
Trầm Tử Thiêng trườn xuống, hiện nguyên hình, đưa một tay lên xoa cổ, lạnh lùng nói: “Từ nay ta và ngươi không có sư đồ gì nữa.”Nói xong, nàng bỏ đi.
Diệp Lý đứng ngẩn người tại chỗ.
Hắn vẫn chưa kịp mở miệng giải thích, nghĩ thầm: “Thôi, chắc cũng giận một vài hôm, để sau đó hẵng nói vậy.”Hắn vô thức sờ lên cổ mình, lẩm bẩm: “Con gái con đứa, lớn rồi còn...”Mấy năm trôi qua như vậy, Trầm Tử Thiêng cũng đã học được cách ở riêng một mình, chẳng lẽo đẽo theo hắn nữa, có giận cũng chẳng thèm qua gặp, lúc nào nguôi giận mới trở ra.

Giống như bế quan vậy.
Diệp Lý tưởng lần này nàng cũng giận một hai hôm, định bụng chờ nàng nguôi giận rồi tới nói chuyện nhẹ nhàng một chút cho nàng nguôi.
Hắn không thể nào ngang nhiên xông vào giải thích cho nàng nghe được.Không ngờ lần này Trầm Tử Thiêng nhịn ăn nhịn uống bảy ngày bảy đêm.
Lần này Diệp Lý hơi sốt ruột, đành gọi Bạch Hổ tới, nhờ nó chạy vào xem sao, Bạch Hổ từ chối thẳng mặt: “Còn lâu nhé, ai gây họa tự đi mà chịu.”Diệp Lý nói: “Trời ạ, ta...!thật sự có chỗ khó nói, làm sao có thể xông vào phòng của Tử Thiêng được, ngươi và Tử Thiêng thân thiết như vậy cơ mà, mau vào xem giúp ta đi.”Bạch Hổ: “Không là không, ngươi hèn nhát thế, tự chuốc họa còn đổ lên đầu ta à? Lỡ cô ta lên cơn, lột da ra ta thì sao? Lần trước đòi vặt trụi lông con vẹt hay to mồm vì làm phiền giấc ngủ của cô ta đấy.”Diệp Lý: “...”Hắn nhớ là bản thân nuôi dạy rất nên nết mà, sao lại có cái tính cách như vậy nhỉ?Diệp Lý đành phải chạy một mình lên sơn động, gõ cửa mãi không ai trả lời, nào ngờ cửa lại không đóng chặt, hắn đẩy nhẹ một cái đã tự động mở ra.
Diệp Lý vội vàng rụt tay lại, trong lòng lại hơi luống cuống.
Nào ngờ lúc hắn đưa mắt nhìn vào, trong phòng trống không.Hắn chạy xung quanh sơn động cũng chẳng thấy, bèn nhớ lại lời ban nãy của Bạch Hổ, thầm nghĩ: “Ta còn chưa nói cho con hổ đực này ta chọc giận gì, sao mà nó lại biết rõ vậy?”Hắn không thể nghĩ ra hướng khác, một là Trầm Tử Thiêng giận dỗi bỏ xuống núi, hai là quanh quẩn quanh ngọn núi, tìm bạn chơi.
Đỉnh Phương Vân rộng lớn, chính hắn cũng chẳng rành đường, phần lớn về nằm và xuống Thác Tiên ngâm mình trong nước, chẳng thích đi giao du như Trầm Tử Thiêng.
Chuyến đi này có chút chông gai.Trời chiều, Diệp Lý cuối cùng cũng tìm ra nơi ẩn náu của Trầm Tử Thiêng, nào ngờ chẳng phải nơi đâu xa, nàng núp trong hang cọp, cùng Bạch Hổ chơi đá dế.Diệp Lý phừng phừng lửa giận, nhưng vừa nhòm thấy mặt nàng lại không nỡ nặng lời, Trầm Tử Thiêng vừa thấy hắn lại chẳng dám nhìn mặt, Diệp Lý nghĩ thầm: “Thì ra cũng biết chột dạ, còn xem ta là sư phụ đó chứ.”Sống lưng nàng thẳng đuỗn, bị bắt gặp bỏ đi chơi, bây giờ cũng không chịu cúi đầu nói một tiếng, thế nhưng trong lòng lại như trống dồn, nàng tự hỏi: “Sao sư phụ tức giận thế nhỉ? Ta là người tức mới đúng, cứ có cảm giác như bị bắt gian ta đang làm chuyện xấu ấy.”Trầm Tử Thiêng chưa bao giờ thấy Diệp Lý nổi giận, nàng từng hoài nghi có phải thất tình lục dục của hắn bị thiếu mất vài thứ hay không.
Nếu không tiếp xúc nhiều với hắn, chỉ cần nhìn gương mặt cũng biết hắn là người đáng tin cậy, mày kiếm, mắt kiên định, dáng người thẳng thớm, lúc nào cũng nhìn thẳng về phía trước, lâu lâu giống như là một đại tiên đắc đạo.

Kẻ này mỗi lần giận dữ sẽ thấy sắc mặt âm trầm, ánh mắt tối đi, môi mím chặt, cắn răng không nói một lời.Diệp Lý đứng trước cửa hang, Trầm Tử Thiêng mũi thính, vốn đã phát hiện ra hắn, thế nhưng vừa quay ngoắt trở ra đã thấy mặt mũi hắn hệt như bị ai cướp mất đồ vậy.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng nàng cũng biết mình nên nói gì đó.
Nàng bèn chui ra cửa hang, Diệp Lý chực sẵn, chắp tay sau lưng như thường ngày.Nàng định mở miệng thì hắn đã cười nói: “Ồ, thì ra Trầm tiểu thư còn nhớ mình có sư phụ kìa.
Bạch Hổ tuy rằng chưa lớn, nhưng nó cũng là con đực, bảy ngày bảy đêm ở chung với một thằng hổ, con có biết con đang làm gì không?”Trầm Tử Thiêng cảm thấy hơi chối tai, thế nhưng sư phụ nói rất đúng, nàng chỉ có thể nói: “Cũng không phải ta muốn đi...!Tại sư phụ...”Mắt Diệp Lý vẫn tối sầm, miệng lại cười, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Hửm? Trầm tiểu thư thấy chuyện mình ở chung với hổ đực là bình thường sao? Lại định đổ lỗi cho sư phụ cơ à? Còn có tôn ti trật tự không?”Trầm Tử Thiêng hơi kinh ngạc, có lẽ đây là cú sốc đầu đời sau quãng thời gian sống cùng hắn.
Ngày xưa hắn có bực đến mấy cũng chẳng nói năng với nàng thế này, càng không bao giờ bày ra vẻ âm dương quái khí.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, lúc này Diệp Lý tự thấy mình cũng hơi quá, bèn hắng giọng, đi trước một bước: “Mau theo ta trở về.”Mấy con vẹt đằng xa hóng hớt: “Trầm Tử Thiêng và Diệp chân nhân lại chơi đuổi bắt à?”Cua Mèo gật gù nói: “Không phải đâu, ta thấy nghiêm trọng hơn rồi.”“Là làm sao? Nghiêm trọng làm sao? Có đánh nhau không?”Cú Mèo: “Có lẽ là giành đồ ăn của nhau không thành nên tình sư đồ đang trên đà lung lay.”Lũ Vẹt “xì” một tiếng.Nàng cũng qua cái thuở bị mắng một tí là buồn, than trời trách đất, chỉ là cảm thấy có chút...!sốc, hơn nữa còn thú vị.
Theo bước chân Diệp Lý, hai người chẳng ai nói với ai câu nào.
Diệp Lý bực mình nghĩ: “Không định nói gì với ta thật à? Không thấy ta giận sao?”Cơn giận của hắn từ lâu rồi không thấy, hắn kiểm soát được, nhưng lúc này lại chẳng thèm làm chủ nó.
Đến cục đá bên đường cũng thấy chướng mắt, vậy là đi ngang qua tiện chân đá bay.Trầm Tử Thiêng bị hắn dọa cho giật mình, nàng biết mình không nên cười nhạo sư phụ, tất nhiên lỗi lần này cũng là do nàng bỏ đi không nói năng lời nào, thế nhưng lại phát hiện ra, sư phụ nàng cũng có lúc...!ấu trĩ như vậy.
Nàng nghĩ thầm: “Hay là ta xin lỗi sư phụ nhỉ, mấy lần trước sư phụ toàn đi dỗ ta thôi.”Nghĩ vậy, nàng bước vội, chạy tới kéo tay hắn.
Diệp Lý giật mình, theo bản năng muốn rút tay lại, thế nhưng cánh tay như không chịu nghe lời, cứng đơ tại chỗ.
Trầm Tử Thiêng nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đệ tử không ngủ với Bạch Hổ, đệ tử tới chỗ Bé Hoa thôi.

Cũng...!cũng biết là đi chơi mà chẳng nói một lời, đệ tử sai rồi...”Lúc này Diệp Lý mới hắng giọng, hắn không nhìn nàng, nhìn qua giống hệt một bậc quân tử thứ thiệt: “Biết vậy là tốt.
Được rồi, chẳng ta thể thống gì, đừng có lôi kéo tay người ta như thế, sau này cũng không được ôm ấp Bạch Hổ nữa.”Trầm Tử Thiêng kinh ngạc hỏi: “Vì sao vậy, Bạch Hổ còn bé mà.”Diệp Lý: “Đừng bị nó lừa, nó bé như vậy là do ăn quá nhiều trái Đào Hoa, mãi không lớn được thôi, chứ đã già hơn ta rồi.”“Còn có loại quả vậy à, sao ta không biết nhỉ?” Trầm Tử Thiêng trầm trồ.“Loại quả này quý hiếm, kéo dài tuổi thọ, giữ nhan sắc dài lâu mà không cần tu luyện, đầu tháng ba ra hoa, giữa tháng ba ra quả, cuối tháng ba chín, nếu không hái sẽ rụng hết.
Loại quả này khi rụng rồi sẽ không ăn được nữa, có độc chết người, thế nhưng làm phân bón cho cây lại rất tốt.” Diệp Lý gạt tay nàng ra.Trầm Tử Thiêng nghĩ thầm: “Mình bị hắt hủi à?”Hồi bé còn hay được hắn bế, vốn dĩ trong lòng nàng chưa bao giờ nghĩ Diệp Lý nhìn thấy mình như nhìn thấy tà.
Hai người đi ngang qua một gốc cây đa to, cành lá xum xuê, thấy Sơn Hầu còn đang ôm ấp một con khỉ cái chưa mở linh trí, Sơn Hầu còn thơm lung tung trên mặt con khỉ kia chùn chụt.Trầm Tử Thiêng đã từng thấy nhiều cảnh động vật còn quấn quýt hơn thế này, bỗng hỏi Diệp Lý: “Lần trước Sơn Hầu nói tri kỷ của nó chết rồi mà, giờ có tri kỷ mới rồi sao?”Diệp Lý: “Tri kỷ hay không cũng do nó tự gán mác lên đấy thôi, có ai mà không chết?”Trầm Tử Thiêng “ồ” lên: “Vậy chừng nào ta có sư phụ mới?”Cọng gân trên trán Diệp Lý co giật, hắn không kìm lòng được, ngoái đầu chờ Trầm Tử Thiêng đi sóng vai cùng mình rồi mới nói: “Hay quá, con càng lớn càng có lá gan ngang bằng trời, chưa gì đã trù cho sư phụ mau chết.
Sư phụ chết thật đừng có ở đó mà khóc.”Trầm Tử Thiêng học dáng đi của hắn, chắp tay sau lưng: “Ta thấy ở nhân gian có phong tục đốt đồ cho người chết, nếu sau này sư phụ cảm thấy tịch mịch quá, nhớ đệ tử, đệ tử đi hái hoa quả bán lấy bạc, sau đó thuê người cắt giấy giống ta, đốt xuống cho sư phụ, được không?”Diệp Lý tức quá phì cười: “Rất chu đáo, đúng là đệ tử của ta.”“Sư phụ đừng khen ta vội, chờ ta làm được đã rồi hẵng khen, hãy tin ta.” Trầm Tử Thiêng kiên định.Diệp Lý: “...”Phải chăng hắn đã gieo nhân gì ở kiếp xưa, để giờ này không những chẳng được đệ tử báo đáp mà còn có đặc ân được nhận nhiều đồ đẹp khi nằm dưới ba tấc đất.Lâu nay hoa quả trái mùa cũng nhiều, Diệp Lý thầm nghĩ, hóa ra Trầm Tử Thiêng ít khi xuống núi, vậy mà cũng có tinh thần học hỏi ra phết.
Còn nói sẽ hái hoa quả bán lấy bạc.
Sắp lên tới sơn động, Trầm Tử Thiêng nhanh nhảu chạy ùa vào, nàng nói: “Lâu nay sư phụ tích cốc không ăn cơm, nhưng ta ăn một mình buồn lắm, sư phụ ăn cùng ta đi.”Diệp Lý thầm kinh ngạc, hắn bỗng cảm thấy mình hơi vô tâm.“Bảy ngày qua có ăn uống dầy đủ không?” Diệp Lý hỏi.“Bữa ăn bữa không, ta cũng chẳng đói.
Bình thường có Bé Hoa và Bạch Hổ ăn cùng ta, ta mới ăn.”Diệp Lý gõ đầu nàng: “Không có ai là không chịu ăn à? Sao mà sống một mình được?”Trầm Tử Thiêng không hiểu lắm: “Sư phụ, làm gì có chuyện sống một mình, cho dù sư phụ không ở đây, ta vẫn có thể làm bạn với cây cỏ, hơn nữa còn có Bạch Hổ và các chiến thần.”“Vậy không có bọn chúng thì sao?”“Thì có mây, có trời, có cây, sư phụ không còn thì ta cũng chẳng biết làm sao, chẳng lẽ đi theo sư phụ? Chẳng phải sư phụ từng dạy mất đi một người không có nghĩa là mất đi tất cả à?”Diệp Lý cứng họng, không ngờ lại có ngày nghe đệ tử giáo huấn ngược lại.
Hắn sống tới từng tuổi này rồi, số người lướt qua cuộc đời nhiều không đếm xuể, nhưng khắc sâu trong tâm khảm chẳng được mấy mống.
Những ngày không ở đỉnh Phương Vân làm tổ, quanh năm lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, quen thói la cà, chẳng có nơi nào là chốn về lâu dài.Hắn từng nghĩ mình sẽ rời xa nơi đây, để Trầm Tử Thiêng sống với cuộc sống tự do của mình, bây giờ nghe nàng nói như thể chấp nhận một cuộc sống không có mình, hắn cảm thấy hơi hụt hẫng.
Trong ngực bỗng hơi tưng tức, hắn nhìn Trầm Tử Thiêng một mình cặm cụi nhóm bếp nấu ăn, chợt nhận ra nàng đã lớn thật rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.