Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 59: Chương 59





Từ đó về sau, Trầm Tử Thiêng tự hứa với lòng, chờ mình mạnh hơn, lớn hơn rồi mới đi ra ngoài chơi.
Diệp Lý rất hài lòng, nàng được thế thì còn gì bằng.
Nàng chạy xuống nài nỉ Diệp Lý: “Sư phụ, ngươi dạy võ công cho ta đi, bí pháp của ngươi đâu rồi? Ta chán đứng tấn và thiền lắm.”Diệp Lý: “Được, hôm nay ta dạy cho con một công phu mới.”Trầm Tử Thiêng mừng rỡ, vậy là hí hửng đi theo sau lưng Diệp Lý.
Hắn dẫn nàng xuống Thác Tiên, tìm chỗ nước nông nhất, thích hợp cho đứa trẻ mười ba tuổi ngồi mà không bị nước ngập qua mũi.
Trầm Tử Thiêng còn tưởng sư phụ dạy cho mình công phu điều khiển nước, nào ngờ lại bắt mình ngồi thiền trong nước.Trầm Tử Thiêng: “Diệp Lý, ngươi là đồ dối trá.”Diệp Lý: “Đệ tử ngoan, chẳng phải con nói ngồi thiền bình thường vậy chán rồi sao, nào nào xuống đây, chậc.
Nghe lời ta, nếu không ta sẽ phạt con đứng tấn mỗi ngày tăng thêm một canh giờ.”Lúc trước nàng cứ ngỡ những lời này của hắn chỉ là hăm dọa, nào ngờ Diệp Lý ép nàng đứng tấn thật, hắn vẽ một lá bùa đắp lên người nàng, không biết bùa ấy tên là gì, nhưng chỉ cần nàng giải đãi, chân khí trong người lập tức bạo động.
Trầm Tử Thiêng sau khi rời xa mẹ mới thấy mẹ mắng mình còn nhẹ, chưa bao giờ ra tay độc ác với mình như vị chân nhân này.Không thể phản kháng, nàng cởi áo khoác ngoài, tháo hài ra rồi mới để chân trần lội xuống nước, Diệp Lý hài lòng nói: “Vậy mới ngoan chứ.”Sau khi nhìn thấy Trầm Tử Thiêng khép mắt, ngoan ngoãn tập trung ngồi thiền, hắn liền chạy đi đâu mất.
Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ là mình phải canh chừng nàng, Trầm Tử Thiêng vốn có căn cốt, tư chất không tầm thường, hắn chỉ là một kẻ dẫn đường đưa lối, còn lại nàng phải tự đi.Thế nhưng khi quay trở về, hắn mới thấy mình sai lầm đến nhường nào.
Trầm Tử Thiêng thì thiền cái gì, chỉ cần sư phụ thoát khỏi tầm mắt là lăng xăng đi bắt cá chơi.Diệp Lý: “...”Thật không thể nào yên tâm được.Mùa đông tới, tuyết rơi khắp nơi.
Diệp Lý ép nàng ngồi thiền giữa trời đông.
Trầm Tử Thiêng mới đầu còn phản kháng, thế nhưng sau đó cũng phải thỏa hiệp, nàng sợ bùa chú của hắn hơn cái giá rét mùa đông.

Diệp Lý chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước mặt nàng, ôn tồn nói: “Khí dồn đan điền, theo dõi chân khí chạy khắp cơ thể, đừng cố gắng làm chủ hơi thở, giữ tư thế thật thẳng.
Đúng vậy, đúng là như thế.
Ôi tóc con dài rồi này, ta giúp con cắt đi nhé.
Không được, không được phản ứng, ngồi thiền là để con kiểm soát cơn giận biết không hả, con gái không nên lườm nguýt nhiều, sau này mắt sẽ lác đi đó.”Diệp Lý gọi Bạch Hổ tới canh chừng nàng, còn hắn thì đi nằm.
Trầm Tử Thiêng âm thầm nghĩ: “Sao ta lại có tên sư phụ thế này cơ chứ.
Đúng là nhân gian nói chớ có sai, lời nói ngon ngọt chỉ có lúc ban đầu thôi.”Giấc ngủ của Diệp chân nhân không lâu, thỉnh thoảng hắn lén lút núp đằng xa, thấy bóng của Trầm Tử Thiêng đổ trên nền tuyết mới yên tâm rời đi.
Quay lại lần thứ ba vẫn thấy nàng không hề nhúc nhích, hắn còn nghĩ: “Chà, giác ngộ dần rồi đấy.”Thế nhưng bước được vài bước thì hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao mà nàng có thể quay ngoắt thái độ nhanh như thế được.
Vậy là hắn chạy trở ra, không lén lút núp từ xa nữa, nào ngờ ra tới nơi nàng ngồi mới nhận ra làm gì có Trầm Tử Thiêng nào, cái bóng đổ trên mặt đất mà hắn thấy chỉ là một người tuyết, mà người đắp tuyết cũng chẳng tỉ mỉ gì, cái mũi còn bị lệch sang một bên, thiếu một mắt.
Mà Trầm Tử Thiêng và Bạch Hổ thì đang mải miết chạy tuốt ở phía dưới, rủ cả Sơn Hầu chơi ném tuyết.Diệp Lý cũng cố chấp, thử để một mình nàng luyện tập lần nữa xem sao, thế nhưng hắn cũng phải nếm mùi thất vọng, Bạch Hổ thân là một sơn thần, ấy vậy mà chơi oẳn tù tì với đứa nhóc mười ba tuổi dưới gốc cây.
Diệp Lý đành phải đuổi sơn thần đi, ở một bên canh Trầm Tử Thiêng không rời nửa bước.Diệp Lý: “Ngồi thiền không phải chỉ là ngồi yên, con phải quan sát cơ thể, quan sát mọi thứ diễn ra bên trong con.

Nếu con làm được, ta dẫn con xuống núi chơi thỏa thích.”Trầm Tử Thiêng bấy giờ mới nghĩ: “Lâu lâu cũng nói được một câu giống sư phụ đấy chứ.”Nhưng nếu như Diệp Lý để cho nàng ngồi yên thì đã không phải là Diệp Lý.
Hắn ngồi một bên lấy sợi tóc chọc vào tai nàng, Trầm Tử Thiêng mới đầu còn nhẫn nhịn, nhưng giây lát sau đã nổi cơn tam bành.Diệp Lý lại nói: “Nhìn đi, con đang giận dữ, kiểm soát cơn giận của chính con, nhìn thấy nó, thừa nhận nó.”Trầm Tử thiêng ngừng phản ứng, đầu lông mày giãn ra, Diệp Lý thấy vậy liền đổi chiêu khác, ngồi ngâm thơ:“Căng mình ưỡn ngực cho gió chuiThổi phồng lửa vọng cháy mất rồiNung chảy cả trăm ngàn ngông tưởngXương cốt hóa tro, tiếc đi thôi...Ngụp mặt hít son phấn yến oanhHá miệng khạc tim – vỡ tan tànhNam nhi lỡ trầm luân một khắcQuân tử sa chân há tung hoành?Đi đâu cho chán người phê phánVề đâu chạy khỏi phường mưu gian?Trời đáp: “Chẳng xa, tìm cho mệtVấn người chẳng bằng vẫn tâm can.”Trầm Tử Thiêng ở một bên, nén hơi thở, hệt như đang kìm gì đó ghê gớm lắm.
Diệp Lý phì cười: “Tâm bất biến, bất kể kẻ nào có quấy nhiễu con, con cũng đừng để mình bị lôi kéo theo phiền não của kẻ đó.
Ở thiên hạ ngoài kia không thiếu gì kẻ lắm mưu mẹo, nếu con không chú trọng đạo tâm vững vàng, sẩy tay một cái cũng có thể bị dắt đi, mà lạc mất tâm rồi, con đường tìm về gian nan gấp vạn lần, có thể đánh đổi bằng cả sinh mạng.”Hơi thở của Trầm Tử Thiêng dần dần nhẹ nhàng hơn.
Chẳng biết có nghe hiểu hắn nói gì không, nàng lắng tai nghe chăm chú, chạm tới một thứ sâu thẳm nhất trong tiềm thức.
Nàng không biết đó là gì, thế nhưng chạm vào thứ này khiến cơ thể nhẹ nhõm lạ thường.
Giọng nói của Diệp Lý trầm thấp dễ nghe, tiếng loài chim đêm, tiếng gió vút qua chạm vào da thịt.
Cơn rét buốt len lỏi vào từng lỗ chân lông, nàng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé giữa đất trời.
m thanh xung quanh muôn màu muôn vẻ, thường ngày nàng không nghe thấy, vậy mà bây giờ tiếng hít thở của nàng cũng chỉ nghe loáng thoáng, mùi tóc của Diệp Lý ở gần nhất, nàng còn nhạy bén nghe được tiếng nhịp tim của hắn, hệt như lồng ngực hắn kề sát bên tai vậy.Bỗng nhiên nàng nhớ mẹ.
Một vài ký ức ùa về, đã rất lâu rồi chẳng có tiếng mẹ mắng, thiếu thốn vô cùng.
Vùng đất này ở đâu cũng là sinh cơ, tươi đẹp hơn quê cũ nhiều, nhưng vắng đi thứ mà nàng từng cho là hiển nhiên hất.

Mới vừa nãy là sự trống trải của tiềm thức, giờ đây bị một nỗi buồn u uất lấp kín, cơ thể nặng nề trở lại, nàng nhớ lời dặn của Diệp Lý, chỉ cảm nhận.Hởi thở của nàng mới nặng nề được chốc lát lại trở về nhẹ nhàng, trời đất như thể mặc kệ nỗi buồn của nàng, gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi, mọi thứ bên ngoài vẫn như vậy, luôn chuyển động không ngừng.
Tiếng suối nước chảy róc rách vô tri, không có gì cả, chẳng có gì ngoài sự vận hành của thế gian, cứ tiếp tục xoay vần, chẳng hề vì một nỗi buồn nhớ mẹ của một con hồ ly non nớt mà dừng lại.Diệp Lý cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ là hắn không ngờ nàng có thể dễ dàng nhập định ngay khi hắn tạo ra đủ thứ chướng ngại.Trầm Tử Thiêng ngơ ngẩn, lần nhập định này kéo dài không lâu, chỉ nửa canh giờ, thế nhưng khi tỉnh lại, nàng hỏi Diệp Lý: “Sư phụ, ta thấy buồn, nhưng lát sau lại hết, niềm vui cũng vậy, lúc ta mới tới đây cảm thấy rất vui, sau đó ta lại chán.
Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, có phải trên đời này không có gì là mãi mãi không? Mẹ ta cũng không ở cạnh ta mãi, phải không?”Diệp Lý xoa đầu nàng: “Chà, con còn thấy gì nữa?”Trầm Tử Thiêng: “Con và sư phụ cũng thế, sư phụ cũng sẽ bỏ con đi hả?”Diệp Lý sững sờ chốc lát, nàng lại nói: “Nếu đã không có gì trường tồn mãi mãi, con không muốn sư phụ con con đi, nhưng như vậy lại không đúng với mọi thứ đang vận hành xung quanh.
Sư phụ, ngươi giải thích cho ta rõ hơn được không?”Diệp Lý ngẫm nghĩ chốc lát, thở dài một hơi rồi thản nhiên nói: “Ta không biết.”Sau đó các loài sinh vật sống ở đỉnh Phương Vân đều bị đánh thức, bởi vì hai sư đồ bọn hò lại chơi trò đuổi bắt, người rượt tất nhiên chính là Trầm Tử Thiêng, Diệp Lý vừa chạy vừa nói: “Chẳng phải nói con phải kiểm soát cơn giận à, hạ hỏa hạ hỏa, ôi cái con bé này.
Ta nói không biết là không biết thật mà.”Bé Hoa thò đầu ra khỏi hốc cây, cảm thán: “Ngủ đông cũng không yên.”Cũ Mèo nói: “Chậc, làm sư phụ cũng vất vả lắm, ngươi thông cảm chút đi.”Sơn Hầu: “Diệp chân nhân có vẻ chơi rất vui thì phải, ít khi thấy hắn thư giãn gân cốt lắm.”Mấy con vẹt giật mình hoảng hốt, đồng thanh nói: “Ối ối mẹ ơi, Diệp Lý lại chọc ghẹo đệ tử rồi, sau này chắc chắn bị khi sư diệt tổ! Khi sư diệt tổ! Khi sư diệt tổ!”Xuân qua hạ tới, Trầm Tử Thiêng khám phá ra sự màu nhiệm của công phu Diệp Lý dạy, hắn không bao giờ mở miệng giải thích, cà lơ phất phơ sống qua ngày.
Trầm Tử Thiêng thỉnh thoảng phát hiện Diệp Lý hay ngồi một mình, lấy vòng cổ ra ngắm nghía.
Nàng chạy tới hỏi: “Đó là cái gì vậy?”Diệp Lý cũng chẳng giấu, hắn đưa cho nàng xem, còn hỏi: “Thích không?”Trầm Tử Thiêng chỉ thấy trên vòng cổ của hắn có một miếng ngọc, chẳng biết chạm khắc cái gì, nàng không nhìn ra hình thù.
Trầm Tử Thiêng cũng lấy miếng gỗ mặt cáo mà Diệp Lý từng tặng, đưa ra so sánh, Diệp Lý thấy vậy, chẳng biết nghĩ gì mà sượng mặt.
Trầm Tử Thiêng nói: “Xấu vậy, là ngươi khắc cả ra đấy à?”Diệp Lý hắng giọng: “Không phải, ừm...!chậc, ngươi vứt cái đó đi, xấu vậy còn giữ làm gì?”Trầm Tử Thiêng: “Mẹ ta dặn đồ người khác tặng phải giữ kỹ.”Diệp Lý thở dài, giật lấy miếng gỗ của nàng, nói: “Ta tặng cái khác đẹp hơn.”Chẳng thấy hắn trả lời, Trầm Tử thiêng đi theo lẽo đẽo, hỏi tới cùng: “Cái đó là ai tặng ngươi thế hả? Sao không trả lời? Sư phụ ngươi sao?”Diệp Lý biết nàng sẽ không buông tha, bèn đáp: “Không phải sư phụ, là...!là...”Bỗng nhiên hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào.
Thanh Trúc không phải bằng hữu của hắn, cũng chẳng phải người nào đó thân thiết quá mức.
Nhắc đến cái tên này, tám mươi mốt đạo thiên lôi hội tụ ngày đó dường như đã hằn sâu trong tiềm thức.
Diệp Lý sững người, hắn ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ ọp ẹp dưới gốc Kèn Hồng, lơ đễnh suy tư.

Trầm Tử Thiêng hiếm thấy hắn như vậy, vội ghé sát mặt quan sát nghiên cứu.“Sư phụ, ngươi đang buồn à?”Diệp Lý thoáng giật mình: “Ta là người lớn, buồn cái gì mà buồn? Ta buồn cũng là vì đệ tử không chịu ngoan ngoãn học hành đấy.”“Có phải ngươi nhớ người tặng viên ngọc này cho ngươi không?”Diệp Lý mỉm cười: “Sao ngươi lại nghĩ thế?”Trầm Tử Thiêng tỏ ra sâu sắc: “Ngươi nhìn chằm chằm vào vật của người ta để lại, sắc mặt buồn rầu, đến cả đệ tử cũng chẳng thèm nhóm ngó tới, không phải vì nhớ mong người ta thì là gì? Hình như người này quan trọng đối với ngươi lắm.”Giọng nói của nàng có chút khó chịu, tuy rằng ẩn nhẫn, thế nhưng Diệp Lý vẫn có thể nghe ra ý vị trong lời của nàng.
Hắn giật mình, nghĩ ra điều gì đó nhưng lại vội gạt phăng đi, xoa đầu nàng: “Ghê gớm thật, còn nhìn ra được tâm tư của sư phụ nữa sao.”Trầm Tử Thiêng chẳng nói chẳng rằng, gạt tay hắn đi rồi cong đuôi chạy đi.
Diệp Lý nghĩ thầm: “Đã lớn đến vậy rồi, nhanh thật.
Mai sau chẳng biết gả cho ai.”Hắn biết cả đời mình cô độc, chỉ đi một con đường, không trông mong đồng hành cùng bất kỳ kẻ nào.
Hắn nhìn Trầm Tử Thiêng chạy mất, lòng tự hỏi: “Dù có ở trong xác thân nào thì linh hồn Trầm Tử Thiêng vẫn chỉ có một, ta ở đây nhớ về quá khứ của nó, vậy hiện tại của nó thì sao?”Hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc mình trân trọng, nói một mình: “Xem như ta giữ lại kỷ vật duy nhất của ngươi vậy.”Thế nhưng đêm hôm đó hắn không tài nào ngủ được.
Trầm Tử Thiêng hồi chiều chạy mất đi là tìm Bạch Hổ hỏi dò, lúc ấy Bạch Hổ còn đang bận nằm dưới gốc cây há miệng chờ sung, hứng mấy trái cây chín mọng Sơn Hầu hái cho.
Trầm Tử Thiêng túm gáy Bạch Hổ, vội hỏi: “Mau qua đây, ta có chuyện muốn hỏi.”Bạch Hổ: “Ối, từ từ, trời ơi quả này ăn vào trẻ lâu lắm đấy, quý lắm.”Trầm Tử Thiêng: “Ngươi ăn ít thôi, ngươi chưa đủ trẻ à? Nhanh lại đây!”Nàng lôi Bạch Hổ qua chỗ vắng, ngồi chồm hỗm như hai kẻ trộm tọc mạch, Trầm Tử Thiêng hỏi nhỏ: “Diệp Lý lúc trước có mang ai về đây không?”Bạch Hổ vắt óc một hồi rồi đáp: “Có, thỉnh thoảng có mấy người, nhưng toàn tới luận võ thôi, làm sao thế?”Nàng thở dài, buồn rầu nói: “Diệp Lý cũng có người quan trọng, nhưng ta không biết là ai cả, ta chỉ tò mò thôi.”Bạch Hổ “ồ” một tiếng: “Không có đâu, ngoài bằng hữu ra cũng chẳng quá thân thiết với ai, ngươi không nghe giang hồ đồn thổi rồi.
Diệp Lý độc lai độc vãng, xưa nay làm chuyện chẳng vì tình riêng, vốn dĩ làm gì có tình riêng nào đâu.
Ngươi còn có mẹ, còn có ừm...!chính Diệp Lý ở bên cạnh, nhưng hắn thì không.”Bỗng nhiên chút bực tức ở trong lòng nàng giờ phút này nhẹ như bông, chẳng mấy chốc đã bị thay thế bới một chút gì đó lạ lẫm.
Nàng không hiểu cảm xúc ấy gọi là gì, nàng không cam lòng cãi lại Bạch Hổ: “Ai nói hắn không có ai, thế ta thì chẳng là cái gì à?”Nàng vốn dĩ là một hồ ly, khuôn mắt viền môi rõ ràng, đuôi mắt hơi dài, cong lên phía trên một chút, bình thường trông vui vui, lúc này lại tỏa ra khí thế khác thường, Bạch Hổ cũng bị giật mình, nó buột miệng nói: “Rồi rồi, thì ngươi và Diệp Lý nương tựa nhau vậy, bên cạnh ngươi cũng có Bé Hoa, Diều Hâu...!thật ra thì cũng chẳng có ai cô độc, được chưa? Ngươi tức cái gì?”Trầm Tử Thiêng “hừ” một tiếng, cướp mấy quả quý trong tay Bạch Hổ rồi chạy đi mất.Diệp Lý đêm hôm ấy không ngủ mà chạy lên tìm Trầm Tử Thiêng, khiến nàng còn sắp chuẩn bị đi ngủ bị lôi đầu dậy, nghe Diệp Lý nói: “Đồ ngoan, con giận ta cái gì sao?”Trầm Tử Thiêng đã hết giận từ lâu, mà còn cảm thấy mình nên thương hắn nhiều hơn, bèn đáp: “Đâu có, ta giận cái gì?”Diệp Lý chỉ lên đầu mình, hóa ra có vài bãi phân chim: “Không giận gì sao lại ôm một bầy chim bầy thỏ vào để trong phòng ta làm gì? Sợ ta cô đơn quá không ngủ được hả?”Vốn dĩ chỉ hỏi vậy thôi, nào ngờ Trầm Tử Thiêng gật đầu: “Đúng thế, sư phụ nói nam nữ thụ thụ bất thân, thế nên không phải lúc nào ta cũng ở bên sư phụ được, nên ta gửi các bạn của ta cho sư phụ đó.”Diệp Lý chẳng biết nên buồn hay giận, thế nhưng vừa nghe những lời này, chút buồn bực với đi hết, hắn dịu giọng nói: “Tử Thiêng à, ta biết con muốn gì, thế nhưng không phải những thứ mà con thấy tốt, thì đối với người khác cũng thế.”Trầm Tử Thiêng bị từ chối, nhất thời ngớ người ra, thốt lên: “Vậy là ngươi không thấy vui à?”Lời nói Diệp Lý vừa ra đến cuống họng đã bị chèn trở lại, nhìn gương mặt của nàng, hắn lại không nỡ nói thật, đành ấp úng: “Ừm...!vui...”Trầm Tử Thiêng còn buồn hơn: “Vậy sao lại trách ta?”Diệp Lý sợ nhất gương mặt này của nàng.
Thật ra hắn từng nhìn thấy nàng khóc, nhưng vẫn biết nên để yên, muốn nàng sau này vững tâm bền chí, không bị đau khổ đánh bại, vậy mà lúc này lại bị nàng dọa cho đổ mồ hôi, vội nói: “Ta sai, ta sai, ta không tới trách.
Ta tới để cảm ơn mà.”Nghe vậy, Trầm Tử Thiêng gật đầu nói: “Được, không có gì, ta tha thứ cho ngươi.”Diệp Lý: “...”Có cần cảm ơn không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.