Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 39:




Minh Hi quyết tâm phải học hành thật chăm chỉ.
Vì vậy cô cất hết máy may và túi đựng đồ trang điểm trong lớp đi, ngay cả những cuốn sách ngoại khóa mà mình rất thích cũng cất hết.
Cô quyết tâm ở kì thi giữa kì lần này phải thể hiện được năng lực thật sự của mình!
Vào học mười phút, cô nghiêm túc mà nghe giảng.
Mười phút sau nhận được tin nhắn của Hải Tinh, bắt đầu lén lút trả lời lại Hải Tinh.
Hai mươi phút sau, cô buồn ngủ, đầu gà gật một vòng thiếu chút nữa ngã, may mắn được Ấn Thiếu Thần đỡ đầu, lúc này mới tỉnh lại.
Tỉnh táo lên!
Mình là người ham học mà!
Cô vỗ vỗ mặt rồi nhìn về phía bảng đen lần nữa.
Tiến độ của lớp quốc tế và lớp hỏa tiễn là giống nhau nhưng khi đến lớp quốc tế thầy cô sẽ luôn vô thức mà giải thích lặp đi lặp lại những điểm kiến ​​thức đơn giản, nhấn mạnh nhiều lần, sợ học sinh không thể hiểu được.
Ở trường trung học cũ, Minh Hi chỉ cần thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bảng là có thể hiểu, ở đó lấy một tốc độ nhanh đến quỷ dị để đẩy nhanh chương trình.
Nhưng tới lớp quốc tế, giáo viên chỉ cần viết lên bảng tiêu đề bài học, Minh Hi trên cơ bản là đã hiểu hết toàn bộ, cúi đầu nhìn sách là có thể biết đang học đến đâu.
Kiểu đi học này có sự chênh lệch rất lớn, giống như toàn bộ lớp hỏa tiễn đều đang bay nhanh như gió vậy.
Mà Minh Hi vẫn đang cùng một nhóm học sinh có trình độ khác nhau ôn lại những kiến ​​thức cơ bản, buồn ngủ là chuyện bình thường.
Đôi khi người ta nói rằng thà đầu gà còn hơn đuôi phượng, Minh Hi luôn là phượng hoàng đầu phượng, lại đi theo một bầy gà “cục cục tác”, điều này cũng làm cho Minh Hi hoang mang theo.
Cô lấy bài thi trong hộc bàn ra xem, nhịn không được thở dài.
Độ khó của bài thi thật khiến người ta muốn ngáp dài.
Những câu khó trong đề thật ra khá giống nhau, những môn lúc trước cô không được trọn điểm thì lần này đã có thể gần như đạt được, hoặc là trực tiếp được trọn điểm.
Khi đọc đề cô thường có thói quen quay bút.
Cô có vóc dáng cao, ngón tay cũng dài, đôi tay xinh xắn tùy tiện xoay bút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào câu hỏi một cách nghiêm túc, trong lòng có chút buồn bã vì khó gặp được địch thủ.
Có vẻ như cô nên mua mấy bộ đề khó hơn một chút để làm.
Ấn Thiếu Thần đeo tai nghe xem phim trên di động, thỉnh thoảng nhìn về phía Minh Hi, cảm thấy Minh Hi lúc nghiêm túc làm bài vậy mà lại khá đẹp.
Lông mi dài rủ xuống, tạo thành một khoảng bóng râm trước mắt, cánh môi hôm nay không có tô son, phiếm hồng tự nhiên, so với vẻ ngoài diễm lệ ngày thường thì có vẻ trong trẻo nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vẻ đẹp của thiếu nữ giống như như chanh ngâm mật ong, đuôi mày khóe mắt đều mang theo sự ngọt ngào, lúc nhìn thì trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót, vô cùng kích thích.
Ấn Thiếu Thần nhìn một hồi liền cảm thấy mình xong đời rồi.
Càng ngày càng lún sâu, nhưng bây giờ anh vẫn chưa biết theo đuổi thế nào mới tốt.
Thực sự là tình huống mà mình tạo ra lúc trước quá tệ, quá khó giải quyết.
Tự mình đào hố rồi nhảy vào.
Ngồi xổm trong hố không thể nghĩ ra biện pháp gì cả, sau khi vắt hết óc, hận không thể dứt khoát tự chôn sống mình.
*
Giờ nghỉ trưa Hải Tinh lại đến, trên người mặc quần áo của Ấn Thiếu Thần, thật đúng là rất vừa người.
Bộ đồng phục này bình thường học sinh Gia Hoa đều rất ít mặc, chỉ thỉnh thoảng mới có những nữ sinh đỏm dáng mặc thôi.
Bộ quần áo này thuộc loại tây trang, chỉ được mặc cho các lễ kỷ niệm quy mô lớn của trường và hoạt động tập thể khác.
Trông rất giống phim thần tượng nhưng mặc vào không thoải mái lắm.
Váy của nữ sinh là váy xếp li, dài ngang đùi. Nam sinh mặc vest và quần tây, rất cứng nhắc, đi lại không thuận tiện, cử động cũng khá gò bó.
Hải Tinh đẹp trai vì vậy mặc bộ đồ này cũng không cảm thấy gì cả, ngược lại có loại cảm giác rực rỡ hẳn lên.
Chính là cái tên này vốn lưu manh, rốt cuộc cũng có một sự tương phản "giống người".
Hải Tinh xách theo một cái túi ném trên bàn Minh Hi: “Đặc biệt trèo tường ra ngoài mua cho cậu đó.”
Minh Hi mở túi ra nhìn sau đó nhịn không được hỏi: “Sao lại mua cái này?”
“Không phải cậu thích ăn quả vải sao?”
“Nhưng cậu mua chôm chôm mà!”
“Không phải quả vải sao? Tôi thấy thứ này kiêu ngạo và ương ngạnh, giương nanh múa vuốt như thế, tôi còn cho nó là quả vải quý tộc, hóa ra không phải à?” Hải Tinh lập tức đi qua xem.
Minh Hi nhìn Hải Tinh với ánh mắt tràn ngập quan tâm: “Sau này cậu chỉ nên học hành chăm chỉ thôi, còn việc mua sắm nặng nhọc này thì cứ để người khác làm.”
“Cậu đang nói tôi học đến ngớ ngẩn à? Tôi đã nói với cậu rồi tôi không chỉ học thôi đâu.” Anh ta chính là trùm trường đó!
“Đúng vậy, cậu còn có thể nói tướng thanh.”
*Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
“……”Nó chả có nghĩa gì cả.
Tuy rằng đã mua chôm chôm, Minh Hi vẫn chia cho những người khác, mọi người cùng nhau ăn.
Buổi chiều Minh Hi xin nghỉ, chuẩn bị tiễn Hải Tinh về.
Kỳ thật là định tự mình áp giải cậu ta về, sợ Hải Tinh đổi ý giữa chừng.
Ai biết Ấn Thiếu Thần phát điên cái gì, thế nào cũng phải theo bọn họ cùng ra sân bay.
Chỉ có mình Ấn Thiếu Thần rõ ràng, anh sợ đến sân bay rồi, Minh Hi bị Hải Tinh kéo lên máy bay đưa về Giang Tô. Lỡ như Hải Tinh nói Giang Tô có đề thú vị, Minh Hi dao động thì sao?
Minh Hi thấy Ấn Thiếu Thần đã xin nghỉ xong rồi nên cũng hết cách, dùng di động gọi xe, lúc lên xe Hải Tinh và Minh Hi đã ngồi ở hàng phía sau.
Sau khi Ấn Thiếu Thần nhìn thoáng qua, chỉ có thể ngồi ở ghế phụ lái.
“Ta thật sự không đùa với cậu đâu, cậu nên lo cho tương lai của mình, đừng có vì yêu đương mà phân tâm, chờ sau này cậu lớn lên ngươi sẽ phát hiện những người mà cậu thích rất ấu trĩ, căn bản là không có oanh oanh liệt liệt, không có người kia là không được.” Minh Hi lại bắt đầu khuyên bảo Hải Tinh.
Hải Tinh một bên nghe một bên gật đầu, còn vỗ vỗ ghế phụ lái: “Người nối nghiệp, cậu cũng nghe chút đi, sau này cô ấy cũng sẽ nói với cậu những lời nhảm nhí này, cậu nên sẵn sàng đi.”
Minh Hi ngẩng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, cảm thấy sự khiêu khích này của Hải Tinh không thể hiểu được.
Bất quá cô cũng không để ý, ai có thể biết được Ấn Thiếu Thần đối với cô thù sâu như biển chứ? Hiện tại Ấn Thiếu Thần đi theo nói không chừng cũng là một loại giám sát khác.
“Cậu đừng có ngắt lời! Cô lập tức gọi Hải Tinh lại.
“Đó không phải là ngắt lời, những lời này của cậu làm tôi rất mệt mỏi, cậu chưa nói với tôi bất cứ điều gì thực sự khiến tôi hết hi vọng cả.”
“Tôi không thích cậu.”
“……”Hải Tinh lập tức trầm mặc.
Đôi khi có quá nhiều điềm báo, chỉ là không muốn tình huống quá khó xử.
Thực ra không cần phải nói nhiều như vậy, đạo lý ai cũng hiểu được, đúng sai ai cũng biết, chỉ là không cam lòng từ bỏ ý định, vẫn thích.
Gọn gàng dứt khoát từ chối, Minh Hi đã nói rất nhiều lần.
Hải Tinh đã từng cho rằng anh ta vì cô mà ngàn dặm xa xôi đến đây, Minh Hi sẽ có chút cảm động.
Nhưng mà hiện tại xem ra cũng không phải.
Không thích chính là không thích, sẽ không bởi vì anh ta làm gì đó, thay đổi gì đó là có điều thay đổi.
“Tôi chỉ tò mò là tại sao?” Hải Tinh nhịn không được hỏi, “Vì sao lại không nghĩ đến chuyện yêu đương?”
Minh Hi cảm thấy câu hỏi này rất không cần thiết: “Tôi đẹp lại có tiền, sao tôi lại phải tìm một tên bạn trai chọc mình tức giận?”
“Không chọc cậu tức giận, dỗ cậu được chứ?” Hải Tinh tiếp tục hỏi.
“Yêu đương ảnh hưởng đến chất lượng trang điểm của tôi! Ảnh hưởng đến việc học của tôi! Ảnh hưởng đến việc đọc sách ngoại khóa của tôi!” Minh Hi tiếp tục nói.
“Cậu……Cậu……” Hải Tinh cũng cạn lời.
Giằng co một hồi, Hải Tinh dựa vào lưng ghế hỏi Ấn Thiếu Thần: “Người nối nghiệp, cậu nghe hết chưa, trong lòng cậu chắc cũng có chút cân nhắc rồi chứ?”
Ấn Thiếu Thần sống hai đời cũng chưa từng thử việc yêu đương hoặc là theo đuổi nữ sinh, anh căn bản không biết bây giờ lại có thể có mối quan hệ hòa hợp với tình địch như vậy, thảo luận về kinh nghiệm của mình với nhau.
Anh xấu hổ không biết nói cái gì thì tốt, đặc biệt là khi thấy tài xế đang nhìn trộm bọn họ qua gương, liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Cậu cứ nói việc của cậu, không cần lo cho tôi.” Ấn Thiếu Thần trả lời.
“Cậu còn khá là khó xử, sao tôi cảm thấy tương lai của cậu còn không bằng tôi đâu? Tôi dùng gần một năm, tôi nhường cho cậu hai năm nữa, chắc là cậu cũng không thành công được đâu. Đến lúc đó chờ khi vào đại học hai ta sẽ chính thức đối đầu, thế nào?”
Ấn Thiếu Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn Hải Tinh một cái, không rõ rốt cuộc dựa vào đâu mà Hải Tinh cảm thấy hai năm anh cũng không theo đuổi được Minh Hi.
Kết quả Minh Hi căn bản không để ý đến anh, tiếp tục cùng Hải Tinh nói chuyện phiếm: “Sau khi cậu về thấy bài thi nào thú vị nhớ gửi cho tôi một bản, gửi qua bưu điện, thanh toán cước phí.”
“Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ sao chép cho cậu một bản.
“Ừ ừ, còn có……”
Hai người lại hàn huyên chuyện học hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.