Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 481: Cùng Kỳ




Như Trương Tử Tinh đã dự tính, sau khi thế lực mới quật khởi là Quỷ Khâu được hai thế lực lớn là Trang Hoa Sơn cùng Phúc Thiên Sơn chiêu lãm, Hoang Dã Sơn quả nhiên cũng đã phái sứ giả đến.
Quỷ Khâu trước mắt thực lực còn chưa đủ để cùng ba thế lực lớn đối kháng, đã có một vị Môn chủ là Huyền Tiên bậc trung, hơn nữa theo thế phát triển cho thấy, tiềm lực rất tốt. Hơn nữa vào thời điểm Dương Phủ đang mở rộng thế lực, ba thế lực lớn cũng không thể để tạo nên một kẻ địch trong tương lai có thể phát triển mạnh, mà biện pháp để giải quyết vấn đề này tốt nhất chính là đem lực lượng này biến thành của mình, đó mới là biện pháp tiện cả đôi đường. Cho nên Nam Điệp cùng Hàn Lợi đạo nhân mới đến dùng thủ đoạn để lung lạc để Quỷ Khâu gia nhập vào phe họ, đương nhiên cho dù là lung lạc thì sau lưng vẫn dấu một hàm răng sắc bén.
Trên biểu hiện thì Quỷ Khâu được ba thế lực lớn để mắt đến, giống như là được bơm lên tới tận trời, nhưng trên thực tế lại bị vây vào tình thế hết sức nguy hiểm. Bởi vì ba phe tranh đoạt, phe nào cũng có thực lực cường đại, Quỷ Khâu tuyệt không có khả năng động đến. Một khi không cẩn thận, tất sẽ gặp họa diệt môn.
Nếu ta không thể dùng, thì cũng không để tiện nghi cho người khác.
Loại tình huống như tại Quỷ Khâu trong vô số năm tranh đấu cũng xuất hiện không ít. Bởi vậy, Quỷ Khâu nếu muốn sinh tồn, thì phải lựa chọn gia nhập vào một phe trong đó, nhưng cụ thể là phe nào, thì phải xem sự lựa chọn của Môn chủ Trương Tử Tinh.
Rõ ràng mọi người đều nhìn ra tình hình trước mắt của Quỷ Khâu cũng không phải là lạc quan gì, nhưng là ai cũng không thể tưởng được, loại tình cảnh "nguy hiểm" này lại là do Trương Tử Tinh bày ra.
Sứ giả do Hoang Dã Sơn sai tới tên là Ung Hòa, mọi người của Quỷ Khâu nghe nói đến tên của người này, đều lộ ra vẻ lo ngại. Ung Hòa này là một trong các Tông lão của Hoang Dã Sơn, là người được Tông chủ Cùng Kỳ tín nhiệm nhất, người này không chỉ có thực lực cao cường, hơn nữa tâm kế thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt, hung danh lan xa.
Ung Hòa từng cùng một số người của Trang Hoa Sơn, Phúc Thiên Sơn kết oán, cũng từng tranh đấu rất nhiều năm, trong số các cừu nhân đã có rất nhiều người chết mà Ung Hòa thì lại vẫn sống đến nay, sự ngoan độc cùng xảo trá trong đó có thể thấy rõ.
Trương Tử Tinh tâm niệm vừa chuyển, cũng không đại sảnh chờ như bình thường, mà tự mình xuống núi nghênh đón.
Bên ngoài sơn môn, Trương Tử Tinh nhìn thấy vị hung nhân ác danh lan xa này, Ung Hòa hai mắt đỏ kè, dáng người gầy nhỏ, nhưng một thân tu vi cực kỳ tinh thuần, đã đến cảnh giới Huyền Tiên bậc trung đỉnh phong.
Ung Hòa thấy người đứng đầu Quỷ Khâu tự mình xuống núi nghênh đón, lại nhìn ra vị Môn chủ này thân là tu vi Huyền Tiên bậc trung, trong lòng cũng hiểu rõ. Trên đường lên núi, Ung Hòa còn chú ý Quỷ Khâu nhìn như bình thường, lại ẩn dấu huyền diệu, bên trong ẩn chứa ngàn vạn sát khí, quả thật không phải là nhỏ, không khỏi âm thầm gật đầu. Trương Tử Tinh ở một mặt dẫn đường, một mặt hướng tới Ung Hòa biểu đạt sự kính ngưỡng của mình đối với Hoang Dã Sơn, rồi mời Ung Hòa đến đại sảnh.
Ung Hòa trên đường đã được Trương Tử Tinh giải thích nên đối với bộ dáng của "đại sảnh" kia cũng không quái lạ. Còn ngồi thẳng xuống đất, Trương Tử Tinh cũng không thèm để ý, cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ung Hòa đối với thái độ của vị đứng đầu Quỷ Khâu này cảm thấy hết sức vừa lòng, cũng mở miệng nói lời khách sáo: "Hôm nay ta tới thật là thất lễ, thỉnh Trương Môn chủ thứ cho".
Hắn miệng tuy nói thất lễ, những vẫn ngồi im bất động, ngữ khí cũng không chút thành ý. Trương Tử Tinh cười nói: "Tử Tinh nghe danh đại Tông lão từ lâu. Hôm nay may mắn được gặp, trong lòng thật hoan hỉ. Tông lão cần gì khách sáo".
Ung Hòa khẽ vuốt cằm nói: "Nghe mấy ngày trước Quỷ Khâu có Nam Điệp của Trang Hoa Sơn cùng Hàn Lợi đạo nhân của Phúc Thiên Sơn tới thăm. Nói vậy hôm nay ý của ta đến đây Trương Môn chủ hẳn đã biết rõ".
Trương Tử Tinh thấy Ung Hòa nói thẳng ra như thế, lập tức cũng không quanh co lòng vòng, mà lộ ra vẻ trầm ngâm, thở dài nói: "Không thể tưởng được Quỷ Khâu ta lại được nhiều nơi để ý đến như thế! Không dối gạt Tông lão, việc này quan hệ đến tương lai của Quỷ Khâu. Ta nhất thời khó có thể quyết định. Mong Tông lão hay cho ta một khoảng thời gian để đưa ra quyết định?"
Ung Hòa cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ ngoan độc nói: "Ta cũng không dối Môn chủ. Nếu như Tông chủ không phái đến đây. Ta vốn cũng đã muốn đến Quỷ Khâu này một chuyến. Khế Du của Mãng Hối Sơn kia vốn là một tộc với ta, từng được ta tiến cử âm thầm gia nhập Hoang Dã Sơn mà phát triển thế lực, cũng đã được Tông chủ Cùng Kỳ đồng ý. Hiện Khế Du bị Trương Môn chủ diệt, quả thật đối với Hoang Dã Sơn ta là tổn thất lớn lao. Việc này phải tính thế nào đây?"
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng cũng không lùi bước, giận dữ nói: "Khế Du kia khinh người quá đáng, không chỉ muốn mưu đoạt Quỷ Khâu, còn ý đồ đoạt lấy thê tử của ta. Ta làm sao có thể nhẫn nhịn? Hắn tìm tới tận cửa, cuối cùng thực lực không bằng mà bị ta tiêu diệt, cũng là tự chuốc lấy. Huống hồ hắn chưa bao giờ thể hiện ra thân phận của Hoang Dã Sơn, ta làm sao biết được? Tông lão hôm nay đến Quỷ Khâu, chẳng lẽ là phụng mệnh tới tầm cừu?"
Ung Hòa hơi trầm ngâm, khẩu khí vẫn cường ngạng nói: "Trương Môn chủ có thể diệt được Khế Du, gồm thâu Mãng Hối Sơn. Trông uy thế hôm nay chắc hẳn cũng là người giỏi tính kế. Hiện tại ba phương đều coi trọng Quỷ Khâu, cũng là lúc Môn chủ tranh thủ lợi ích tốt nhất. Ta biết Môn chủ là người thông minh, cũng xin khuyên một câu, đừng vì quá thông minh mà bị thông minh phản. Ta hôm nay đến vậy, chính là phụng mệnh Tông chủ Cùng Kỳ mà đến để mời Quỷ Khâu gia nhập Hoang Dã Sơn ta. Trương Môn chủ tu vi phi phàm, có thể đảm nhiệm Tông lão, có vô số ưu đãi khác. Nhưng Tông chủ cũng từng có lời, Hoang Dã Sơn ta một khi đã nhắm vào việc gì, thì sẽ nhất định phải làm cho được. Nếu chúng ta không được, thì người khác cũng đừng nghĩ đến việc có được!"
Trương Tử Tinh nghe được ý uy hiếp rõ ràng của Ung Hòa, mày không khỏi cau lại nói: "Tông lão làm như vậy không khỏi làm khó mà ép người, nếu ta thực muốn gia nhập Hoang Dã Sơn, cũng là kính ngưỡng khả năng của Tông chủ cùng Tông lão, nhưng tuyệt sẽ không vì việc Khế Du mà phục tùng, nếu không ta còn mặt mũi gì ở tại Quy Khư này nữa?"
Những lời này nhìn như quyết liệt sắc bén, nhưng ý lại không quá quả quyết, có chút "đáng thương" ẩn bên trong. Ung Hòa là người ra sao, tự nhiên là hiểu được, âm thầm cười lạnh, nghĩ đến sự phân phó của Cùng Kỳ, cũng không muốn làm quá để tránh đẩy Quỷ Khâu về phía Trang Hoa Sơn hoặc Phúc Thiên Sơn, khẩu khí liền dịu đi: "Thế gian hiện tại là cường giả vi tôn, Khế Du kai tài không bằng người, chết trong tay ngươi cũng xứng đáng. Nhưng Khế Du dù sao cũng là người mà ta tiến cử, không thể bỏ qua như vậy. Chỉ cần Môn chủ có thể đỡ được ba kích của ta, ta sẽ không truy cứu việc này nữa, liền rời đi. Chuyện gia nhập liên minh để cho Môn chủ suy nghĩ cho rõ ràng. Bảy ngày sau, ta lại đến".
Nói xong, Ung Hòa mặc kệ Trương Tử Tinh có đồng ý hay không liền bay lên trời, tung trảo đánh tới. Trương Tử Tinh không kịp phòng bị, vội đưa ngang tay ngăn trở một trảo này, đất dưới chân chợt truyền lên tiếng vang trầm trầm, đá lát nền chợt vỡ nát ra, chân ngập vào trong đất.
Ung Hòa thấy Trương Tử Tinh trực tiếp ứng chiến, tuy hai chân ngập vào trong đất, nhưng vẫn vô sự, liền hô "Giỏi"một tiếng, chỉ thấy trên người hắn đột nhiên hồng quang đại thịnh, âm phong ở bốn phía chịu ảnh hưởng của lực lượng này mà ngừng lại, đám người Quỷ Mẫu cũng bị lực lượng cường đại này bức phải liên tục lui về phía sau. Thân hình của Ung Hòa như điện, đột nhiên xuất hiện phái trước mặt Trương Tử Tinh, song trảo cùng xuất ra.
Trương Tử Tinh giẫm mạnh hai chân, trên người kim quang chớp động, hét lớn một tiếng, hai nắm đấm "toàn lực" đánh ra.
Hai luồng lực đạo chạm nhau, Ung Hòa lộn một vòng rồi lui về phía sau một bước mới đứng vững lại được. Mà Trương Tử Tinh thân hình không tự chủ được cũng lui về phía sau, liên tục đạp vỡ đá lát nền lùi đến năm sáu trượng mới đứng vững lại được, trên cánh tay hiện ra vết trảo thật sâu.
"Trương Môn chủ tu vi Huyền Tiên bậc trung quả nhiên giỏi, hãy tiếp của ta một kích cuối cùng!" Ung Hòa thân hình chậm rãi bay lên, toàn thân bắt đầu phát ra hắc vụ.
Trong hắc vụ, hiện ra một một hình thù viên hầu cực lớn, hai mắt đỏ hồng như máu, tỏa ra hào quang nhiếp người, cái miệng khổng lồ cũng đỏ như máu, lộ ra hàm răng sắc bén. Đám người Quỷ Mẫu ở xa xa vừa thấy viên hầu này, trong lòng không hiểu tại sao lại sinh ra một cảm giác cực độ sợ hãi, cứ như là một sự việc gì đó cực kỳ đáng sợ giấu ở trong lòng chợt thức tỉnh, lại càng không dám nhìn xem nữa, lực lượng toàn thân cũng bị sự sợ hãi khó hiểu kia áp chế xuống trạng thái thấp nhất.
Ngay cả những người dưới tay Ung Hòa cùng đến, cũng đều quay đầu đi âm thầm vận công đề kháng, không dám nhìn thẳng.
Trương Tử Tinh trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương, trên người cũng xuất ra làn khói đen nhàn nhạt, trong đó ẩn hiện một cái đầu thú cực lớn, sau khi hình ảnh viên hầu kia dẫn dắt hắc vụ đánh tới, cùng thú đầu xuyên vào nhau, thì sương khói thu liễm, khôi phục lại thân ảnh của Trương Tử Tinh cùng Ung Hòa. Chỉ là Ung Hòa vẫn chưa phát hiện, loại sương khói nhàn nhạt của Trương Tử Tinh cùng với hắc vụ trên người hắn đã dung nhập thành một thể, bị hắn thu vào trong cơ thể.
Trương Tử Tinh sắc mặt tái nhợt, hô hấp có vẻ hết sức dồn dập, hiển nhiên là bị thiệt hại không nhỏ. Mà Ung Hòa trên mặt cũng mang vẻ kinh ngạc, bật thốt lên: "Thì ra Trương Môn chủ lại là một nhánh của Thanh Long! Chân thân có giống Thao Thiết hậu duệ Thanh Long, tướng mạo lại có chút khác biệt, mới vừa rồi lực lượng của ta suýt nữa là đã bị thôn phệ mất, quả nhiên lợi hại!"
Trương Tử Tinh hít thở sâu vài cái, tựa hồ miễn cưỡng ổn định lại lực lượng đang xáo trộn trong cơ thể, cười khổ nói: "Bản thân ta cũng không nhớ rõ lai lịch của ta đến tột cùng là gì, nhưng thật ra cũng đa tạ Tông lão nhắc nhở".
Ung Hòa biết rất nhiều dị thú sau khi "chết" qua tuy giữ lại được dị năng thiên phú, nhưng lại mất đi ký ức, lập tức cũng không hỏi nữa, vuốt cằm nói: "Trương Môn chủ thần thông phi phàm, trách không được Khế Du không phải là đối thủ! Nhưng Môn chủ hình như mới lên Huyền Tiên bậc trung chưa lâu, lực lượng vẫn chưa tinh thuần, nếu không một kích vừa rồi ta cũng khó tránh khỏi bị thương. Sự thật là Tông chủ của ta đối với Trương Môn chủ hết sức tôn trọng, lần này bảo ta đến đây còn mang đến rất nhiều lễ vật. Huyền thanh khí cực kỳ thuần chính này, là bản thân ta tặng, không chỉ có khả năng giúp Môn chủ chữa thương, mà cho dù là tu luyện cũng có thừa, cũng xem như là bồi tội mấy quyền vừa rồi. Nếu Môn chủ gia nhập Tông môn của ta, cho dù không làm gì, thì mỗi tháng cũng được thù lao gấy mấy lần như vậy…"
Ung Hòa thấy Trương Tử Tinh trong mắt có ánh sáng kỳ dị lưu động, như là có chút động tâm, tâm niệm vừa chuyển, lập tức đổi ra bộ dáng hòa ái, không còn chút gì hung ác như vừa rồi :"Hiện ba kích đã qua, ta đương nhiên là thực hiện lời hứa, lập tức sẽ rời đi, không truy cứu việc Khế Du nữa. Kỳ thật Trương Môn chủ cũng đừng lưu tâm đến việc Khế Du nữa. Ta tuy hung danh bên ngoài, đều là cừu oán với Trang Hoa Sơn, Phúc Thiên Sơn. Còn đối với người một nhà cũng thân như huynh đệ. Ngày sau Môn chủ nếu đã là huynh đệ một nhà, hai người chúng ta còn nhiều chỗ thân cận hơn nữa, chỉ là việc nhỏ như thế làm sao mà so đo?"
Lời này đại ý là "Cho dù ngươi có gia nhập Trang Hoa Sơn hoặc Phúc Thiên Sơn, cũng tránh không khỏi trả thù" Khẩu khí uy bức lợi dụ không cần nói cũng biết. Ung Hòa trước tiên đánh bại Trương Tử Tinh, sau đó đưa lên lễ vật, hơn nữa còn dùng những lời lẽ này, có thể xem như đã dùng hết thủ đoạn, trước khi đi còn thêm một câu: "Trong vòng bảy ngày, ta hy vọng nhận được câu trả lời của Môn chủ".
"Đạo huynh cứ lên đường, thỉnh thứ ta không thể tiễn xa" Trương Tử Tinh tựa hồ bị thương không nhẹ, chỉ khách sáo vài câu, cũng không tự mình tiễn Ung Hòa xuống núi.
Ung Hòa nghe được hắn xưng hô thay đổi, hai mắt sáng ngời, cũng không thèm để ý tới việc hắn không đưa tiễn, cười lớn rồi dẫn người rời đi.
Nhìn thân ảnh Ung Hòa rời xa, trong mắt Trương Tử Tinh chợt xẹt qua một đạo hàn quang, lập tức làm ra bộ dáng bị thương không nhẹ, mang theo "lễ vật" tiến vào tĩnh thất để "trị thương".
Ung Hòa làm việc mềm rắn đều có, rốt cuộc khiến cho người đứng đầu Quỷ Khâu kia ngầm để lộ ra ý khuất phục, trong lòng rất đắc ý, một đường hướng Hoang Dã Sơn mà trở về.
Khi Ung Hòa bay đến địa giới, bỗng nhiên trong lòng chợt sinh ra dự cảm xấu. Hắn cảnh giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy các môn nhân đi theo không biết từ bao giờ đã không thấy nữa. Đồng thời, một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại từ bốn phương tám hướng mà áp bức đến. Ung Hòa trong lòng kinh hãi, bởi vì cỗ lực lượng này mang đến cho hắn cảm giác, cảnh giới cơ hồ không yếu hơn Tông chủ Cùng Kỳ!
Ung Hòa bị lực lượng kai vây quanh, nhất thời không thể đào thoát, nhưng hắn kinh nghiệm đối địch hết sức phong phú, lập tức hiện ra chân thân Xích mục cự viên, cả người tản mát ra khí tức đặc biệt. Loại khí tức này có thể làm cho người ta từ trong lòng sản sinh ra cảm giác sợ hãi, làm cho thực lực đại lui, chính là dị năng thiên phú của Ung Hòa - Khủng cụ chi thuật (Thuật gây sợp hãi).
Ung Hòa đương nhiên không kỳ vọng loại dị năng này có thể đánh bại được vị cường giả đáng sợ kia, chỉ muốn tìm cơ hội chạy trốn mà thôi.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy cả bầu trời chợt như trầm xuống, một mảng mây đen mênh mông cơ hồ bao trùm cả bầu trời, có hai tinh quang thấu nhập vào trong lòng Ung Hòa, mây đen quay cuồng mang theo lực lượng vô cùng.
Ung Hòa tựa hồ bị dọa đến trái tim như vỡ nát, đấu chí tiêu tán, cuồng dại hô lớn một tiếng: "Côn Bằng!"
Lúc này hắn liền cảm giác áp lực từ bốn phía bỗng nhiên yếu đi không ít, lúc này không kịp suy tư, chỉ toàn lực bỏ chạy, hắc vụ chợt lóe đã độn ra thật xa. Trong khoảng khắc khi độn đi, Ung Hòa bỗng nhiên cảm giác phát hiện mây đen trên đỉnh đầu như là biến mất không thấy, hơn nữa sau lưng còn truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Môn nhân, nhưng trong lòng bản năng cảm nhậ thấy nguy cơ vẫn tồn tại, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Ung Hòa có thể sinh tồn được đến nay, rất nhiều thời điểm đã dựa vào bản năng này mà phản ứng, lúc này không chút chần chờ, cũng không quản các Môn nhân này sao tự nhiên lại "xuất hiện", đem toàn bộ lực lượng phát huy đến đỉnh điểm, trong nháy mắt đã vọt đi không thấy nữa.
Nhưng Ung Hòa lại không biết, cái gì cũng có thể có ngoại lệ phát sinh, ví dụ như lúc này đây.
Các Môn nhân đi cùng Ung Hòa thấy Ung Hòa đang bình thường bỗng nhiên lộ ra dị sắc, rồi sau khi hô lớn một tiếng "Bằng", liền vọt đi không thấy nữa, đều cảm giác không hiểu nổi, nhanh chóng đuổi theo. Nhưng tu vi của bọn hắn cùng Ung Hòa cách biệt quá xa, nhất thời làm sao có thể đuổi kịp được?
Ung Hòa một mặt bỏ chạy, một mặt cảm giác được dự cảm nguy cơ trong lòng đã dần dần giải trừ, cũng đã cảm thấy bình tĩnh lại, thầm nhủ may mắn, lúc này trước mắt không chút dấu hiệu lại đột ngột xuất hiện một người, đồng thời cỗ lực lượng khủng bố lúc trước với cường độ càng đáng sợ hơn bao phủ lấy hắn. Khi Ung Hòa thấy rõ diện mạo của người này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khó có thể tin được, còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy trước mắt hào quang tứ sắc xẹt tới.
Vẻ mặt kinh hãi khi, cho đến trước khi bị diệt thành tro bui vẫn còn đọng lại trên mặt Ung Hòa.
Đám người đi cùng với Ung Hòa khi đuổi tới thì tìm không thấy Ung Hòa ở nơi nào. Những người này đều thấy qua cơn lốc xoáy, trong lòng biết có điều khác thường, nhưng cũng hiểu tính khí của Tông chủ Cùng Kỳ, nếu không để ý tới Ung Hòa mà phản hồi báo cáo, chỉ sợ lập tức sẽ bị tru diệt.
Do đó họ mới quay trở lại Quỷ Khâu, thỉnh vị đứng đầu Quỷ Khâu kia phát động lực lượng hiệp trợ tìm kiếm.
Trương Tử Tinh biết được người của Hoang Dã Sơn quay lại, thực không ngờ lại mang theo tin tức ngoài ý muốn như thế, không khỏi kinh ngạc, bất chấp bế quan chữa thương, nhanh chóng điều động nhân thủ bắt đầu tìm kiếm mọi nơi, nhưng thủy chung cũng không có kết quả, Ung Hòa kia cơ hồ đã bốc hơi.
Một vị Môn nhân của Hoang Dã Sơn "linh cơ chợt động", ra vẻ giận dữ, nói việc này xảy ra tại Quỷ Khâu, Quỷ Khâu tất nhiên không tránh khỏi liên hệ, lập tức hồi báo Cùng Kỳ để định đoạt.
Trương Tử Tinh kinh hãi, vội vàng phủ nhận. Những người này cũng không để hắn giải thích hoặc tặng lễ vật, lập tức phất tay áo mà đi.
Đám người này cũng cơ trí, sau khi trở về núi đã đem việc này đổ bớt trách nhiệm lên Phúc Thiên Sơn cùng Quỷ Khâu để giảm bớt tội. Dù sao Ung Hòa trước khi đi câu nói "Côn Bằng" cũng rất rõ ràng. Nhược thực có quan hệ với Côn Đạo Nhân hay không, việc này bọn họ cũng không có khả năng gánh vác được, tự nhiên sẽ không bị trừng phạt gì nghiêm khắc.
Chẳng qua, bản thân người này cũng cảm thấy kỳ quái: Lúc trước làm sao lại có thể nghĩ ra ý kiến hay như vậy?
Không lâu sau, Nam Điệp ở Trang Hoa Sơn bỗng nhiên nhận được Trương Tử Tinh khẩn cấp truyền tấn, nói là thê tử Dao phu nhân lần trước cùng Nam Điệp chuyện trò với nhau rất hợp ý, kết làm bạn thân, hôm nay muốn đến Trang Hoa Sơn để thăm Nam Điệp.
Nam Điệp trong lòng ngạc nhiên: Lần trước nàng cùng Dao phu nhân của Quỷ Khâu chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa vị Dao phu nhân kia làm như sợ nàng cùng Trương Tử Tinh quá gần nhau mà lộ ra địch ý đặc biệt của nữ nhân, làm sao mà có cái chuyện thân thiết như vừa nói?
Lúc này tin tình báo Ung Hòa mất tích tại địa giới Quỷ Khâu đã truyền tới, Nam Điệp trong lòng giật mình, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng nhanh chóng bẩm cáo việc này với Giải Trĩ. Giải Trĩ cũng biết được việc Ung Hòa, đồng thời nghe nói Cùng Kỳ cũng đang muốn tự mình đến Phúc Thiên Sơn tìm Côn Đạo Nhân để hỏi cho rõ việc này. Trước khi các thế lực sắp liên hợp đối kháng Dương Phủ, hai thế lực lớn này quan hệ ngược lại trở nên căng thẳng hẳn lên.
Nghe được tin tức Nam Điệp mang đến, Giải Trĩ không khỏi mừng rỡ: Ung Hòa tại địa giới Quỷ Khâu mất tích, Trương Tử Tinh đứng đầu Quỷ Khâu chỉ sợ cũng bị Cùng Kỳ giận lây, đề phòng vạn nhất cho nên đem thê tử đến Trang Hoa Sơn để tị nạn. Điều này chẳng phải biểu lộ cho một tín hiệu, Quỷ Khâu đang cầu sự bảo hộ của Trang Hoa Sơn sao.
Bởi vậy xem ra, trong ba thế lực lớn, Quỷ Khâu đã lựa chọn Trang Hoa Sơn. Nếu có thể không đánh mà thắng có được thế lực Quỷ Khâu, lại có được một vị Tông lão cảnh giới Huyền Tiên bậc trung , thực lực Trang Hoa Sơn tự nhiên là tăng cường không ít, hơn nữa là vào thời khắc mấu chốt ba thế lực liên kết lại, cũng rất có có thể trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả Minh chủ cuối cùng.
Vô luận là người nào làm Ung Hòa mất tích, cũng tính đã giúp cho Trang Hoa Sơn một đại ân.
Nghĩ đến đây, Giải Trĩ lập tức phân phó Nam Điệp đáp lại Quỷ Khâu, mời vị Dao phu nhân kia đến Trang Hoa Sơn làm khách, Nam Điệp sẽ lập tức lên đường nghênh đón, để tỏ rõ thành ý.
Đồng thời, Giải Trĩ hạ lệnh hai vị Tông lão Phi Đản cùng Thuật Chước của Trang Hoa Sơn nhanh chóng bay tới Quỷ Khâu tặng lễ, mà trong lễ vật lần này chính là có một tấm lệnh bài tượng trưng cho thân phận Tông lão của Trang Hoa Sơn, lấy tâm trí của người đứng đầu Quỷ Khâu kia, nhìn thấy lệnh bài tất trong lòng sẽ hiểu rõ. Chỉ cần Trương Tử Tinh nhận lệnh bài này, thế lực của Quỷ Khâu sẽ gia nhập Trang Hoa Sơn, như vậy Phi Đản cùng Thuật Chước cũng sẽ không cần tặng lễ, có hai đại Tông lão này tại đây, hơn nữa lại có vị Tông lão mới nhận chức Trương Tử Tinh kia, tất có thể bảo vệ Quỷ Khâu.
"Lo lắng" của vị Trương Tử Tinh đứng đầu Quỷ Khâu kia quả nhiên không thừa, Quỷ Mẫu cùng tinh nhuệ vừa hộ tống Dao phu nhân rời đi không đến một ngày, thì phiền toái đã tìm tới tận cửa.
Nói là "tìm", chứ chính xác phải nói là "đánh" bởi vì kẻ địch đúng là một đường đánh tới tận sơn môn Quỷ Khâu. Các hộ vệ vốn cũng có vài phần bổn sự, nhưng trước mặt đám người này cũng chịu không nổi một kích, hơn nữa những người này xuống tay ngoan độc, căn bản không để ý tới sự chênh lệch thực lực, uy lực không chút nương nay, đám hộ vệ đều bị đánh thành tro bụi, không một ai may mắn thoát khỏi.
Nhưng vào lúc này, phía trước một thanh âm bỗng vang lên: "Người nào dám xông vào Quỷ Khâu của ta?"
Người tới đúng là Trương Tử Tinh, phía sau còn đi theo một đám người, liền thấy đám người xông lên núi tổng cộng có bảy người, hai trong đó đúng là trong đám người ngày đó cùng Ung Hòa đến Quỷ Khâu.
Người cầm đầu trong bảy người mập mạp, tướng mạo hung ác, thân hình tầm thước, ánh mắt dài nhỏ, lại mặc một bộ giáp bó sát người, bên ngoài khoác áo choàng trông không giống ai cả. Người này dò xét Trương Tử Tinh một hồi, cười lạnh nói: "Nói vậy ngươi chính là Trương Tử Tinh đứng đầu Quỷ Khâu, ta là đại Tông lão Hồn Độn của Hoang Dã Sơn! Ta hôm nay tại sao đến đây, nói vậy ngươi trong lòng cũng hiểu rõ! Thuận tiện nói một câu, thực lực trong ngoài của Quỷ Khâu ta đã nắm trong tay, đừng vọng tưởng thoát đi được".
Trương Tử Tinh nhìn hai gã Môn nhân đứng sau lưng Hồn Độn, cả giận nói: "Người của Hoang Dã Sơn chẳng lẽ có thể điên đảo hắc bạch sao? Ngày đó vị Tông lão Ung Hòa kia đến Quỷ Khâu đã hứa ước định ba kích, ta tuy không địch lại bị thương những cũng may mắn tiếp được ba kích. Sau đó Ung Hòa ý theo lời không truy cứu việc Khế Du nữa mà rời đi. Lúc đó ta đang chữa thương thì các ngươi lại tới nói Ung Hòa mất tích, mời ta hỗ trợ. Ta ngay cả chữa thương cxung không để ý mà phái người tìm kiếm, đáng tiếc không có kết quả, các ngươi liền trở mặt nói việc này có quan hệ với ta. Thử hỏi ta mà có khả năng này, lúc trước sao có thể bị Ung Hòa đánh bị thương?"
Hai người có chút lo sợ, một người trong đó nói: "Ngươi cùng Phúc Thiên Sơn, Trang Hoa Sơn đều có cấu kết, ngày đó Tông lão Ung Hòa trước khi bỏ chạy từng hô to hai chữ "Côn Bằng", việc này chắc là do ngươi thông đồng với Phúc Thiên Sơn gây nên!"
Trương Tử Tinh nhất thời tức giận đến nói không nên lời, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Đều là nói bậy! Nếu là như thế, ta sao lại ra tay với Ung Hòa ở địa giới của mình? Tại sao không rời khỏi Quỷ Khâu mà đi Phúc Thiên Sơn trước? Cứ như vậy mà ở lại đây không phải tự tìm đường chết sao? Nghe nói Tông chủ Cùng Kỳ quý tông tuy nhiên sát phạt quả quyết, thủ đoạn hơn người, nhưng cũng là người đại trí có thể phân biệt thật giả, không thể tưởng được lại bị thứ các tiểu nhân như các ngươi lừa dối!"
Hai người kia nhất thời nói không nên lời, một nam tử cao lớn đứng sau Hồn Độn hừ lạnh nói: "Ngươi là người ngoài, có tư cách gì luận việc Hoang Dã Sơn ta? Việc này phát sinh tại Quỷ Khâu ngươi, hôm nay ta đã tới tận cửa để tầm cừu, tự nhiên sẽ không tay không mà về!"
Trương Tử Tinh hung hăng trừng mắt nhìn nam tử nọ, lộ ra vẻ căm phẫn, nhưng nam tử này làm như người mù vậy, hai mắt nhắm lại, xem như không nhìn thấy cái trừng mắt này.
Hồn Độn vừa nghe nam tử này nói, rít gào một tiếng, giơ nắm tay to lớn hướng Trương Tử Tinh mà đánh tới. Trương Tử Tinh mắt thấy tránh cũng không thể tránh, trên người kim quang bùng phát, nương cầu thang trên cao, bay lên trời, huy quyền hướng tới Hồn Độn mà đối kích.
Chỉ nghe một tiếng trầm muộn, hai quyền va chạm tạo nên một luồng lực khổng lồ bài xích ra hai bên, mấy người của Quỷ Khâu cũng chịu không nổi luồng lực này, thân thể nhất thời hóa thành tro bụi. Mà người của Hoang Dã Sơn cũng đều lui về phía sau, chỉ có nam tử cao lớn kia vẫn đứng yên, đối với việc này như hơi giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Trương Tử Tinh.
Nắm tay Trương Tử Tinh cùng Hồn Độn tiếp xúc nhau tỏng tích tắc, sau khi âm thanh trầm muộn vang lên, Hồn Độn chỉ lắc lư người. Mà Trương Tử Tinh lại liên tục thối lui bảy tám bước, mỗi một bước đều muốn đạp nát đá.
Trương Tử Tinh mượn lực lao xuống đối công với Hồn Độn, lại bị liên tiếp lùi lại mấy bước, cao thấp đã thấy rõ.
Trương Tử Tinh miễn cưỡng ổn định thân hình, hai tay huy động liên tục điều động trận pháp. Nhất thời sương mù trùng trùng, âm phong táp tới, quang diễm bùng lên, đem Hồn Độn bao vây vào giữa.
Trong quang diễm truyền đến tiếng tru của Hồn Độn, một cỗ lực lượng thật lớn từ giữa truyền ra, bốn phía xuất hiện rất nhiều những vết nứt gãy kéo dài, khiến cho cả núi trước của Quỷ Khâu cũng muốn sập xuống. Nhưng trận pháp cũng rất tốt, thủy chung vẫn có thể duy trì uy lực. Nam tử cao lớn ở một bên xem cuộc chiến bỗng nhiên nhướng mày, rốt cuộc lộ ra dị sắc, ánh mắt cũng nheo lại.
Liền thấy trong quang diễm kia, ẩn ẩn hiện ra một thú đầu kỳ dị rất lớn, miệng khổng lồ mở ra hướng tới Hồn Độn mà phát ra lực hấp phệ mãnh liệt. Hồn Độn lúc này tiếng tru cũng biến thành tiếng rít gào, chỉ thấy từ trong sương khói xuất hiện một hình thù kỳ thú bề ngoài giống như chó, kỳ thú này bốn chân không có móng, lưng có hai cánh giống như hành động không tiện, nhưng trên người lại xuất ra tầng tầng dao động kỳ dị, khiến cho thú đầu rất lớn kia không thể tiếp cận, mặc cho miệng khổng lồ của thú đầu hấp phệ như thế nào, cũng không dao động.
Một trận đất rung núi chuyển truyền đến, sương mù quang diễm kia rốt cục tiêu tán vô tung, cả mặt đất cũng lún sụt xuống một tầng, bụi đất qua đi, ở giữa sân thắng bại đã phân. Trương Tử Tinh ngã ngồi trên mặt đất, có vẻ hết sức suy yếu, cơ hồ lực lượng đã cạn kiệt. Còn thân hình mập mạp của Hồn Độn thì đứng ở đối diện, cả người không việc gì, chỉ là áo khoác đã rách nát, trong cặp mắt nhỏ kia bắn ra sát khí hung lệ.
Hồn Độn từng bước đi tới, hừ lạnh nói: "Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có lời gì để nói không?"
Trương Tử Tinh như dùng hết lực lượng cuối cùng hét lớn một tiếng: "Việc của Ung Hòa, ta quả thật không biết! Không kẻ nào đã mưu hại Quỷ Khâu ta, ta thật chết không nhắm mắt!"
Hồn Độn thân hình khựng lại, lộ ra vẻ cười nanh ác: "Thì tính sao?"
Trương Tử Tinh trên mặt lộ ra vẻ quyết tuyệt, trên người xuất hiện lực lượng khủng bố, như muốn tự bạo hồn thể.
"Trương Môn chủ, chậm đã!" Hồn Độn thấy hắn có ý tự bạo, vội vàng mở miệng nói: "Ta là đại Tông lão Hoang Dã Sơn, thân là Huyền Tiên thượng cấp, ngay cả ngươi tự bạo nhiều nhất bất quá cũng chỉ là gây cho ta vài vết thương nhẹ mà thôi. Kỳ thật hôm nay đến đây, là phụng lệnh Tông chủ điều tra thực hư chuyện Ung Hòa, hiện tại ta đã biết được việc này không quan hệ đến ngươi, tất cả đều là do mấy phế vật này vì trốn tránh trách nhiệm mà đổ cho ngươi, cũng sẽ không bức Môn chủ nữa".
Trương Tử Tinh rùng mình đứng dậy, hai gã Môn nhân Hoang Dã Sơn kia lộ ra vẻ sợ hãi, cuống quít giải thích, Hồn Độn lành lạnh nói: "Ta đã thử tu vi của Trương Môn chủ, vẫn còn thua Ung Hòa một bậc, hắn lúc trước nói cũng rất đúng, nếu hắn cấu kết với Phúc Thiên Sơn gây nên, thì sao lại ở tại Quỷ Khâu mà đợi xuống tay? Càng huống chi, mới vừa rồi hắn gặp phải tuyệt cảnh, cũng hoàn toàn không có nói điều gì khác. Các ngươi còn có lời gì để nói?"
Hai gã Môn nhân kia thấy sự tình bại lộ, trong lòng biết mạng sống khó giữ, đang muốn bỏ chạy, đã bị Hồn Độn ra tay trước, haig đạo hào quang bay ra đem hai người đánh thành tro bụi.
Hồn Độn sau khi giết chết hai người, đối với Trương Tử Tinh nói: "Trương Môn chủ, mới vừa rồi ta đã đắc tội. Vô luận thế nào, việc của Ung Hòa thủy chung cũng không liên quan đến Quỷ Khâu ngươi, nói vậy lúc này hắn đã dữ nhiều lành ít. Ta cũng nhân cơ hội này, mời Môn chủ gia nhập Hoang Dã Sơn ta. Tông môn ta tuy mới mất một vị Tông lão, nhưng lại gia nhập thêm một vị, coi như là được nhiều hơn mất. Môn chủ thực lực bất phàm, có năng lực làm cho Quỷ Khâu có vị thế như hôm nay, cũng là người trí dũng song toàn, tất được Tông chủ trọng dụng, Quỷ Khâu này cũng để cho vị Tông lão mới là ngươi nắm giữ".
Trương Tử Tinh hơi trầm ngâm, cười khổ nói: "Nếu ta không đáp ứng, Tông lão có nhân việc Ung Hòa, mà diệt Quỷ Khâu ta không?"
Hồn Độn lộ ra nụ cười, đôi mắt nhỏ cơ hồ lún vào trong thịt nói :"Môn chủ là người hiểu chuyện, đương nhiên là biết đạo dùng người. Lấy thực lực của Môn chủ cùng Quỷ Khâu, nếu không để cho ta sử dụng, như vậy Hoang Dã Sơn ta cũng không không thể để Phúc Thiên Sơn hoặc Trang Hoa Sơn sử dụng. Sinh tử thịnh suy, tất cả đều ở trong suy nghĩ của Môn chủ mà thôi".
Trương Tử Tinh thở dài nói: "Chuyện đã tới nước này, ta còn có lựa chọn được sao? Ta hiện tại muốn biết nhất chính là chuyện của Ung Hòa, đến tột cùng là do người nào gây nên mà đã ép ta đến tình cảnh như thế này?"
Hồn Độn nào biết người này vừa đánh trống vừa la làng, nghe được ngữ khí của hắn rốt cuộc đã lộ ra ý khuất phục, không khỏi vui vẻ nói: "Điều này ngươi cứ yên tâm, nếu đã là Tông lão của Hoang Dã Sơn ta, thì kẻ nào còn dám tính kế? Việc này tất phải tra xét cho rõ, đến lúc đó tất sẽ làm cho Trương Tông lão hả được cơn giận!"
Trương Tử Tinh nghe được Hồn Độn xưng hô đã đổi, vẻ cười khổ trên mặt càng đậm, cuối cùng cũng không phản đối, thở dài nói: "Đại Tông lão thủ đoạn thật giỏi, ta tự thẹn không bằng! Làm sao dám không nhận mệnh?"
Danh xưng "Đại tông lão" kia làm Hồn Độn hết sức vừa lòng, cười lớn nói: "Trương Tông lão cũng là người phi thường, tất phải dùng thủ đoạn phi thường. Nếu như Phúc Thiên Sơn cùng Trang Hoa Sơn đừng màu mè, lấy lợi mà dụ, chỉ sợ Trương Tông lão đã đầu nhập rồi! Chẳng qua hôm nay vi huynh xác thực đã đắc tội, ngày sau về núi tất sẽ trước mọi người mà hướng tới hiền đệ bồi lễ".
Trương Tử Tinh liên tục nói không dám, nhưng khi nghe Hồn Độn nhắc tới Trang Hoa Sơn, làm như đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hô to "không xong", rồi lập tức đem việc mình đưa Dao phu nhân tới Trang Hoa Sơn trước để tránh họa nói ra. Hồn Độn nghe hắn nói ra việc này, càng thêm xác định thành ý đầu nhập Hoang Dã Sơn của Trương Tử Tinh, lúc này nói: "Không sao, từ đây tới Trang Hoa Sơn người tu vi thấp cũng mất mấy ngày. Có thể phái một người nhanh chóng đuổi theo phu nhân. Cho dù nàng ta đã bị người của Trang Hoa Sơn đón lấy, Tông lão cũng có thể đối với bên ngoài tạm thời không biểu lộ việc gia nhập Hoang Dã Sơn, đợi sau khi đưa phu nhân trở về mới công bố cũng không muộn".
Trương Tử Tinh gật gật đầu, thỉnh đám người Hồn Độn lên núi trò chuyện. Hồn Độn thuộc loại hổ đội lốt người, cùng Ung Hòa hoàn toàn khác biệt, kiên trì không ngồi ngôi chủ vị, nói thẳng là Quỷ Khâu ngày sau vẫn là do Trương Tử Tinh chủ trì, hắn chỉ là khách. Trương Tử Tinh bát đắc dĩ phải nhận lời, rồi mời ba người nhất nhất ngồi xuống.
Trương Tử Tinh đang cùng Hồn Độn đàm luận tình huống hợp lực cùng phát triển của Hoang Dã Sơn và Quỷ Khâu, bỗng nhiên cả người chấn động, sắc mặt đại biến, ôm lấy vùng tim, thật lâu sau cũng nói không nên lời.
Hồn Độn hỏi hắn nguyên do, Trương Tử Tinh trong mắt đỏ lên, nghiến răng nói: "Nàng đã chết! Ta cùng Dao nhi ân ái đã lâu, nhân song tu tâm pháp, kết xuất song tu chi tâm, cho dù cách xa nhau ngàn vạn dặm, cũng biết hoàn cảnh của đối phương. Hiện tại song tu chi tâm đã đứt gãy! Nói vậy nàng đã gặp bất trắc!"
Đột nhiên Trương Tử Tinh như là nghĩ đến việc gì, ánh mắt đỏ rực nhìn về phía Hồn Độn, khí tức nguy hiểm trên người tăng vọt lên, nhảy vọt lên chỉ vào hắn lớn tiếng quát: "Hồn Độn! Chẳng lẽ việc này…"
Hồn Độn đột nhiên nghe những lời này, không khỏi chấn động, nói: "Tông lão chớ có hiểu lầm! Việc này tuyệt đối không quan hệ đến Hoang Dã Sơn!"
Trương Tử Tinh cả người run rẩy hẳn lên, càng nói càng kích động: "Đừng có lừa dối ta! Hôm nay ngươi có tâm lấy vũ lực để bức bách, nói vậy mọi việc đều ở trong lòng bàn tay của ngươi, Dao nhi trước đó rời Quỷ Khâu đến Trang Hoa Sơn, chẳng lẽ đã gặp ngươi? Ngươi sợ ta bởi vậy mà đầu nhập Trang Hoa Sơn, cho nên có tâm gia hại, chắc là nàng không chịu để ngươi bắt, nên đã tự vẫn mà chết".
Trương Tử Tinh làm như không để ý đến tất cả, quát to: "Ta cùng Dao nhi là sinh tử đạo lữ, vì nàng mà không tiếc diệt Khế Du! Hôm nay cho dù không địch lại, cũng phải cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Hồn Độn vốn đã thành công chiêu lãm Trương Tử Tinh, cũng không ngờ lại xuất hiện biến cố như thế, vội vàng giải thích, nhưng Trương Tử Tinh đang lúc kích động, lại có thể nào nghe sao?
Lúc này, ở giữa sân chợt vang lên một tiếng hừ lạnh, thanh âm này như sấm động vậy, ẩn chứa uy lực lớn lao, trong lòng mỗi người vang vọng quanh quẩn, rất nhiều người tu vi không đủ bị chấn đến hôn mê đi, Trương Tử Tinh bị thanh âm này chấn nhiếp, cũng tỉnh ra.
Xuất ra tiếng hừ lạnh này, đúng là vị nam tử cao lớn lúc trước. Nam tử này tướng mạo lạnh lùng, hai mắt vốn nhắm lại, nhìn qua trông có vẻ bình phàm.
Nhưng hiện tại hắn mở mắt ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ một hung lệ đáng sợ, làm cho tất cả mọi người không khỏi trong tim sinh ra cảm giác lạnh lẽo. Loại lạnh lẽo này, tuyệt không phải như là di năng của Ung Hòa tạo nên sự khủng bố có thể so sánh được, mà là một loại sợ hãi chân chính phát ra từ nội tâm.
Rất nhiều người lúc này mới hiểu được người này vì sao phải nhắm mắt lại, bởi vì hắn một khi mở mắt ra, người khác lập tức muốn nhắm mắt lại.
Có vài người thậm chí đã ngầm đoán ra thân phận của người này, cũng không dám nhắm mắt, mà hai mắt cung kính nhìn xuống dưới, bởi vì nếu là người này cho rằng nhắm mắt là bất kính, như vậy bọn họ chỉ sợ sẽ phải vĩnh viễn nhắm mắt lại.
"Việc này tuyệt không phải Hoang Dã Sơn ta gây nên. Ta nói không phải, là không phải. Ngươi nếu muốn chết, cũng tùy vào ngươi" Nam tử mở miệng, trong ngữ khí lộ ra một cỗ khí thế nhiếp người, "Bởi vì, ta chính là Cùng Kỳ".
Trương Tử Tinh rốt cục lộ ra vẻ rung động, mọi người trong Quỷ Khâu ngay cả thở mạnh cũng không dám: Vị nam tử cho đến nay vẫn bất động thanh sắc này lại chính là Tông chủ Hoang Dã Sơn, Quy Khư đệ nhất hung nhân, Cùng Kỳ!
Lập tức ba người kia cũng lộ ra vẻ kinh sợ, cuống quít hành lễ. Bởi vì Hoang Dã Sơn quy củ rất nghiêm, cho nên bọn họ chỉ biết người này là do đại Tông lão Hồn Độn dẫn đến, lại không ngờ chính là vị Tông chủ thần bí ngày thường ít khi lộ diện.
Nhưng Cùng Kỳ làm sao biết được, khi Trương Tử Tinh lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã thấy rõ tu vi của hắn, cũng đã đoán ra thân phận của hắn. Mà Trương Tử Tinh cho đến nay vẫn lợi dụng khả năng của Ma Vực để che dấu tu vi "chân thật" "Trúc Cơ Kỳ" của mình. Bởi vì thực lực của hai người còn có sự chênh lệch nhất định, cho nên cho dù là Cùng Kỳ cũng không thể xem ra.
Hồn Độn thấy Trương Tử Tinh đã bình tĩnh lại không ít, nhân cơ hội nói: "Trương hiền đệ, thỉnh ngàn vạn lần hãy bình tĩnh lại. Vị này đúng là Tông chủ Cùng Kỳ của Hoang Dã Sơn ra, hôm nay đến đây, là để thể hiện sự tôn trọng đối với Môn chủ. Môn hạ chúng ta, làm việc tùy tâm, tuy chuyện ác cũng không ngại làm, nhưng tuyệt không phải hạng người dám làm không dám nhận. Huống hồ trước khi ngươi đầu nhập Tông môn chúng ta, ta làm sao lại đi gia hại phu nhân mà ngươi coi trọng nhất? Tối thiểu, cũng nên phái người tới báo một tiếng. Hiền đệ cứ nghĩ cho hai bên một phen, ngươi lúc trước cũng từng bị chúng ta hiểu lầm, nên cũng hiểu cái tư vị này".
Trương Tử Tinh nhìn Cùng Kỳ, rồi lại nhìn Hồn Độn, rốt cuộc thu liễm lực lượng trên người, suy sụp ngồi xuống.
"Tông chủ không nói hai lời, cả Quy Khư này đều biết. Huống hồ có Tông chủ thân đến đây, sinh tử của hiền đệ cùng Quỷ Khâu có thể nói đều nắm giữ, chúng ta cơ bản đã không chế tất cả. Hiền đệ là người hiểu chuyện, biểu hiện bên ngoài, nhân việc Ung Hòa, Hoang Dã Sơn ta đương nhiên giận Quỷ Khâu, gia hại phu nhân cũng là việc hợp tình hợp lý. Nếu như ta hôm nay không đến Quỷ Khâu, hiền đệ đương nhiên sẽ xem việc này là do Hoang Dã Sơn gây nên, mà theo đó kết hạ thâm cừu, chẳng phải là toại nguyện cho những người bất chính sao?" Hồn Độn đi tới trước Trương Tử Tinh, lộ ra vẻ mặt an ủi: "Hiền đệ cứ ngẫm lại, nếu kế này thành công, như vậy được lợi nhất, là phương nào?"
Trương Tử Tinh miễn cưỡng bình phục lại, trầm ngâm một lát, nghiến răng nói: "Chẳng lẽ là Phúc Thiên Sơn?"
Dao phu nhân đi tới Trang Hoa Sơn, lại bài trừ Hoang Dã Sơn ra, thì chỉ còn lại có Phúc Thiên Sơn.
Cùng Kỳ thản nhiên ngắt lời nói: "Không nhất định, có lẽ là Trang Hoa Sơn kia".
"Trang Hoa Sơn, điều nầy có thể sao? Ta không phải đã báo phu nhân đến đó…" Trương Tử Tinh lộ ra thần sắc khó có thể tin được, sau khi suy nghĩ lại như hiểu ra được, trên mặt đổi thành vẻ kinh hãi, nghiến răng nói: "Hay cho một độc kế! Uổng cho Giải Trĩ kia còn tự phụ là công chính, không ngờ lại là kẻ như thế!"
"Nếu hắn thật sự công chính vô tư, sao lại thừa dịp người gặp nguy, phục kích cường giả thần bí kia? Loại ngụy quan tử này, là kẻ đáng hận nhất" Cùng Kỳ trong mắt hung quang càng đậm, "Ta suy nghĩ, chuyện Ung Hòa có phải cũng do Trang Hoa Sơn gây nên, rồi giá họa cho Phúc Thiên Sơn hay không. Nhưng Côn Đạo Nhân này cũng là kẻ âm độc quỷ trá, cũng không loại trừ khả năng".
Hồn Độn không mất thời cơ thêm vào một câu, "Dù sao chuyện của Dao phu nhân cùng Ung Hòa, tất là do một trong hai nơi này gây nên, tuyệt đối không tránh khỏi có liên hệ!"
Trương Tử Tinh cả người run rẩy, xiết chặt hai nắm đấm, nói: "Côn Đạo Nhân kia không phải đề xuất gia nhập liên minh sao? Sao lại còn có việc này xảy ra, chẳng lẽ không nghĩ đến việc liên hợp đối kháng Dương Phủ sao!"
"Liên minh?" Cùng Kỳ bỗng nhiên cười lạnh lên, trong tiếng cười tràn ngập vẻ trào phúng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Sau khi tiếng cười ngừng lại, Cùng Kỳ hai mắt nhìn Trương Tử Tinh, lạnh lùng [nói một câu: "Ta có chí nhất thống Quy Khư. Nếu ngươi thật tình đầu nhập ta, cho dù cừu gia là Phúc Thiên Sơn hay Trang Hoa Sơn, ta cũng có thể trợ giúp ngươi thực hiện đại kế báo thù".
Trương Tử Tinh lúc này cũng không giả suy tư, xoay người lớn tiếng nói: "Bái kiến Tông chủ, Tử Tinh thề chết trung thành, đem lực lượng của Quỷ Khâu giao phó cho Tông chủ, ta nguyện theo Tông chủ đến Hoang Dã Sơn!"
Hồn Độn lộ ra sắc mặt vui mừng: có thể giao lực lượng của Quỷ Khâu ra, Trương Tử Tinh này thật sự đã toàn tâm đầu nhập.
Cùng Kỳ cũng khẽ vuốt cằm, hung quang trong mắt thu liễm, cười lớn nói: "Từ nay về sau, ngươi sẽ là Tông lão mới của Hoang Dã Sơn ta!"
Nào có biết đâu, giờ phút này vị Tông lão mới nhận chức khổ đại cừu thâm kia cũng đang âm thầm cười trộm.
Thề chết trung thành? Thề chết muốn cái mạng của ngươi cũng không sai biệt gì mấy!
Hoang Dã Sơn của ngươi kia, kỳ thật bổn Tông lão đã sớm nhắm vào.
Hơn nữa như vậy cũng tốt, Thiên Dao rốt cuộc cũng có thể chuyển tới nơi an toàn.
Kế hoạch bình thường cũng tránh không khỏi có biến hóa, rất nhiều sự tình phát sinh, ngoài dự kiến của Trương Tử Tinh. May mắn là, hắn lợi dụng năng lực ứng biến siêu mạnh cùng sự nhanh trí của bản thân đã thành công khống chế các biến hóa, khiến cho kế hoạch so với tưởng tượng của hắn càng thêm tiến triển thuận lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.