Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 5:




Đường Tử Kì bỗng nhiên nhận được thông báo nhiệm vụ từ hệ thống.
[Ngày đầu tiên nhập học làm cho Ấn Thiếu Thần chú ý đến, thưởng 3 điểm quyến rũ]
Cô ấy lập tức sửng sốt, không khỏi hỏi: “Tôi có biết Ấn Thiếu Thần là ai đâu?”
Hệ thống: "Yên tâm đi, sẽ có rất nhiều người nói cho cô biết Ấn Thiếu Thần là ai."
Trong thời gian Đường Tử Kì đang ngây người, trước cửa phòng có một người đi vào, gõ gõ cửa nhìn cô.
Vóc dáng của nam sinh khá cao, khoảng 185 cm, dáng người cao gầy cân đối, ngoại hình khá ưa nhìn.
Anh ta là kiểu người thoạt nhìn rất lưu manh, thậm chí khuôn mặt có chút hung dữ, lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài và ánh mắt sắc bén, mũi cao, môi không mỏng cũng không dày.
Bên tai phải của anh ta có hai cái lỗ xỏ khuyên, trên đó đeo hai chiếc bông tai hình viên đạn.
Anh ta nhìn thấy Đường Tử Kỳ ngay từ đầu, dường như đã sớm nhận ra cô, lầm bầm: "Đệt."
Nhìn thấy Đường Tử Kỳ lần đầu tiên, anh ta cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất xinh đẹp, tim đập thình thịch ngay lập tức.
Bọn mọt sách lớp hỏa tiễn chắc sẽ không biết thưởng thức vẻ đẹp này. Chuyển sang lớp hỏa tiễn thật sự là phí của trời. Đường Tử Kì nếu chuyển đến lớp quốc tế chắc chắn sẽ được toàn thể nam sinh trong lớp bọn họ đối đãi như một cô công chúa nhỏ.
Tất nhiên là ngoại trừ vị hòa thượng siêu hung dữ ấn Thiếu Thần.
Anh ta nhướng mày hỏi Đường Tử Kỳ: "Có cần tôi giúp cậu dọn đồng phục học sinh và sách vở không?"
Sau khi anh ta nói, Hoàng Hoa mới chú ý đến anh ta và ngay lập tức nói: "Chào em, học sinh mới chuyển trường của lớp chúng ta cần sự giúp đỡ của em đấy."
Nghe được lời của Hoàng Hoa, anh ta lập tức khó chịu, ai muốn giúp Minh Hi chứ!
Lúc đầu, anh ta nghĩ rằng mĩ nữ sẽ chuyển đến lớp hỏa tiễn mà anh ta ngứa mắt nhất, một con lợn sẽ chuyển đến lớp quốc tế của họ và cả trường sẽ xem trò cười của lớp quốc tế bọn họ, anh ta đã rất khó chịu.
Bây giờ khi nghe thấy những lời của Hoàng Hoa, anh ta lập tức bất bình nói: "Ai tới giúp cô ta chứ!"
“Không sao, em có thể tự mình làm.” Vốn dĩ Minh Hi đang ngồi xổm một bên và sắp xếp quần áo, xếp thành một đống nhỏ, sau lưng mang theo một chiếc cặp nặng nề, gắng gượng đứng lên và quay lại nhìn nam sinh vừa đến.
Nam sinh nhìn thấy Minh Hi liền sững sờ
Minh Hi trong ký ức của anh ta là một người mập và mặt nhiều mụn.
Minh Hi hiện tại dáng người cao gầy mảnh mai, khuôn mặt sạch sẽ mịn màng như bánh pudding phô mai và đôi mắt cười như hoa đào mê hoặc lòng người.
Bây giờ cô không mặc đồng phục học sinh, nửa thân trên của cô đang bị chặn lại khi đang bê đồ, chiếc quần jean rách rộng rãi ở phần th@n dưới không thể che giấu được thân hình đẹp đẽ này.
Nam sinh lại nói "Đệt".
“Thằng nhóc này không được ăn nói th ô tục như vậy!” Hoàng Hoa nhắc nhở nam sinh một câu.
Nam sinh bắt đầu ho khan.
“Không phải Minh heo mới chuyển đến lớp chúng ta sao?” Nam sinh hỏi thẳng.
“Không phải Minh Châu, là Minh Hi.” Hoàng Hoa trả lời, cô không biết rằng “Minh heo” là một biệt danh để nhục nhã chứ không phải là tên riêng.
“Tôi... Đó là...” Minh Hi yếu ớt trả lời, sau đó nhìn thấy bảng tên trên ngực nam sinh, cao hứng nói: “Cậu là Hàn Mạt! Đã cao như vậy rồi. Trở nên đẹp trai ghê.”
Thật ra Minh Hi không biết Hàn Mạt, chỉ nhớ rõ cái tên Hàn Mạt này, trước đó đã xem ảnh nhóm của nguyên chủ, phía trên đều có tên tương ứng.
Hàn Mạt trong ảnh nhóm không cao như bây giờ nên Minh Hi mới cảm thán như vậy.
Hàn Mạt nhìn thấy bạn học tiểu học cũ của mình, anh ta không thể tin vào mắt mình.
Sau khi suy nghĩ một lát thì đáp lại một câu: "Ồ..."
Anh ta vội đến ra oai phủ đầu với Minh Hi, kết quả là bây giờ đang bị nghẹn lại.
Minh Hi biết rằng Hàn Mạt là một trong những người bạn của Ấn Thiếu Thần và mối quan hệ của anh ta chỉ đứng sau Thiệu Dư.
Minh Hi không muốn gây sự với người này vì vậy tốt hơn hết là nên sống với nhau trong hòa bình.
“Rất vui khi được gặp cậu!” Sau khi Minh Hi cảm thán một câu, cô cười với Hàn Mạt, tiếp đó quay sang hỏi Hoàng Hoa “Cô ơi, bây giờ em phải làm gì ạ?”
“Em phải đi theo tôi để lấy bản đồ của trường, lịch học và đơn đăng ký các lớp tự chọn.” Hoàng Hoa trả lời.
“Vâng ạ” Minh Hi gật gật đầu.
Hàn Mạt đứng một bên nhìn Minh Hi chằm chằm một hồi, sau đó quay đầu nhìn Đường Tử Kì.
Không thua kém gì Đường Tử Kì, vóc dáng cao hơn, tính tình cũng có vẻ vui vẻ hơn.
Sợ rằng học không tốt bằng Đường Tử Kì.
“Tôi… giúp cậu đem vào lớp.” Hàn Mạt chỉ vào những thứ Minh Hi đang cầm trên tay.
Minh Hi liền vô cùng vui mừng hỏi lại: "Thực sự có thể sao?"
“Ừ, ừ.” Hàn Mạt bị Minh Hi làm cho có chút mất bối rối.
Mẹ kiếp.
Có chuyện gì vậy.
Không thể không có tiền đồ như vậy chứ.
Minh Hi đưa tất cả mọi thứ trong tay cho Hàn Mạt, sau đó lấy cặp sách ra, nhét một gói kẹo vào túi đồng phục học sinh của Hàn Mạt: "Cảm ơn cậu, hôm sau tôi mời cậu đi ăn."
"Không cần đâu."
"Cậu tốt quá."
Sau khi Minh Hi cảm thán, cô đi theo Hoàng Hoa lấy đồ.
Đường Tử Kì không có ai đến đón chỉ có thể tự mình mang đồng phục rời đi.
Thật sự rất nặng.
Mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Hàn Mạt đứng đó ôm đống đồng phục không biết phải làm sao.
Không đúng….
Anh ta không định tới đây để làm việc này.
Nhưng Hàn Mạt vẫn mang đồng phục về lớp, đi đến trước tủ để đồ ở phía sau phòng học, mở ra một ngăn trống cuối cùng, đem toàn bộ đồng phục trên tay ném vào trong.
Những người khác trong lớp nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Hàn Mạt, có chuyện gì thế?”
“Lại bị Hoàng Hoa thuần phục rồi chứ gì? Cậu là cái đồ dại gái! Thấy mĩ nữ là vứt hết nguyên tắc!”
“Nói là bò về đây đâu? Sao cậu còn giúp người ta đem đồng phục về vậy?”
Hàn Mạt ngồi trên ghế của mình, thở dài một hơi, từ trong túi lấy ra gói kẹo tiện tay ném vào hộc bàn, trả lời những người khác: “Lát nữa các người tự mình nhìn xem.”
“Có chuyện gì vậy? Làm cho tính tò mò của tôi lại trỗi dậy mạnh mẽ rồi.”
Hàn Mạt lắc đầu không nói, liền bị người ta dùng sách đánh.
*
Minh Hi lấy đồ xong rồi, vừa quan sát xung quanh vừa đi theo Hoàng Hoa về lớp học.
Trường quốc tế Gia Hoa còn có lớp tự chọn, khá là phong phú.
Có lớp vũ đạo, piano, cờ vây vân vân.
Cô rất thích khiêu vũ nhưng chưa bao giờ thử. Cô không biết 17 tuổi mới học thì có quá muộn không, cơ thể có cứng ngắc không?
Đi đến cửa lớp quốc tế, có người đang dùng thiết bị truyền thông để hát, hát lên một ca khúc vô cùng sục sôi, có thể nói quỷ khóc sói gào.
Hoàng Hoa tiến vào phòng học học sinh này cũng không sợ, còn cầm micro, dùng tiếng Anh hỏi Hoàng Hoa rằng mình hát thế nào.
Hoàng Hoa còn vô cùng nhiệt tình, vỗ tay nói không tồi, nói tiếp: “Cục cưng, em hát hay lắm.”
Nam sinh chuẩn bị rời bục giảng là người đầu tiên nhìn thấy Mình Hi đứng ở cửa, bước chân ngay lập tức khựng lại.
Trong nháy mắt cậu ta đã hiểu ra vì sao Hàn Mạt lại bị đánh bại nhanh như vậy, cậu ấy cũng bị đánh tan tác.
Một nữ sinh vô cùng xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức làm cho nam sinh cảm thấy chân tay luống cuống, vô thức mà bối rối.
“Chào mừng bạn học mới.” Nam sinh cười ha ha nói một câu, rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Mọi người trong lớp bắt đầu ồn ào.
“Chào mừng cái rắm!”
“F*ck! Chuyện gì đây!”
“Trên trán Minh heo có dán nhân dân tệ à, không sao các người đều bị thuyết phục nhanh chóng thế?”
Giữa lúc ồn ào nhốn nháo, Minh Hi tiến vào lớp.
Lần này, cả lớp đều nhìn thấy rõ Minh Hi.
Trong lớp xuất hiện một trận ồn ào không rõ lí do, tiếng của nam sinh là nổi bật nhất.
Đây là Minh heo sao? Không phải nữ thần lớp bên cạnh đi nhầm phòng chứ?
Hoàng Hoa nói với Mình HI: “Em tự giới thiệu một chút đi.”
“Dùng tiếng Anh ạ?” Minh Hi hỏi.
Hoàng Hoa gật gật đầu.
Trước khi Minh Hi xuyên sách vì lí do sức khoẻ nên thời gian đến trường của cô rất ít, hầu hết là ở nhà đọc sách.
Lần này sống lại ờ đó cũng có cách dạy truyền thống, lớp tiếng Anh chỉ dạy ngữ pháp vân vân, các tình huống giao tiếp tiếng Anh không nhiều lắm.
Minh Hi đối với khả năng tiếng Anh của mình cũng không quá tự tin nên chỉ nói vài câu đơn giản.
Hoàng Hoa chỉ vào ghé trống ơn hàng ghế sau nói: “Em đến ngồi ơn đó đi.”
Minh Hi nghe hiểu, gật gật đầu đi qua.
Cô cảm thấy các bạn học trong lớp này giống như hoa hướng dương vậy, mà cô lại là mặt trời.
Cô đi đến đâu, mặt những bông hoa hướng dương liền hướng đến đó, luôn nhìn theo cô cho tới cuối lớp học.
Bạn cùng bàn của cô đang nằm ngủ trên bàn, cô càng đến gần càng cảm thấy không ổn.
Đợi khi đến bên cạnh cái bàn, nhìn đầu tóc dị thường của bạn cùng bàn, trong lòng liền lạnh hơn một nửa.
Là Ấn Thiếu Thần.
Không đúng!
Trong sách cô ngồi cùng bàn với Hàn Mạt mới đúng.
Lúc trước nguyên chủ chính vì muốn đổi chỗ qua ngồi cùng bàn với Ấn Thiếu Thần mà bị trào phúng chó không thay đổi được việc ăn phân, sao bây giờ lại trực tiếp ngồi cùng một bàn?
Đây là hàng cuối cùng của lớp cạnh cửa sổ, Ấn Thiếu Thần đang ngồi bên lối đi.
Minh Hi nhìn nhìn, cảm thấy xấu hổ khi bị một đám hoa hướng dương nhìn chằm chằm, đành phải chạm vào cánh tay của Ấn Thiếu Thần, hi vọng Ấn Thiếu Thần sẽ đứng lên cho cô đi vào.
Cô mới vừa làm như vậy xong, cả lớp im bặt, hoảng sợ mà nhìn về phía bọn họ bên này.
Minh Hi cảm thấy hơi lạ, nhìn xung quanh, thế nhưng lại nhìn thấy có người sợ tới mức nuốt nước miếng.
Lúc này, Ấn Thiếu Thần đã thức giấc và ngồi dậy.
Vốn dĩ anh đang ngủ trên một cuốn sách, sau khi bị đánh thức liền cầm cuốn sách đập mạnh vào bàn phát ra một tiếng “rầm” làm Minh Hi run lên vì sợ.
Tính khí sau khi thức dậy khá là xấu.
Ấn Thiếu Thần ngước khuôn mặt ngái ngủ lên nhìn Minh Hi, tâm trạng anh vốn đã tệ nhưng khi nhìn thấy Minh Hi thì lại càng tệ hơn.
Anh tháo nút tai ta ném lên bàn.
“Em không muốn có người ngồi cùng bàn” Ấn Thiếu Thần thấp giọng.
Hoàng Hoa vẫn đang quan sát bọn họ, cô ấy vẫn mỉm cười trả lời: “Nhưng cưng à, không còn ghế trống nào khác trong lớp!”
“Đổi chỗ cho cậu ta đi ạ.”
“Được rồi nhưng mà giờ học sắp kết thúc rồi, sau này có thời gian cô sẽ chỉnh lại chỗ ngồi được không?” Hoàng Hoa có tính tình tốt số một, có thể so sánh với nhân viên lễ tân của khách sạn năm sao.
Ấn Thiếu Thần lại trừng mắt nhìn Minh Hi.
Minh Hi vô cùng oan ức, vốn dĩ có đôi mắt cười nhưng hiện tại khóe mắt lại càng rũ xuống nhiều hơn.
Ấn Thiếu Thần đứng dậy cho Minh Hi đi vào, Minh Hi nhanh nhẹn đi vào.
Khi Ấn Thiếu Thần ngồi xuống, anh cố ý dịch chuyển ghế dựa làm cho lưng ghế hướng về phía Minh Hi, ngăn giữa hai người bọn họ.
Minh Hi lại cảm thấy khá tốt.
Sau khi cô ngồi xuống liền phát hiện cặp sách của Ấn Thiếu Thần đang nằm trên mặt bàn của mình.
Trên bệ cửa sổ có những cuốn sách không biết là của ai, còn có một túi mĩ phẩm với một túi đồ ăn vặt được được đặt ở đó một cách ngang nhiên làm Minh Hi cảm thấy vô cùng kính nể.
Trong ngăn bàn của cô cũng bị nhét rất nhiều đồ đạc, không thể bỏ thêm bất kì thứ gì vào được nữa.
Trên ghế là cặp sách của cô, trong cặp có những cuốn sách mới đi lấy lúc nãy, đồ đạc trên ghế nhiều nên không thể ngồi được nữa
Vì thế cô chỉ có thể lấy sách vở và dụng cụ học tập ra, đặt ở trên mặt bàn, đem cặp của Ấn Thiếu Thần ôm vào trong ngực, căn bản là không dám đưa lại cho Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần sau khi ngồi xuống liền lập tức đeo nút tai, bắt đầu ngủ lại.
Tiết đầu là môn toán, giáo viên là một thầy giáo da đen.
Minh Hi lần đầu tiên thử nghe một tiết toán hoàn toàn dạy bằng tiếng Anh, rất nhiều thuật ngữ toán học đối với Minh Hi là từ mới, cần phải xem sách thì mới biết được đó là cái gì.
Tiết học này làm cho Minh Hi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Những học sinh khác xung quanh đã quen với điều này, ngay cả thời điểm chụm đầu thì thầm cũng sẽ nói bằng tiếng Anh.
Cô đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ thật nặng nề, phải nhanh chóng nâng cao khả năng tiếng Anh của mình, bằng không sẽ rất khó thích ứng được với hoàn cảnh này.
Thầy giáo thấy được bạn học mới, liền gọi Minh Hi trả lời câu hỏi.
Thầy giáo đặt ra câu hỏi liên tục, Minh Hi nghe hiểu hơn phân nửa nhưng không biết trả lời bằng tiếng Anh như thế nào.
Ấp úng cả nửa ngày, cũng không trả lời được.
Rất nhiều bạn học xung quanh đều đang quan sát Minh Hi.
Nhiều người ở đây đã từng gặp Minh Hi, họ biết trước kia Minh Hi là người thế nào, hiện tại Minh Hi trở về với sự thay đổi lớn như vậy làm cho bọn họ cảm thấy hơi không thể tin được.
Bây giờ nhìn thấy Minh Hi không trả lời được ngay cả câu hỏi đơn giản nhất vào đầu năm học, cuối cùng cũng xác nhận được một việc.
Cô vẫn là “học tra” Minh Hi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.