Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 486:




Chương 486: Yêu thích phong cách trang nhã thanh lịch

 

Hạ Nhược Vũ nhai chậm lại, ngay cả khi có chuyện gì xảy ra hay không, trên gương mặt cô cũng không chút thay đổi nào cả, chỉ ăn một cách ngon lành.

“Đi vào” Mạc Du Hải không để ý đến sóng gió bên cạnh Hạ Nhược Vũ một chút nào cả, thốt ra một tiếng, đưa tay đặt con tôm vừa mới bóc vào bát của Hạ Nhược Vũ.

Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ tóc vàng bước vào phòng, cô ta liếc nhìn Mạc Du Hải, lập tức nói: “Thưa ngài Hải , người anh tìm đã xuất hiện rồi”.

*Địa điểm” Nghe được báo cáo của người phụ nữ ấy, trên gương mặt của Mạc Du Hải không có chút chấn động, văn uống canh, ngay cả giọng nói cũng không có gì thay đổi .

Người phụ nữ liếc nhìn Hạ Nhược Vũ, ý muốn ra hiệu không quá rõ ràng, cô ta mở miệng nhưng lại không có phát ra tiếng động. Nhìn lại Mạc Du Hải đang nếm canh, Hạ Nhược Vũ trong lòng gào thét ,chỉ có thể nhìn người phụ nữ tóc vàng nói: “Có cần tôi phải tránh đi không?”

Nghe tiếng, Mạc Du Hải ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Nhược Vũ, mọi thắc mắc thu hết vào đáy mắt: “Cô ấy là Tường Vi, người cô ấy vừa nhắc đến là một người rất quan trọng bên cạnh Lục Hãng

Tường Vi Nghe được cái tên này, Hạ Nhược Vũ đưa mắt nhìn về phía Tường Vi, nhìn chằm chằm một hồi lâu, nhưng cô cảm thấy người này không giống như lúc trước.

“Anh chắc chứ?” Sau khi xác định xong, Hạ Nhược Vũ nghi ngờ nhìn Mạc Du Hải.

Trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp, Tường Vi bước tới, trong mắt ngược lại không có chút hung hăng nào cả mà từ từ giải thích.

“Cô Hạ, cô có nghe nói về thuật dịch dung không?”

Thuật dịch dung? Là một trong bốn tà thuật lớn nhất của Đông Á, Hạ Nhược Vũ mới chỉ nghe qua thuật dịch dung, vẻ khó hiểu trong ánh mắt càng lan rộng, vô thức đặt thức ăn trên tay xuống: “Tôi muốn nghe thêm về điều đó.”

“Tôi sinh ra ở một gia tộc lớn về thuật dịch dung, cho nên tôi đã ở với Lục Hằng một thời gian dài, và tôi đã làm việc cho ngài Hải đây” Từ đầu đến cuối, lời kể của Tường Vi đều rất bình thản, tựa như cô ấy đang kể chuyện của người khác.

Nghe thì có vẻ như không có gì là không ổn cả, nhưng ở trong lòng Hạ Nhược Vũ vẫn còn chút nghi ngờ, có thể là do trực giác của phụ nữ, chẳng biết tại sao, cô luôn luôn cảm thấy trên mặt Tường Vi không thực sự thành thật lắm.

“Đương nhiên, Tường Vi ban đầu làm việc cho cha tôi, về sau mới đi theo bên cạnh tôi” Nhìn vẻ mặt có chút khó hiểu của Hạ Nhược Vũ, Mạc Du Hải đưa tay lấy thêm một bát canh đặt ở phía trước cho Hạ Nhược Vũ.

Ngập ngừng gật đầu, Hạ Nhược Vũ cúi xuống nhìn cảnh trong bát,trong lòng vẫn phảng phất nỗi bất an lo lắng, người phụ nữ trước mắt luôn mang đến cho cô cảm giác nguy hiểm khác thường.

“Tiếp tục đi.” Nhìn Hạ Nhược Vũ đang uống canh, Mạc Du Hải đưa ánh mắt về phía Tường Vi, trên gương mặt tỏ ra nghiêm túc hơn.

Đưa tay lấy tấm ảnh từ trong ngực áo ra, Tường vi đưa cho Mạc Du Hải, khi đến gần Mạc Du Hải, ánh mắt của cô ta hơi rung động, nhưng là chớp mắt đã biến mất.

Nhìn bức ảnh nhỏ trong tay, ánh sáng có vẻ khá tối, một bàn mổ, còn có bác sĩ đang phẫu thuật, tấm hình này dường như không có bất kỳ thông tin đầy đủ nào: “Lục Hằng đi nước C để chỉnh dung?”

Nhìn sang tấm ảnh chụp, Hạ Nhược Vũ muốn giơ ngón tay cái lên cho Mạc Du Hải: “Có thể chỉnh dung trong một chiếc phòng đơn sơ như vậy sao?”

“Đúng vậy” Đã lùi ra xa cách vài mét, Tường Vi nhìn vào mắt Mạc Du Hải, trên mặt cũng rất nghiêm túc, miệng hơi bĩu một cái, tiếp tục nói: “Người đưa tin ở đó suýt bị lộ ra ngoài cho nên phải rút về gấp”

Đầu ngón tay gỗ nhẹ lên trên bàn, bên trong gian phòng lập tức tràn đầy không khí yên tĩnh: “Nói cách khác, hiện tại không ai biết dáng vẻ của Lục Hãng sau khi chỉnh dung là như thế nào? Bác sĩ ở đâu?”

Tường Vi lắc đầu, thể hiện ra vẻ mặt không rõ ràng lắm, đường dây này đã bị phá, tin tức về Lục Hằng đã trở thành bí ẩn.

“Cậu chủ Hải”. Một tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, một giọng nam ngoài cửa vang lên, nghe có vẻ khẩn cấp.

Đặt chiếc thìa trong tay xuống, Hạ Nhược Vũ gần như không muốn ăn nữa, hơi cúi đầu, tại sao bây giờ ngay cả một bữa ăn yên tĩnh cũng trở thành xa xỉ?

Mạc Du Hải đứng dậy nhấc chân liền đi ra khỏi phòng, thời điểm anh đóng cửa, gian phòng bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.

Nghe được tiếng bước chân đã xa dần ngoài hành lang, chẳng biết tại sao, đối với người phụ nữ trước mặt, Hạ Nhược Vũ có chút căng thẳng, trong lòng bàn tay còn thấm ra mồ hôi lạnh.

“Cô Hạ, hình như cô có chút căng thẳng?” Sau khi Mạc Du Hải đi, trong nháy mắt Tường Vi lập tức thay đổi sắc mặt, một tay chống cằm, con mắt bắt đầu xem xét trang trí trong nhà.

Nhìn thấy động tác của Tường Vi, trong lòng Hạ Nhược Vũ hơi sững sờ, cô đã đoán được người phụ nữ trước mặt sẽ như thế này, chỉ là thản nhiên cười

cười, tiếp tục ăn tôm hùm, cũng không hề trả lời.

Phong cách trong nhà chính là kiểu mà Mạc Du Hải thích, cô biết đấy, anh ấy luôn thích phong cách tạo nhã thanh lịch này, giống như anh ấy vậy” Sau khi quan sát gần một phút, Tường Vi mới không mặn không nhạt nói.

Nhìn lướt qua gian phòng, trong lòng Hạ Nhược Vũ có chút mềm mại, sớm biết để Tần Bảo Nhi rời đi, còn có thể rước đến một tượng Phật lớn như thế này, cô không nên để Mạc Du Hải mang hết máy quay trong phòng đi.

Ngón tay hơi động một chút, Hạ Nhược Vũ liền chạm điện thoại phía sau, ánh mắt nhìn Tường Vi không hề thay đổi, chỉ là thản nhiên nói: “Hình như cô rất hiểu Mạc Du Hải?”

“Hạ Nhược Vũ, cô là cái thứ mà Mạc Du Hải không bao giờ lấy ra, bởi vì căn bản cô không xứng với anh ấy” Tường Vi khinh miệt nhìn lướt qua Hạ Nhược Vũ, trên mặt đầy sự kiêu ngạo không chút sợ hãi nào cả.

Tường Vi từng bước từng bước đi trước mặt Hạ Nhược Vũ, vòng eo mềm. mại chậm rãi cúi xuống, cẩn thận quan sát người phụ nữ trước mắt, trên khuôn mặt dần nở ra nụ cười không mấy thân thiện.

“Tôi đoán là trong tay cô đang cầm điện thoại phải không?” Câu hỏi của Tường Vi đột nhiên biến thành một câu khẳng định, sự tự tin trên mặt cô ta giống Mạc Du Hải một cách ngạc nhiên.

Rút bàn tay ra, trên mặt Hạ Nhược Vũ vẫn không thay đổi sắc mặt, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài hành lang, trong lòng cô cũng nhẹ nhôm được mấy phần.

Mạc Du Hải vào cửa nhìn thấy Tường Vi đứng ở bên cạnh giường, chỉ là duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc: “Đi ra đây”

Mãi cho đến khi gian phòng yên tĩnh trở lại, Hạ Nhược Vũ mới chậm rải nhằm hai mắt lại, một cảm giác mệt mỏi không khỏi dâng lên trong lòng, thân thể chậm rãi chui vào trong chăn.

Ở căn phòng bên cạnh, Mạc Du Hải đang ngồi trên ghế nhìn hai người đang đứng trước bàn, chậm rãi nói: “Tin tức có chuẩn xác không, chuyện này có liên quan đến nhà họ Hạ sao?”

Người áo đen nghiêm nghị gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Mạc Du Hải: “Đêm nay bọn chúng sẽ hành động ở trên núi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.