Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 40: Chương 40





Phú Mai nghe vậy, xòe quạt che đi nụ cười, nhìn Trần An đang trố mắt một cái rồi nói: “Cô chớ lo, bữa ăn này ta mời.
Hôm trước gặp hai người ở Tửu Lạc, thấy được vị công tử này đạo hạnh cao thâm, còn uống được Rượu Tiên, khắp cái thôn này đã vang danh cả rồi, chỉ là chưa biết được quý tính thật sự của công tử.
Nay có duyên gặp lại, quả là may mắn.”Lúc này Trầm Tử Thiêng mới sực nhớ ra Phú Mai là ai, bỗng nhiên lòng mến khách bay đi đâu mất, dáng vẻ bại gia tử của Phú bang chủ hôm đó khiến nàng cảm thấy ý kiến đổi quán ăn của Trần An quả thật rất đúng đắn.Trần An cầm đũa lên, cũng chưa vội gắp đồ ăn, hắn nói: “Phú bang chủ quá lời rồi, ta đức hạnh gì đâu.
Cái duyên mà công tử nói, ta gánh không được, danh môn chính phái đâu thiếu người tài đức hơn ta, Phú công tử cân nhắc.”Trầm Tử Thiêng thầm kinh ngạc, hôm nay Trần An đã giác ngộ rồi sao?“Không chỉ có Phú đại hiệp có duyên với ngươi thôi đâu.” Tiêu Thố và Kha Hoàng đi tới, nhưng lúc này Tiêu Thố trở lại nguyên hình, nằm gọn trong lòng bàn tay Kha Hoàng.Trần An liếc qua Kha Hoàng một chút, ánh mắt hắn nhìn đến Tiêu Thố thì dừng lại, hắn cười nói: “Thật là trùng hợp, Trầm tiểu thư, cô nhìn kìa, các con của cô tới đón chúng ta rồi.”Phú Mai nghe đến hai chữ “các con” thì khóe miệng khẽ giật, hắn nâng chén trà “ồ” một tiếng, âm thầm bổ não: “Cha mẹ của chúng là cái giống gì thế này!”Ngoài miệng hắn lại nói: “À, hai vị này nói muốn tìm tiểu thư, đưa cô về, ta tiện đường nên dẫn họ đi luôn.
Có vẻ là người nhà của tiểu thư.”Trầm Tử Thiêng thầm giật mình, hiển nhiên là không ngờ mình mới đi chưa đầy một ngày mà đã có người bắt nàng về.Nhân sinh cũng quá tàn khốc, Diệp Lý bắt nàng ở trên núi trông nom.
Vũ Nương gà mẹ già vắng con một ngày đã không chịu nổi.
Ngay cả Trần An mới gặp chưa được bao lâu lại viện cớ sửa giùm kết giới mà xách nàng đi giữa chợ.
Chỉ còn Tiêu Thố và Kha Hoàng là cùng cảnh ngộ với nàng, bị Vũ Nương dùng bùa rởm uy hiếp đi tìm con giùm nàng ta.Tiêu Thố chẳng quan tâm ánh mắt khác lạ của Trần An vừa nhìn mình, nó nói: “Ta không hề yên tâm khi chủ nhân đi cùng tên này chút nào...!mau mang ta tới cạnh chủ nhân.
Sao ngươi đi chậm rì thế?”Kha Hoàng đi tới ngồi bên cạnh Phú Mai, nãy giờ nàng chưa nói gì, một phần là do bất ngờ với dáng vẻ hình người của Kha Hoàng.

Nàng nghĩ thầm: “May quá, là nam tử.”“Ngươi...!là Vũ Nương sai các ngươi đi tìm ta ư?” Nàng hỏi, đưa tay ra, Kha Hoàng hiểu ý đặt Tiêu Thố vào tay nàng, Tiêu Thố ra vẻ khoái trá, dụi đầu vào ngón tay nàng.Kha Hoàng “hừ” một tiếng.
Trong lòng thầm cảm thấy cái nhìn của Trầm Tử Thiêng hình như có ý gì đó không mấy hay ho: “Chủ...!Tiểu thư còn không rõ tính cách của con rắn màu đen đó sao?”Trầm Tử Thiêng dịu dàng vuốt ve nó, nghe thấy giọng điệu Kha Hoàng có vẻ hậm hực, đoán thầm chắc bùa của Vũ Nương phát huy sai tác dụng so với tên gọi, bèn nhẹ giọng khuyên bảo Kha Hoàng: “Để vẽ được một lá bùa không phải chuyện dễ dàng, ngươi đừng trách nàng ta.”Ba người họ bận hàn huyên, còn lại mỗi Trần An và Phú Mai đối mặt với nhau.
Phú Mai gọi phục vụ mang thêm vài món, nói là thêm vài món nhưng thật ra lại xếp đầy cả bàn.
Chẳng biết Phú công tử moi đâu ra thông tin mà biết Trầm Tử Thiêng ăn chay, chu đáo tới mức Trần An có lòng dạ đen tối lầm tưởng cái tên thư sinh này có ý đồ gì.
Hai kẻ Kha Hoàng và Tiêu Thố không phải đã ngứa miệng khai ra là từ đỉnh Phương Vân xuống đấy chứ.Hắn thầm nghĩ: “Ra vẻ cái gì không biết, muốn cướp người với ta à.”Trong lòng Trần An có ý đồ lại luôn nghĩ ai cũng giống mình, Phú Mai nhìn vẻ mặt của hắn, cười nói: “Trần công tử, ta thấy ngươi rất quen, hình như là gặp ở đâu đó rồi thì phải.”Lòng Trần An “thịch” một cái, không thèm cà lơ phất phơ nữa, hiếm hoi trở thành một chính nhân quân tử có gương mặt đoan chính: “À, nhân gian như bèo với nước, gặp nhau hôm nay biết đâu ngày mai đã cách biệt trùng phùng.
Ta thấy Phú công tử đạo hạnh không kém, hẳn là có thành tựu, bôn ba khắp nơi, gặp được ta của kiếp trước cũng không chừng.
Nhưng mà cho dù là gặp nhau ở kiếp trước, thì ta cũng đã ngỏm củ tỏi rồi, nên thứ lỗi cho ta lúc này thật sự không hề có ký ức về chuyện hai ta đã gặp nhau.”Phú Mai lại cười, nghĩ bụng: “Chưa gì đã vội phủi sạch quan hệ rồi sao?”Phú bang chủ nghe thôi cũng nhận ra tên Trần An này không phải hạng cáo già thì cũng là tên lừa bịp gian trên dối dưới.
Miệng lưỡi trơn tru, ngọt sớt, phun câu nào đều nhả độc câu đó.
Giang hồ không thiếu kẻ có dã tâm, chỉ là dò mãi không ra.

Nhưng mà tên Trần An kia đóng kín hết cửa nẻo, kín kẽ cực kỳ, ngọn gió của Phú Mai cũng khó luồn qua được.Phú Mai trầm ngâm suy tư, gõ đầu một cái, bỗng nhiên nói: “Đúng thật là như vậy.
Ta nhớ ra ngươi giống ai rồi, nhưng mà đúng như lời ngươi nói, hắn đã nằm dưới ba tấc đất từ khi...!ừm, hẳn là từ rất lâu rồi.
Nhưng mà đáng tiếc thật, ngươi chỉ giống, chứ không phải là hắn, ài...”Trần An thầm cười khẩy trong lòng.Ngoài miệng lại cười giả lả: “Phú công tử không cần quá nhớ nhung cố nhân, có duyên ắt sẽ có ngày tương ngộ.”Hai kẻ này đều cùng trưng ra vẻ mặt tươi cười đối đãi với nhau, thoạt nhìn còn tưởng là bằng hữu đang đàm đạo.
Trầm Tử Thiêng hàn huyên xong xuôi rồi quay trở lại, bỗng nhiên có cảm nghĩ rằng bọn họ đã quen biết nhau từ lâu rồi.Kha Hoàng lâu lắm rồi mới trở lại hình người, chẳng biết vì sống kiếp chó quá lâu hay không mà quên cả cách cầm đũa, cầm lên rồi lại rớt, bị Tiêu Thố ở bên cạnh cười thối mũi.
Cuối cùng Kha Hoàng đành tức tối túm Tiêu Thố giấu trong áo, thỉnh thoảng lấy tay gõ đầu nó một phen.Trầm Tử Thiêng khi ăn không nói, không nói khi ăn, nhưng Trần An như thể không khó chịu là không chịu nổi, hắn bắt chuyện với nàng: “Hay là cô trở về với...!hai vị bằng hữu của cô cũng được, ta tiễn cô đến chân núi, ta sực nhớ ra ta còn một số chuyện, phải mấy ngày sau mới...” Nói đến đây, hắn liếc Phú Mai một cái, biết Phú Mai đang dỏng tai lắng nghe, hắn hắng giọng, “Mấy ngày sau mới quay về xử lý chuyện ta đã hứa với cô được.”Có những chuyện không phải cứ vội vội vàng vàng đi thẳng là giải quyết xong xuôi ngay được.
Chuyện Diệp Lý cắt nguyên thần dựng kết giới không phải ai cũng biết, nhưng các danh môn chính phái đâu phải toàn là kẻ ngốc.
Tuy bọn họ chẳng có mấy ai là bậc thượng thượng căn, nhưng cũng đôi ba phần đoán được rằng Diệp Lý ngã xuống cũng không thể vô tâm ra đi.
Chắc hẳn đã tính trước được ngày chết của mình, suy tính cặn kẽ, cho nên mới bảo vệ được đỉnh Phương Vân suốt mấy trăm năm, chưa hề có bất trắc.Bởi vậy, trong lòng Trầm Tử Thiêng có lo lắng đến mấy cũng vô ích.
Lâu nay nàng đã quá ỷ lại cái kết giới sắp đổ của Diệp Lý.

Tuy biết là một khi kết giới sụp đổ, chắc chắn mang lại tai họa.
Mà Trầm Tử Thiêng có căn cốt tu hành cũng chẳng phải có đầu óc linh mẫn như bậc chân tu, nàng chẳng suy tính đắn đo gì nhiều, rất thích lối sống nước đến chân mới nhảy.
Cho nên đến bây giờ vẫn chưa thấy mức nghiêm trọng của việc kết giới không còn, ung dung tự tại, có lo lắng cũng chỉ lo lắng nửa vời.Lúc trước nàng cũng đã hoài nghi rằng bản thân có phải kẻ ngốc hay không.Nàng không thấu được lòng người, bị Diệp Lý và Vũ Nương nuôi dưỡng tới mức chẳng có việc gì ngoài lười biếng ở không, bây giờ mới không hề có một chút suy tư đến lòng dạ rắn rết của những kẻ đang thèm rỏ dãi ngoài kia.
Ở chỗ này Kha Hoàng cũng đã phổ cập kiến thức cho nàng rất nhiều, lần nào nàng cũng rất chú tâm suy tư, nhưng qua ngày hôm sau là quên mất sạch.Trầm Tử Thiêng gật đầu với Trần An.Nàng bỗng nhiên cảm thấy Phú Mai và Trần An có điểm nào đó rất giống nhau, bèn vắt óc suy nghĩ mãi.Phú Mai bỗng hỏi: “Xem ra đoạn duyên này ngắn ngủi thật, nhưng ta cũng không hề tiếc nuối, gặp được Trần công tử và...” Nói đoạn, hắn nhìn Trầm Tử Thiêng một cái.Nàng bị cắt đứt dòng suy nghĩ, dừng lại nói: “Ta là Trầm Tử Thiêng.”Phú Mai gật đầu, đặt chiếc quạt một bên, cười nói: “Gặp được Trầm tiểu thư thật là may mắn.
Ngày nay hiếm thấy bậc chân tu đạo hạnh cao thâm để ý đến mấy chuyện thế gian.
Nếu không nhờ hai vị ra tay tương trợ, giải quyết chuyện của nhà họ Vương kia, ta cũng khó mà làm hết nhiệm vụ.
Sau hôm nay ta phải cáo từ rồi, không biết khi nào mới gặp lại.”Trần An bỗng cười tươi hơn mọi khi: “Ôi, Phú công tử, ngươi không cần quá ưu sầu, còn duyên sẽ gặp, chúng ta chỉ là hết duyên mà thôi.”Phú Mai lại nói: “Phải, đúng là hết duyên.
À đúng rồi, hai người có biết đường tới đỉnh Phương Vân không?”Mặt Trần An sầm lại, hắn thầm nghĩ: “Gọi một người bên đường là biết được thôi, hắn cố tình hỏi như vậy, chắc chắn có ý đồ.”Với tính cách của Trần An, hễ là làm mỗi việc gì đều phải cân nhắc lợi và hại một cách ngọn ngành.
Còn với Trầm Tử Thiêng thì khác, nàng không nghe ra được sự thăm dò của Phú Mai, nhưng may sao vẫn thức thời mà không nói, phong thái điềm nhiên như không.Trần An nói: “Tất nhiên là ta biết, thế nhưng đường tới đỉnh Phương Vân nguy hiểm trùng trùng, với lại có những lời đồn khá đáng sợ, ta chưa bao giờ đến đó.”Phú Mai trầm ngâm giây lát, sau đó cố tình nói: “Cũng không giấu gì các vị, ta tới gặp một cố nhân, ài..., vị cố nhân này tuy đã quy tiên từ lâu, nhưng cũng từ khi đó ta không có cách nào quay trở lại nữa.
Hiện nay giang hồ loạn lạc, đỉnh Phương Vân sắp khó tránh khỏi tai vạ, chậc, ta còn tưởng các vị đạo hạnh cao thâm, chắc cũng đã ghé qua một vài lần.”Trầm Tử Thiêng bỗng khựng lại giây lát, Trần An nhíu mày, nàng không thấy vẻ mặt hắn, hỏi Phú Mai: “Vị cố nhân mà ngươi nói là...”Phú Mai cười, liếc Trần An một cái, nói chậm rì: “Ngoài Diệp Lý ra thì còn ai nữa, thôi, nếu các vị đã không biết thì bỏ qua vậy.”Trầm Tử Thiêng cố chấp hỏi: “Ngươi và hắn có quan hệ thân thiết lắm sao?”“Không đơn giản là thân thiết nữa, giữa ta và Diệp Lý còn có cả một ân huệ rất lớn.” Phú Mai nói, “Ài, đáng tiếc quá...”Trầm Tử Thiêng: “Vậy thì...”Trần An bỗng lên tiếng, vừa hay cắt lời nàng: “Ta thấy Phú bang chủ nên tìm cao nhân khác giúp đỡ vậy.

Tuy rằng ta cũng muốn góp sức, thế nhưng xem chừng không đủ duyên rồi.”Phú Mai liếc Trầm Tử Thiêng một cái, bắt gặp ánh mắt của nàng, Phú Mai mỉm cười rồi quay sang Trần An: “Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc...”Bữa ăn tối cứ thế trôi qua một cách nhạt nhẽo.
Phú Mai cũng từ biệt mọi người, còn Kha Hoàng và Tiêu Thố cứ đi theo Trầm Tử Thiêng không chịu rời, khiến Trần An cực kỳ đau đầu.
Hắn đành phải sắp xếp cho họ hai gian phòng.
Sau khi thuê phòng trọ, hắn lại biệt tăm không thấy bóng dáng đâu, chỉ nói với Trầm Tử Thiêng hãy nghỉ ngơi thật sớm....Lúc này Trần An đang mải miết đuổi theo một kẻ mặc đồ trắng trên mái nhà, kẻ kia thân thủ nhanh nhẹn, đạp gió mà đi, bị Trần An đuổi theo sát vẫn ung dung tự tại.
Trần An bắn ra mấy hòn sỏi nhỏ, kẻ đó lách mình né được, sau đó còn không quên đáp trả.
Trần An nghe thấy tiếng gió lao tới, hắn cúi đầu.
Cành cây phía sau rơi xuống, nhìn kỹ còn thấy nhựa cây chảy ra từ một lát cắt sắc ngọt.Hai người họ dừng lại ở một con hẻm nhỏ vắng người.
Trần An không nói gì mà động thủ luôn.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã so hơn mười chiêu.
Kẻ kia cười khẽ một tiếng, binh khí trên tay là một chiếc quạt giấy, đánh cho áo Trần An mới mua bị đứt một góc.Kẻ kia thấp giọng nói: “Ôi, Trần công tử, ngươi đuổi theo ta đến tận đây, có phải là có tật giật mình không?”Trần An không tức giận, giống như từ trước tới nay hắn là kẻ có tính tình rất tốt, giọng nói ôn hòa: “Đâu có, ta là kẻ ác tày trời, muốn giết người bịt miệng.”“Ồ?” Kẻ đó lên tiếng, không ngờ lại chính là Phú Mai, “Thật là oan uổng cho ta quá, ta còn chưa lấy vợ, ngươi muốn ta chết cũng phải cho ta có cơ hội hưởng lạc thú nhân gian đã chứ, ngươi nên rủ lòng từ bi, nếu ngươi cứ ác độc như vậy, không chừng Thổ Địa nhớ nhung, gọi ngươi xuống ở chung thêm vài trăm năm nữa đấy.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.