Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 94:




Chương 94: Rút ra liền trở nên vô tình

Rõ ràng Mạc Du Hải người đã vất
vả cả một đêm nhưng lại không ngủ
ngay lập tức, mà đứng dậy đi ra ban
công châm một điếu thuốc rồi bắt đầu
nhả ra những vòng khói.

Bạn đang đọc tại truyen.one Vòng khói màu

xám từ từ bay lên khiến cho nét mặt anh

trông mơ hồ vào lúc này.

Một lúc lâu sau, anh ấn đầu mẩu
thuốc lá đã cháy hết vào gạt tàn với
sắc mặt nặng nề, mãi đến bây giờ anh
vẫn nhớ như in tâm trạng đầy lo lắng
khi biết cô đã xảy ra chuyện, khiến anh
lần đầu tiên biết được thế nào là hoảng
hốt.

May là anh đã phản ứng kịp thời
việc làm đầu tiên chính là nhờ người
tra ra vị trí của cô, rồi trực tiếp dẫn
người lao đến mới có thể kịp thời cứu
người như vậy.

Nhưng vẫn để cô bị người ta bỏ
thuốc, đây cũng là lý do tại sao anh
không ngủ được.

Khi đó phản ứng của anh có thể
nhanh hơn một chút thì tốt rồi.

Đống chăn căng phồng ở trên
giường vẫn còn đang nhúc nhích ở đó,
dường như cô ngủ không được ngon.

Mạc Du Hải không đứng ở ban
công nữa mà xoay người quay trở lại
giường, vươn cánh tay dài ra dễ dàng
bế người lên rồi ôm vào trong lòng.

Như thể cảm nhận được điều gì đó nên
Hạ Nhược Vũ không ngừng cọ đầu, cố
tìm một nơi thoải mái để ngủ.

Một giấc này của cô ngủ đến ba
giờ chiều, cô nhìn lên trần nhà với đôi
mắt hơi thẫn thờ.

Bạn đang đọc tại truyen.one

“Em tỉnh rồi à?”

Hạ Nhược Vũ nhìn sang nơi phát ra
câu hỏi, dáng người cao ráo của Mạc
Du Hải đứng cách đó không xa. Trong
đầu cô không ngừng hiện lên những
hình ảnh khó mà miêu tả, sau đó lặng
lẽ quay đầu sang một bên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng,
người phụ nữ không biết xấu hổ quấn
lấy anh đòi hỏi không ngừng đó thật sự
không phải là cô.

Ảo giác, đó nhất định là ảo giác.

“Em còn không dậy thì tôi đi đây”
Mạc Du Hải biết cô đã tỉnh rồi.

Hạ Nhược Vũ cử động một chút cơ
thể, nhạy cảm nghe thấy được một

tiếng “Rắc” yếu ớt từ trên thắt lưng của
mình, eo của cô sắp gãy rồi chứ đừng
nói đến phía dưới của cô đã gần như tê
đại.

Nhất là nơi khó nói không cần nghĩ
cũng biết nơi đó chắc chắn bị rách rồi.

“Thuốc mỡ đặt ở trên đầu giường
em dậy thì tự mình bôi đi. Ngày bôi hai
lượt sáng và tối đừng có động vào
nước, anh còn có một ca mổ nữa nên
đi trước đây, sẽ có người trả phòng
giúp em vì vậy không cần phải bận
tâm. Một lát nữa em nghỉ ngơi đủ thì
kêu chú Lý tới đón em”

Mạc Du Hải biết cô xấu hổ nên
cũng không ép cô phải dậy ngay mà
chỉ thản nhiên dặn dò.

Hạ Nhược Vũ vốn muốn giả vờ ngủ
không để ý tới nhưng nghĩ đến còn có
một chuyện chưa có nói với anh. Cô

vừa mở miệng giọng nói đã khản đặc
như vịt đực: “Mạc Du Hải anh đợi một
chút, tôi có chuyện muốn nói với anh”

Mạc Du Hải vừa định đi ra ngoài,
bước chân hơi dừng lại một chút rồi
xoay người nhìn về phía cô gái nhỏ
đang thẹn thùng không dám nhìn
thẳng vào anh sau đó nhướng mày:
“Có chuyện gì sao?”

“Hôm qua ba tôi tìm em nói
chuyện, hôm nay tôi phải dọn về đó
sống” Cô khẽ ho mấy tiếng rồi nói.

Ánh mắt của Mạc Du Hải chợt lóe
lên: “Không trở về đó sống thì sẽ như
thế nào”

“Ông ấy sẽ khóa thẻ của tôi” Hạ
Nhược Vũ vừa nghĩ tới điều đó đã cảm
thấy đau lòng đến mức không thở nổi.

Khóe miệng của Mạc Du Hải khẽ
giật có chút nghẹn lời rồi lên tiếng nói:

“Không phải anh đã đưa cho em một
tấm thẻ rồi sao?”

“Tấm thẻ đó nhiều tiền quá nên tôi
ngại” Cô lập tức nói mà hơi chột dạ.

Ngại à, không phải quẹt thẻ rất dứt
khoát hay sao? Mạc Du Hải không có
vạch trần ý tưởng nho nhỏ của cô: “Em
cứ cầm lấy tùy tiện tiêu đi”

Anh không quan tâm đến một chút
tiền này đâu.

Trong thoáng chốc đôi mắt của Hạ
Nhược Vũ lấp lánh ánh sao sau đó lại
suy nghĩ một chút rồi ủ rũ nói: “Không
phải là vấn đề tiền bạc, tôi cũng không
biết tại sao ba em không muốn tôi có
liên quan gì đến nhà anh. Anh không
nói mà ba tôi cũng không kể nên
đương nhiên tôi chỉ có thể nghe lời của
ba tôi thôi”

Những lời này của cô cũng có mấy

phần thăm dò, trong lòng thực sự rất tò
mò liệu hai gia đình họ có phải trước
đây có ân oán từ trước hay không, hay
cô mới là người con gái thất lạc bao
năm của nhà họ Mạc.

Nghĩ đến đây Hạ Nhược Vũ lập tức
lắc đầu nguầy nguậy. Không, không,
không, nếu như vậy cô lên giường với
Mạc Du Hải có bị coi là loạn luân gì đó
hay không?

Mạc Du Hải không biết trong chiếc
đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ bậy bạ
gì chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Em cho
rằng có thể sao?”

Nhưng trong lòng anh lại có một
suy nghĩ khác chẳng lẽ Hạ Minh Viễn
đã phát hiện được gì rồi sao. Không
được một lát nữa anh phải liên lạc với
Thiết Diện tìm hiểu tình hình bên đó.

“Vậy thì buổi tối tôi sẽ chuyển về
sống ở đó nhé” Hạ Nhược Vũ nửa thật
nửa đùa nói muốn xem thử một chút
phản ứng của Mạc Du Hải.

Ai ngờ người đàn ông chỉ ậm ừ
một tiếng: “Quay về ở mấy ngày cũng
được”

“Anh đi đi” Tôi không muốn nhìn
thấy anh nữa. Hạ Nhược Vũ suýt chút
nữa bị anh chọc tức.

Mạc Du Hải bật cười cũng không
để trong lòng rồi đẩy cửa rời khỏi nhân
tiện còn đóng cửa lại giúp cô.

Bên trong ngay lập tức truyền đến
từng tiếng đập mạnh, anh chỉ biết lắc
đầu đầy bất đắc dĩ.

“Cậu chủ, đã chuẩn bị xe xong rồi”

“Ừ” Mạc Du Hải bỗng chốc thay
đổi vẻ mặt lạnh nhạt khi nói chuyện với
người khác.

Hạ Nhược Vũ vẫn đang tức giận
đập mạnh vào giường, cô biết Mạc Du
Hải không muốn cô quay lại nhà anh
còn rất mong chờ cô chuyển đi để
nhường chỗ cho người phụ nữ Lục
Khánh Huyền kia.

Hừ, đi thì đi ai không đi thì người
đó là con cún.

Cô vừa mới di chuyển cơ thể một
chút thì đã bị đau đến mức hét lên: “Eo
của tôi sắp gãy rồi”

Liếc nhìn lọ thuốc mỡ đang nằm
yên lặng trên chiếc tủ đầu giường, Hạ
Nhược Vũ vẫn đưa tay ra với lấy nếu cô
không bôi thuốc có lẽ mấy ngày nữa
cũng không xuống nổi giường.

Sau khi bôi thuốc xong lấy điện
thoại ra vừa nhìn thì đã thấy bốn giờ
rồi, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của công
†y và ba cô, Hàn Công Danh và Minh Thư.

Kéo xuống phía dưới còn có cuộc
gọi của số lạ khác nhưng cô không
quan tâm đến.

Nghĩ tới vẻ mặt tức giận của ba
mình trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ.

Thật là muốn mạng cô mà.

Hạ Nhược Vũ chậm rãi ngồi dậy từ
trên giường rồi chuẩn bị một chút tâm
lý cho mình, sâu đó hít sâu một hơi rồi
bấm gọi cho ba mình.

Người bên kia rất nhanh đã bắt
máy, giọng nói nghiêm túc và lạnh lếo
truyền tới: “Hạ Nhược Vũ rốt cuộc con
đang ở đâu vậy mà mỗi ngày đều
không chịu đi làm, cả ngày không biết
đang giở trò quỷ gì nữa?”

Những lời này được coi là khó
nghe mà ba cô nói với cô, Hạ Nhược

Vũ lập tức cố nén lại lửa giận trong
lòng rồi cẩn thận lấy lòng: “Ba à, con
không được khỏe nên đến bệnh viện
một chuyến bây giờ vẫn chưa ra đâu, vì
vậy không có giở trò quỷ gì hết.”

Cô chỉ là lăn giường với người khác
cả đêm mà thôi.

Hạ Minh Viễn nghe thấy cô bị ốm,
giọng điệu bỗng dịu đi đôi chút: “Ốm
cũng không biết gọi điện về nhà à,
trong mắt con còn có ba mẹ này nữa
hay không hả?”

“Ba con biết sai rồi, con chỉ là
không muốn hai người phải lo lắng cho
con mà thôi.”

Thấy thái độ nhận lỗi chân thành
của cô, Hạ Minh Viễn cũng không lại
quở trách cô nữa: “Tại sao không nghe
điện thoại?”

Bạn đang đọc tại truyen.one

“Có lẽ là để trong túi xách nên

không nghe thấy” Hạ Nhược Vũ thầm
nói lời xin lỗi trong lòng với ba mình, cô
cũng bất đắc dĩ lắm mới phải nói dối.

“Tối nay khi nào thì con dọn về
vậy?”

“Con chắc chắn sẽ về trước bữa
tối” Lần này cô không muốn trở về
cũng không được.

Nghe cô nói sẽ quay trở lại Hạ
Minh Viễn lại dặn dò thêm mới câu rồi
mới cúp máy.

Hạ Nhược Vũ nhìn di động mà
không ngừng thở dài thườn thượt, chết
rồi cô sắp quen việc nói dối rồi đều tại
tên khốn Mạc Du Hải kia.

Không chừng cô chân trước vừa
mới rời khỏi thì chân sau anh ta đã dẫn
phụ nữ quay lại rồi.

Tối qua hai người vẫn còn mặn

nồng cả đêm, hôm nay anh rút ra liền
trở nên vô tình. Quả thật chính là tên
bội tình bạc nghĩa.

Tuy trong lòng cô cũng biết những
suy nghĩ nhảm nhí này hoàn toàn
không có căn cứ nhưng thái độ dửng
dưng của anh lại càng khiến cô tức
giận.

Còn những cuộc gọi nhỡ khác cô
không màng tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.